Tả Khinh Hoan xuống máy bay, ở một địa phương lạ lẫm, nghe thấy ngôn ngữ
xa lạ, Tả Khinh Hoan đột nhiên có cảm giác khủng hoảng, nàng không biết
mình đến quốc gia này là đúng hay sai, nàng đứng lẫn trong đám người,
nhìn người đến người đi, nhưng không biết nên theo ai.
“Cô là Tả
Khinh Hoan?” Một câu nói bằng tiếng Trung vang lên, khiến cho Tả Khinh
Hoan theo bản năng xoay người nhìn về phía chủ nhân của giọng nói vừa
rồi.
“Tôi là Bắc Dã Thanh Diệp, phụ thân để cho tôi đón cô.” Âm
thanh này giống như dòng suối u nhã thấm lòng người nghe, tiếng Trung
được phát âm vô cùng chuẩn, ngay cả dáng cười đều cực kỳ điềm tĩnh thanh nhã, đó là khí chất làm cho Tả Khinh Hoan có chút quen thuộc, hoảng hốt trong nhất thời. Bắc Dã Thanh Diệp và hình tượng thời thiếu nữ của Tần
Vãn Thư giống như giao thoa với nhau, tuy Tả Khinh Hoan chưa gặp qua Tần Vãn Thư khi còn là thiếu nữ, nhưng Tả Khinh Hoan đột nhiên cảm thấy Tần Vãn Thư khi còn trẻ đại khái chính là bộ dáng như vậy, nghĩ đến Tần Vãn Thư, trong lòng Tả Khinh Hoan lại sinh ra phiền muộn, không biết ở nơi
xa nàng có tốt không?
“Cô là Tả Khinh Hoan?” Thiếu nữ thấy Tả
Khinh Hoan không có trả lời, lại hỏi một lần nữa, phụ thân nói, nàng là
nữ nhi một người bạn của mẫu thân, làm cho mình đối đãi nàng như tỷ tỷ,
khi nghe phụ thân nói đến người này, bản thân cực kỳ mong chờ sự xuất
hiện của nàng. Không biết vì sao, ở trong một đám người mà bản thân chỉ
lên tiếng hỏi nàng, cảm giác nàng chính là người mình phải đợi.
Lúc này Tả Khinh Hoan mới gật đầu, “Tôi là Tả Khinh Hoan.”
Bắc Dã Thanh Diệp khi thấy Tả Khinh Hoan gật đầu, liền cười một chút, nụ
cười ấm áp này, đây là một thiếu nữ đặc biệt thân thiện, cùng với sự
thân thiết của Tần Vãn Thư có chút bất đồng, cảm giác gần gũi của Tần
Vãn Thư vĩnh viễn đều kèm theo ánh hào quang rực rỡ.
“Sau này xin nhiều chỉ giáo.” Bắc Dã Thanh Diệp có cảm giác thân thiết không nên lời đối với Tả Khinh Hoan, ngoại trừ ánh mắt đầu tiên có lẽ do hợp mắt, còn là vì nàng do mẫu thân gửi gắm, nàng có thể cho mình biết rất nhiều
chuyện về mẫu thân.
“Xin nhiều chỉ giáo.” Tả Khinh Hoan gật đầu,
luôn cảnh giác rất cao với người xa lạ, thế nhưng đối với thiếu nữ danh
xưng Bắc Dã Thanh Diệp này Tả Khinh Hoan lại nghĩ có cảm giác thân
thiết, có thể là do khí chất của nàng tương tự với Tần Vãn Thư.
Vào đêm thứ nhất ở Nhật Bản, trong lòng Tả Khinh Hoan tưởng niệm Tần Vãn
Thư giống như dây leo phát triển không ngừng. Nàng cầm điện thoại di
động, khi bấm số di động của Tần Vãn Thư, ngón tay bắt đầu hơi run rẩy,
cảm giác này giống như phạm nhân tử hình trước lúc tội ác bị tuyên án
cảm thấy khẩn trương và sợ hãi.
Điện thoại reng lên một lần, một
lần lại một lần, chính là không có người tiếp nhận, Tả Khinh Hoan chưa
từ bỏ ý định vẫn một lần một lần gọi lại, cuối cùng nước mắt lăn dài,
nàng biết Tần Vãn Thư giận mình, cho nên không chịu nghe điện thoại.
Ở đầu dây bên kia, Tần Vãn Thư nằm trên giường, nghe điện thoại di động
một lần lại một lần vang lên, nàng biết nhất định là Tả Khinh Hoan gọi
về cho mình. Nàng luôn có thể dự đoán chuẩn xác rất nhiều suy nghĩ của
Tả Khinh Hoan, nhưng chỉ duy nhất lần này không đoán trúng quyết tâm ra
đi của Tả Khinh Hoan, trong lý trí của nàng rõ ràng nói với bản thân, Tả Khinh Hoan mọi việc làm đều vì yêu mình, thế nhưng trái tim lại không
cách nào tiếp thu và tha thứ nàng.
Tần Vãn Thư không muốn nghe
điện thoại của Tả Khinh Hoan, nhưng vẫn mong chờ điện thoại một lần lại
một lần vang lên, nàng nhắm lại hai mắt, cảm giác bản thân đã mệt mỏi rã rời, nhưng vẫn không thể ngủ được, nguyên lai cho rằng bản thân dùng
tình không sâu, chỉ là hoàn toàn không biết tình đã khắc sâu, đợi đến
lúc nhận rõ, người nọ cũng không còn bên cạnh, nghĩ tới đây, Tần Vãn Thư cảm giác lồng ngực đau đớn lại bắt đầu có xu hướng lan tràn.
Tả
Khinh Hoan rơi lệ, nước mắt giống như không chịu bản thân khống chế, vẫn trượt xuống, nguyên lai yêu một người có thể làm cho bản thân trở nên
mềm yếu, sợ hãi như thế. Nàng sợ Tần Vãn Thư một khi sinh khí sẽ không
cần mình nữa, như vậy bản thân đi làm những chuyện này còn có ý nghĩa gì nữa?
Khi phía chân trời dần dần tỏa sáng, tiếng chuông đã ngừng
hẳn, bộ dạng giống như cực kỳ mệt mỏi, Tần Vãn Thư nghe không được tiếng chuông, cảm giác trong lòng thiếu mất một phần, vô luận trong đầu giận
Tả Khinh Hoan như thế nào, khi thấy điện thoại của Tả Khinh Hoan gọi
tới, bản thân phập phồng không yên đi theo tiếng chuông.
Tả Khinh Hoan gọi điện chỉnh một đêm, Tần Vãn Thư cũng nhắm mắt lại nghe xong
một đêm. Đêm này bất luận là Tần Vãn Thư hay Tả Khinh Hoan đều cảm thấy
cực kỳ gian nan, khi đôi mắt Tả Khinh Hoan khóc đến mức đỏ bừng sưng
tấy, cuối cùng nàng nghĩ Tần Vãn Thư quyết tâm không tiếp điện thoại của mình. Tả Khinh Hoan dự định đến hừng đông sẽ mua vé máy bay quay về,
thế nhưng khi nàng từ trên giường đứng lên, áp chế bản thân lùi về sau,
bản thân hiện tại trở về tính là cái gì. Đã ở trên ngực Tần Vãn Thư đâm
một đao, bây giờ trở lại, cho dù Tần Vãn Thư không coi thường, mình cũng sẽ khinh bỉ bản thân mất.
Rõ ràng đã tiếp cận tuyệt vọng, nhưng còn luyến tiếc buông tay, Tả Khinh Hoan lại bấm số di động của Tần Vãn Thư một lần nữa.
Tần Vãn Thư nghe tiếng chuông lại vang lên, trái tim khẽ nhói lên, do dự hồi lâu, khi tiếng chuông sắp tắt mới chịu bắt máy.
Trong lòng Tả Khinh Hoan một tiếng, vui sướng pha lẫn băn
khoăn bất an, hai người không lập tức lên tiếng, trầm mặc lâu sau, Tần
Vãn Thư mới mở miệng.
“Có việc gì không?” Giọng điệu cực kỳ lạnh
nhạt của Tần Vãn Thư truyền tới trong tai Tả Khinh Hoan, làm cho trái
tim thoáng đau một chút.
“Ta rất nhớ ngươi.” Nhớ đến đều nhanh nổi điên rồi.
Tần Vãn Thư nghe ra giọng điệu tràn ngập nức nở của Tả Khinh Hoan, giống
như đã khóc, nàng đã khóc sao? Nghĩ đến trong lòng Tần Vãn Thư hơi dao
động một chút, thế nhưng chỉ là chợt lóe mà qua, càng nhiều chính là tức giận, nếu không nỡ vì sao còn cố tình phải bỏ đi?
“Nếu đã chọn
lựa rời đi, hãy hảo hảo làm theo lựa chọn của ngươi đi.” Nếu bay ra khỏi bầu trời của mình, vậy muốn bay thật cao, nàng muốn biết Tả Khinh Hoan
có khả năng bay cao bao nhiêu trong bầu trời của nàng, có phải do sự ích kỷ của mình ràng buộc đôi cánh của nàng hay không?
“Ngươi sẽ không cần ta nữa sao?” Tả Khinh Hoan hỏi ra câu hỏi đáng sợ nhất trong lòng.
“Không biết, ta không biết Tả Khinh Hoan của ba năm sau có còn là người mà ta
yêu hay không, ta cũng không biết Tần Vãn Thư của ba năm sau sẽ mang tâm tình như thế nào.” Tần Vãn Thư nghĩ thời gian chính là thứ khó nắm giữ
nhất.
Tả Khinh Hoan trầm mặc.
“Tần Vãn Thư, ta nghĩ đánh
liều một phen, đánh cuộc ba năm sau ngươi vẫn còn yêu ta.” Tả Khinh Hoan nghiêm túc nói, nếu như thực sự mất đi Tần Vãn Thư, vậy Tả Khinh Hoan
đời này sẽ đoạn tình tuyệt ái.
Lần này đến phiên Tần Vãn Thư im lặng, qua hồi lâu mới cười thành tiếng.
“Hảo hảo trưởng thành, không cần gọi điện thoại về, cũng không cần tìm ta,
ngươi có chuyện mà ngươi muốn làm, ta cũng có việc ta phải làm, có thể
ba năm sau ta sẽ kinh diễm sự lột xác của ngươi, có thể ba năm sau ngươi chỉ là một kẻ xa lạ mà ta từng quen, tất cả đều thuận theo tự nhiên
đi.” Không có Tả Khinh Hoan thì Tần Vãn Thư vẫn là Tần Vãn Thư, Tần Vãn
Thư quyết định, nàng không cần cố ý chờ Tả Khinh Hoan, cũng không cố ý
quên Tả Khinh Hoan. Ba năm chính là thời gian thử nghiệm tình yêu của
các nàng, nó sẽ trở thành một đóa hoa mỹ lệ hơn, hay điêu linh theo thời gian, tất cả thuận theo tự nhiên.
Tả Khinh Hoan biết Tần Vãn Thư một khi nói ra sẽ rất nghiêm túc, bởi vì Tần Vãn Thư vẫn luôn là một
người cực kỳ nguyên tắc. Tả Khinh Hoan cũng biết dự định ba năm không
liên lạc, chính là hình phạt nghiêm khắc mà Tần Vãn Thư dành cho mình,
thế nhưng đã xem như là một hình phạt nhẹ nhàng nhất. Ba năm sau, nàng
tin tưởng Tần Vãn Thư vẫn yêu mình, dù sao nữ nhân đó là một người suốt
đời cũng chỉ yêu một người, trừ bản thân mình ra, nàng sẽ không yêu một
người nào khác.
Cúp điện thoại, Tả Khinh Hoan phát hiện trời đã
sáng, nàng kéo rèm cửa sổ lên, nhìn về phía đông nơi mặt trời mới mọc,
ánh sáng chói mắt làm cho Tả Khinh Hoan hơi nheo mắt, ngày hôm nay là
một ngày mới, ba năm sẽ nhanh chóng trôi qua.