Tiên Giới Chiến
Chương trướcC 1 C 2 C 3 C 4 C 5 C 6 C 7 C 8 C 9 C 10 C 11 C 12 C 13 C 14 C 15 C 16 C 17 C 18 C 19 C 20 C 21 C 22 C 23 C 24 C 25 C 26 C 27 C 28 C 29 C 30 C 31 C 32 C 33 C 34 C 35 C 36 C 37 C 38 C 39 C 40 C 41 C 42 C 43 C 44 C 45 C 46 C 47 C 48 C 49 C 50 C 51 C 52 C 53 C 54 C 55 C 56 C 57 C 58 C 59 C 60 C 61 C 62 C 63 C 64 C 65 C 66 C 67 C 68 C 69 C 70 C 71 C 72 C 73 C 74 C 75 C 76 C 77 C 78 C 79 C 80 C 81 C 82 C 83 C 84 C 85 C 86 C 87 C 88 C 89 C 90 C 91 C 92 C 93 C 94 C 95 C 96 C 97 C 98 C 99 C 100 C 101 C 102 C 103 C 104 C 105 C 106 C 107 C 108 C 109 C 110 C 111 C 112 C 113 C 114 C 115 C 116 C 117 C 118 C 119 C 120 C 121 C 122 C 123 C 124 C 125 C 126 C 127 C 128 C 129 C 130 C 131 C 132 C 133 C 134 C 135 C 136 C 137 C 138 C 139 C 140 C 141 C 142 C 143 C 144 C 145 C 146 C 147 C 148 C 149 C 150 C 151 C 152 C 153 C 154 C 155 C 156 C 157 C 158 C 159 C 160 C 161 C 162 C 163 C 164 C 165 C 166 C 167 C 168 C 169 C 170 C 171 C 172 C 173 C 174 C 175 C 176 C 177 C 178 C 179 C 180 C 181 C 182 C 183 C 184 C 185 C 186 C 187 C 188 C 189 C 190 C 191 C 192 C 193 C 194 C 195 C 196 C 197 C 198 Chương tiếp
Hai vị thiếu tướng trẻ tuổi nhất liên quân trái đất, toàn bộ
mở ra lưới hỏa lực, không hề kém hơn một tiểu đoàn GMS chính
quy đồng loạt phát xạ. Ở phía trên trời, đám khán giả
đứng xem đã sớm mắt chữ A mồm chữ O cùng nhìn chân trối nghẹn họng. Dưới ống kính cường lực gia tốc não để theo kịp chuyển động siêu thanh của hai người, bọn họ cũng chỉ bắt được những cái bóng mờ bọc trong vụ khí và linh khí. Cái thấy được rõ ràng nhất chỉ là những vụ nổ đì đùng “Ta có phải hoa mắt rồi không !? Cảm giác cứ như đang nhìn hai cái chiến cơ siêu hạng bắn nhau vậy.” “Hừm tiểu hình chiến hạm còn không bằng đâu, độ cơ động của bọn họ quá cao.” “Hai gã này là nhân loại thuần chủng chứ !?” Nhân loại là một cái quần thể đáng buồn, cường giả đỉnh cao đa
phần đều không có huyết thống thuần chủng, thường đều là lai
của một tộc nào đó. Bán yêu, bán thần, phật tử chuyển thế,
tiên nhân hậu đại v…v… Bởi vậy cứ xuất hiện cường giả, đều bị nghi vấn về gốc tích. Nhưng mặc kệ những nghi vấn hay kinh thán từ phía khán giả, chiến
đấu bên trong sơn cốc vẫn dồn dập liên tục, hoa lệ tung bay. Thậm chí vô số lão quái tu giả Hóa Thần kỳ đã đầu hàng liên quân
đang tọa sơn quan chiến cũng âm thầm giật mình. Công kích của
hai người trẻ tuổi này với bọn họ chỉ như gãi ngứa, thế nhưng tần suất công kích dày đặc liên tục, giống như có cả ngàn
mũi kim cùng lúc châm vào lòng tự trọng của bọn họ. So với
Hóa Thần cao thủ có thể niệm động pháp sinh, phát ra những kỹ năng pháo bản đồ trên diện rộng. Loại công kích liên tục mà
tinh chuẩn thế này càng thực dụng và thích hợp áp dụng trên
chiến trường hơn. Thật sự là hậu sinh khả úy !? Tiền đồ của hai người trẻ tuổi này đều không thể hạn lượng. Phía trên đài quan sát cao nhất, Stellar đang nói chuyện với Hans
cũng ngừng lại, ánh mắt nhìn xuống chiến trường bên dưới, lấp lánh chút dị sắc. Khóe miệng cong lên, cười cười nói: “Không ngờ đấy.” Ở bên cạnh, Hans thoáng bĩu môi, chiến đấu cấp độ này trong mắt
hắn bây giờ vẫn chưa đủ tầm, hắn chỉ đang đau lòng đám cơ quan
và linh kiện mình vất vả nằm ra đang bị chấn bạo liên tiếp
dưới loạt công kích thô bạo của hai người kia mà thôi. ShenJian
và Trung Thành đều chỉ là chiến lực cấp C, với người luôn vắt óc tìm tòi cách làm cho chiến lực cấp S, thậm chí SS phải
cúp như hắn, thật sự không gợi lên chút hứng thú nào. Trụ phòng ngự, nhà chính, thiết khôi lỗi, robot tự động, nhà kho
cung cấp vật phẩm đều bị đập chanh bành. Đó là bao nhiêu tiền
và công sức chứ !? Lòng Hans thoáng nhỏ máu. Tất nhiên
chỉ có hắn nghĩ vậy, còn tới 90% khán giả đều bị một màn
không chiến bắn giết này làm cho hưng phấn. Robert và
Claude ngồi ở dưới khán đài cũng bị kích thích, trái tim đều
nhảy bang bang, khuôn mặt đỏ bừng, thoáng chút nữa là hò hét
cổ vũ theo. Đàn ông đều có chút máu nóng, đối với
những sự việc như chém giết và đánh đấm, luôn cảm thấy chúng
có một loại mị lực dụ hoặc như thân thể thiếu nữ vậy. Chỉ có đám phụ nữ ngồi quanh Robert là mặt không đổi sắc nhìn
xem, bọn họ nằm trong khoảng 10% còn lại, đến đây ngồi xem vì
mục đích khác. Vả lại, chiến trường của bọn họ, ở một lĩnh
vực khác. Cứ việc người trên khán đài cùng phấn khích
vì tràng chiến đấu đặc sắc và những tia năng lượng hoa lệ, cả Trung Thành và Shenjian đều hết sức chuyên chú. Công kích của
cả hai đều là những tia sáng đẹp mắt, nhưng chết người. Nếu sơ sót trúng phải, đều là một mạng ô hô. Hơn nữa bất kể là linh động nhãn của Trung Thành, hay thần thức của ShenJian đều là
kỹ năng hỗ trợ ngắm bắn cực kỳ thực dụng, hai người vừa bay
vừa rải công kích, nhìn như tiêu sái hoa lệ, nhưng chỉ một chút bất cẩn cũng đủ để người thân đến cáng về đắp đất chờ xanh
cỏ. Công kích của hai phía đều có độ chuẩn xác cực cao, nếu
không phải hai người đều có trực giác chiến đấu cực mạnh mẽ,
những làn đạn và tên này đều không phải chỉ sượt qua hiểm hóc đơn giản như vậy. Chiến đấu cường độ cao trong một phút
đồng hồ, bắn giết tưng bừng, thần kinh của cả hai đều căng như
dây đàn, bọn họ rất nhanh sẽ tới cực hạn. Shenjian cũng
phát bực vì loại chiến đấu kiểu này, hắn quyết định đổi
loại. Vẫn duy trì tốc độ di chuyển siêu thanh, một tay Shenjian
đưa sang ngang, linh khí xung quanh liên tục quán chú vào lòng
bàn tay, hình thành một lưỡi đao năng lượng xanh lục. ShenJian bạo phát tốc độ, đồng thời vung đao. Linh khí trong lòng bàn tay bắn ra, hình thành một tia năng lương
kéo dài, giống như một lưỡi beam saber không có điểm giới hạn. Trung Thành cũng tăng tốc, sau lưng hắn, một đường kẻ màu xanh lục
của linh lực nồng đậm sát nút đuổi theo, thanh thế kéo dài
không dứt, kéo một đường khủng bố ngang dãy núi. Theo đà bay
của Trung Thành, luồng sáng này cường ngạnh kẻ lên vách núi
những đường ngoằn ngoèo hủy diệt. Trung Thành bay đằng
trước, phía sau lưng hắn là một mảng cát bay đá chạy, cảnh
vật tuyệt diệt như có thiên tai đồ sộ. Không có nổ lớn, chỉ
có vạn vật tung bay, bị linh khí cày xới cắt vụn thành mạt
phấn, tạo thành một đoàn tạp vật hỗn loạn phá hoại thị
giác. Đáng sợ nhất là tốc độ đường chém đang càng lúc
càng tăng lên, Trung Thành bắt đầu không thể tránh né. Bởi lẽ
hắn bay cả trăm mét, nhưng với ShenJian, đây chỉ là vài cm kéo
tay mà thôi. Nếu không phải năng lượng ngưng tụ khó điều khiển,
ShenJian chặt tay một cái, Trung Thành đã thành vài mảnh. Nhưng Trung Thành cũng không lo lắng, hắn bỏ công bay lòng vòng nãy
giờ cũng không phải chỉ để chạy trối chết đơn giản như vậy. Trung Thành vung tay, ném một quả cầu lôi điện vào chùm vụ khí quanh mình. Hơi nước trong vụ khí nhanh chóng dẫn điện, kéo cả luồng điện đi khắp chùm vụ khí, thẳng đến chỗ ShenJian. “Cái gì !?” Shenjian bị tê liệt, linh tử đao ngưng tụ thành nhanh chóng tan vỡ. Cánh tay hắn tê rần, gã này nheo mắt nhìn xung quanh. Cả một
vùng trời quanh hắn hiện tại đã là một chùm vây vũ tích lớn. Không còn là màu lam xám của hơi nước nữa, là là màu đen đặc lấp lánh ánh sét. Ở đằng xa, Trung Thành giơ hai ngón tay lên như khẩu súng, ánh điện chớp lóe. Chùm mây vũ tích dẫn điện, toàn bộ dòng điện Trung Thành phát ra
thông qua môi giới này đánh trực diện vào ShenJian. Shenjian nghiến răng, gồng mình tạo một lớp linh quang tráo ngạnh kháng. Chủ yếu là vì tốc độ dòng điện lan truyền trong môi giới quá nhanh, hắn không né kịp. Linh tử và hạt tích điện va chạm vào nhau, nhìn từ bên ngoài chỉ
thấy ShenJian được bọc trong một quả cầu màu sáng xanh, che chở cho hắn khỏi hàng loạt tia sét vàng đánh vào, hoa lửa bắn lên tung tóe. Cách một lớp linh quang tráo, ShenJian cũng vẫn cảm thấy lông tóc toàn thân bị giật dựng đứng. Siêu năng lực đã mạnh đến mức này rồi !? Gã thiếu tướng tu giả thiên tài âm thầm giật mình. Trung Thành
luôn tiến lên, mạnh mẽ tiến triển với vận tốc kinh người. Nhưng nếu chỉ có như vậy, thì vẫn chưa đủ đâu. Bọc trong linh quang tráo kháng sét, Shenjian giơ cung lên trời, bắn thẳng. Ánh sáng từ bốn phương tám hướng tụ tập lại trong lòng bàn tay
hắn, hình thành một mũi tên sáng rực, giống như sao xẹt, kẻ
một đường thẳng bắp bay lên bầu trời. Trên đường bay của
nó ánh sáng liên tục bị kéo về, cuộn tròn giống như kẹo bông, cuối cùng hình thành một quả cầu ánh sáng chói lóa như mặt
trời. Khiến cho mây đen vũ tích bên dưới ảm đạm đi rất nhiều. “Hậu nghệ sát chiêu. Vạn Tiễn Triều Tịch.” Mặt trời màu trắng ở trên đỉnh đầu nổ tung ra, vô số mảnh ánh
sáng bắn xuống dưới như sao băng, những cột sáng thô to giống
như trụ kiến trúc liên tục băng toái bắn xuống dưới, hình
thành tràng cảnh hủy thiên diệt địa như một đầu đại hình
chiến hạm toàn lực nhả ra công kích. “Đến rồi.” Trung Thành ngẩng đầu, hắn biết đây mới thật sự là khảo nghiệm sinh tử. Đây là chủ bài của Shenjian năm đó trên thực nghiệm đảo. Một chiêu này đã từng dẹp tan thế công của cả Robert, Takeshi,
Sandra Craft, Shirayuki và cả Anacharaka đang rình mò. Cũng từng bắn cho thần hoàng Orochi phải kêu thảm thiết. Và từng quét sạch một đợt tử đồ hung tàn mà toàn bộ những
thiếu niên thiên tài trên thực nghiệm đảo phải đồng tâm hiệp
lực đối kháng dưới sự chỉ huy của King. Trung Thành không được tận mắt trải nghiệm những trận đánh trên, khi mà đại
chiêu này phát uy chấn tan mọi chướng ngại, thế nhưng qua lời
kể của Robert, hắn cũng biết nếu muốn đối đầu với ShenJian,
sớm muộn gì cũng sẽ phải nếm thử một lần. Cái vị đắng chát này. Những cột sáng thô tô từ mảnh vỡ của mặt trời nhân tạo có diện
tích bao trùm phương viên vài km, đặt toàn bộ sơn cốc bên dưới
vào tầm phá hủy. Trung Thành có muốn tìm chỗ né tránh cũng
không được. Hắn cũng không định né tránh. Vạn Tiễn Tiều Tịch là một đại sát chiêu liên hoàn, chừng nào mảnh mặt trời khổng lồ phía trên còn tồn tại, nó sẽ liên tục hút lấy ánh sáng xung quanh cường hóa tự thân, rồi lại rải xuống một
đợt oanh tạc nữa. Tránh được một lần chứ không tránh được cả
đời. Chỉ cần xung quanh còn ánh sáng, đợt công kích của vạn tiễn sẽ không bao giờ chấm dứt. ShenJian đã bay lên, đứng trong lòng mặt trời. Ở thời điểm trên thực nghiệm đảo, hắn còn chưa đạt tới Trúc cơ
kỳ, nên khi bắn ra chiêu này, vẫn có thể bị người ta nhắm vào
mà đánh gãy sát chiêu. Thế nhưng hiện tại hắn là Nguyên
Anh kỳ, có thể ngự không phi hành, có bay cùng mặt trời nhân
tạo kia cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn. Đây là thế công thủ hợp nhất hoàn mỹ. Muốn kết thúc trận chiến này, chỉ có thể đánh tan mặt trời, hạ gục ShenJian bên trong đó mới được. Trung Thành đặt tay lên đồ án hoa sen trước ngực, miệng lẩm nhẩm gì đó không rõ, khuôn mặt hắn thoáng qua ý cười nhẹ nhàng. Ánh
mắt chớp một lần, vẻ nghiêm nghị lại cố hữu trên khuôn mặt
trầm tĩnh, đôi con ngươi sắc lạnh. Đôi cánh sau lưng vũ
lộng, vụ khí tràn ra hết công xuất, khiến cho cả sơn cốc nhanh
chóng chìm vào sương mù. Trung Thành mở ra hết tốc lực, vừa
bay vừa tạo ra thêm một khẩu súng nữa. Hai tay cầm hai khẩu
súng, hắn quăng lên một viên đạn giữa hai khẩu súng đặt song
song, cả người chớp động đầy những sét. Hai khẩu súng
như hai thanh thép của railgun, được dòng điện đưa vào, tỏa ra
từng luồng từ lực khiến viên đạn ở giữa xoay tròn như một
khối bông vụ, tạo ra gió xoáy thổi hai ống tay áo của Trung
Thành bay phần phật. Sương mù liên tục xuất hiện tràn
ngập sơn cốc, mặc cho những cột sáng thô to trên bầu trời không
ngừng trút xuống như mưa. Liên tục xuất hiện rồi lập tức bị
ánh sáng chấn tan và xé rách, làn sương mù vẫn ương ngạnh thủ hộ trên bầu trời của Trung Thành. Bảo khí Băng Liên tâm – Thể thức thứ hai – Vụ thủ. Sương mù mang theo hơi nước và sương muối, làm môi giới truyền dẫn
điện cực tốt. Dòng điện từ Trung Thành liên tục tỏa ra xung
quanh, dẫn vào sương mù rồi tuần hoàn qua lại ở hai đầu cực
theo ý niệm của hắn, tạo thành một quả pin khổng lồ nhân tạo. Năng lượng điên cuồng phát sinh rồi phản hồi vào cơ thể hắn thông
qua đôi cánh băng sương, khiến toàn thân hắn như phát sáng vàng
rực bởi một lớp điện quang lấp lóe. Hai khẩu súng bằng băng
tinh khiết cô đặc vốn có mật độ vật chất hữu hình cao ngất
lúc này đang có dấu hiệu nung chảy. Viên đạn ở giữa
trường điện từ khổng lồ này điên cuồng xoay tít, ma sát với
khí lưu xung quanh cũng khiến nó nóng lên, đỏ rực. Trung Thành dựa vào vụ khí và mây vũ tích, đã tự biến mình thành một khẩu Railgun khổng lồ. Ở trên bầu trời, đứng trong mặt trời sáng chói như một gã quân
vương ngập tràn hào quang, ShenJian cũng cảm nhận được sự uy
hiếp nồng đậm từ chùm vụ khí mờ ảo phía dưới. Nơi dù chập
chờn yếu ớt chịu đựng vạn tiễn phủ xuống nhưng vẫn ương ngạnh không tan, xuất hiện một chút ánh sáng lấp lánh như hi vọng,
ngày càng sáng ngời, thậm chí có xu hướng muốn cạnh tranh đọ
sáng với mặt trời của hắn. “Rất tốt, chúng ta cùng sử ra toàn lực, kết thúc đi.”
Chương trướcC 1 C 2 C 3 C 4 C 5 C 6 C 7 C 8 C 9 C 10 C 11 C 12 C 13 C 14 C 15 C 16 C 17 C 18 C 19 C 20 C 21 C 22 C 23 C 24 C 25 C 26 C 27 C 28 C 29 C 30 C 31 C 32 C 33 C 34 C 35 C 36 C 37 C 38 C 39 C 40 C 41 C 42 C 43 C 44 C 45 C 46 C 47 C 48 C 49 C 50 C 51 C 52 C 53 C 54 C 55 C 56 C 57 C 58 C 59 C 60 C 61 C 62 C 63 C 64 C 65 C 66 C 67 C 68 C 69 C 70 C 71 C 72 C 73 C 74 C 75 C 76 C 77 C 78 C 79 C 80 C 81 C 82 C 83 C 84 C 85 C 86 C 87 C 88 C 89 C 90 C 91 C 92 C 93 C 94 C 95 C 96 C 97 C 98 C 99 C 100 C 101 C 102 C 103 C 104 C 105 C 106 C 107 C 108 C 109 C 110 C 111 C 112 C 113 C 114 C 115 C 116 C 117 C 118 C 119 C 120 C 121 C 122 C 123 C 124 C 125 C 126 C 127 C 128 C 129 C 130 C 131 C 132 C 133 C 134 C 135 C 136 C 137 C 138 C 139 C 140 C 141 C 142 C 143 C 144 C 145 C 146 C 147 C 148 C 149 C 150 C 151 C 152 C 153 C 154 C 155 C 156 C 157 C 158 C 159 C 160 C 161 C 162 C 163 C 164 C 165 C 166 C 167 C 168 C 169 C 170 C 171 C 172 C 173 C 174 C 175 C 176 C 177 C 178 C 179 C 180 C 181 C 182 C 183 C 184 C 185 C 186 C 187 C 188 C 189 C 190 C 191 C 192 C 193 C 194 C 195 C 196 C 197 C 198 Chương tiếp