Phương Cửu: "......" Làm thái hậu trong cung nào có thoải mái!
Hiện tại cô đã không biết phải làm sao hết, chỉ đành phải giả ý tiếp nhận bao độc dược kia, có lệ với cha cô rồi nói sau.
Thấy cô nhận bao thuốc, lúc này Phương phụ mới vừa lòng vỗ vỗ vai cô, "Vậy
thì mới đúng, về sau con chính là hoàng hậu, Cảnh vương nhất định sẽ đối tốt với con."
Phương Cửu biết cha một lòng đều vì Phương gia mà
suy nghĩ, có khả năng mình chỉ là một quân cờ, chẳng qua nguyên thân vì
gia tộc mà trả giá nhiều như vậy, cô lại có thể oán giận cái gì?
Để Phương phụ rời đi, Phương Cửu lại ở ngự thư phòng phê duyệt chút tấu
chương, dù sao đống này cuối cùng vẫn phải cho Hiên Viên Diễn xem lại
một lần, cô cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu, không bao lâu liền trở về Trường Thọ cung.
Nằm ở trên chiếc giường mềm mại, giờ phút này thì cô rốt cuộc minh bạch câu kia của hệ thống, đây quả nhiên là nhiệm vụ rất khó!
Cô đang luẩn quẩn trong vòng xoáy của cái đám người mà không phải người này.
Nằm liệt trên giường đến đêm, vẫn là tiểu hoàng đế nghiêng ngả lảo đảo bò lên đánh thức cô.
"Mẫu hậu, nhi thần nghe nói nhiếp chính vương đã chết."
PhươngCửu: "......"
Cô bò dậy từ trên giường, đưa tay nhéo ở trên mặt tiểu hoàng đế một phen,
"Về sau Cần nhi không thể tùy tiện nguyền rủa người khác, nếu như bị
nhiếp chính vương nghe thấy được, hắn sẽ tức giận."
Dứt lời, tiểu hoàng đế chậm rãi nuốt điểm tâm vào trong miệng, đi theo cô tới gương
đồng ngồi xuống, sau đó vô tội bĩu môi, "Nhi thần không có gạt người, là Thường công công nói."
Phương Cửu sửng sốt, lập tức hô với bên ngoài: "Người đâu!"
Chốc lát, tức khắc có mấy thái giám cung nữ từ bên ngoài xông tới, cung kính nói: "Thái hậu có gì phân phó."
"Thường Phúc đâu?" Cô đột nhiên có loại dự cảm không tốt.
Dứt lời, một đại cung nữ trong đó lập tức tiến lên một bước, "Hồi nương
nương, Thường công công ra ngoài cung, bởi vì giờ Dậu thì nhiếp chính
vương bị ám sát, chẳng qua khi đó ngài còn đang nghỉ ngơi, Thường công
công không có quấy rầy ngài, liền cùng thái y đi đến phủ đệ của nhiếp
chính vương."
"Vậy thương thế của nhiếp chính vương có nghiêm
trọng không?" Phương Cửu chỉ cảm thấy đầu mình rất đau, sao con trai nam chủ có thể bị thương?!
Nghe vậy, cung nữ chỉ nhẹ nhàng lắc đầu,
"Cái này thì nô tỳ cũng không biết được, còn phải chờ Thường công công
hồi cung mới biết."
Xua xua tay, Phương Cửu để bọn họ đi xuống, một mình ôm tiểu hoàng đế mềm mại mà ngẩn người.
Nếu chỉ là ám sát thông thường, chăc chắn Thường Phúc sẽ không ra khỏi
cung, có thể thấy được lần này con trai nam chủ thật sự bị thương......
Cũng không biết thế nào, thế nhưng cô có cảm giác thích khách này do Cảnh vương phái tới?
"Mẫu hậu, Thường công công nói nhiếp chính vương bị người ta thọc một đao,
vậy thì đã chết đúng không?" Tiểu hoàng đế nháy mắt, tựa hồ có chút đáng tiếc nói: "Hắn còn nói muốn mang nhi thần ra ngoài cung chơi, hiện tại
cái gì cũng không có."
Xem bộ dạng uể oải của nó, Phương Cửu bất
đắc dĩ nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ bụ bẫm của nó, "Nhiếp chính vương không
chết, cả ngày ngươi chỉ biết chơi!"
Phương Cửu ôm nó không nói gì, chờ đến khuya thì Thường Phúc mới trở về, tiến cung liền lập tức trở lại bẩm báo tin tức với cô.
Dựa vào trên giường nệm, cầm sách, cô không chút để ý quét mắt về phía
Thường Phúc quỳ trên mặt đất, "Nhiếp chính vương thế nào?"
Bên
ngoài là một mảnh đen nhánh, trong điện yên tĩnh không có tiếng động,
chỉ còn dáng người quyến rũ trong ánh nến leo lắt kia, Thường Phúc quỳ
trên mặt đất cúi đầu, cung kính trả lời: "Hồi thái hậu, nhiếp chính
vương...... Thương thế rất nghiêm trọng, thiếu chút nữa bị đâm trúng tâm mạch, tuy rằng hiện giờ đã được bảo mệnh, đáng sợ là phải điều dưỡng
một thời gian mới tốt được."
Nghe vậy, lòng bàn tay Phương Cửu
căng thẳng, trên mặt lại mang theo một tia nghi hoặc, "Không phải hắn
rất biết đánh nhau sao? Nghe nói trên chiến trường còn chém giết đến
thẳng phe địch, làm sao bây giờ chỉ cần mấy tên thích khách thì suýt
chút nữa lấy mạng hắn?"
Phương Cửu không tin con trai nam chủ
sẽ dễ dàng bị người ta đánh trọng thương như vậy! Dù sao cũng được di
truyền vầng sáng của nam chủ!
"Cái này... Nô tài cũng không rõ
ràng lắm, tựa hồ trên người nhiếp chính vương có vết thương cũ, vừa vặn
đang đánh nhau thì bị phát tác, lúc này mới nhất thời không quan sát, bị đâm khách ám thương." Trên trán Thường phúc đã bắt đầu đổ mồ hôi, kỳ
thực hắn cũng muốn biết tại sao mấy tên thích khách liền lại có thể đả
thương nhiếp chính vương của bọn họ thành như vậy a!
Dứt lời,
Phương Cửu cũng chỉ vung vung tay để hắn xuống, tiếp theo sau đó một
mình đọc sách, dưới ánh nên vàng rực, cô xem sách, những chữ trên đó,
làm thế nào cũng không nhìn nổi.
Một đêm trằn trọc trở mình, cô
vào triều thì, nhìn chỗ ngồi trông không bên dưới kia, cảm thấy có chút
không quen, mà triều thần bên dưới cũng đang nghị luận ngất trời.
"Thái hậu nương nương, vi thần cho rằng thích khách này nhất định do Nhung
Địch Man Hán phái tới, chúng ta nên tăng số binh mã đến biên quan, mạnh
mẽ giáo huấn bọn chúng một phen!" Một đại thần căm phẫn sục sôi nói.
Phương Cửu nhận ra lão, trong triều là cỏ đầu tường, gió thổi nghiêng ngả.
"A, người Nhung Địch chỉ giỏi làm bừa, làm sao lại ra chiêu số ám sát này,
vi thần cảm thấy đây nhất định là ăn trộm gây nên!" Một võ tướng lập tức tiến lên to tiếng.
Người phía dưới tranh chấp không ngớt, Phương Cửu không muốn nghe bọn họ cãi nhau, chỉ nói là tòn trình giới nghiêm
lùng bắt thích khách.
Bãi triều, ngồi ở trong ngự thư phòng nhìn
những tấu chương trước mắt này, Phương Cửu xem không vào, cuối cùng
quyết định xuất cung đi thăm hắn một chút!
"Khởi bẩm thái hậu, Cảnh vương cầu kiến." Ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng thông báo của thái giám.
Vốn Phương Cửu đã không muốn gặp y, nhưng không biết nghĩ đến điều gì, vẫn để cho y đi vào.
Tâm tình hôm nay của Cảnh vương xem ra rất tốt, trên mặt trước sau ngậm lấy một độ cong nhàn nhạt độ, sau khi nhìn thấy Phương Cửu, ánh mắt tức
khắc là một biển nhu hòa, đóng cửa lại, trực tiếp đi tới chỗ cô.
"Đứng lại!" Cô nghiêm túc lên tiếng.
Cảnh vương dừng bước, ánh mắt không rõ nhìn về phía cô, "Cửu..."
"Thích khách kia có phải là ngươi phái đi?" Phương Cửu trầm mặt, tựa hồ đã chắc chắc việc này chính là do y gây nên.
Nghe vậy, Cảnh vương lại biến sắc mặt, một mặt tức giận đi tới trước gót
chân cô, nắm thật chặt hai bả vai cô, trợn mắt nói: "Ở trong lòng nàng,
ta chính là người như thế?"Phương Cửu: "..." Thật giống đúng thế.
"Cửu nhi, nàng đã biến thành như vậy từ khi nào? Lẽ nào nàng đã quên chúng
ta đã từng thề non hẹn biển? Nàng đã nói, một đời một kiếp, trong lòng
chỉ có thể có một người là ta đây!" Trên gương mặt tuấn mỹ của Cảnh
vương tràn đầy sự không dám tin, dường như không tin được người mình yêu lại biến thành như vậy.
Phương Cửu dùng sức tránh thoát anh y,
xoay người lạnh lùng nói: "Ta nói rồi, chúng ta đã là quá khứ từ lâu,
bây giờ ta là thái hậu, hi vọng ngươi có thể chú ý thân phận!"
"Thân phận?!" Cảnh vương bỗng nhiên cười lạnh thành tiếng, một phát bắt được
cánh tay cô, ánh mắt sáng quắc, "Vậy còn hắn? Hắn lại là thân phận gì?"
Phương Cửu: "..." Tại sao cô có cảm giác đây là tình tay ba!
"Không phải nàng muốn biết thích khách là ai phái đi sao?" Trên mặt y đột
nhiên lộ ra trào phúng, "Là cha nàng! Ông ta sớm biết nàng sẽ không ra
tay với tên cẩu tặc kia, cho nên mới đưa ra biện pháp như vậy, đáng tiếc a, lần này dĩ nhiên hắn không có chết!"
Nhìn người nam nhân gần
như đã điên cuồng ngay trước mắt, Phương Cửu không biết nên nói cái gì,
trực tiếp hô với bên ngoài: "Người đâu!"
Sau một khắc, Thường phúc lập tức đẩy cửa vào, "Thái hậu nương nương có gì phân phó?"
"Đưa hoàng thượng tới, ai gia muốn xuất cung thăm hỏi nhiếp chính vương!"
"Nàng..." Cảnh vương xiết chặt nắm đấm, liền bình tĩnh như thế mà nhìn cô, nhưng trong mắt đều là phẫn nộ.
Phương Cửu không để ý đến y, chỉ là sai người mời y đi ra ngoài, cũng may có
người ở ngoài, Cảnh vương không có lộ ra bất thường gì, nhưng sắc mặt
vẫn không tốt.
Đổi một thân cung trang nhẹ nhàng, Phương Cửu liền dẫn theo tiểu hoàng đế quang minh chính đại ngồi kiệu ra khỏi cung, cô
ngàn tính vạn toán cũng không có tính tới thích khách này lại do cha cô phái đi, có thể thấy được cha cô chán ghét Hiên Viên Diễn bao nhiêu
đâu!
Sau khi dừng kiệu, cô mới được cung nữ đỡ tay đi xuống, bởi
vì đội ngũ rất hùng hậu, nên hấp dẫn không ít sự chú ý từ bách tính,
một vòng chung quanh hầu như đều bu đầy người, chỉ có quản gia trong phủ còn có một đám nô tài tiếp giá trước cửa.
Phương Cửu phất tay, để các nô tài đứng lên, "Vương gia các ngươi đã bị thương, phải nằm trên giường?"
Phương Cửu vẫn rất hoài nghi, lẽ nào cha cô tìm cái cao thủ tuyệt thế đến ám
sát? Nếu không phải vậy thì làm sao lại đả thương con trai nam chủ đến
giường cũng không thể xuống?
"Bẩm thái hậu nương nương, thực sự
là vết thương của chủ nhân chưa lành, thái y đã cố gắng hết sức, mong
rằng thái hậu nương nương chớ trách!" Quản gia khẽ đảo mắt, vẻ mặt thấp
thỏm lo âu.
"Mẫu hậu, chúng ta mau đi xem nhiếp chính vương đi?" Tiểu hoàng đế quơ quơ tay cô, vô tội nháy mắt to.
Phương Cửu gật gù, sau đó để quản gia dẫn đường, Ngự Lâm quân thì thủ ở bên ngoài phủ.
Trong phủ rất lớn, phòng vệ tuần tra cũng rất nghiêm mật, có lẽ là sau khi
bị ám sát rồi tăng cường, Phương Cửu đi một hồi lâu mới được dẫn tới
một cái viện, bên ngoài còn có rất nhiều thái y đang đứng, nhìn thấy cô
thì đều dồn dập quỳ xuống đất thỉnh an.
Phương Cửu khoát tay để bọn họ đứng lên, liền nghiêm túc hỏi: "Thương thế Nhiếp chính vương thế nào?"
Dứt lời, mấy tên thái y hai mặt nhìn nhau một chút, cuối cùng do một người
khá lớn tuổi trong đó đi ra nói: "Bẩm thái hậu nương nương, thương thế
của nhiếp chính vương... Rất nghiêm trọng!"
"Đúng đúng đúng! Đặc
biệt nghiêm trọng, thiếu một chút liền mất mạng, có thể nói là hung
hiểm vạn phần!" Mấy tên thái y kia cũng bận rộn phụ họa thêm.
"Chính là, bây giờ nhiếp chính vương nhất định phải tĩnh dưỡng, ngàn vạn lần không thể bị kích thích, nếu không thì hậu quả khó mà lường được!"
Thấy thái y nói nghiêm trọng như thế, Phương Cửu lập tức đẩy cửa đi vào,
trong căn phòng lớn chỉ nghe thấy một luồng mùi thuốc nồng đậm, một nam
tử có sắc mặt tái nhợt đang nằm trên, lần này thì Phương Cửu không dám
không tin, sợ đến mức vội vàng đi tới ngồi xổm xuống.
"Này, này!" Cô dùng sức đẩy cánh tay hắn hai lần.
Lúc này, người trên giường mới thong thả mà "tỉnh lại", khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị không có bất kỳ biểu tình gì, "Sao... Sao người lại đến?"
Thấy cửa đã được khép lại, trong phòng chỉ có tiểu hoàng đế đang ăn bánh hoa quế ở chỗ kia, Phương Cửu lập tức nắm lấy cái chăn, chậm rãi xốc lên,
nhưng khi thấy băng gạc bị nhuộm đỏ trước ngực hắn thì, sợ hãi đến mức
trắng bệch mặt.
"Ngươi... Ngươi..."
"Ta... Ta không có chuyện gì... Còn không chết được..." Hắn giẫy giụa chuẩn bị đứng dậy.
Phương Cửu đỏ mắt, vội vàng giữ cánh tay hắn, đỡ hắn lên, "Thật... Xin lỗi, thích khách kia... Là cha ta phái tới."
Cô vốn tưởng rằng là giả, không nghĩ tới dĩ nhiên là thật sự!
Tiếu hoàng đế ngồi trên ghế tròn, ăn bánh hoa quế ở bên kia yên lặng nhìn về bên này một chút, tiếp theo lại cắn bánh hoa quế của nó.
Hôm nay cô thay đổi thân cung trang hải đường màu hồng, cũng không cài quá
nhiều châu sức, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra sự hổ thẹn nồng đậm, đôi
mắt đỏ ngàu, dường như khóe mắt còn có nước, Hiên Viên Diễn tựa ở trên
thành giường, vẻ mặt lạnh nhạt: "Rất bình thường, cha người cũng không
phải một ngày hai ngày muốn giết ta."
"Xin lỗi... Ngươi... Đau
lắm hả?" Phương Cửu không biết nên nói cái gì, làm sao cô cũng không
nghĩ tới dĩ nhiên hắn lại bị thương nặng như vậy.
"Người hôn ta một chút, ta sẽ không đau." Hắn rũ mắt, vẻ mặt vô cùng "suy yếu".
Phương Cửu không do dự, trực tiếp hôn một cái ở trên mặt anh, sau đó đỏ mặt rồi dịch cái ghế ngồi ở bên giường hắn.
Thấy trên bàn còn có thuốc, lập tức đút cái chén thuốc gần như đã nguội cho
hắn uống, có điều Hiên Viên Diễn lại nghiêng đầu, "Hiện tại ta không
muốn uống thuốc."
Phương Cửu: "..."
"Vậy ngươi muốn thế nào?" Phương Cửu đều muốn điên rồi!
Hắn giương mắt, trầm thấp nói, "Người cảm thấy thế nào?"
Tác giả có lời muốn nói: Cục trưởng lại đổi một chiêu khác rồi~