Nghe Điền Mật giới thiệu, tâm tình của hai người đều thay đổi.
Ánh mắt Đường Dật Minh tối dần, trên gương mặt hiện lên vẻ mất mát, nhưng
nhanh chóng khôi phục bình thường, vẫn là một Đường Dật Minh vui vẻ tươi cười.
Mà Ôn Trạch Vũ nghe Điền Mật giới thiệu mình là chồng chưa cưới của cô, trong giây phút đó, đột nhiên hắn cảm thấy trở thành chồng của Điền Mật, cũng là chuyện rất tốt thì phải.
"Đinh —— hảo cảm nam chủ +5, độ hảo cảm 85, kí chủ cố gắng lên!"
"Người thừa kế tập đoàn Ôn thị, Ôn thiếu, nghe danh đã lâu, hân hạnh được gặp
mặt!" Đường Dật Minh nở nụ cười châm chọc, trong lòng hắn nghĩ, nếu như, nếu như năm đó nhà hắn không phá sản, rồi hắn không xuất ngoại, vậy hắn và Điền Mật, vẫn còn có cơ hội chứ? Cảm giác mất mác bao trùm toàn thân hắn, hắn biết Điền Mật có vị hôn phu, nhưng lúc này, nhìn thấy hai
người họ thân mật như vậy, hắn lại không thể giữ được bình tĩnh.
Ôn Trạch Vũ gật đầu: "Chào anh." Tuy rằng chỉ có hai chữ, nhưng trong mắt
Ôn Trạch Vũ không có ý cười giống mọi khi, cả người hắn ấm đi rất nhiều.
Chào hỏi Ôn Trạch Vũ được vài câu, sau đó Đường Dật Minh nhìn thẳng về chỗ
bàn tay Ôn Trạch Vũ vẫn đang nắm tay Điền Mật: "Điền Điền, em nói chuyện xong rồi thì đi theo anh."
Điền Mật buông tay Ôn Trạch Vũ ra: "À, Trạch Vũ, em với Đường Đường đi trước. Anh có việc bận thì cứ đi đi."
Thực ra Ôn Trạch Vũ muốn nói hắn không đến cuộc họp kia cũng được, hắn không bận. Nhưng ban nãy lúc Điền Mật hỏi hắn có rảnh không, hắn nói hắn bận
rồi, bây giờ lại nói rảnh thì cũng không ổn. Hắn thầm nghĩ, nếu lần sau, Điền Mật hỏi hắn có rảnh hay không, nhất định phải nói rảnh mới được.
Tạm biệt Ôn Trạch Vũ xong, Điền Mật ngồi lên xe Đường Dật Minh, rời khỏi bệnh viện.
"Haiz, Điền Điền của chúng ta mới mười chín tuổi, đính hôn sớm như thế, không
phải là quá đáng tiếc sao?" Đường Dật Minh lái xe, nghiêng đầu nhìn Điền Mật, khuôn mặt tiếc nuối.
Hắn không hề che dấu tình cảm trong
ánh mắt, nếu để cho 0051 kiểm tra độ hảo cảm của hắn đối với mình, Điền
Mật tin tưởng, nhất định là chín mươi điểm trở lên. Thở dài, nhiệm vụ
của cô là công lược nam chủ, nếu đổi sang công lược Đường Dật Minh,
khẳng định cực kỳ dễ dàng.
"Không còn cách nào khác a, thân là thiên kim tiểu thư của Điền thị, không phải việc gì em cũng có quyền quyết định."
Cô dừng lại, cười cười, dù sao bản thân quen biết anh từ nhỏ, không cần phải tỏ vẻ lạnh lùng.
"Cũng may đối tượng em phải lấy, vừa hay là người em thích, Trạch Vũ là người tốt, đối xử với em cũng rất tốt. Em rất hài lòng, mà này, mấy hôm trước xem tin tức, chuyện Lý Phỉ Phỉ là bạn gái của anh, thật sao?"
"Sao có thể chứ!" Đường Dật Minh vội vàng phủ định, giọng nói chắc chắn, hắn không muốn Điền Mật hiểu lầm hắn.
Điền Mật bĩu môi, gật đầu: "Thật luôn nhỉ, vậy khi nào anh mới chịu tìm chị
dâu cho em? Nhưng mà em cũng thật tò mò, phải là cô gái như thế nào, mới xứng đôi với anh Đường Đường của em đây!" Điền Mật không tin Đường Dật
Minh dám tỏ tình thẳng thắn với cô, với thân thế của cô, đã định sẵn
không thể đáp lại Đường Dật Minh. Cô không cho Đường Dật minh bất cứ hy
vọng nào, càng phải khiến hắn mau chóng từ bỏ.
Đường Dật Minh cảm
thấy tim hắn như bị xé ra, máu tươi nhễ nhại. Cô gái này, hắn đã thích
cô vào năm hắn mười hai tuổi, trong thời điểm hắn khó khăn nhất, cô là
động lực duy nhất để hắn sống tiếp.
Nhưng cô gái này, không thuộc về hắn, quá khứ, hiện tại, hay tương lai, cũng sẽ không thuộc về hắn.
Quên đi, không nên nói cho cô ấy biết, tránh làm cho cô khó xử, hắn nên tiếp tục làm anh Đường Đường của cô.
Hắn khẽ thở dài một cái, khuôn mặt dịu dàng: "Ai, người ngọc thụ lâm phong
giống anh thế này, lại phong lưu phóng khoáng, rất ít cô gái xứng đôi
với anh nha! Hơn nữa, anh là người của công chúng, có lẽ, trong vòng
mười năm nữa, anh cũng không nghĩ đến chuyện yêu đương đâu."
Ánh
mắt Điền Mật sâu sắc, có chút thương tiếc cho Đường Dật Minh, quên đi,
dù sao cô sẽ không để cho Đường Dật Minh nhận kết cục đau đớn như trước.
Đi cùng Đường Dật Minh đến những chỗ quen thuộc cũ, mặc dù nơi đó đã bị
phá bỏ và dời đi nơi khác, đã không thể trở về bộ dáng ngày xưa. Không
còn cách nào khác, hai người đành phải đi lòng vòng mấy chỗ hồi bé hay
tới chơi. Lại cùng nhau đi xem phim, cho đến khi Ôn Trạch Vũ gọi điện
thoại tới hỏi, Đường Dật Minh mới trở Điền Mật về nhà.
Ngày hôm
sau, trên kênh giải trí đưa tin mới, Đường Dật Minh được lên đầu đề,
tiêu đề là nam thần đổi bạn gái, thiên kim tiểu thư của tập đoàn Điền
thị đứng thứ năm toàn cầu. Tin khác lại nói, thiên kim tập đoàn Điền thị lén lút hẹn hò với ngôi sao Đường Dật Minh, phát hiện hành động thân
mật của hai người, vô cùng tình tứ.
Nhưng mà Đường Dật Minh tỏ vẻ chỉ coi Điền Mật là em gái. Tuy nhiên cha Điền lại bị phóng viên bao
vây ở công ty, ông giải thích, trước khi xuất ngoại Đường Dật Minh là
hàng xóm của Điền gia, mối quan hệ không tệ.
Lại có phóng viên
tìm tới Ôn Trạch Vũ, lúc Ôn Trạch Vũ nhìn thấy tin tức, thật ra hắn cũng có chút tức giận, nhưng suy nghĩ một hồi, Điền Mật là của hắn, căn bản
là không có khả năng trở thành người của Đường Dật Minh, hắn cảm thấy
bụng dạ hắn có hơi hẹp hòi.
Ôn Trạch Vũ nói với phóng viên, Đường Dật Minh đến chỗ hắn đón Điền Mật đi, không hề giấu diếm hay lén lút
hẹn hò gì đó. E rằng đây là lần đầu tiên Ôn Trạch Vũ đứng trước giới
truyền thông nói một câu dài như thế.
—
Sau đó, Ôn Trạch
Vũ có ghé qua thăm Châu Tử Đồng vài lần, hiện tại Châu Tử Đồng đã biết
Ôn Trạch Vũ là bạn của nam sinh cô đẩy ra lúc đèn treo rớt xuống cho nên mới giúp cô trả tiền viện phí, mặc dù, thực tế là cô cũng không nhớ, cô có đẩy nam sinh kia ra hay không.
Biết Châu Tử Đồng không nhớ
toàn bộ mọi chuyện khi cô làm ma, Ôn Trạch Vũ cũng không giải thích gì
thêm. Ngày Châu Tử Đồng tỉnh lại, bởi vì Điền Mật ngắt lời, khiến Ôn
Trạch Vũ không tăng thêm chút hảo cảm với Châu Tử Đồng. Thậm chí bởi vì
tình cảm dành cho Điền Mật đang tăng lên, nên hắn dần phai nhạt cái mà
hắn coi "Tự cho là thích" với Châu Tử Đồng. Hắn cảm thấy hắn thích Châu
Tử Đồng, bởi vì hắn cô đơn quá lâu.
Thật ra, cho dù là thân phận
hay thứ gì khác, Điền Mật mới là người phù hợp nhất với hắn. Vì vậy, hắn dần dần phai nhạt tình cảm dành cho Châu Tử Đồng. Về sau, thậm chí khi
gặp lại, chỉ gật đầu chào hỏi cho có mà thôi, cũng không có giao tiếp
sâu xa.
Hai năm sau, Ôn Trạch Vũ đã tốt nghiệp đại học, hiện tại
hắn hoàn toàn tiếp nhận tập đoàn Ôn thị. Mà độ hảo cảm của hắn cho Điền
Mật cũng đạt tới chín mươi lăm điểm.
Hôm nay, là ngày sinh nhật hai mươi tuổi của Điền Mật, mới sáng sớm, Ôn Trạch Vũ đã đến Điền gia.
Điền Mật vừa ngủ dậy, bởi vì hai năm qua, Ôn Trạch Vũ thường xuyên ra vào
Điền gia, người làm trong Điền gia đều quen biết hắn. Cho nên khi nhìn
thấy Ôn Trạch Vũ, lập tức mời vào.
Điền Mật vừa rửa mặt xong thì
mở cửa phòng vệ sinh đi ra, đã thấy Ôn Trạch Vũ ngồi trên giường nhìn
mình. Cô vẫn đang mặc váy ngủ hai dây màu trắng, mái tóc dài màu đen đặt sau lưng, trên mặt mang theo bọt nước. Cô không mặc nội y, cực kỳ hấp
dẫn người khác. Cổ họng Ôn Trạch Vũ khẽ động, nuốt một ngụm nước bọt.
Hai năm qua, hắn cùng Điền Mật ngoại trừ một bước cuối cùng, cái nên làm đều làm hết, nếu như không phải là muốn giữ lại cái tốt đẹp nhất làm kỷ niệm cho đêm tân hân, nếu như sự kiềm chế của hắn không mạnh mẽ, hắn
hận không thể nuốt Điền Mật vào bụng từ lâu.