Xui xẻo gặp phải
thích khách đã đành, nàng vốn định chạy trốn, kết quả lại bị trượt chân
ngã, trời xui đất khiến lại vô tình giúp Âu Dương Thanh Tố chắn một mũi
tên, đau muốn chết!
Một hồi lâu sau, thái y mới rời khỏi lều vải, Vĩnh Ninh Vương cùng Điền Khiếu từ trong lều bước ra.
''Vương gia, tỷ tỷ thế nào rồi?'' Điền Mật bước tới trước mặt Vĩnh Ninh Vương.
Vĩnh Ninh Vương nhìn nàng một cái, còn chưa kịp lên tiếng, Điền Khiếu
hung hăng trừng mắt liếc nhìn Điền Mật: ''Thế nào? Ngươi rất muốn Noãn
Hương gặp chuyện không may phải không? Chẳng phải ngươi và Noãn Hương đi cùng với nhau ư? Tại sao người bị trúng tên không phải là ngươi chứ!''
Điền Khiếu đối với Điền Noãn Hương mà nói, chắc chắn là một ca ca cực kì tốt. Còn với Điền Mật, thì chính là kẻ thù.
Sau khi nghe những lời của Điền Khiếu, viền mắt Điền Mật đỏ hồng, nước
mắt như muốn trào ra: ''Không phải, ta thực sự không hy vọng tỷ tỷ gặp
chuyện không may, ban đầu là ta đi cùng với tỷ tỷ, chỉ là sau đó tỷ tỷ
được tỷ muội tốt của mình gọi đi, ta lúc đó cũng đi theo Kiều Kiều muội
muội.'' Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, bộ dạng vô cùng đáng thương nhìn Vĩnh
Ninh Vương.
Vĩnh Ninh Vương xua xua cánh tay: ''Được rồi, Noãn Hương không sao,
ngươi cũng không cần lo lắng, Khiếu Nhi, ngươi cũng đừng ở chỗ này lôi
Mật Nhi ra trút giận, trước mặt mọi người, còn ra thể thống gì!''
Nói xong, nhấc chân rời đi luôn, trong lòng âm thầm tính toán, lần này
Điền Noãn Hương giúp thái tử cản mũi tên, dựa theo thân phận của Điền
Noãn Hương, chắc chắn sẽ trở thành thái thử phi a!? Tại nạn ngoài ý muốn này, nói không chừng còn là chuyện tốt nha!
Điền Mật giả vờ mất mác cúi thấp đầu, Lương Kiều vỗ vỗ bả vai Điền Mật
trấn an, có chút tức giận trừng mắt nhìn theo hướng Vĩnh Ninh Vương cùng Điền Khiếu rời khỏi: ''Vĩnh Ninh Vương và Điền Khiếu này thật quá đáng, đặc biệt là Điền Khiếu, tại sao hắn lại có thể nói như vậy chứ? Dựa vào cái gì mà người bị thương nên là Mật Nhi tỷ tỷ mới đúng?!''
Phùng Quân Nghị cũng bày tỏ thái độ bất bình, liên tục gật đầu bảy tỏ đồng ý với Lương Kiều.
Âu Dương Túc Ngọc không nói gì, chỉ đứng nhìn Điền Mật.
Điền Mật ngẩng đầu nhìn về hướng Lương Kiều mỉm cười: ''Không có việc
gì, Vương gia và đại ca cũng vì lo lắng cho tỷ tỷ nên mới như vậy.''
Vì sắc trời cũng dần tối, Lương Kiều cùng Điền Mật trở về sân viện nghỉ ngơi dùng bữa tối.
Đến ngày thứ hai Điền Noãn Hương mới tỉnh lại, đáng lẽ Điền Noãn Hương
phải trở về vương phủ, nhưng vì vết thương tương đối nghiêm trọng nên
tạm thời lưu lại hành cung dưỡng thương, Âu Dương Thanh Tố cũng ở lại
hành cung.
Mà Điền Mật thì theo Vĩnh Ninh Vương trở về Vĩnh Ninh vương phủ.
Điền Noãn Hương ở hành cung dưỡng thương nửa tháng mới trở lại vương phủ, khi trở về, còn mang theo thánh chỉ sắc phong