“Ta cảm thấy nếu ở kinh thành mở tửu lâu phải có chút đặc sắc, hơn nữa
khẩu vị cũng nặng một chút.” Yến Thần Dật ngồi ở trên xe ngựa quay về
trong tay cầm thêm một hộp đồ ăn, bên trong là một ít đồ ăn vặt vừa đi
dạo phố mua được.
Thanh lười biếng dựa vào trên vách xe nghe như
vậy quay đầu nhìn hắn, thấy trong tay hắn cầm lấy cây bút trúc nhọn đang viết chữ vẽ tranh trên sổ nhỏ mang theo bên người thì cười nói: “Ngươi
cũng thật có tâm.”
“Hửm?” Yến Thần Dật ngừng bút nghiêng đầu nhìn gã, giơ giơ sổ nhỏ trong tay lên nhíu mày: “Ngươi nói cái này hả? Thói
quen thôi, có cái gì ăn ngon đều phải nhớ kỹ, đại khái cũng có thể làm
tài liệu, Tư Bác thích ăn thì ta phải làm cho y.” Nụ cười càng thêm bất
đắc dĩ, giọng điệu nói chuyện lại làm cho Thanh nghe ra tràn đầy khoe
ra.
Trên đường trở về thời gian trôi qua rất nhanh, Yến Thần Dật
cất sổ nhỏ vào trong tay dựa vào trên đệm mềm lười biếng ngáp một cái:
“Sao ta lại cảm thấy trời càng ngày càng lạnh nhỉ?”
“Ngươi đừng
nói ngươi không trải qua ngày mùa đông nha!” Thanh cầm thảm thật dày che ở trên đùi cho hắn, nhíu mày nhìn khuôn mặt trắng bệch của hắn cười
nói: “Thật đúng là một bộ dáng của quý công tử mà.”
Yến Thần Dật
bĩu môi, nghĩ thầm: "trước kia mùa đông ta đều có máy sưởi có điều hòa,
đâu giống như nơi này, đốt than sưởi ấm còn bại hoại hoang phí."
Khi xe ngựa trở lại trạch viện ngoài thành thì trời đã tối, Yến Thần Dật
xách theo hộp đồ ăn đi đến sâu trong viện, còn hỏi một thị vệ cũng xách
theo hộp đồ ăn: “Tào Nghi đâu?”
Thị vệ sửng sốt một hồi mới phản
ứng lại hắn nói Tào Nghi là ai, trong lòng cảm thán vị này gan lớn đồng
thời ngoài miệng lại nói: “Bẩm tiểu công tử, Hoàng thượng ở viện phía
trước.”
“Cám ơn.” Yến Thần Dật rất thuận miệng nói lời cảm tạ
không cảm thấy có vấn đề gì lại làm cho trong lòng thị vệ có chút cảm
động nhỏ.
Bọn họ chỉ là đám người làm việc bán mạng thì có ai nói qua tiếng cảm tạ với bọn họ chứ?
Hôm nay hai tên thị vệ đi theo Yến Thần Dật ra ngoài dạo qua một vòng ít
nhất có cái nhìn đổi mới với hắn. Lúc trước chỉ cảm thấy là tiểu công tử tính cách ôn hòa, hiện tại xem ra là mắt bọn họ nông cạn; thử hỏi nếu
chỉ là công tử gia đình nhà bình thường làm sao có thể sẽ làm cho Hoàng
thượng và Vương gia đều đối xử với hắn như nhận con nuôi?
Ở bên
ngoài phòng Tào Nghi có không ít người hầu hạ, khi thấy Yến Thần Dật và
thị vệ đi theo phía sau hắn thì có tiểu thái giám nhanh chóng cười đi
đến cúi người hành lễ với hắn: “Nô tài thỉnh an tiểu công tử.”
Yến Thần Dật cười gật đầu, giơ giơ hộp đồ ăn xách trong tay: “Hoàng thượng đang nghỉ ngơi hả?”
Lúc vừa thốt ra hai chữ "Tào Nghi" này Yến Thần Dật đã biết mình phạm vào
tội kiêng kị, hiện tại có những người khác vẫn là ít nhiều giữ chút mặt
mũi cho Tào Nghi.
“Không có, Vương gia dẫn người vừa tới, tiểu
công tử không bằng chờ trong chốc lát?” Tiểu thái giám nhìn thấy hộp đồ
ăn trong tay hắn cảm thấy Yến Thần Dật biết làm người, đối xử với hắn
cũng càng thêm tôn trọng một chút: “Không bằng tiểu công tử và nô tài đi sang phòng bên cạnh nghỉ một lát.”
“Vương gia?” Yến Thần Dật nhíu mày nhìn nhìn chung quanh không nhìn thấy người quen không khỏi thốt ra: “Tư Bác đến đây?”
“Hử...... cái này, nô tài không biết Tư Bác là ai.” Mồ hôi lạnh của tiểu thái
giám sắp rơi xuống, giọng tiểu công tử này thật lớn, cũng đừng có quấy
nhiễu thánh giá.
“Thần Thần ~!!!” Không cần chờ Yến Thần Dật tra
hỏi cửa phòng trực tiếp bị mở ra, nam nhân cao lớn như gió vọt ra một
cái đã ôm lấy hắn: “Ta nhớ muốn chết!”
Khóe miệng Yến Thần Dật
run rẩy xoay mặt nhìn nhìn nô tài thị vệ chung quanh trợn mắt há hốc
mồm. Hắn không nói gì giơ tay vỗ vỗ bả vai dày rộng của nam nhân: “Huynh buông ta ra trước đi.”
Ỷ vào vóc dáng lớn của mình lại ôm hắn cách mặt đất, mất mặt ơi là mất mặt.
“Mới không cần buông ra đâu, nếu ai dám nói lung tung thì cắt lưỡi bọn họ.”
Tư Bác lạnh buốt quét mắt nhìn mọi người chung quanh rồi hừ một tiếng
lôi kéo tay Yến Thần Dật xoa xoa: “Có lạnh hay không?”
“Không
lạnh, vào phòng lại nói.” Ý hắn bảo y nhận hộp đồ ăn trong tay thị vệ
phía sau rồi lôi kéo y nhanh chóng đi vào trong phòng.
Còn lại một đám nô tài ngốc nghếch ngơ ngác, trong lòng càng là khiếp sợ không thôi.
Yến Thần Dật tuy nói là đi theo Tào Nghi đến trạch viện, nhưng biết hắn và
Tư Bác có quan hệ gì đó cũng không mấy người, còn lại đều nghĩ tiểu công tử nhà ai đến giải buồn cho Tào Nghi. Hiện tại xem ra......vị này thân
phận cũng không phải cao bình thường, có thể làm cho Vương gia máu lạnh
kia đối xử với hắn thân mật như vậy đây cũng không phải là người thường
có thể làm được, ít nhất Hoàng thượng lại không được, không thấy mỗi lần Vương gia đều dạy dỗ Hoàng thượng giống như gà con sao?
Có thể thu phục Vương gia cường bạo máu lạnh như vậy tiểu công tử này cũng không bình thường.
Buông tâm tư khác nhau của mọi người không đề cập tới, chỉ nói hai người Yến Thần Dật và Tư Bác vào cửa.
Tư Bác lôi kéo tay Yến Thần Dật không buông, ước gì có thể dán hắn trên
người, ngay cả ngồi ở trên ghế cũng phải kéo người ngồi ở trên đùi y mới có thể an tâm.
Yến Thần Dật thật bất đắc dĩ, nhưng lại không có
biện pháp tránh ra, nam nhân vừa thấy hắn không muốn ngồi đã bĩu môi,
hơn mười ngày không gặp y loại dáng vẻ này còn rất nhớ.
Tào Nghi ở một bên mãnh liệt trợn trắng mắt, cắn thịt nướng trong miệng hừ lạnh một tiếng: “Đệ còn nhỏ à? Có xấu hổ hay không?”
Tư Bác mĩ mãn đến gần bẹp một cái hôn ở trên mặt Yến Thần Dật, sau đó xoay mặt qua đặc biệt vênh váo nhìn ca y: “Từ bỏ, với ca dường như muốn mặt
ngay cả một người cũng đều tìm không thấy.”
Vừa nói đã đâm vào trái tim bé bỏng, Tào Nghi cảm thấy mình tan nát cõi lòng rơi xuống đất.
Yến Thần Dật buồn cười liếc mắt nhìn Tư Bác khi dễ người, Tư Bác lập tức đổi thành ngốc nghếch tươi cười nhìn hắn.
“Sao huynh lại tới đây? Đám người Quảng đâu?” Hắn nhớ rõ hôm qua Thanh mới
nói cho mình biết Tư Bác khoảng hai ngày nữa mới có thể đến, chẳng lẽ
Thanh lừa hắn?
Tư Bác nhìn ra hắn nghi ngờ nhún nhún vai cười nói: “Nhớ chàng nhớ đến nuốt không trôi, chàng không phát hiện ta đã gầy sao?”
Yến Thần Dật nhíu mày cảm thấy nam nhân lại chuyển đề tài: “Đừng cợt nhả với ta, rốt cuộc làm sao?”
Tư Bác vừa thấy hắn trầm mặt nhanh chóng trấn an nói: “Mọi chuyện đã giải
quyết, chuyện còn lại không cần ta ra mặt, đám người Quảng sẽ xử lý.” Y
thấy hắn vẫn không tin lời mình nói nhanh chóng nhìn về phía Tào Nghi
đang vừa xem hai người bọn họ vừa ăn vừa bĩu môi: “Không tin hỏi ca ta.”
Tào Nghi theo phản xạ gật đầu. Sau khi gật đầu xong phát hiện không đúng,
hắn bị đệ đệ nhà mình bán: “Đệ không phải nói không cho ca quản chuyện
này hả?”
“Đã giải quyết xong ca còn quản cái gì, ca nhanh chóng
phái binh là được, sao lại nói nhiều lời vô nghĩa như vậy.” Tư Bác cười
lạnh một tiếng: “Đừng quên nhanh chóng hồi cung đi an ủi lão nhân gia
Thái hậu kia, miễn cho lại tức một chút đã ngất xỉu.”
Tào Nghi
mãnh liệt trợn trắng mắt, nghĩ thầm: "ca trở về? Ca nếu như trở về đệ
đừng lấy một cây đuốc đốt nơi này của ca là được."
“Được rồi được rồi, trở lại cũng đừng dông dài, nhanh chóng dẫn Tiểu Yến đi nghỉ một lát.”
Tư Bác hừ một tiếng duỗi tay mở một hộp đồ ăn khác đặt ở một bên ra nhìn
nhìn lấy những đồ ăn vặt bên trong y không thích ra để ở trên bàn, lại
lấy những món mình thích ăn ở trong hộp đồ ăn Tào Nghi đã mở ra để vào
trong. Sau đó đậy nắp lên vừa lòng xách theo quay đầu nói với Yến Thần
Dật: “Thần Thần, chúng ta đi.”
Yến Thần Dật thở dài, sau khi gật đầu chào với Tào Nghi thì rời đi cùng nam nhân.
Tào Nghi nhìn về phía tấu chương đặt ở một bên nhếch lên khóe miệng cười lạnh một tiếng.
Tiểu thái giám chờ ở ngoài cửa hành lễ với hai người, sau khi cúi đầu trộm
nhìn hai người rời đi nhanh chóng vào phòng thì thấy được trên mặt Tào
Nghi cười lạnh nhanh chóng quỳ rạp xuống đất: “Hoàng thượng tha tội, nô
tài đáng chết.”
“Tha tội gì, nhanh chóng đứng lên đổi nước trà
cho trẫm đi.” Tào Nghi đối với tiểu thái giám này thật sự là không biết
nói như thế nào, mỗi lần mình vừa có gió thổi cỏ lay lập tức quỳ xuống
đất dập đầu. Tuy nói là làm nô tài cũng không cần nhát gan thành như vậy chứ?
Tiểu thái giám nhanh chóng đứng lên đổi nước trà cho y, Tào Nghi cắn thịt khô trong miệng chép chép miệng.
--- ---
Nói đến bên này, Yến Thần Dật bị Tư Bác một đường lôi kéo bước nhanh trở về phòng, vừa vào cửa còn chưa đứng vững đã bị nam nhân ôm vào trong ngực
liều mạng hôn hai cái.
“Làm gì vậy? Mới thấy ta đã phát tình?” Yến Thần Dật giơ tay vỗ bả vai y: “Buông ra buông ra, ta chạy một ngày muốn tắm rửa.”
Tư Bác nhìn nhìn ở trong phòng xách hộp đồ ăn để lên trên bàn hỏi hắn: “Hôm nay đi ra ngoài dạo thấy cái gì?”
“Chỉ là đi đến chỗ mấy cửa hàng nhìn xem, đều đã chuẩn bị xong có thể buôn
bán, cám ơn.” Yến Thần Dật mang theo ôn hòa vui vẻ duỗi tay sờ sờ mặt y: “Trong mắt đều có tơ máu, đã bao lâu rồi huynh không chợp mắt ngủ một
giấc vậy?”
Hắn không đi hỏi những chuyện kia rốt cuộc là giải
quyết như thế nào, cũng không đi hỏi về sau sẽ có dáng vẻ gì, chỉ để ý
thân thể nam nhân. Tư Bác gầy rất nhiều, người càng thêm tinh thần tuấn
lãng, nhưng mặt mày mỏi mệt cũng không che lấp được.
“Ba hay bốn
ngày gì đó quên rồi, đoạn đường chạy tới ta đã một ngày chưa ăn gì.” Tư
Bác giơ tay lau mặt, lúc này sau khi nhìn thấy Yến Thần Dật mới cảm thấy lòng vẫn lo lắng không yên cũng thả xuống đẩy cửa ra gọi tiểu thái giám hầu hạ chờ ở ngoài cửa đi nâng thùng tắm vào. Y lôi kéo Yến Thần Dật đi đến buồng trong, từ trong ngực cầm ra ngọc bội nhỏ giao cho hắn: “Cất
cái này đi, ai cũng đừng cho.”
“Được.” Hắn gật đầu cầm ngọc bội
nhìn nhìn, rất nhỏ một, còn là hình rồng. Rồng ở cổ đại đại biểu cho cái gì không cần nói cũng biết. Yến Thần Dật nghĩ phải đặt ở nơi nào an
toàn nhất, nhìn nhìn hoa văn trên ngọc bội cười nói: “Chờ ta đan sợi dây rồi treo lên cổ, ai cũng đừng nghĩ lấy đi.”
“Ừh, cất kỹ là được, đi tắm đi, ta phải ăn miếng cơm rồi ngủ.” Tư Bác sờ sờ bụng kêu thì thầm, vẫy vẫy hỗn loạn đầu.
Yến Thần Dật gật đầu kêu y đi tắm trước, còn mình thì cầm hộp đồ ăn đi ra cửa đến phòng bếp.
Trước khi ngủ ăn mấy nướng thịt linh tinh gì đó dạ dày sẽ không thoải mái, trời lạnh vẫn là ăn chút mì tương đối tốt.
Hắn nấu một nồi mì thịt bò lớn, cũng may có đầu bếp hỗ trợ. Yến Thần Dật
kêu người bưng một chén cho Tào Nghi, lại kêu thị vệ trực đêm ở bên
ngoài khi thay ca đến ăn một chén nóng hổi, trời lạnh bọn họ cũng không
dễ dàng.
“Tiểu công tử để ta bưng cho.” Tiểu thái giám thấy hắn
bưng khay từ phòng bếp đi ra, phía trên có hai chén lớn thì nhanh chóng
đến gần duỗi tay.
“Không cần không cần, trong phòng bếp còn không ít mì đấy, ngươi cũng đi ăn một chén đi, mùa đông đừng để đông lạnh
người.” Yến Thần Dật hơi hơi tránh tay gã ra cười cười với gã.
Tiểu thái giám thiếu chút nữa cảm động mà khóc, liên tiếng nói tiếng cảm tạ.
Lúc trở về phòng, Yến Thần Dật bưng khay đặt trên bàn rồi xoay người đi ra
phía sau bình phong xem Tư Bác đã tắm xong chưa, kết quả nhìn thấy nam
nhân đã tựa vách thùng tắm ngủ quên.
Hắn thở dài giơ tay vỗ vỗ bả vai nam nhân, nhỏ giọng gọi y: “Tư Bác! Đứng lên lau người về giường ngủ.”
Tư Bác mơ màng ừ một tiếng, nắm tay hắn đặt bên miệng hôn hôn.
Khóe miệng Yến Thần Dật cười càng lớn, người nam nhân này rốt cuộc lại ở bên cạnh hắn.