Buổi sáng ngày hôm sau Tư Bác tỉnh ngủ mở mắt ra Yến Thần Dật bên cạnh còn
đang ngủ say, y quay đầu hôn hôn gương mặt Yến Thần Dật xong tay chân
rón rén xuống giường cầm chậu nước đặt ở trên cái giá mở cửa phòng ra.
Tào Nghi đứng trong sân, nhìn tư thế kia hẳn là đang luyện quyền.
Tư Bác không có phản ứng gì quá nhiều, chỉ là đi vòng qua hắn đến thành giếng múc nước sau đó rửa mặt.
Tào Nghi sau khi luyện xong một bộ quyền giơ tay tiếp nhận khăn vải của thị vệ đứng một bên đưa lau mồ hôi trên trán, sau đó hai bước đi qua cợt
nhả nói với Tư Bác: “Buổi sáng tốt lành.”
Hắn suy nghĩ một buổi
tối, nếu đệ đệ nhà hắn quên mất mình vậy thì hắn sẽ giúp y nhớ lại, cũng không tin mình mỗi ngày lắc lư ở trước mặt y mà y sẽ không nhớ ra!
Tư Bác cười cười lễ phép với hắn, cúi đầu rửa mặt sau đó đổ nước trong chậu: “Chào.”
“Một lát đệ muốn làm gì, ta cũng cùng đi với đệ nha, ta muốn ở chỗ này hơn
mười ngày, có chỗ nào chơi hay không?” Tào Nghi thấy y múc nước xong
muốn đi nhanh chóng ngăn y lại: “Đệ ở chỗ này bao lâu rồi, bằng không đi theo ta chơi nha?”
“Ta không có thời gian đi ra ngoài chơi, mỗi
ngày đều rất bận rộn, hơn nữa ta cũng không biết đường, Thần Thần nói ta nếu như một mình đi ra ngoài sẽ đi lạc.” Tư Bác bĩu môi bất mãn nhìn
hắn: “Ngươi có phải muốn cho ta đi lạc hay không?”
Tào Nghi theo
phản xạ tính gật đầu, sau đó nhanh chóng lắc đầu cười tủm tỉm nhìn y:
“Làm sao có thể chứ, ta không phải loại người như vậy.”
Tư Bác
bĩu môi quay đầu không hề phản ứng hắn, nghĩ thầm: 'ca không phải loại
người như vậy? Sao ca không soi xuống giếng nước nhìn xem gương mặt
người xấu kia của ca chứ? Ca ruột nhà mình là loại gì y còn không rõ
ràng sao?'
Tào Nghi chậc lưỡi thấy y trở về phòng còn có chút
đáng tiếc, hắn quay đầu nhìn thị vệ đứng một bên hỏi: “Ngươi nói hắn có
phải thật khờ hay không?”
Thị vệ kia lắc đầu, nhẹ giọng nói:
“Thuộc hạ cũng nói không chính xác, bất quá Vương gia nếu như không mất
trí nhớ chỉ sợ sẽ không dễ sống chung như vậy.”
“A, ai biết được!” Tào Nghi cười lạnh một tiếng cũng xoay người về phòng.
--- ---
Tư Bác trở về phòng thì thấy Yến Thần Dật đã tỉnh lại, y đi qua lấy áo
choàng một bên áo đưa cho hắn hỏi: “Thần Thần, hôm nay muốn về thăm nhà
hay không?”
“Ừh, ta nghĩ lấy chút bắp về buổi tối nướng bán,
huynh vừa gặp được ca huynh?” Yến Thần Dật mặc y phục xuống giường ngẩng đầu nhìn y thì thấy nam nhân bĩu môi mặt mũi tràn đầy khinh thường
không khỏi hỏi: “Làm sao vậy?”
“Hứ, sau này làm Hoàng đế ca ta
tâm nhãn càng ngày càng nhiều, hắn vừa rồi còn muốc bắt cóc ta nên ta
buồn bực, ta nhìn thật là tên ngốc phải không?” Nhớ tới sắc mặt vừa rồi
của Tào Nghi y lại hừ lạnh: “Ta có thể đi làm con hát.”
“Được đó, bằng không hai ngày nữa dựng sân khấu hát kịch huynh và mấy người Quảng đi lên hát, bảo đảm hấp dẫn người.” Yến Thần Dật cười khẽ xoay mặt nhìn y: “Thật sự không muốn nhận hắn?”
“Không nhận, nhận làm gì? Hắn
đầu tiên là Hoàng đế sau mới là ca ta......” Câu nói kế tiếp y chưa nói
Yến Thần Dật cũng đoán được.
Yến Thần Dật giơ tay sờ sờ lỗ tai
nam nhân cười nói: “Không hối hận? Vương gia dưới một người trên vạn
người cũng không làm mà theo ta ở đây làm tiểu nhị, sao lại cảm thấy
huynh có chút nghẹn khuất.”
“Không hối hận, Thần Thần, đệ không
biết trước kia ta trải qua những ngày như thế nào đâu.” Tư Bác lấy khăn
vải thấm ướt đưa cho hắn cười nói: “Đệ cũng thấy được mấy vết sẹo kia
trên người ta phải không? Ta có thể sống đến bây giờ cũng không dễ
dàng.”
Yến Thần Dật sửng sốt, nụ cười trên mặt cũng thu lại nhìn y: “Nói đi!”
“Không có gì đáng nói, ta và ca ta từ nhỏ đều không được sủng ái, sau này ta
đi quân doanh thân thể ca ta lúc ấy không phải quá tốt, hắn cũng không
muốn ta ở trong hậu cung lăn lộn với Hoàng tử khác nên không ngăn cản
ta.” Tư Bác thở dài thấy trong mắt Yến Thần Dật tràn đầy yêu thương nhìn mình không khỏi cười nói: “Đừng nhìn ta như vậy, người trước kia trêu
chọc ta cũng không kết cục gì tốt.”
Yến Thần Dật chớp mắt mấy cái không nói chuyện. Hắn não bổ hơi quá...... cái loại trong kịch cung đấu hy sinh tiểu hoàng tử gì đó, những ám toán đầu gai độc sát gì đó......
Hắn hít hít giơ tay ôm eo nam nhân đưa mặt dán ở trước ngực nam nhân cọ cọ, than thở nói: “Ta sẽ bảo vệ huynh!”
Tư Bác khẽ cười một tiếng giơ tay ôm cả người vào trong ngực: “Ừh, Thần Thần của ta lợi hại nhất.”
Yến Thần Dật nhíu mày, nghĩ thầm: 'đúng vậy, không nhìn xem ta là ai!'
* * *
Quảng và Dịch đứng ở trong đại sảnh tửu lâu, sắc mặt Dịch âm u nhìn Quảng.
Quảng cầm khăn lau trong tay đang lau bàn ngẩng đầu nhìn y: “Huynh muốn
bày sắc mặt đó cho ta xem đến khi nào? Ta không phải là theo mấy người
bọn họ uống chút rượu ư, sao huynh cứ lạnh lùng trừng mắt cả ngày thế?”
Dịch không nói lời nào cứ như vậy mặt âm trầm phát ra oán khí.
Nguyên nhân mọi chuyện rất đơn giản. Mấy ngày gần đây Tào Nghi vội vàng quấn
Tư Bác, Tư Bác không cảm thấy phiền toái nhưng mà không thể công khai
đuổi đi, cho nên chỉ có thể chịu đựng hắn gây rối còn phải làm bộ như
không biết cười ngốc nghếch với hắn.
Yến Thần Dật cảm thấy rất
thú vị, nam nhân vẫn luôn giả ngu giả dại ở trước mặt mình hiện tại có
người quấn y cũng cho y biết diễn kịch cũng không phải là dễ diễn như
vậy, phải diễn đến nơi đến chốn mới được.
Đến Tào Nghi cũng cảm
thấy rất thú vị, trước kia hắn cũng không dám chọc đệ đệ nhà mình. Lúc y nóng giận ngay cả long án thư* của hắn cũng đều dám một chân đạp lật,
tấu chương đều bị lửa đốt cháy một hồi. Diêm vương mặt lạnh hiện tại lại cả ngày cười tủm tỉm vui tươi hớn hở thật sự là làm cho hắn cảm thấy
chơi rất vui.
(*Long án thư: chiếc bàn cao để sách, để đọc sách của vua.)
Hắn cũng là bị đệ đệ nhà mình khi dễ lâu rồi, hiện tại mỗi ngày vây quanh
Tư Bác cũng sẽ không bị phát giận cảm giác thật sự là quá tuyệt vời!
Tư Bác đang chuẩn bị tức giận, bất quá thấy Thần Thần nhà y cuối cùng sẽ
cười trộm thì tức giận gì cũng đều tan. Ngay cả nếu Thần Thần thích nhìn y lòi ra thói xấu thì y cũng không để ý, dù sao y là sẽ không theo ca y trở về, giả ngu thì giả ngu vậy.
Lúc Tào Nghi quấn Tư Bác thì
bốn thị vệ còn lại rảnh rỗi, lại bởi vì vốn quen với mấy người Quảng cho nên bốn thị vệ bị ghét bỏ chủ động tìm đến hai người. Sau khi tửu lâu
đóng cửa uống chút rượu...... Được rồi, là uống mấy lần chút rượu. Sau
đó đêm qua Quảng uống nhiều quá, lại sau đó Dịch nổi giận.
Yến
Thần Dật bưng một chậu lớn bên trong thả thịt bò đã cắt xong và một bó
tăm sắt từ hậu viện đến, thấy dáng vẻ hai người bọn họ còn rất buồn bực
hỏi: “Làm gì vậy? Lại đây xâu thịt.”
Quảng rửa tay đến gần Yến
Thần Dật ngồi xuống, kết quả Dịch còn đứng ở đó không hoạt động chỉ là
trừng mắt nhìn Quảng cũng không nói lời nào, như vậy lại đặc biệt oán
khí tận trời.
Yến Thần Dật quay đầu nhìn gã hất hất cằm: “Phòng bếp còn có bắp và cánh gà cắt ướp xong, bưng lại đây.”
Dịch nhếch miệng xoay người đi hậu viện.
Quảng thở dài cười khổ nhìn Yến Thần Dật hỏi: “Tư Bác lại bị Tào Nghi quấn?”
Mặc dù thân phận Tào Nghi bọn họ biết rõ ràng, nhưng dù sao cũng là ở bên
ngoài mở miệng một tiếng vị kia, hoặc là mở miệng một tiếng Hoàng thượng có chút rất trịnh trọng, cho nên bọn họ ngầm gọi thẳng kỳ danh.
“Ừm, Tư Bác nguyên danh gọi gì? Ta hỏi hắn mà hắn không nói cho ta biết.”
Thịt trong tay Yến Thần Dật xâu với tốc độ tốc hành, năm miếng thịt đâm
đâm đâm đã xâu xong.
Quảng chớp mắt lại gần nhỏ giọng nói: “Tên chủ thượng cũng dễ nghe.”
Yến Thần Dật thấy vui vẻ trên mặt gã thì cảm thấy có cổ quái, nhíu mày ý bảo gã nói.
“Chủ thượng vốn tên là Tào Tôn Tuấn, ai nha, mỗi lần vừa nghĩ đến thì ta cảm thấy vui vẻ. Sau này chủ thượng cảm thấy không được tự nhiên nên sửa
tên lại, trực tiếp gọi là Tào Tuấn.” Quảng lấy ngón tay viết tên Tư Bác ở trên bàn sau đó cười hắc hắc.
Yến Thần Dật cũng phụt một tiếng
bật cười, trách không được không nói cho hắn, ai không có việc gì sẽ nói với người ta bản thân họ Tào tên Tôn Tuấn, ha ha ha, thật tuấn.... là
rất tuấn.
“Ngươi cũng đừng nói với chủ thượng, mỗi lần nói đến
tên kia đều nổi giận. Ta nhớ rõ có một lần Hoàng thượng chọc y lại nói
tên này, sau đó y đập vỡ tẩm cung của Hoàng thượng.” Quảng thấy y mím
môi cười không ngừng thì nhanh chóng nhắc nhở y một câu, đừng để đến lúc chủ thượng luyến tiếc nổi giận với Tiểu Yến mà tìm đến mình.
“Ừh, ta không nói, ha ha ha, ai đặt tên này vậy, thật là vừa nói.” Yến Thần
Dật giơ tay lên dùng mu bàn tay cọ cọ mũi, cười không ngừng.
Quảng nhún nhún vai tỏ vẻ không biết, bọn họ chưa bao giờ sẽ chủ động hỏi thăm cuộc sống của chủ thượng.
--- ---
Trong phòng bếp, Dịch đến cầm bắp và cánh gà xoay người đi, y còn đang buồn bực.
Ngược lại Tư Bác là đang chặt xương sườn bị Tào Nghi cuốn lấy nói chuyện, sau đó thiếu chút nữa bị chọc giận.
“Tiểu đệ, đệ có phải ngảy cả tên đệ cũng đã quên hay không?” Trong tay Tào
Nghi túm rau hẹ lắc qua lắc lại ném chơi, ngẩng mặt nhìn y hỏi: “Ta nói
cho đệ nha?”
“Ta gọi Tư Bác, ngươi không phải biết sao? Còn có,
ngươi đều quấn ta mấy ngày rồi, ngươi thật phiền, đã nói ta không biết
ngươi.” Y giơ tay chém xuống vang lên một tiếng, xương sườn bị y một đao chặt thành hai khúc.
Tào Nghi liếc nhìn dao phay sắc bén trong
tay y tính một chút, nếu mình hiện tại trêu chọc y có phải bị một dao
chặt chết hay không......
Hắn liếm môi cười nói: “Tên thật của đệ là Tào Tôn Tuấn, đệ đã quên? Đệ rất thích tên này." Lúc nói lời này thì ánh mắt nhìn chằm chằm dao phay trên tay Tư Bác hạ xuống dùng lực, thời khắc chuẩn bị chạy trốn để né tránh dao phay bay tới, đáng tiếc hắn
thất bại.
Tư Bác chỉ là sửng sốt một chút, sau đó biểu cảm cũng
không thay đổi tiếp tục chặt xương sườn, còn hỏi hắn: “Tên này thật thú
vị, thật tuấn? Là ý lớn lên đẹp sao? Thần Thần nói ta lớn lên cũng thật
soái.”
Tào Nghi dương dương đắc ý nhìn xem sau đó ê răng. Không thích hợp! Chẳng lẽ hắn đã đoán sai?
Mấy ngày nay Tào Nghi đều trêu chọc tính tình Tư Bác, đụng chạm tới cực
điểm muốn làm cho y tức giận đến lạnh lùng trừng mắt với mình; đáng tiếc từ lúc còn nhỏ nói đến tên bị Tư Bác hận tới cực điểm mà y lại đều là
loại dáng vẻ ngốc nghếch này, còn có thể thực nể tình cùng cười cười,
điều này làm cho hắn vốn thật xác định Tư Bác là đang giả ngu lòng dao
động.
Trên mặt Tư Bác mang theo nụ cười ngây ngô đáy lòng lại
đang cười lạnh: 'đừng tưởng rằng chút thủ đoạn nhỏ này của ca ta không
biết, không phải là muốn làm cho ta nổi giận với ca sao, có thể mắc mưu
mới là lạ!'
Hai huynh đệ mang tâm tư cười, Lưu sư phụ ở một bên
nhìn nhìn hai người chậc lưỡi: “Tư Bác nè, phòng bếp này của ta không
thể ai cũng đều có thể tiến vào.”
Tư Bác quay đầu nhìn Lưu sư phụ bĩu môi dùng dao phay chỉ chỉ Tào Nghi nói: “Hắn cũng không muốn mặt,
đã nói cho hắn mà hắn còn muốn tiến vào, Thần Thần nói hắn là khách
không thể đắc tội.”
Tào Nghi cắn răng mở miệng nhìn y, thật muốn vỗ bàn rống giận, ai không muốn mặt? Trẫm mặt lớn đây!