Trong đại sảnh to lớn, ngoại trừ Thượng Quan Chính Hào, những người còn
lại đều không dám thở mạnh. Hiện tại bọn họ tuyệt đối tin tưởng, nàng
nhất định nói được làm được.
Ai cũng không rõ, một Lục Tiểu thư yếu đuối hôm nay tại sao lại lớn mật như vậy!
Thượng Quan Chính Hào hai mi nhíu chặt, nắm đấm của hắn lúc Hàn Lăng sắp đếm
tới một lập tức buông ra, vươn tay với Hàn Lăng, mang theo hận ý nói:
“Người đâu, mang Chỉ Hâm lại đây!”
“A…… Đau quá……. Hủy dung……”
Thượng Quan Nhã Lâm một bên khóc rống, một bên muốn thoát khỏi khống chế của Hàn Lăng, đáng tiếc, vẫn không thểnhúc nhích một chút. Chỉ bằng
nàng, muốn thoát khỏi tay Hàn Lăng? Thật là vọng tưởng!
Một tay
đã chế trụ Nhã Lâm gắt gao, thoải mái như vậy. Nghe được lời nói của
Thượng Quan Chính Hào, Hàn Lăng thu hồi tươi cười sáng lạn, một đôi mắt
sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm động tác của mọi người trong đại
sảnh.
Đặc biệt là Thượng Quan Minh Tiệp ở cách đó không xa, vẫn không có động tĩnh lại đang âm thầm đánh giá nàng!
Cho dù dư quang chỉ quét qua vài lần, nàng liền phát hiên nữ nhân này tâm
cơ sâu nặng, không nói lời nào, một đôi mắt sáng ngời lại đang âm thầm
đánh giá nàng.
Mà nàng nhìn lại Thượng Quan Chính Hào, cũng không phải là chính nhân quân tử, cho nên, sẽ dễ dàng thả Chỉ Hâm như vậy?
Mắt đen chợt lóe, nàng không tin.
Trong nhất thời, trong phòng, không khí khẩn trương hết sức căng thẳng.
“Lục Tiểu thư, đao kiếm không có mắt. Ngươi thả Ngũ tiểu thư đi. Nàng dù sao cũng là tỷ tỷ ngài, hơn nữa có chuyện gì mà không thể thương lượng đâu? Lão gia cũng là vì Lục Tiểu thư suy nghĩ a! Chỉ cần Lục Tiểu thư nghe
an bài của lão gia, sau này vinh hoa phú quý nhất định không thiếu Lục
Tiểu thư.” Quản gia Lưu Vĩ thấy sắc mặt Thượng Quan Chính Hào ẩn nhẫn
biến thành màu đen, Thượng Quan Nhã Lâm lại sợ chết ngất. Vội vàng hành
sự theo hoàn cảnh, giống như tận tình khuyên bảo Hàn Lăng.
Hàn Lăng nhướng mi, “Tỷ tỷ? Làm tỷ tỷ sẽ đem muội muội đưa vào miệng sói?”
Lâm Vĩ bị làm cho á khẩu không trả lời được. Chuyện các vị tiểu thư âm thầm khi dễ Lục Tiểu thư trong phủ mọi người đều biết, cho nên, hắn thật
đúng là không có biện giải được! Không thể tin được Lục Tiểu thư lại
thông minh nhanh nhẹn như vậy!
Không khí càng ngày càng khẩn trương.
Sắc mặt Thượng Quan Chính Hào ngày càng âm trầm.
Thượng Quan Minh Tiệp vẫn trầm mặc như cũ, giống như tất cả mọi chuyện phát sinh trong đại sảnh đều không quan hệ với nàng.
Thượng Quan Nhã Lâm bị uy hiếp sắc mặt tái nhợt suýt ngất.
Hàn Lăng đôi mắt khinh thường, đảo qua những người trong đại sảnh. Nơi này
mọi người mang danh là thân nhân, nhưng so với kẻ thù còn ghê tởm hơn!
Mấy khắc qua đi, trong đại sảnh không có một người phát ra một lời nói.
“Tiểu thư…… Tiểu thư…….”
Vài tiếng kêu từ ngoài cửa truyền vào.
Hai gã tráng hán trấn trụ Chỉ Hâm, tiến vào đại sảnh.
Chỉ Hâm bước chân lảo đảo, ngã trái ngã phải, cước bộ thập phần không bình
thường tiến vào. Nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ màu đen trong đại sảnh,
nhất thời không nhịn được rơi nước mắt. “Tiểu thư, người thật ngốc,
ngươi tại sao lại đến? Vì sao a? Nô tỳ đã nói, mệnh nô tỳ không đáng
tiền, người làm như vậy không đáng a!” Bên ngoài cuộc sống tự do như
vậy, tiểu thư vì sao lại vì nàng mà buông tha cho cuộc sống tự do? Không đáng a, rất không đáng.
Nghe tiếng, Hàn Lăng quay đầu nhìn về phía Chỉ Hâm.
Trên người Chỉ Hâm toàn bộ đều có vết roi, hai má thế nhưng bị khắc lên hai chữ tiện nô!
Hắc mâu tràn ngập mây đen, Hàn Lăng giận kêu một tiếng: “Đáng chết!” Chủy
thủ trong tay hung hăng đâm xuống, hai má Thượng Quan Nhã Lâm nhất thời
huyết nhục mơ hồ. “Là ai làm?”
“A……” Thượng Quan Nhã Lâm thống khổ kêu lớn, tiếng kêu thảm thiết thê lương vô cùng!
Một đao này, hoàn toàn hủy đi dung mạo của nàng!
Hàn Lăng gầm lên một tiếng, ngầm mang theo phẫn nộ mưa rền gió dữ, tầm mắt sắc bén quét về phía Thượng Quan Chính Hào!
Tiếng gầm giận dữ này, làm cho mọi người trong đại sảnh bao gồm Thượng Quan Chính Hào tâm run lên.
Hai gã tráng hán trấn trụ Chỉ Hâm, bị dọa buông tay. Vội vàng lắc đầu nói: “Không phải chúng tôi, không phải chúng tôi.”
“Là ai? Ta hỏi lần cuối! Nếu không hiện tại ta sẽ lấy mạng Thượng Quan Nhã
Lâm!” Thanh âm như hàn phong lãnh liệt, ở trong đại sảnh to lớn, giống
như tiếng sấm rền.
“Đừng nói hủy đi dung mạo một tiện tỳ, cho dù
giết tiện tỳ này, Thượng Quan phủ cũng có cái quyền này! Thân là nô
tịch, không tuân bổn phận, thế nhưng mang theo tiểu thư bỏ trốn! Tội này cho dù đánh, hủy dung, đã là quá nhẹ nhàng!” Thượng Quan Chính Hào vốn
định truy vấn là ai âm thầm thi hình với Chỉ Hâm, lời đến bên miệng,
nuốt trở về, Chỉ Hâm là một nô tỳ, mọi người trong Thượng Quan phủ, cho
dù đánh nàng, thì đã thế nào!
“Đúng vậy! Một cái tiện tỳ mà thôi! Chỉ là khắc lên mặt hai chữ tiện nô mà thôi, tính là gì! Để sau này
nàng không phạm sai lầm, đây chỉ là trừng phạt nhỏ mà thôi!” Thượng Quan Uyển Đình nguyên bản còn có chút sợ hãi, nghe thấy lời nói của Thượng
Quan Chính Hào, lá gan lớn lên không ít, lập tức tiến lên, chỉ vào Hàn
Lăng nói to.
Vốn thể lực Chỉ Hâm đã chống đỡ không nổi vừa nghe
được lời Thượng Quan Quân Dao nói, thân hình run lên, miễn cưỡng cười
nhìn Hàn Lăng nói: “Tiểu thư, ta không sao, đừng lo lắng, ta thật sự
không có chuyện gì, thật sự.”
Hàn Lăng đôi mắt tối sầm, thâm trầm không đáy. “Chỉ Hâm, lại đây.”
Chỉ Hâm đi từng bước bất ổn đến bên cạnh Hàn Lăng.
“Còn muốn chạy?” Thượng Quan Chính Hào khuôn mặt hắc trầm, nhìn khuôn mặt
huyết nhục mơ hồ của Thượng Quan Nhã Lâm bị Hàn Lăng khống chế, cho dù
dùng kim sang dược tốt nhất, chỉ sợ cũng sẽ không khỏi hẳn! Nghĩ đến
đây, Thượng Quan Chính Hào hướng một trăm hộ vệ võ công thượng thừa đang đứng ở cửa, “Bắt lấy hai người các nàng!”
Nếu, mềm cứng đều không được, như vậy, để lại vô dụng! Giết hoặc làm cho bị thương rồi đưa cho Bình Giáng vương đi!
Nhóm hộ vệ nghe được mệnh lệnh liền ùa lên, toàn bộ tiến vào trong đại sảnh.
Đám người Thượng Quan Uyển Đình vì tránh bị thương tổn, vội vàng chạy đến phía sau Thượng Quan Chính Hào tìm kiếm an toàn.
Hàn Lăng không e ngại dùng lãnh mâu nhìn về phía nhóm hộ vệ, chen chúc hướng tới nàng.
Nhiều người như vậy cùng nhau lên? Hàn Lăng cười lạnh, Thượng Quan Chính Hào thật đúng là xem trọng nàng.
“Tiểu thư…… Mặc kệ ta.” Không biết từ khi nào, trên trán Chỉ Hâm đã thấm một
tầng mồ hôi, sắc mặt thập phần tái nhợt, cắn chặt cánh môi, bộ dáng thập phần ẩn nhẫn.
Trong mắt hiện lên tia phức tạp, Hàn Lăng vươn tay dính đầy máu tươi, lau đi mồ hô trên trán nàng, “Sẽ không lâu đâu.”
Gió thổi ngọn cây, sát khí tứ phía.
Hàn Lăng bảo hộ Chỉ Hâm sau người, không cho bất kí ai thương tổn nửa phần. Đứng trong đại sảnh, một mình hăng say chiến đấu, đối mặt với đội ngũ
trăm người cường đại, trên khuôn mặt non nớt của nữ hài, chỉ có kiên
quyết, vẫn không có nửa điểm e ngại.
Nữ hài hắc mâu buông xuống,
hai mắt híp lại, Thượng Quan Nhã Lâm bị nàng nắm trong tay, trong lòng
Thượng Quan Chính Hào chỉ là một quân cờ, mà nay bị nàng hủy dung, như
vậy, đối với Thượng Quan Chính Hào mà nói, căn bản là một quân cờ vô
dụng. Nhiều người như vậy đồng loạt tiến lên, thân thủ của nàng cao như
thế nào, cũng vô pháp đồng thời bảo vệ Chỉ Hâm và phản kháng. Cho nên,
từ trong cổ tay áo, lấy ra một lọ dầu hỏa, nàng đốt nơi này!
Thiếu niên cao quý tao nhã mặc tử y phục sức, từ trên đầu trăm tên hộ vệ bay đến,vững vàng đứng thẳng trước mặt Hàn Lăng.
Bên miệng thiếu niên gợi lên nụ cười nhạt đẹp mắt, “Nhiều người như vậy,
ngươi cũng muốn giết?” Thích giết người như vậy, hẳn là cho nàng đi
chiến trường, nới đó có thể giết vô số người.