“Vị cô nương này” Một giọng nam trầm vang lên bên tai Vân Trúc, khiến cô từ trong suy nghĩ hồi thần lại. Cô thầm quan sát chủ nhân của giọng nói
kia. Gương mạo anh tuấn, dáng người cao lớn, kết hợp thân trường lam bào gấm sắc, mang theo phong thái ôn nhu nho nhã của một thư sinh, khiến
người ta nhìn vào đều nảy sinh ý muốn kết làm bằng hữu. Có điều, theo cô thấy, nam nhân này, không giống vẻ bề ngoài.
Trong lúc Vân Trúc đánh giá Liệt Hồng Tuân, hắn cũng đồng thời đánh giá
cô. Ngũ quan tinh xảo như tranh vẽ, khí chất cao ngạo, lại có chút thong dong tiêu sái không giống người trần, tựa như tiên tử tọa lạc trần
gian. Nàng, quả nhiên đặc biệt.
“Công tử gọi ta?”
“Trên phố đông người qua lại, cô nương hình như chân không được tốt, ở
nơi nay một mình chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm. Không biết tại hạ có thể làm
bạn cùng cô nương không?”
Hắn vốn ở trên lầu hai tửu lâu cách nơi này khoảng chục bước chân, trong lúc lơ đãng nhìn qua cửa sổ thì thấy nàng một mình giữa đường phố, hắn
cũng để ý vài nam nhân có ý định tiếp cận nàng. Nàng thân bạch y mảnh
mai ngồi trên chiếc ghế kì lạ, hắn đoán là nàng không biết võ công, chân cũng không thể động, trong lòng tự dâng cảm giác chua xót, bởi vậy mới
lại chỗ nàng, giúp nàng tránh khỏi đám nam nhân kia.
Ai ngờ khi tới gần nàng hắn mới phát hiện nàng không đơn giản. Nàng
không hề yếu nhược như vẻ bề ngoài, là hắn đa sự mà lo nghĩ thôi. Có
điều hắn vẫn muốn cùng một chỗ với nàng.
“Đa tạ công tử đã quan tâm, ta đang đợi tướng công , chàng ấy trở lại
ngay thôi” Cô sớm phát hiện ra mấy tên 35 đang định tiếp cận mình rồi,
nhưng mà cô lại mặc kệ họ. Bởi động vào cô chỉ có một kết cục. Đó là
chết.
Nhưng không ngờ xuất hiện kẻ muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng mà phải khiến cho hắn thất vọng rồi.
“Tướng công?” Liệt Hồng Tuân sửng sốt. Nàng bất quá mới chỉ mười lăm
mười sáu tuổi, vậy mà đã có tướng công rồi. Tuy tuổi này lấy chồng cũng
không hiếm lạ, nhưng vẫn đủ khiến hắn kinh ngạc.
“Trúc nhi” Lãnh Thần Phong vừa trở lại đã thấy Vân Trúc ở cùng một nam
nhân khác, sắc mặt liền trầm xuống. Vân Trúc thấy sắc mặt khó coi của
hắn thì dở khóc dở cười. Tên yêu nghiệt này sao lại thích ăn giấm như
vậy? Cô gượng cười “Tướng công, chàng trở lại rồi”.
Lãnh Thần Phong nhíu mày, một lúc sau liền giãn ra. Nha đầu này đúng là tiểu quỷ mà, chuyện gì cũng nghĩ ra được.
“Ta đem kẹo hồ lô về cho nàng này” Lãnh Thần Phong đi tới chỗ cô, tay
chìa ra hai sâu hồ koo ngào đường sáng bóng, khóe miệng nhếch lên nụ
cười ôn nhu hiếm thấy.
Liệt Hông Tuân sau khi nhìn ra thân phận của Lãnh Thần Phong thì càng
kinh ngạc. Đây không phải Cô Lãnh Vương Gia Lãnh Ngân quốc sao? Hắn từ
khi nào thú nương tử rồi?
“Tưởng ai có ý là quen nương tử của ta, thì ra là Liệt nhị hoàng tử”.
Đây là lần thứ hai Lãnh Thần Phong gặp Liệt Hồng Tuân, lần thứ nhất là
trong yến tiệc các sứ giả, Liệt Hồng Tuân lúc đó đi cùng hoàng huynh
Liệt Hồng Hiên của hắn, tuy không mang lại cho Thần Phong ấn tượng gì
nhiều nhưng không đến nỗi quên được. Con người này bề ngoài ôn nhu văn
nhuận nhưng thực tế tâm sâu khó lường, không ai có thể thấu tâm tư của
hắn, cho dù là Liệt Hồng Hiên hay Lãnh Thần Phong.
“Hóa ra là Cô Lãnh vương gia, Liệt Hồng Tuân ta thật bất nhã rồi, nhưng mà ta chưa từng nghe qua ngài thú nương tử đâu?”
“Ngài là đang có ý nghi ngờ bổn công chúa? Lăng Vân Trúc ta đã được tứ
hôn cho vương gia, chả lẽ không phải nương tử của hắn?” Lăng Vân Trúc
khinh đạm hỏi lại, ánh mắt sắc sảo khó lường, cố ý lột trần tâm tư của
Liệt Hồng Tuân.
Liệt Hồng Tuân cảm thấy rùng mình. Hắn thấy tâm mình như đang bị nàng
moi ra cho nử tử kia nhìn. Cô là thập tứ công chúa Lăng Vân quốc Lăng
Vân Trúc sao? Nghe thiên hạ đồn rằng cô công chúa này là phế vật vô
dụng, cả ngày như ngốc tử ngồi một chỗ, đâu có giống người trước mặt
hắn?
Lãnh Thần Phong nghe lời này của cô thì vô cùng hài lòng. Quả là vương
phi của hắn, rất có khí chất. Lại nhìn sang Liệt Hồng Tuân, thấy sắc mặt hắn biến đổi liên tục, Lãnh Thần Phong lạnh lùng nói:
“Không còn sớm. Cáo từ”
Dứt lời, Lãnh Thần Phong đẩy cô đi mất, bỏ lại kẻ nào đó đứng trơ giữa phố.
“Hồng Tuân huynh, người ta đi rồi, huynh còn đứng đây làm gì a?” Một nam tử dung mạo đào hoa phóng đãng, tươi cười đi đến vỗ vai Liệt Hồng Tuân.
“Huynh thấy kịch hết hay rồi mới xuất hiện sao?” Liệt Hồng Tuân hồi lại
tư dáng ban đầu, khinh bỉ nhìn tên nam nhân kia. Tên này lúc nào cũng
chỉ thích đứng ngoài xem náo nhiệt.
“Ta vốn định xuống làm quen với bạch y nữ tử đó, là huynh nhanh chân hơn ta” Đào hoa công tử thở dài, cầm chiết phiến gõ nhẹ lên trán, bộ dáng
tiếc hận không thôi “Nhưng thật không ngờ nàng ta lại là phế vật công
chúa trong lời đồn nha”.
“Huynh thấy nàng ấy không giống lời đồn đúng không? Đúng là tàn phế hai
chân nhưng không phải là ngốc tử” Đây chính là nghi vấn trong lòng Liệt
Hồng Tuân khi biết được thân phận của Lăng Vân Trúc.
“Như thế chẳng phải sẽ thú vị hơn sao?” Đào hoa công tử ưu nhã cười, hắn cũng rất muốn tìm hiểu về nữ nhân này.