Sáng hôm sau Âu Dương Thần không một lời từ giã đã rời khỏi, chỉ để lại mảnh giấy cho Lãnh Thần Phong. Hắn không còn lí do gì để ở lại nơi này, cũng không thể cùng đồ nhi trở về Lãnh Ngân quốc. Âu Dương Thần dặn Lãnh
Thần Phong chú ý cẩn thận, nếu có duyên sẽ sớm ngày tái ngộ.
Lãnh Thần Phong diện bất biểu tình, Lăng Vân Trúc cũng chẳng rảnh rỗi
quan tâm. Âu Dương Thần có suy nghĩ của riêng hắn, chẳng ai có thể bắt
buộc hắn điều gì.
Hai người tiếp tục lên đường, nhưng tốc độ khá bình thường, giống như
chỉ là một đoàn người thích ngao du tứ hải. Lãnh Thần Phong cũng quyết
định đổi một chiếc xe ngựa nhỏ hơn, thuộc hạ của hắn thì đổi toàn bộ từ
quân phục sang thường phục. Giấy không thể gói được lửa, dù đã giết toàn bộ đám người đến ám sát, không có nghĩa Liệt Hồng Hiên sẽ ngừng động
thủ. Tránh lộ liễu vẫn là tốt nhất.
Ngồi trong xe ngựa, Lăng Vân Trúc mặc kệ để Lãnh Thần Phong ôm vào lòng, bản thân chỉ chú tâm nhìn mấy bản thiết kế vũ khí mà cô mất cả buổi
sáng dựa theo trí nhớ vẽ lại. Nguyên liệu chế tạo cô để Lãnh Thần Phong
lo, nhiệm vụ của cô là chỉ cần chế tạo thôi. Đương nhiên nói thì dễ hơn
làm, trong quá trình nghiên cứu thì cô chỉ có thể lắc đầu thở dài. Máy
móc không có, dụng cụ lạc hậu, nguyên liệu đem về đa số còn lẫn tạp
chất, muốn được thành phẩm như mong muốn thật không có khả năng. Cũng
may Khải Huyền đại lục có một loại nghề nghiệp là Luyện khí sư, với sự
giúp đỡ của họ, Lăng Vân Trúc trực tiếp đem phiền muộn ném qua sau đầu.
Lãnh Thần Phong nhìn người trong lòng sắc mặt biến thiên theo cấp số
nhân, lòng liền hiểu vụ chế tạo vũ khí này không dễ làm, nhưng hắn biết
nó sẽ không làm khó được cô, chỉ cần nhìn sắc mặt đang gần giãn ra của
Vân Trúc là đủ hiểu. Hắn thật sự bắt được cực phẩm a.
“Cười gì thế?” Lăng Vân Trúc gấp mẫy bản thiết kế lại, quay qua nhìn
Lãnh Thần Phong, ánh mắt khó hiểu. Lãnh Thần Phong như kẻ trộm bị bắt
quả tang, sờ mũi đáp “Không có gì. Ta chỉ đang thấy vui vẻ”
“Vui vẻ?” Lăng Vân Trúc nhếch mày, môi chậm rãi vẽ lên nụ cười “Cũng
đúng, hiện tại tiêu dao như vậy, tạm thời không có vướng bận gì trong
lòng, có thể nói là vui vẻ rồi”.
Lãnh Thần Phong đã lâu rồi mới có lúc thư thái như vậy, hắn thật luôn
muốn như vậy mãi. Nhưng là trời không như ý muốn, trước sóng gió luôn
gió yên biển lặng.
“Thiếu gia, phía trước là Phong Vân Thành. Chúng ta nên nghỉ lại hay đi tiếp?”
“Ở lại đi” Không đợi Lãnh Thần Phong đáp lại, Lăng Vân Trúc đã chen
miệng nói trước. Cô ngồi xe ngựa lâu đến mức người muốn nhão thành bùn
rồi, cũng cần phải nghỉ ngơi chứ?
“Dạ, thưa thiếu phu nhân” Kể từ lúc ở chân núi, bọn thuộc hạ của Lãnh
Thần Phong sớm đã đem cô trở thành thần tượng kính ngưỡng rồi. Năng lực
vô địch như vậy mà lại là một nữ nhân mới mười sáu tuổi, bọn họ không
muốn khâm phục cũng không được.
“Xem ra thuộc hạ của ta sớm quy theo nàng hết rồi” Lãnh Thần Phong mắt
đầy ý cười, trong lòng thở dài. Hắn còn chưa ra lệnh, lũ thuộc hạ liền
chỉ cần lời nói của cô mà đi thực hiện.
“Còn phải xem người họ muốn quy theo là ai” Lăng Vân Trúc đắc ý cười,
thản nhiên rúc sâu vào trong lòng hắn, thầm nghĩ: kể ra, ăn đậu hủ của
mĩ nam mùi vị cũng không tệ đâu.
.
Liệt Vong quốc
“Thế nào? Không một ai trở về sao?” Liệt Hồng Hiên một thân huyết bào
quỷ diễm, mắt phượng kẽ nheo thành một đường, trong lòng không biết suy
tính cái gì. Chung rượu làm bằng phỷ thúy trong tay hắn chỉ trong chốc
lát biến thành bột trắng.
“Thưa điện hạ, đúng là như vậy” Thuộc hạ đắc lực nhất của Liệt Hồng Hiên – Vô Ngạn, gương mặt trầm suất lạnh lùng, vô diện biểu tình, trông như
bức tượng cao quý đẹp đẽ trong lồng kính chỉ có thể nhìn mà không thể
chạm, bất động thanh sắc đáp lại.
“Ta đã quá coi nhẹ lão già Âu Dương Thần rồi” Độc Mạn Đà La là hắn phải
trả một món lớn mới có thể lấy được từ ta Ma thần, cho dù là thiên tiên
lão đạo dính phải độc này cũng phải chầu ông vải, nào ngờ lão hồ ly sư
phụ hắn có thể thoát được. Có lẽ ông ta hiện tại không còn ở làng Ngôn
Lục nữa. Liệt Hồng Hiên trầm ngâm một lúc, đột nhiên nở nụ cười khó định nghĩa, ra lệnh cho Vô Ngạn “Truy tìm tung tích của Lãnh Thần Phong, ta
đã có kế hoạch khác”.
.
Phong Vân Thành nằm cách biên giới Lăng Ngạo quốc khoảng năm mươi dặm,
chỉ là một thành thuộc hạng trung trong quốc, nhưng lại là cơ quan ngoại thương lớn nhất Khải Huyền đại lục.
Phong Vân Thành này không có thứ gọi là nghèo, bởi kể cả người thấp kém
nhất trong thành cũng thuộc lại tiểu phú, ngày cơm ba bữa no đủ chỉ là
chuyện nhỏ.
Người sống trong thành chủ yếu là thương nhân, các mặt hàng trừ đồ cấm
ra đều được đem ra bầy bán phong phú, chất lượng chia theo bốn cấp: hạ
phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm. Hàng hạ phẩm phục vụ cho các
tiểu phú hay các tiểu thành khác lân cận Phong Vân Thành. Trung phẩm là
giành cho giai cấp trung lưu và bán quý tộc, hàng thượng phẩm giành cho
tầng lớp quý tộc và thượng lưu, cuối cùng là hàng cực phẩm thì được cống riêng phục vụ cho hoàng thất.
Sở dĩ Phong Vân Thành có ngoại thương đệ nhất là bởi cổng thành đồng ý
cho thông hành các nhân hành từ không nơi chứ không chỉ riêng Lăng Ngạo
quốc. Các thương hội lớn trên toàn đại lục hầu như đều ghé qua nơi này.
Chỉ cần có sự cho phép của chi phủ Phong Vân Thành, người đó có thể tự
do đi lại trong thành mà không bị dòm ngó.
Tuy nhiên, muốn có được giấy thông hành cũng không phải dễ, đều phải thông qua một tầng kiểm tra kĩ lưỡng mới được xác nhận.
Mà hai cô và hắn đến trước cổng thành, không cần kiểm tra lập tức được
thông qua, này mười phần là do thân phận của Lãnh Thần Phong đi, dù sao
hắn cũng là Chiến thần vương gia danh chấn thiên hạ mà.
Lăng Vân Trúc thoải mái ngồi trên xe lăn, tay phất phất ra đằng sau ý
muốn Lãnh Thần Phong đẩy xe cho cô. Hai người từ khi vào thành đã xuống
xe ngựa, đây là ý của Vân Trúc. Lãnh Thần Phong không phản đối, sai
thuộc hạ làm việc khác, bản thân thì tự bồi cô dạo thành.
Kể từ khi hai người họ xuất hiện tại Phong Vân Thành, đã gây không ít sự chú ý từ người xung quanh. Nữ khuynh thế, nam xuất trần, quả là một đối nam thanh nữ tú hiếm gặp. Riêng nữ nhân ngồi trên chiếc xe kì lạ, lại
càng khiến người tò mò hơn.
Sắc mặt của Lãnh Thần Phong dần lạnh xuống. Lũ nam nhân kia dùng ánh mắt bẩn thỉu nhìn nữ nhân của hắn, hắn hận không thể đem mắt của bọn chúng
toàn bộ móc hết ra.
Lăng Vân Trúc bất đắc dĩ cười nhẹ, cô là lần đầu thấy nam nhân ăn giấm
nha, hơn nữa còn chua như vậy. Không biết mọi người nghe Cô Lãnh vương
gia ăn giấm chua với một đám nam nhân thì sẽ ra sao a. Nghĩ thôi mà đã
thấy thú vị rồi.
“ Phong, ta muốn kẹo hồ lô” Trước giờ cô chưa từng nếm thử qua thứ kẹo
này, mới chỉ được nhìn qua ti vi, thật muốn nếm qua một chút, liền
giương mắt long lanh nhìn Lãnh Thần Phong làm nũng, đòi hắn mua kẹo hồ
lô cho cô.
Lãnh Thần Phong thấy loại hành động này của cô thì hơi sửng sốt, ngay
sau đó liền ôn nhu cười đáp ứng. Hắn dặn cô không được đi lung tung, ở
chỗ này chờ hắn, hắn sẽ sớm trở lại.
Lăng Vân Trúc gật gật đầu, trong lòng vừa nghĩ tới sắp có đồ ngon ăn, miệng nhỏ liền cười toe toét.
Lúc Lãnh Thần Phong đi rồi, Vân Trúc chậm rãi thu lại nụ cười, ánh mắt
sắc bén quan sát xung quanh. Từ khi bước chân vào thành, cô luôn cảm
thấy có người theo dõi mình. Làm cảnh vệ bao nhiêu năm nên trực giác của cô chưa bao giờ sai. Có khi nào là người của Liệt Hồng Hiên hay không?