“ Ngươi nói cái gì? Sư huynh của ngươi là thái tử Liệt Vong quốc?” Lăng
Vân Trúc kinh ngạc hỏi lại, ánh mắt hướng sang Âu Dương Thần ý như muốn
bảo hắn cấp cho cô một lời giải thích.
“ Ai, mới vậy mà đã mười năm” Âu Dương Thần thở dài “ Khi đó ta đến núi
Vân Lĩnh hái thuốc, tình cờ bắt gặp một tiểu hài tử bảy tuổi bị thương
rất nặng, bên cạnh là một sói xám đã bị đâm chết. Không thể bỏ mặc nó,
ta đem nó về nơi này, giúp nó trị thương. Trong thời gian này, ta phát
hiện tiểu tử đó rất thông minh, lanh lợi, trong người lại có sẵn thiên
phú dị bẩm, kìm lòng không đậu mà thu nó làm đồ đệ. Nhưng là tiểu tử
càng lớn càng biến chất, phách lối ngang ngược không chịu nổi, khi ta
đem Phong nhi về thì nó có tốt lên một chút, hai đứa coi như cũng gọi là hòa hảo. Đến lúc cả hai cùng mười bảy tuổi, hài tử đó phải trở về để
phong thái tử, chỉ còn Phong nhi ở lại cùng ta”.
“Vậy ra hài tử đó là Liệt Hồng Hiên a” Lăng Vân Trúc gật gù. Nhưng mà
nếu theo lời kể của Âu Dương Thần, quan hệ giữa Liệt Hồng Hiên và Lãnh
Thần Phong phải rất tốt, nhưng đằng này Liệt Hồng Hiên lại ý đối nghịch
với hắn và Âu Dương Thần, thậm chí cả sư phụ mình cũng muốn giết. Chắc
hẳn phải có uẩn khúc gì đó.
“Đúng là lúc đó hắn cùng ta quan hệ không tệ, ta luôn miệng gọi hắn là
sư huynh, thời gian đó thật sự rất vui vẻ. Nhưng khi ta 19 tuổi trở về
Lãnh Ngân quốc, trong lần yến tiệc giữa các sứ giả, ta gặp lại hắn. Ta
không còn nhận ra hắn nữa. Liệt Hồng Hiên sau hai năm liền trở nên tàn
ác, ngoan độc, trong điện Càn Long buông lời chế giễu Lăng Ngạo quốc,
lại còn tỏ ý khiêu khích họ khai chiến, nếu không có huynh ta lên tiếng
ngăn cả, chỉ sợ hôm ấy sẽ biến thành hồng môn yến rồi”
“Ta sau hôm ấy có tới tìm hắn, Liệt Hồng Hiên ấy vậy mà không nhận ta,
nói cái gì là hắn thân thái tử Liệt Vong quốc, không dám kết hữu với Cô
Lãnh Chiến Thần là ta, thẳng tay ra lệnh đuổi người”
Lăng Vân Trúc nhíu mày. Liệt Hồng Hiên này cũng quá cuồng vọng rồi, cư
nhiên ở nước khác nói lời khiêu khích, hắn không sợ bản thân sẽ làm cây
trước ngọn gió sao? Nhưng nghĩ lại, Liệt Hồng Hiên dù là kẻ ngốc cũng
không dám lớn gan như vậy, hẳn đây là ý của Liệt đế. Xem ra là chuẩn bị
trước rồi mới đến, Lăng Ngạo quốc nếu không sớm kết minh với Lãnh Ngân,
Liệt Vong quốc chỉ bằng có sự kết minh với Địa Trần và Mộc Thần, chắc
chắn sẽ san bằng Lăng Ngạo quốc thành bình địa.
“Hừ, lần này Liệt Hồng Hiên cho người tới giết sư phụ, chính là muốn
cảnh cáo ta đây. Hắn biết ta rất tôn trọng sư phụ, tuyệt đối sẽ không để người gặp nguy hiểm. Lăng Ngạo quốc kết minh cùng Lãnh Ngân quốc không
khác nào hổ mọc thêm cánh, đối Liệt Vong quốc chính là trở ngại lớn
nhất” Lãnh Thần Phong khẽ khàng vuốt tóc Lăng Vân Trúc, đem cô đang từ
ngồi xe lăn ôm vào lòng “Trúc nhi, hắn không muốn ta thú nàng đó”
“Thì sao? Vậy ngươi không muốn thú ta?” Lăng Vân Trúc nhướn mày, trong
lòng có chút nhộn nhạo. Cô mới ở cùng hắn hai ngày, đừng nói là yêu,
thậm chí một chút hảo hợp cũng không có. Nhưng là cô bây giờ đối với
hành động quá phận của Lãnh Thần Phong không còn bài xích nữa, thật là
khó hiểu.
“Không, ta muốn thú nàng. Lăng Vân Trúc nàng cả đời chỉ có thể thuộc về
ta” Lãnh Thần Phong ôm cô thật chặt, tham lam hít vào hương lan dịu nhẹ
trên người cô, giọng điệu mang theo phần bá đạo và chiếm hữu.
“E hèm” Âu Dương Thần hắng giọng, đứng dậy nói “Không làm phiền các ngươi tình tứ. Trời cũng đã muộn, mau đi nghỉ ngơi đi”
Nói đoạn, Âu Dương Thần đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn Lãnh Thần Phong mặt mày bình thản cùng Lăng Vân Trúc thẹn đến không muốn sống.
Lăng Vân Trúc thật muốn tìm lỗ mà chui xuống. Cô quên mất trong phòng
còn có lão đầu Âu Dương Thần, lại đi làm cái loại chuyện ám muội với
Lãnh Thần Phong trước mặt hắn, danh dự từ đầu đến cuối trong phút chốc
bị đánh bay.
“Sư phụ bảo chúng ta đí nghỉ, vậy đi nghỉ thôi” Lãnh Thần Phong phúc hắc cười, đem Lăng Vân Trúc đã bị hắn lén điểm huyệt đi về phía giường.
“ Ngươi xuống đất nằm đi” Lăng Vân Trúc nhe răng trợn mắt nói. Trong
phòng chỉ có một chiếc giường trúc, cô có chết cũng không ngủ cùng hắn.
Tên này phúc hắc vô sỉ như thế, ai mà biết được khi ngủ hắn sẽ làm gì
cô?
“Nàng nói thế là sao a? Bổn vương làm sao có thể xuống đất nằm? Với lại
hôm nay có người tự nhận là nương tử của ta, ta nên cùng nương tử mình
ngủ chung chứ?” Lãnh Thần Phong hiện tại biến thành một đại mặt dày,
ngang nhiên nằm xuống giường ôm lấy Vân Trúc.
“Có người nhận ngươi làm phu quân? Ai vậy? Nói chung không liên quan đến ta” Cô quyết định bơ hắn, nhắm mắt lại ngủ. Nói chuyện thêm với tên yêu nghiệt này chỉ tổ đau đầu thôi.
“Trúc nhi, giải đáp ta một chuyện được không?”
“Chuyện gì?” Chết tiệt. Rõ ràng cô muốn bơ hắn, nhưng lại không tự chủ đáp lời hắn.
“Sao nàng lại có dị năng? Trước đây ta đã điều tra, trên cơ bản thân thể này không hề có dị năng?”
“ À, dị năng này vốn là của ta, tại thế giới kia đã có, không ngờ sau
khi tá thi hoàn hồn vẫn được mang theo, lại bất ngờ hơn là Khải Huyền
đại lục này cũng tồn tại người giống ta. Khi ở thế giới kia, lúc ta biết mình khác với mọi người, ta cảm thấy mình thật đặc biệt, nhưng cũng
thấy rất cô độc. Nhưng cảm giác đó sau khi tới đây đã bay sạch rồi.
Phong, ngươi có biết ta đang ở cấp bậc nào không?”
“Nàng ở Khải Huyền cấp” Lãnh Thần Phong ôn nhu cười, nhưng trong lòng thì phiền muộn. Nàng thế nhưng lại hơn hắn tới một cấp.
“Di? Là cấp gì? Không phải chỉ có mười cấp thôi sao?”
“ Ngoài mười cấp kia, còn có mười cấp nữa là: Thiên Huyền, Lâm Huyền,
Vân Huyền, Khải Huyền, Mặc Huyền, Vũ Huyền, Thư Huyền, Vực Huyền, Liên
Huyền và Đỉnh Huyền. Nhưng chỉ những người có từ hai dị năng trở lên mới có thể luyện đến cấp bậc này. Từ sau Vân Huyền cấp có thể luyện dung
hợp dị năng, theo cấp bậc mà độ dung hợp sẽ nâng cao. Như hôm nay nàng
sử dụng Hỏa Băng dung hợp, pháp lực đạt được là năm thành” Mà hắn mới ba thành (=_=). Chính ra Trúc nhi là Khải Huyền đỉnh phong, chỉ cần một
chút nữa là bước sang Mặc Huyền cấp. Hắn nhất định phải vượt qua cô.
Lăng Vân Trúc miệng há hốc. Thì ra còn có chuyện này a. Lãnh Thần Phong
nói pháp lực của cô mới đạt có năm thành, thế nhưng công lực đã kinh
người như vậy. Nếu là mười thành, không biết sẽ còn khiến người ta kinh
hách thế nào đây?
Còn về Băng Cầu Hộ Pháp sáng nay cô thi triển nữa, trước hỏa cầu lớn từ
mấy người hợp sức tụ lại mà vẫn có thể bảo toàn cho người bên trong, cô
cũng rất bất ngờ. Khi đó tình huống gấp rút, Lăng Vân Trúc chẳng có thời gian suy nghĩ nhiều, đành đánh liều một phen.
Cô nhớ khi còn ở thế giới kia, trong một lần hộ tống tổng thống sang Mỹ, lúc máy bay đi qua biển gặp phải trục trặc và rơi xuống. Cũng may mọi
người kịp sơ tán sang chuyên cơ cứu hộ, duy chỉ có một người bị kẹt vì
dây an toàn. Cô liều mạng chạy tới giúp hắn. Trong lúc bọn cô tưởng
chừng như sắp chết, Băng Cầu Hộ Pháp qua tâm thức cô đột nhiên xuất hiện như lá bùa hộ mạng bao lấy hai người thoát khỏi cái chết.
Bây giờ nhớ lại Lăng Vân Trúc còn cảm thấy rùng mình. Nếu Băng Cầu Hộ
Pháp không kịp lúc xuất hiện, chỉ sợ cô và tên đồng nghiệp kia đã vùi
thây dưới đáy biển rồi.
“ Phong, nếu có một ngày ngươi cùng Liệt Hồng Hiên đứng trên chiến
trường đối lập nhau, ngươi có vì hắn là sư huynh của mình mà khoan
nhượng không?”
“Không, khoan nhượng với kẻ thù đồng nghĩa là tàn nhẫn với bản thân. Ta và hắn – kiếp này không còn là huynh đệ”.