Ma Ngân

Chương 674: Quyết Liệt Hạ Sát Thủ! 3


trướctiếp

Trong nháy mắt, toàn bộ Vạn Tôn Cốc trở nên lặng ngắt như tờ, cả viên Phạm Cương Tinh trở nên lặng ngắt như tờ, toàn bộ Thánh Đàn dường như cũng trở nên lặng ngắt như tờ.

Rõ ràng với phương thức hành hạ đội trưởng Vệ đội Thánh Vực đến chết này, cách thực hiện như vậy ngay cả đệ tử cấp cao cũng không dám làm, thậm chí người Phạm Cương Tinh nghĩ cũng không dám nghĩ tới, nhưng giờ khắc này, Tiêu Hoằng làm!

- Cung Khi tự tiện chỉ huy thành viên Vệ đội Thánh Vực, xâm nhập Phạm Cương Tinh, ý đồ sát hại người Phạm Cương Tinh, bởi vậy, Tiêu Hoằng ta với tội danh phản bội Thánh Đàn phán xử tử hình Cung Khi, các ngươi, có ý kiến gì không? Tiêu Hoằng ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình thản như trước, nhìn ngay đám người Phạm Cương Tinh ở xa xa, lên tiếng hỏi.

Những người Phạm Cương Tinh này lập tức nơm nớp lo sợ, nhìn sắc mặt bình thản, ánh mắt lạnh nhạt của Tiêu Hoằng trong lòng chỉ cảm thấy một trận lạnh như băng, đơn thuần nói từ góc độ ngoan độc tàn nhẫn, Tiêu Hoằng so với Hắc Trạch Sâm dường như chỉ có hơn chứ không kém.

Những người Phạm Cương Tinh này chỉ tạm dừng chốc lát, tiếp theo liền mặt lộ vẻ hoảng sợ lắc lắc đầu thật mạnh.

- Tốt lắm! Hiện tại tiếp tục lễ bái lĩnh lương, ai dám cản trở giết chết! Tiêu Hoằng lên tiếng nói.

- Lão đại! Những thành viên Vệ đội Thánh Vực này nên làm gì bây giờ? Tên mập trắng đạp một gã thành viên Vệ đội Thánh Vực, lên tiếng hỏi.

- Bọn chúng không phải thích làm chó sao? Tốt, vậy cứ cho bọn chúng làm là được, toàn bộ lột lấy Chiến Văn trên người chúng, cho mang vòng thuốc nổ trên cổ chúng, sau đó lại dùng dây thừng cột xâu lại ở trước cửa Vạn Tôn Cốc, tạm thời cho làm chó giữ cửa Vạn Tôn Cốc đi. Nếu ai đứng lên, trực tiếp giết chết! Tiêu Hoằng thần sắc lạnh nhạt nói.

Mà lời nói này, rốt cuộc có ý nghĩa gì không cần nói cũng biết: Hoàn toàn vi phạm cái gọi là chủ nghĩa nhân đạo, công nhiên trắng trợn sỉ nhục thành viên Vệ đội Thánh Vực.

- Hiểu rồi! Tên mập trắng đáp lại một tiếng, liền từ bên hông binh sĩ Thợ Săn bên cạnh, lấy ra một cái vòng thuốc nổ, tự tay tròng vào cổ gã thành viên Vệ đội Thánh Vực bị đạp dưới chân, sau đó còn xỏ xuyên một sợi dây thừng.

Những người khác đều làm theo như thế. Mà những vòng cổ này vốn chỉ dùng để bắt giữ tù binh, hiện tại đã trở thành vòng chó.

Đồng dạng nếu những thành viên Vệ đội Thánh Vực này dám cả gan loạn động, Ma Văn kích nổ ở ngay trong tay binh sĩ, hậu quả có thể nghĩ mà biết.

Tiếp theo sau, nhìn thấy người Phạm Cương Tinh tiếp tục như trước lễ bái trước chiếc, Tiêu Hoằng không hề để ý tới nhiều, ánh mắt bình thản như trước rảo bước mang theo Thích Khách Minh và Đoàn tinh anh Thợ Săn dọc theo đại lộ rời khỏi Vạn Tôn Cốc, cụ thể đi đến địa phương nào, không ai biết.

Hắc Trạch Sâm ở cổ bảo của mình, nhìn thấy hình ảnh trên Phạm Cương Tinh toàn bộ biến mất, trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, vô cùng phẫn nộ hai mắt trợn trừng, ánh mắt cũng đã toát ra vẻ nghiêm trọng.

Nếu một giờ trước, Tiêu Hoằng đối với Hắc Trạch Sâm là uy hiếp, như vậy hiện tại, Hắc Trạch Sâm đã có thể cảm nhận được lúc này này không còn là uy hiếp, mà là mối họa tâm phúc thật lớn.

Bởi vì Hắc Trạch Sâm có thể cảm nhận được, hiện giờ thực lực của Tiêu Hoằng tuy rằng vẫn còn có chút chênh lệch với Vệ đội Thánh Vực, nhưng nếu thật sự liều mạng đấu với nhau, cũng tuyệt đối là kết cục đồng quy vu tận.

Nếu Vệ đội Thánh Vực toàn quân bị diệt, điều đó không thể nghi ngờ Hắc Trạch Sâm sẽ mất đi một quân cờ hữu dụng nhất của mình ở Thánh Đàn, trở nên không có gì khác nhau quá lớn so với một đệ tử cấp cao bình thường.

Tuy rằng vô cùng hận ý với Tiêu Hoằng, tuy rằng hận không thể chém tên Tiêu Hoằng chết tiệt kia ngàn vạn đao, nhưng Tiêu Hoằng lúc này đã không còn là tiểu nhân vật tùy ý Hắc Trạch Sâm muốn bóp muốn nặn thế nào cũng được.

Giờ này, không thể phủ nhận nếu Hắc Trạch Sâm còn muốn động tới Tiêu Hoằng, phải suy nghĩ cẩn thận lựa chọn giữa lợi và hại.

Không nói khoa trương chút nào, cho tới bây giờ, Hắc Trạch Sâm còn có phần không thể tin được, nhân vật như con kiến trước kia, lại chỉ trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi lại trưởng thành đến mức này, rất có tư thế áp chế Hắc Trạch Sâm.

Lúc này, Hắc Trạch Sâm dường như cũng hoàn toàn hiểu được vấn đề, chính là Hắc Trạch Sâm có thể làm mất quyền lực của A Di La, như vậy Gia Đô liên hợp thể cũng đồng dạng có thể làm mất đi quyền lực của Thánh Đàn.

Có ý nghĩ như vậy, làm cho Hắc Trạch Sâm hoàn toàn ý thức được thể lực ở ngoài Thánh Đàn, rốt cuộc trọng yếu biết bao. Phải tiến hành khuếch trương thể lực của Thánh Đàn, đây là kế hoạch vô cùng cấp bách của Hắc Trạch Sâm.

Mà quân cờ đầu tiên của hắn chính là Vận Trung, cho Vận Trung sáp nhập vào Gia Đô Đế Quốc, thống lĩnh binh quyền. Mặc dù Vận Trung chưa từng chân chính tham gia cái gì chiến tranh đúng nghĩa, cũng không có mảy may kinh nghiệm chỉ huy quân đội, nhưng điều này đối với Hắc Trạch Sâm không trọng yếu, Hắc Trạch Sâm cần chính là sức chiến đấu khổng lồ! Đủ để chống lại áp chế của Tiêu Hoằng, không thể phủ nhận, thời điểm này Hắc Trạch Sâm đã không thể không xem Tiêu Hoằng là một cường địch ngay mặt đối phó.

Đây tuyệt đối là một loại chuyển biến trong lòng.

Đồng dạng Hắc Trạch Sâm cũng không thể không phát ra thừa nhận từ nội tâm, tên tiểu tử Tiêu Hoằng trước kia, thủ đoạn luôn luôn cường thế so ra không thể yếu hơn mình. Thậm chí Hắc Trạch Sâm còn có một loại cảm giác, dường như Tiêu Hoằng thật sự cố ý noi theo, học tập thủ đoạn của bản thân mình, sau đó gia dĩ phát dương quang đại.

Giống như một con trùng hút máu, không chỉ hấp thu gì đó của người bên cạnh, đồng dạng cũng hấp thu những gì hữu dụng của đối thủ. Người như vậy, rốt cuộc đáng sợ đến mức nào không cần nói cũng biết.

Ngay thời điểm Hắc Trạch Sâm đang suy nghĩ bước tiếp theo nên làm thế nào, Tiêu Hoằng đã vào Phạm Cương Tinh, đã đi tới vị trí cách rất xa Vạn Tôn Cốc.

Nơi đi qua, người Phạm Cương Tinh đều có thể cảm nhận được một uy áp lạnh như băng khiếp người, làm cho trong lòng bọn họ vô cùng khiếp sợ, khí thế như vậy dường như trước kia chỉ có ở trên người Hắc Trạch Sâm mới có thể cảm nhận được.

Trên cơ bản nơi Tiêu Hoằng đi qua người Phạm Cương Tinh nhìn thấy, đều ào ào quỳ sụp xuống tại đương trường, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên nhìn.

Ngẫu nhiên gặp phải một hai người không thành thật, Tiêu Hoằng không có lên tiếng nói gì, chỉ có thành viên Thích Khách Minh trực tiếp tiến lên, với tội đại bất kính hành hung một trận, đánh cho đến khi nào dễ bảo, quỳ xuống mới thôi! Vẫn là câu nói kia, Tiêu Hoằng biết rằng Phạm Cương Tinh có đa số người tràn ngập phẫn hận đối với mình, nhưng Tiêu Hoằng không cần, Tiêu Hoằng cần chính là khuất phục.

Ước chừng sau một giờ đi đường, trong đó một lần đi qua khe nứt không gian, Tiêu Hoằng mang theo thành viên Thích Khách Minh xuất hiện ở trước cửa tổng bộ Phạm Cương Tinh.

Nơi này là một toà nhà cao ba tầng, chỉ có điều phải rộng lớn sang trọng hơn không ít so với Tiếp Đãi Các. Ở đối diện tổng bộ là quảng trường trung tâm, có thể nói là nơi ô nhục của Tiêu Hoằng.

Gần như ngay lúc Tiêu Hoằng vừa mới tới nơi đây, thành viên Thích Khách Minh có tố chất huấn luyện, cầm trong tay Ma Văn nỏ trực tiếp bao vậy quanh tổng bộ Phạm Cương Tinh, kín mít con kiến cũng khó thoát.

Giờ phút này Đông Lộc, tự nhiên có thể nhìn thấy, Tiêu Hoằng dẫn theo thủ hạ bao vậy quanh tổng bộ, trên mặt hắn toát ra vô cùng nghiêm trọng và sợ hãi.

Hắn không biết Tiêu Hoằng rốt cuộc muốn làm gì, nhưng tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Mà trọng yếu hơn là hiện giờ Tiêu Hoằng đang từng bước một hoàn toàn khống chế Phạm Cương Tinh, mà hắn thì đã mất đi toàn bộ quyền lực.

Kể từ đó, Đông Lộc hắn gặp phải hậu quả là gì, hắn không dám nghĩ tiếp, chỉ cảm thấy trong lòng rét lạnh, trên trán phù kín mồ hôi, hai chân không kìm được lại bắt đầu run run.

Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng mang theo Đoàn tinh anh Thợ Săn đang chậm rãi bước vào, ngay sau đó, ở bên trong tổng bộ Phạm Cương Tinh liền truyền ra tiếng kêu gào thảm thiết của thủ hạ tâm phúc và trợ thủ của Đông Lộc.

Theo tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra, người Phạm Cương Tinh ở gần quảng trường trung tâm chỉ liếc mắt một cái, phát hiện là người của Tiêu Hoằng, liền vội vàng né tránh sợ chuyện này liên lụy đến mình, trong ánh mắt đầy vẻ bất an và hoảng sợ.

Mặc dù có người lòng mang nặng hiếu kỳ, cũng lần ra rất xa, lén lút nơm nớp lo sợ nhìn lại, giống như một số tiểu tặc.

Rất nhanh chỉ trôi qua một phút đồng hồ, tất cả tiếng kêu thảm thiết liền im bặt, khôi phục tĩnh mịch.

Ngay sau đó, chỉ nhìn thấy Đoàn tinh anh Thợ Săn đem ra từng thi thể từ tổng bộ Phạm Cương Tinh.

Rõ ràng giữa ban ngày, tập kích tổng bộ Phạm Cương Tinh, công khai trắng trợn giết chết toàn bộ thủ hạ của Đông Lộc. Điều này dường như từ khi thành lập Thánh Đàn tới nay, còn không có người nào dám làm như thế.

Những người này toàn bộ đều là tay sai của Đông Lộc, là tay sai của Hắc Trạch Sâm, ngốc nghếch chấp hành tuyên dương Tiêu Hoằng là Ma đầu. Bọn họ dựa vào quyền ăn nói của Đông Lộc, nghe nhìn lẫn lộn, chi hươu nói ngựa, chỉ biết một mặt a dua lấy lòng, che đậy sự thực, kết quả lại phải vứt bỏ lương tri của mình! Bên trong tổng bộ tổng cộng 22 người, toàn bộ đều bị loạn đao phân thây, từng tên máu chảy đầm đìa.

Sau đó, cứ chính đại quang minh như vậy ném ra ngoài sân tổng bộ, giống như một đống rác rưởi.

Đông Lộc ở trong văn phòng của mình, đương nhiên có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết của thủ hạ tâm phúc, cả người hắn lạnh run, bên trong ánh mắt ngoại trừ sợ hãi cũng là sợ hãi, đối với kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì? Đông Lộc không dám nghĩ tới.

“Ầm ầm! Đúng lúc này, cánh cửa của ban công Đông Lộc đột bị phá vỡ, ngay sau đó, Tiêu Hoằng liền xuất hiện ở ngoài cửa, thần sắc vô cùng bình thản, chỉ là bên trong ánh mắt kia lóng lánh vô tận rét lạnh.

Mà ở phía sau Tiêu Hoằng là Liệt Nông và Tác Phổ, trên góc áo đầy vết máu giống như vẩy mực đỏ, nhìn thấy mà ghê người.

- Tiêu... Tiêu Hoằng! Ma đầu ngươi rốt cuộc muốn... Muốn... Muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi không biết, nơi này là địa phương nào sao? Ta... Ta hiện tại với thân phận Tổng quản Phạm Cương Tinh, mệnh lệnh ngươi rời khỏi nơi này! Đông Lộc nơm nớp lo sợ nói, nhưng theo bản năng đứng dậy trước bàn giấy, rồi không kìm được thối lui về phía sau.

- Ma đầu? Chẳng lẽ ngươi không phải sao? Tự xét lương tâm mình đi, không cần làm ra một bộ dáng đạo mạo! Vẫn là câu nói kia, ta là ma, ngươi cũng là ma, bất đồng chính là ta nói rõ cho mọi người biết: Tiêu Hoằng ta chính là ma! Nói xong, Tiêu Hoằng điểm ra một lóng tay, một thanh băng nhận từ trong tay Tiêu Hoằng hình thành, chĩa vào dưới hàm Đông Lộc.

Đông Lộc tựa sát góc tường, nhìn hai tròng mắt lạnh như băng và bất khuất của Tiêu Hoằng, tim đập bắt đầu không ngừng gia tốc, sau lưng lạnh buốt, trên cái trán mồ hôi tuôn ra rơi xuống “cách cách”. Đông Lộc biết rất rõ thái độ làm người của Tiêu Hoằng, chính vì biết rõ hắn mới sợ hãi.

trướctiếp