Ma Ngân

Chương 629: Thánh Lôi! 6


trướctiếp

Trong những người bị chấn trụ này, còn bao gồm đương nhiệm tổng quản Phạm Cương Tinh - Đông Lộc, hắn vẫn đứng im đó, nhìn tổng quản tiền nhiệm trực tiếp bị Tiêu Hoằng dùng phương thức tàn bạo giết chết.

Không nói quá, Hắc Trạch Sâm thấy cảnh này, ít nhiều ngồi không yên, lúc này hắn cảm nhận được so với lần gặp đầu tiên, Tiêu Hoằng hiện giờ đã trưởng thành hơn nhiều, ra tay càng lạnh hơn trước. Chỉ cần dám bước lên sàn đấu, mặc kệ là ai, nhất loạt giết hết.

- Còn ai, còn ai lên đây? Đừng quên ta chỉ là ngoại đồ, các ngươi đều là đệ tử chính quy, chẳng lẽ chỉ có chút bản lãnh đó? Chỉ biết kêu la ngoài miệng, chỉ biết chơi thủ đoạn bỉ ổi? Lại còn tự xưng mình là chính nghĩa? Không ngờ được chính nghĩa lại tồi tệ như thế.

Tiêu Hoằng nói xong, lại đưa tay chỉ về phía Đông Lộc.

Thấy Tiêu Hoằng chỉ về phía mình, tuy rằng cực lực khống chế, Đông Lộc vẫn phải giật một cái.

- Mặc kệ chỗ nào đều là dùng thực lực nói chuyện, Đông Lộc, bây giờ ta muốn vị trí của ngươi. Bây giờ Tiêu Hoằng ta, khiêu chiến ngươi!

Tiêu Hoằng gần giọng nói với Đông Lộc.

Xoát!

Không nói quá, Tiêu Hoằng vừa hô lên, mọi người không khỏi nhìn theo ngón tay Tiêu Hoằng, đồng loạt nhìn về phía Đông Lộc.

Trước mặt A Di La, trước mặt Hắc Trạch Sâm, trước mặt tất cả đệ tử Phạm Cương Tinh, Đông Lộc phải có phản ứng gì? Chỉ có một điều khẳng định, nếu Đông Lộc từ chối, đó là sợ hãi. Nếu sợ hãi thì là nhút nhát, không có tư cách quản lý Phạm Cương Tinh, càng thêm không thể phục chúng. Dù sao hiện giờ hắn mới là lão đại chân chính trên Phạm Cương Tinh.

Nếu ngay cả Đông Lộc cũng bị bức lùi bước, vậy Phạm Cương Tinh rõ ràng là bị một mình Tiêu Hoằng dẫm dưới chân, không có một chút giãy giụa nào.

Đông Lộc tự nhiên hiểu được mọi chuyện, liếc ánh mắt mọi người đang nhìn vào mình, lại nhìn Tiêu Hoằng chỉ vào hắn, trong lòng căng thẳng, trán toát mồ hôi.

Đông Lộc hết sức rò một điều, đó là Tiêu Hoằng không phải đèn cạn dầu. Nếu lên sàn đấu, Đông Lộc không nắm chắc 100%, dựa theo Đông Lộc đánh giá Tiêu Hoằng hiện giờ, tỷ lệ hẳn là 50: 50.

Mà uy hiếp lớn nhất đối với Đông Lộc, tự nhiên chính là đến bây giờ, người nào lên sàn đấu đều cơ bản là chết. Chỉ có một mình Ngạc Lâm khống chế, đó là bởi hắn không phải người Phạm Cương Tinh, dù là thế, có lẽ cũng tàn mất rồi.

Cho nên mới nói, nếu thắng, Đông Lộc còn dễ nói. Nhưng mà thua, tuyệt đối là hủy diệt. Bây giờ Đông Lộc lại có cảm giác, hắn đang cùng Tiêu Hoằng chơi trò cò quay nga, chỉ có một người mới sống sót được, (cò quay nga: súng lục nhét 1 viên đạn vào ổ, xoay trục đạn, hai bên lần lượt bắn xem ai dính đạn trước)

Điều này làm cho Đông Lộc nhút nhát, ở trong mắt Đông Lộc, Tiêu Hoằng chính là chân trần không sợ rách giày, còn Đông Lộc lại đang có tiền đồ gấm vóc.

Nhưng bây giờ, tiền đồ gấm vóc đang bị Tiêu Hoằng chặn phía trước. Nếu không dám nhận khiêu chiến của Tiêu Hoằng, Hắc Trạch Sâm sẽ vứt bỏ hắn, mọi người Phạm Cương Tinh sẽ khinh bỉ hắn.

Lúc này, Đông Lộc tràn đầy hận ý với Tiêu Hoàng, lại tạo ra rắc rối lớn đến thế với hắn.

Đáng chết!

Trong lòng Đông Lộc tức muốn điên mắng to, tiếp theo vẫn phải cố đứng dậy, làm ra vẻ cường giả, nói:

- Tiêu Hoằng, ngươi không nên ngông cuồng, coi nơi này là chỗ nào?

- Không thấy, ngươi có thể đi lên!

Tiêu Hoằng không chút lùi bước. So với khiêm nhường mấy tháng trước, lúc này Tiêu Hoằng đã lột bỏ lớp da cừu khoác ngoài, toát ra bản tính, cơn gió lốc lạnh băng trong lòng đang không ngừng rít gào.

Khí thế đó không khỏi làm Đông Lộc yếu thế, nhưng trước mắt, Đông Lộc đã không có đường rút lui. Nhìn xung quanh, liền cố lấy dũng khí, từng bước đi tới sàn gỗ.

Trong lòng thì đang căn cứ những gì xem được, một loạt thói quen ra chiêu của Tiêu Hoằng, suy nghĩ cách chiến đấu của mình. Theo Đông Lộc thấy, chỉ cần làm việc cẩn thận, tránh né tiến công hung mãnh của Tiêu Hoằng, chính mình vẫn nằm chắc phần thắng lớn.

Đồng thời mọi người ở trên quảng trường trung tâm, lúc này hết sức khẩn trương, bọn họ cũng hiểu rõ, nếu Đông Lộc cũng thua, vậy thì Phạm Cương Tinh sẽ không còn ai là đối thủ của Tiêu Hoằng. Dù là bên dưới sàn đấu vẫn còn rất nhiều người, vươn tay ra là có thể bóp chết Tiêu Hoằng.

Nhưng vì đây là Thánh Lôi, lại có A Di La ở đây, người nào dám có gan làm bậy, đó là công khai chống lại A Di La, sư phụ của bọn họ.

Quan trọng hơn, là ở xung quanh quảng trường còn thành viên Thích Khách Minh và Đoàn tinh anh Thợ Săn, cùng một khẩu trọng pháo Ma Văn. Chỉ nói riêng võ lực, người Phạm Cương Tinh chưa chắc chiếm ưu thế gì quá lớn.

Mất mười mấy giây, Đông Lộc chậm rì rì lên sàn, ánh mắt sắc bén nhìn vào Tiêu Hoàng:

- Tiêu Hoằng, bây giờ ta lên đây, ngươi có thể làm gì được ta? Nói cho ngươi, đơn đả độc đấu, tên ác đồ ngươi chưa chắc là đối thủ của ta. Hôm nay vừa lúc, ta trừ hại thay Phạm Cương Tinh, thay Thánh Đàn!

- Ngươi nói nhiều lời như thế làm gì, hôm nay ngươi phải chết!

Tiêu Hoằng căn bản không để ý tới Đông Lộc nói bậy bạ, nghiến răng phun ra mấy chữ, trực tiếp đánh về phía Đông Lộc, không muốn nhiều lời nữa.

- Thô lỗ! Ngươi dựa vào đánh đấm lung tung như thế, đã muốn đánh bại ta? Ngươi thật quá...

Đông Lộc chưa nói hết lời, sắc mặt đã biến đổi. Bởi vì Tiêu Hoằng đã xuất hiện trước mặt Đông Lộc, tốc độ nhanh kinh người, hơn nữa Đông Lộc dựa vào Ngự lực cảm giác vẫn không cảm thấy sóng Ngự lực trên người Tiêu Hoằng, như vậy không thể dùng thủ đoạn khác ngoài ánh mắt để phán đoán vị trí của Tiêu Hoằng.

Đông Lộc còn chưa phản ứng lại, một tay của Tiêu Hoằng đã đặt lên bụng hắn. Đông Lộc chỉ cảm thấy bụng chợt lạnh buốt, nếu là người thường, làn da đã bị đông cứng tổn thương.

Đông Lộc đã hiểu được cách chiến đấu của Tiêu Hoằng, thấy tình hình này, trong lòng hô to không xong, vội vàng bước sang ngang. Nhưng trước đó đã chậm, trong tay Tiêu Hoằng lập tức hình thành một mặt quang văn, tiếp theo bắn ra dao băng dày đặc.

Trong đó một phần lớn xẹt qua hông Đông Lộc, để lại một mảnh máu, nhỏ giọt tràn ra.

Tuy rằng chỉ là vết thương nhẹ, không ảnh hưởng hành động, nhưng lúc này Đông Lộc cảm nhận được cực kỳ nghiêm trọng, tốc độ của Tiêu Hoằng quá nhanh, động tác quá sắc bén.

Không cho Đông Lộc có thời gian chuẩn bị, Tiêu Hoằng một tay kéo lưỡi dao Hàn băng vạn năm, tay kia sáng lên quang văn, đánh thẳng về phía Đông Lộc.

- Rống!

Ngay khi Đông Lộc tập trung toàn bộ lực chú ý vào hai tay Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng lại ra tay bắt ngờ, phát ra một tiếng rống lớn. Ngay sau đó, trước mặt Tiêu Hoằng hình thành đầu rồng làm bằng sóng âm, đánh thẳng vào Đông Lộc.

Nơi đi qua, sàn gỗ cứng như sắt thép cũng vỡ vụn, kéo theo mảnh vụn trào lên.

Thấy Tiêu Hoằng thình lình sử dụng sóng âm công kích, Đông Lộc có phần trở tay không kịp, nhưng vẫn làm ra phòng ngự, nhanh chóng kích hoạt Chiến văn Thiết Môn của mình, hai tay nhanh chóng làm động tác khép cửa. Nháy mắt, trước mặt Đông Lộc hình thành một cánh cửa năng lượng nửa trong suốt màu đỏ, trực tiếp ngăn cản sóng âm công kích.

Chỉ là phòng thủ được phía trước, trên đầu lại trống tron, không có chỗ cản trở công kích, trên đỉnh đầu Đông Lộc liền xuất hiện mộ bia băng dày đặc, đập mạnh xuống Đông Lộc bên dưới.

Bum! Bum! Bùm! Bùm!

Tiếp theo, mộ bia băng dày đặc đánh xuống chỗ đứng của Đông Lộc, sàn gỗ cứng chắc trực tiếp bị xuyên thủng.

Nháy mắt Đông Lộc biến mất không thấy, chỉ còn thấy được mộ bia băng màu tím, giống như xây cho Đông Lộc một phần mộ bằng hàn băng tím.

Thấy vậy, Triệu Quần và các đệ tử Phạm Cương Tinh đã ngây ngốc. Nếu Đông Lộc bị xử lý, Tiêu Hoằng sẽ trở thành tổng quản Phạm Cương Tinh, mà phần lớn người trên quảng trường trung tâm đều đứng ở phía đối lập với Tiêu Hoằng, tự nhiên khỏi phải tưởng tượng hậu quả.

Đến lúc đó, Tiêu Hoằng có thể làm đủ trò cho họ sống không bằng chết.

Ngay cả Hắc Trạch Sâm, lúc này sắc mặt cũng biến đổi, có một điều mà Hắc Trạch Sâm không thể không thừa nhận, đó là lần đầu tiên hắn thật sự khinh thường Tiêu Hoằng. Thế cục bây giờ, đã nói cho Hắc Trạch Sâm cảm nhận được cái gì gọi là rắc rối.

- Bạo!

Trong lúc các đệ tử Phạm Cương Tinh cảm thấy cực kỳ rối rắm, Tiêu Hoằng đã rống lên. Tiếp theo, Hàn băng vạn năm chất đống như tòa núi băng nhỏ trực tiếp bùng nổ, cùng với tiếng nổ đinh tai nhức óc, nửa phần sàn gỗ bị nổ thành mảnh vụn, gỗ vụn văng tung tóe!

Tiếp theo, Đông Lộc trên người bao bọc màng bảo hộ màu đỏ, màng phòng hộ đã vỡ vụn hoàn toàn, cả người đẫm máu, bị đánh bay lên không trung.

Thấy thế, Tiêu Hoàng vẫn không chút lưu tình, không có thương hại, không có cố kỵ, mở ra Ma Văn Thánh nỏ, bắn ra nỏ năng lượng có kèm độc tố dịch trắng, không cần nói cũng biết loại độc tố này hung tàn cỡ nào.

Một khi bị bắn trúng, 100 cái Đông Lộc cũng không đủ chết.

Nhưng ngay khoảng khắc khi nỏ năng lượng bắn trúng Đông Lộc, Vận Trung được Hắc Trạch Sâm ra hiệu đột nhiên chỉ tay bắn ra một quả cầu ánh sáng vàng, như tia chớp đụng thẳng vào nỏ năng lượng bắn tới, nổ tung giữa trời hình thành đoàn ánh sáng chói.

Thấy có người ra tay ngăn cản, Tiêu Hoằng mặt lạnh băng chợt đổi, ánh mắt sắc bén nhìn theo hướng quả cầu ánh sáng bắn tới, nhắm vào Vận Trung!

- Trong quyết đấu Thánh Lôi, lại có người nhúng tay, ngươi tính là thứ gì?

Tiêu Hoằng nhìn thẳng vào Vận Trung, quát lớn, giọng điệu không chút coi

Vận Trung là đệ tử cao cấp:

- Ngươi cho là như thế có thể bảo vệ được mạng của Đông Lộc hay sao? Nằm mơ nói mộng!

Nói xong, Tiêu Hoàng lại chuẩn bị ra tay.

- Khốn kiếp! Tiêu Hoằng, đây là kiểu nói chuyện với đệ tử cao cấp Của ngươi hay sao? Đúng là cuồng vọng.

Vận Trung cũng lớn tiếng quát, tiếp theo lắc mình, xuất hiện giữa Tiêu Hoằng và Đông Lộc, hình thành một cái vách chắn. Như đã nói, Đông Lộc còn có tác dụng, tạm thời còn chưa thể chết được.


trướctiếp