Ma Ngân

Chương 569: Đánh Đêm (Trung)


trướctiếp

- Một nam hai nữ? Vậy thì sao? Có liên quan gì tới ngươi? Không phục thì ngươi cứ nói ra.

Tiêu Hoằng nói, nhìn Ba La che kín mặt mũi, cố gắng quan sát những chi tiết nhỏ trên người hắn, như là ngón tay, ánh mắt...

Nhưng lúc Tiêu Hoằng đang quan sát kỹ càng, ánh mắt khẽ giật, tiếp theo đột nhiên xoay người, lao thẳng tới Phác Ngân ở sau lưng, đang tới gần Tiêu Hoằng chuẩn bị đánh lén.

Tuy rằng Phác Ngân có được thực lực Ngự sư cấp năm, nhưng Tiêu Hoằng không chút yếu thé, khởi động Chiến văn Thánh Nỏ bắn ra hai mũi tên năng lượng, hai cánh tay lại hình thành hai lưỡi dao băng đâm thẳng vào Phác Ngân đang muốn tránh né.

Ba La ở một bên muốn hỗ trợ cho Phác Ngân, nhưng lập tức bị Gia Nại Cầm ngăn cản.

Tiếp theo, trong thung lũng của Tiêu Hoằng diễn ra một tràng chiến đấu hỗn loạn.

Tuy rằng trước mắt không tới 10 người, nhưng mỗi người đều có thực lực không yếu, chiến đấu có lực phá hoại dữ dội, dễ dàng đánh nát tảng đá lớn.

Quan trọng hơn là lúc này Ba La đã không có đường lui, Cát Tư đã chết, tình thế liền trở nên nghiêm trọng, muốn đào thoát khỏi liên can đã là chuyện không thể. Dù sao đã để lại dấu vết, bây giờ chỉ có một con đường để chọn, đó là giết Tiêu Hoằng cùng với Lạc Tuyết Ninh và Gia Nại Cầm, nhổ cỏ tận gốc, đồng thời hủy diệt mọi manh mối, bao gồm cả thi thể của Cát Tư.

Trái lại Tiêu Hoằng, Gia Nại Cầm và Lạc Tuyết Ninh bình thường cứ nháo nhào ầm ĩ, nhưng lúc mấu chốt này, có ai là đèn cạn đầu?

Nhất là Gia Nại Cầm và Lạc Tuyết Ninh, mới 10 phút trước còn giống như cô gái nhỏ, bây giờ không còn có một chút ngây thơ rực rỡ, chỉ còn lại thủ đoạn hung ác không thua kém gì đàn ông.

Ở bên kia, Tiêu Hoằng cùng Phác Ngân cũng đang chiến đấu hung ác, hai người không ai nhường ai.

Lúc này trong lòng Tiêu Hoằng bị phẫn nộ bao trùm, Tiêu Hoằng tự nhận mình không chọc tới ai, nhưng tự dưng khi không bị ám sát như thế, đổi lại bất cứ ai cũng không thể không nổi giận được?

Đương nhiên, trong lòng Tiêu Hoằng cũng đoán được là ai khởi xướng chuyện này, chỉ là đến giờ cũng không dám tưởng tượng, ở ngay Thánh Đàn, ngay dưới mắt A Di La, lại có người dám thực hành ám sát, lá gan lớn tới cỡ nào.

Bởi vì Phác Ngân cao hơn Tiêu Hoằng một cấp, hơn nữa hắn là quân nhân, sức chiến đấu đứng ở thời kỳ đỉnh cao, bởi vậy đánh đơn với Tiêu Hoằng cũng không rớt xuống thế yếu. Nhưng Tiêu Hoằng dựa vào tốc độ linh hoạt, Hàn Võ và Chiến văn biểu hiện trác tuyệt, Phác Ngân cũng không chiếm được chút tiện nghi nào.

Lại còn có 2 lần suýt bị Tiêu Hoằng chọc thủng cổ họng, chiến đấu với Tiêu Hoằng, Phác Ngân cảm giác như dây dưa với một con rắn độc, phần lớn thời gian cứ như bị động chịu đánh hay chóng đỡ, nhưng chỉ cần bất ngờ ra tay một lần là đủ để chí mạng.

Nếu không phải có thực lực Ngự sư cấp năm, có lẽ đã bị Tiêu Hoằng chọc thủng cổ họng rồi.

Hai người liền lâm vào giai đoạn giằng co.

về phần Gia Nại Cầm cùng Lạc Tuyết Ninh, cũng thế.

Bên trong thung lũng, thể năng lượng va chạm, tiếng nổ không ngừng vang lên, lúc này Ba La cảm thấy vô cùng may mắn là chỗ thung lũng này khiến âm thanh không thể khuếch tán rộng, ít bị phát hiện ra.

Nhưng nếu kéo dài tiếp tục, sẽ tuyệt đối không ổn đối với Ba La, nhất là đến khi trời sáng sẽ có người khác tới.

10 phút!

Chiến đấu kéo dài hơn 10 phút, một màn làm Ba La vui vẻ cuối cùng cũng xuất hiện. Ở trên đường núi nhỏ, tổ 10 người đã xuất hiện, trên đường chậm trễ vài phút, đều là vì tránh thoát Ma Văn cạm bẫy mà Tiêu Hoang bố trí trước đó. Thực ra dù Ma Văn cạm bẫy của Tiêu Hoằng không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng cũng đủ khó chơi.

Nếu đi một mình, rất có khả năng sẽ trực tiếp bị trói chặt.

Nhìn thế cục, tổ 10 người dù phần lớn là Ngự sư cấp ba bốn, không cao hơn Đại Ngự sư, nhưng đủ để trở thành con bài thay đổi cục diện trận chiến.

Bọn họ đủ để đánh vỡ thế cân bằng hiện tại, khiến đám người Tiêu Hoằng rơi vào hoàn cảnh xấu, thậm chí đánh chết Tiêu Hoằng.

Bây giờ Ba La thật sự may mắn vì mình cẩn thận, an bài trước tổ 10 người tiếp viện.

- Không cần do dự, giết hết đám người Tiêu Hoằng.

Ba La lập tức ra lệnh.

Trong tổ 10 người này, có cả tâm phúc của Đông Lộc cùng Triệu Quần ở Phạm Cương Tinh, cũng là đệ tử của A Di La, nhìn thấy Lạc Tuyết Ninh xuất hiện, trong lòng đạp mạnh.

A Di La trân trọng thậm chí thiên vị Lạc Tuyết Ninh, toàn bộ Thánh Đàn hay thể liên hợp Gia Đô đều biết rõ ràng. Nếu chỉ chết một mình Tiêu Hoằng, ngoại đồ mà thôi, không có gì quá lắm, nhưng nếu cộng thêm Lạc Tuyết Ninh, A Di La tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Như thế, Thánh Đàn sẽ xảy ra một trận rung chuyển không nhỏ.

Nhưng dù là nghĩ thế, tổ 10 người cũng đã không còn đường lui, tình thế phát triển tới mức này, sẽ không thể buông tha được.

Hơi ngừng một chút, tổ 10 người liền cắn răng xông lên, lao thẳng về phía Tiêu Hoằng, Lạc Tuyết Ninh.

Thấy thế, Tiêu Hoằng, Gia Nại Cầm và Lạc Tuyết Ninh biến sắc. Nếu chỉ có mấy người này, mọi chuyện còn dễ chơi, dù là không thắng nhưng kéo dài thời gian cũng không sao, nhưng trực tiếp có thêm 10 người, vậy thì không cần phải nói ra hậu quả.

Sức chiến đấu của hai bên, vào lúc này đã không còn cùng một cấp bậc nữa.

Liên tục tấn công điên cuồng, ba người Tiêu Hoằng liền lui ra sau, ba người dựa lưng cùng nhau. Lúc này trên đùi Lạc Tuyết Ninh đã có vết thương, chẳng qua vết thương không sâu, nhưng vì vận động mạnh mà tuần hoàn tăng tốc, máu tươi vẫn chảy rỉ rỉ.

Nhưng mà bây giờ không phải lúc quan tâm vết thương, tổ 10 người kia mới là rắc rối lớn đôi với Tiêu Hoằng, trực tiếp uy hiếp tính mạng của đám người Tiêu Hoằng.

Nếu chết ở chỗ Thánh Đàn, nơi được xưng là chỗ an toàn nhất, vậy thì đúng là trò cười.

- Nghe kỹ, chờ ta đếm 12 3, chúng ta nhanh chóng chạy ra sau núi, ở đó có Ma Văn cạm bẫy do ta chế tạo, có lẽ sẽ kéo dài một ít thời gian, chỉ cần giật khoảng cách là được rồi.

Tiêu Hoằng liếc tổ 10 người đang lao tới, hạ giọng nói với Lạc Tuyết Ninh và Gia Nại Cầm, ánh mắt đã tập trung vào Hách Địch Lạp, phương hướng hấn đang đứng chính là con đường Tiêu Hoằng muốn bỏ chạy.

Lạc Tuyết Ninh cùng Gia Nại Cầm không trả lời, dùng im lặng đại biểu đồng ý, ánh mắt không ngừng nhìn đám người Ba La phía trước.

- Đến lúc này rồi, các ngươi đã trốn không thoát, nói cho Tiêu Hoằng ngươi, Thánh Đàn không phải dê lăn lộn như vậy, hôm nay ngươi không thể khống chết.

Ba La điều chỉnh một chút, gằn giọng nói, tràn đầy âm lãnh, bộ áo xám đi đêm đã đẫm mồ hôi, không thể không nói, chỉ riêng thực lực, Gia Nại Cầm còn muốn cao hơn Ba La một chút.

-3,2...

Tiêu Hoằng không đáp lại Ba La, bắt đầu đếm ngược.

- Ngao....

Không đợi Tiêu Hoằng đếm xong, bỗng nhiên trên đầu Tiêu Hoằng truyền xuống tiếng rít gào, chói tai mà quen thuộc.

Tiếp đó, ở ngoài thung lũng đột nhiên lóe lên ánh sáng màu u lam từ ngoài núi, cái bóng kia chính là Hàn sương long!

Ầm ầm!

Không đợi mọi người phản ứng, Hàn sương long nện mạnh xuống trước mặt Tiêu Hoằng, mặt đất cũng lõm xuống, xung quanh cảm nhận được chấn động mạnh mẽ.

Bởi vì vết thương trước đó đã khỏi hẳn, cộng thêm Hàn băng vạn năm bổ sung, Hàn sương long lúc này gần như khôi phục đỉnh cao.

Chỉ là Hàn sương long lúc này còn không nhận ra tình trạng hiện tại, cái đầu to không ngừng cọ cọ vào người Tiêu Hoằng, giống như một con mèo nhỏ phóng to trăm lần đến đây xin ăn.

Ba La vừa nhận định Tiêu Hoằng chết chắc rồi, nhưng mà nhìn thấy Hàn sương long bỗng nhiên xuất hiện, trực tiếp chắn ngang giữa hắn và Tiêu Hoằng, trong lòng chợt căng thẳng.

Ba La tự nhiên ít nhiều biết một chút về loài Hàn sương long đã bên bờ tuyệt chủng này, trạng thái đỉnh cao, có thể đánh ngang hàng với cấp bậc Ngự hồn. Điều này có ý nghĩa gì, còn cần nói ra sao.

Càng làm Ba La e ngại, là con Hàn sương long này hành động thân mặt với Tiêu Hoằng.

Hành động như thế, không khác gì hai đứa nhỏ đang đánh nhau, lại bỗng nhiên có một con chó lớn xuất hiện.

về phần tổ 10 người còn cách trăm mét, nhìn cái thứ bự con kia bỗng xuất hiện, bộ dáng xung phong liều chết bỗng cứng nhắc, bọn họ tự nhiên phải biết tốc độ và sức chiến đấu của Hàn sương long.

Không chỉ đám người Ba La, ngay cả Lạc Tuyết Ninh cũng ngây ra. Nàng cũng biết Hàn sương long, nhưng tuyệt đối không ngờ được Hàn sương long nổi danh hung tàn lại ngoan ngoãn như thế trước mặt Tiêu Hoằng, không khác gì con mèo cỡ bự.

Lúc này Tiêu Hoằng thấy Hàn sương long xuất hiện ở đây, thần kinh căng thẳng liền thả lỏng.

Tay vuốt ve đầu Hàn sương long, tiếp theo cười lạnh nhìn Ba La, khẽ hỏi Hàn sương long:

- Đói bụng?

Hàn sương long tự nhiên nghe hiểu được lời Tiêu Hoằng nói, gật gật cái đầu lớn.

- Đi, giết sạch họ, quay về ta cho ngươi ăn.

Tiêu Hoằng chỉ về phía Ba La và tổ 10 người, thoải mái nói.

Hàn sương long nghe thế, nháy mắt là biểu tình ngoan ngoãn tan biến, thay vào đó là hung ác, ngẩng cái đầu cực to, ánh mắt lam đậm nhìn về phía đám người Ba La. Giữa đêm tối, không khác gì thú thủ hộ của Thần chết.

- Rống!

Không chút do dự, bản thân Hàn sương long vốn đã cực kỳ hung dữ, trực tiếp quay sang chỗ đông người nhất phun ra làn sương màu lam, bên trong làn sương bí mật kèm theo băng vụn.


trướctiếp