Ma Ngân

Chương 555: Xung Đột (2)


trướctiếp

Tới trước nhà gỗ của Tiêu Hoằng, Lạc Tuyết Ninh thoáng mỉm cười, tùy tiện bước vào phòng khách, sau đó đi thẳng đến phòng ngủ.

Vốn là người quen, Lạc Tuyết Ninh cũng không có gì cố kỵ.

- Tiêu Hoằng, ta tới rồi, xem ta mang cho ngươi cái gì đây.

Lạc Tuyết Ninh vừa nói, dùng chân đá văng cửa phòng ra.

Nhưng cửa phòng ngủ vừa mở, hình ảnh Tiêu Hoằng nửa ôm Gia Nại Cầm, đút cho nàng ta ăn đập thẳng vào mắt Lạc Tuyết Ninh.

Xoạt!

Chớp mắt, bộ mặt mỉm cười của Lạc Tuyết Ninh trực tiếp lạnh xuống, rất lạnh, lạnh lắm ấy chứ....

Lúc này Tiêu Hoằng thấy Lạc Tuyết Ninh đứng trước cửa, trước tiên sửng sốt, dù sao Lạc Tuyết Ninh xuất hiện quá đột nhiên, không nói một tiếng báo trước.

Nhưng lúc này, trong lòng Tiêu Hoằng bỗng nhiên run lên, bởi vì hắn cảm giác được hơi lạnh, không, nói cho đúng là sát khí, cái loại chỉ có phụ nữ mới có, ngay cả không khí xung quanh cũng trở nên lạnh hơn.

- Ô? Lạc Tuyết Ninh, cô tới sao không báo trước ta ra đón, ta rất...

- Hừ!

Không nghe Tiêu Hoằng nói hết, Lạc Tuyết Ninh như phát ra tiếng gầm thét như Hàn sương long, tiếp theo ném thẳng thủng hộp kim loại trong tay xuống, trực tiếp quay đầu đi, tức muốn bốc khói.

Trong lòng Tiêu Hoằng không có gì phải sợ, cũng không chú ý quá mức chuyện nam nữ, thấy Lạc Tuyết Ninh có phản ứng lớn như thế, Tiêu Hoằng có phần ngây ra. Chẳng qua Tiêu Hoằng cảm nhận được chuyện hơi không ổn, theo Tiêu Hoằng thấy dù có chút không rõ ràng, nhưng Lạc Tuyết Ninh đang rất tức giận.

- Cô gái kia là ai vậy? Chuyện gì thế?

Gia Nại Cầm nằm trên vai Tiêu Hoằng có vẻ là lạ hỏi.

- Áy... Bằng hữu, không, là bạn tốt.

Tiêu Hoằng trả lời, đồng thời Tiêu Hoằng cũng không thể để Lạc Tuyết Ninh tức giận bỏ đi như thế, tốt xấu gì cũng hỏi rõ cho ra chuyện.

- Cô chờ ta một lát.

Cẩn thận đặt Gia Nại Cầm xuống giường, Tiêu Hoằng vội vàng chạy ra.

Ra khỏi nhà, Tiêu Hoằng thấy Lạc Tuyết Ninh đang đi thẳng tới tàu Trân Ny, vẻ mặt vừa tức giận, có mất mát, cũng có ủy khuất.

- Này, này này, Lạc Tuyết Ninh, cô vừa tới sao lại đi ngay, ai chọc tới cô?

Chạy nhanh về phía Lạc Tuyết Ninh, Tiêu Hoằng vừa gọi lại.

- Còn có ai vào đây, ngươi là tên lừa gạt, xấu xa!

Lạc Tuyết Ninh mặt lạnh, không quay đầu trả lời, giọng hơi run lên, có vẻ rất kích động.

- Ta? Lừa gạt? Chuyện gì thế này?

Tiêu Hoằng buồn bực, định kéo tay Lạc Tuyết Ninh lại, nhưng Lạc Tuyết Ninh tránh né.

- Ngươi còn giả bộ hồ đồ? Một cô gái nằm trên vai ngươi, ngươi còn đút cơm cho người ta, ngươi không phải đại lưu manh thì là gì?uổng cho ta còn tưởng ngươi là chính nhân quân tử nữa.

Lạc Tuyết Ninh quay đầu, hổn hển nói, giọng điệu đầy ghen tuông.

- Cô nói Gia Nại Cầm, cô ta là bệnh nhân của ta, cái gì xấu xa, cô nghĩ đi đâu vậy.

Lúc này Tiêu Hoằng mới phản ứng lại, vội giải thích.

- Bệnh nhân, vớ vẫn, ngươi có thấy bệnh nhân nào nằm trên vai Dược sư không? Ngươi có thấy Dược sư nào đút cơm cho bệnh nhân không? Còn thân thiết như thế, uổng ta ngàn dặm xa xôi chạy tới... Hừ!

Lạc Tuyết Ninh quay đầu sang một bên, lạnh giọng nói, đôi mắt hơi đỏ lên.

Thấy bộ dạng của Lạc Tuyết Ninh như thế, Tiêu Hoằng thật không biết làm thế nào, Tiêu Hoằng thật không có kinh nghiệm đối phó tình cảnh này.

- Sao cô không tin vậy chứ? Cô ta thật là bệnh nhân của ta, cô ấy vừa mới bị thương nặng, là Tát Già đại nhân và ta cùng điều trị khỏi, bây giờ đang trong tĩnh dưỡng, tay chân không có sức, đang trong lúc suy yếu, chỗ ta nào có người khác, vậy cũng chỉ có ta làm, nếu không phải làm sao đây?

Tiêu Hoằng tận tình giải thích.

- Nói nhảm, Thánh Đàn lớn như thế, chẳng lễ còn cần đàn ông như ngươi chiếu cố hay sao? Theo ta thấy, hừ....

Lạc Tuyết Ninh luôn độ lượng, lúc này lại trở nên cực kỳ hẹp hỏi, tính toán chi li.

Nhìn lên những nhân viên trong tàu Trân Ny, tự nhiên cũng thấy được mọi chuyện thung lũng bên dưới, không khỏi dán mặt vào cửa sổ xem náo nhiệt, vẻ mặt đều nghĩ lung tung, có vui vẻ khi người gặp họa, có khó hiểu, cũng có cảm thấy không ổn...

Mãi 10 phút sau, Tiêu Hoằng vẫn đang cố giải thích, trái lại lúc này vẻ tức giận của Lạc Tuyết Ninh đã nhạt dần, bởi vì nàng nhìn thấy trong hành động của Tiêu Hoằng có vẻ ủy khuất. Hơn nữa Tiêu Hoằng có thể bỏ thời gian giải thích lâu như thế, rõ ràng rất để ý Lạc Tuyết Ninh. Chẳng qua biểu tình của Lạc Tuyết Ninh vẫn rất lạnh, cong môi, thường thường trợn mắt trừng Tiêu Hoằng.

- Ngươi nói cô ta là bệnh nhân của ngươi, ai tin chứ, xem ra là thân mặt của ngươi còn không kém lắm.

Lạc Tuyết Ninh cong môi nói.

- Ta nói một trăm lần rồi, sao cô không tin chứ?

Tiêu Hoằng có phần bất đắc dĩ, kỳ thật kiên nhân của Tiêu Hoằng thật sự có hạn, nhưng lại không có cách nào đối với Lạc Tuyết Ninh, dù sao giao tình trước kia còn bày ra đó.

Đúng lúc này, sau lưng Tiêu Hoằng bỗng lóe lên một cánh cửa ánh sáng màu vàng, sau đó cái đầu nhỏ của Hà Phương thò ra khỏi khe nứt không gian, tiếp đó mới là thân mình.

Sau lưng có dị động, Tiêu Hoằng tự nhiên phát hiện được, quay đầu thấy là Hà Phương, Tiêu Hoằng mới thở phào nhẹ nhổm, vẫy tay ý bảo Hà Phương tới đây.

- Sư thúc, sư cô.

Hà Phương tới cạnh Tiêu Hoằng và Lạc Tuyết Ninh, lễ phép gọi.

- Bây giờ nói cho sư cô của ngươi, Gia Nại Cầm là chuyện gì?

Tiêu Hoằng vỗ vai Hà Phương, liếc Lạc Tuyết Ninh mặt lạnh, nói nhỏ.

- Ngài nói Gia Nại Cầm à, cô ta là bệnh nhận Dược sư phụ Tát Già tiếp thu, chỉ là Ngộ Giác Tinh không thể cho người ngoài ra vào tùy tiện, Tát Già sư phụ đành đưa Gia Nại Cầm đến chỗ sư thúc, hơn nữa Tát Già còn thanh toán thù lao. Sư cô ngài không biết, lúc Gia Nại Cầm đến đây, thảm lắm, chỉ còn có một hơi, may mà có sư phụ cùng sư thúc hợp lực mới trị khỏi cho Gia Nại Cầm.

Hà Phương làm ra bộ dáng như cô gái nhỏ đơn thuần, nói từ từ, ánh mắt trong suốt.

- Rồi, thấy chưa, ta trong sạch.

Tiêu Hoằng thở phào, nói.

Nhìn lại Lạc Tuyết Ninh, nàng liếc Hà Phương, lại nhìn Tiêu Hoằng, ánh mắt lạnh lùng cuối cùng mới có chút hơi ấm, xem ra tám phần là hiểu lầm Tiêu Hoằng.

- Được rồi, đừng đứng bên ngoài nửa, để thuộc hạ của cô cười nhạo.

Tiêu Hoằng kéo tay Lạc Tuyết Ninh, đi thẳng về phía nhà gỗ.

Lạc Tuyết Ninh ngập ngừng một chút, liền cùng Hà Phướng đi tới căn nhà gỗ.

Quay trở lại nhà gỗ, không biết sao ở trước mặt Lạc Tuyết Ninh, Tiêu Hoằng có chút bóng ma tâm lý đối với việc đút cơm, không dám làm bừa nữa.

Về phần Lạc Tuyết Ninh thì ngồi xuống, nhặt lại bàn ăn dưới đất, cũng may vì bàn ăn được bọc kín, thức ăn không tiếp xúc với mặt đất, còn có thể ăn được.

Thay đổi duy nhất, chính là không khí trong phòng.

Nhìn Lạc Tuyết Ninh mặc quân trang, dung mạo diễm lệ đứng ngoài cửa, Gia Nại Cầm híp mắt, trong ánh mắt tràn ngập cảnh giác đối với Lạc Tuyết Ninh.

Trái lại Lạc Tuyết Ninh vẫn như thường, liếc Gia Nại Cầm nằm ở trên giường, bộ dạng đáng thương, càng nhìn càng chướng mắt.

Ánh mắt hai người giao nhau, thậm chí có thể thấy được tia lửa xẹt xẹt.

Chút thoải mái duy nhất của Tiêu Hoằng là Hà Phương đứng ở cửa, chẳng qua Hà Phương dường như cũng cảm nhận được khói thuốc súng trong phòng, không dám đi vào, mà đứng ở cửa hoa tay múa chân với Tiêu Hoằng, ý bảo Dược văn làm trắng cùng Chiến văn của nàng.

Thấy thế, Tiêu Hoằng cũng không nói nhiều, cầm hộp gỗ đi ra ngoài phòng.

- Đây, trong đó có 10 cái Dược văn làm đẹp, cùng với một cái Chiến văn Bách Hoa.

Đứng ở cửa, Tiêu Hoằng đưa hộp gỗ cho Hà Phương, giải thích, tuy rằng vẻ mặt như bình thản, nhưng quan sát cẩn thận có thể thấy được đang nặng nề không thôi.

Tuy rằng Tiêu Hoằng không nghiên cứu sâu chuyện nam nữ, nhưng Tiêu Hoằng vẫn có thể cảm nhận được một chút tình huống trước mắt, tổng két ra chỉ có 3 chữ: khó làm quá.

Lúc này Hà Phương lại không bận tâm nhiều như thế, mở hộp ra, trong mắt lóe đầy tia sáng.

Nhất là Chiến văn Bách Hoa kia, đủ mọi màu sắc, ánh sáng đặc thù củaĐế Văn, cùng ánh huỳnh quang của chủ văn hòa lẫn nhau, sáng lạn hoa lệ.

Hà Phương cũng không thích thú gì chuyện giết người, nhìn đồ vật cũng đơn thuần, chỉ xem bề ngoài, cái gì uy lực tính năng chứ, nàng không để ý.

Trên thực tế, thân là đồ đệ của Tát Già, theo lễ thì nói tới chế tạo Chiến văn, Tát Già sẽ lo hết. Đáng tiếc cấp bậc Ngự lực của Hà Phương ở trong mắt Tát Già là rất thấp, dù có chế tạo mấy cái, Hà Phương cũng đều không hài lòng, nhất là bộ dáng, khó coi chết đi được.

Lấy ra Chiến văn Bách Hoa, Hà Phương liền mở lên, rất nhẹ nhàng, tiếp theo trên cánh tay Hà Phương không phải văn năng lượng, mà là những đóa hoa đủ mọi màu sắc quấn trên toàn cánh tay, hết sức xinh đẹp.

- A nha!

Nhìn đóa hoa rực rở trên cánh tay, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Phương không khỏi hiện lèn vẻ hưng phấn. Đúng rồi, đây là cái nàng muốn, so với Chiến văn của Tát Già chỉ theo đuổi tính năng, hoàn toàn xem nhẹ bề ngoài, đương nhiên cái này càng phù hợp sở thích của Hà Phương.

- Bây giờ cô có thể đi thí nghiệm thử tính năng.

Tiêu Hoằng không yên lòng nói, trong lúc nói chuyện, ánh mắt không khỏi liếc vào trong phòng, trong lòng thầm cầu nguyện đừng có đánh nhau đấy.

Lúc này Hà Phương ánh mắt xoay chuyển, có chút chăm chú, tiếp theo chỉ tay một cái.Vèo! Một cái thể năng lượng nHư cảnh hoa ghép thành bắn vụt ra, những nơi đi qua cánh hoa rải rác, dừng lại trên đường bắn.

Thẳng đến khi thể năng lượng bắn trúng mục tiêu, chọc thủng một khối đá, giữa Hà Phương cùng khối đá đã hình thành đường thẳng do cánh hoa tạo thành, qua vài giây mới chầm chậm tiêu tán, hết sức xinh đẹp hoa lệ, uy lực cũng không kém.


trướctiếp