Câu chuyện cũ của Tần Thiên dù rằng rất dài, nhưng suốt quá trình kể
chẳng bị ai ngắt ngang, đến cả hai kẻ thích giúp vui là Thiển Thiển cùng Tôn minh, cũng lặng lẽ ngồi bên nghe, toàn bộ căn phòng đều vang vọng
âm thanh trầm thấp của hắn.
Lưu Nguyệt ngồi bên cạnh Hiệp Hàm, nếu nói trước kia nàng bất
mãn với Yên Vũ, thì giờ khi nghe chuyện này, lòng nàng chỉ còn lại mỗi
cảm giác thán phục, so sánh với chính mình, cô bé thật sự là rất dũng
cảm, có thể kiên định như vậy theo đuổi tình yêu. Lưu Nguyệt vô thức
nhìn về phía Hiệp Hàm, y vuốt mày cười yếu ớt nhìn nàng, sau đó vươn
tay, đem nàng ôm vào lòng. Lưu Nguyệt nhịn không được cảm thán, so với
Yên Vũ, nàng thật sự hạnh phúc hơn nhiều lắm.
Chuyện xưa kể xong, thấy mọi người đều không có động tĩnh gì.
Tần Thiên khóe miệng mang ý cười, vừa nắm chặt tay Yên Vũ, lặng lẽ trấn
an cô bé. Vừa nói, “Yên Vũ làm việc tùy hứng, tuy chỉ ở trên game, nhưng lại đem cho mọi người không ít phiền toái.” Mọi người như vừa mới bước
ra từ câu chuyện dần dần thanh tĩnh lại, Thiển thiển cũng mỉm cười nói,
“Trước kia thật thực chán ghét cô bé, cảm thấy nàng là cố tình gây sự,
hiện tại biết rõ nguyên nhân, bội phục nàng còn không kịp, sao có chuyện hận gì được.” Sau đó Thiển thiển quay đầu nhìn vào mắt Tần Yên Vũ,
thành thật nói với cô bé, “Tiểu vũ, ngươi thực rất giỏi!” Diệp hi cũng
nhịn không được đồng ý, “Đúng vậy, một cô bé dám theo đuổi hạnh phúc của chính mình không nhiều, đặc biệt là chấp nhất như ngươi vậy.”
Yên Vũ theo bản năng nhìn về phía Lưu Nguyệt, trong suốt quá
trình nháo nhào trong game kia, người cô muốn xin lỗi nhất chính là Lưu
Nguyệt. Lưu Nguyệt biết cũng hiểu ý tứ, nàng tựa vào trong lòng Hiệp Hàm cười khẽ, “Ta cho tới bây giờ đều không có ý trách ngươi, hơn nữa ta
thật sự hâm mộ dũng khí của ngươi, nếu ta có một nửa dũng khí như ngươi, bọn ta sẽ không phải kéo dài lâu như vậy.” Khi nói chuyện nàng khẽ liếc mắt nhìn Hiệp Hàm, Hiệp Hàm siết tay ôm chặt nàng vào lòng, bày ra bộ
dạng chỉ có người trong cuộc hiểu.
Mấy anh chàng còn lại thì càng không cần phải nói đến thù oán
gì, đặc biệt là sau khi biết rõ nguyên nhân nữa. Yên Vũ từ đầu buổi gặp
mặt tới giờ, sắc mặt từ chau mày chuyển thành nhẹ nhõm. Tần Thiên để ý
thấy, sau khi kể chuyện xong, hiện tại đã quá 11 giờ, hắn cũng biết bọn
Hiệp Hàm và mấy người kia ở thành phố L, vì thế đề nghị, “Dù sao game
cũng được bảo trì đến 8 giờ tối mai, hiện tại cũng đã trễ. Đêm nay ở lại đây đi.”
Cả đám họp lại bàn bạc, cũng không ý kiến gì. Tần Thiên thập
phần nhiệt tình muốn tiếp đãi cả bọn, Lưu Nguyệt thế mới biết được,
nguyên lai tập đoàn tài chính Tần thị ngoại trừ kinh doanh mảng game ra, còn kinh doanh khách sạn. Lúc này người đi đặt phòng là Tần Thiên, cho
nên thời điểm nhận phòng, làm Lưu Nguyệt kinh hỉ không thôi. Nàng cùng
Hiệp Hàm ở cùng phòng! Hơn nữa là phòng tình nhân. Đột nhiên nàng cảm
thấy Tần Thiên rất hiểu ý người khác.
Tựa hồ nhìn thấy nàng âm thầm cười trộm, Thiển thiển cùng Diệp
hi canh me, kéo Lưu Nguyệt qua một bên. Bình thường đều chỉ có ba cô
nàng tụ lại bàn mưu tính kế, hiện tại lại nhiều thêm một Yên Vũ. Yên Vũ
cũng tốt đến ngoài dự đoán, nhào vào cùng xem mọi người bàn chuyện.
Thiển thiển vừa thấy cô nhóc liền đối với nàng ta nháy mắt một cái, “Yên Vũ, dạy bảo nàng tốt vào, đêm nay liền đem lão đại xử tử tại chổ!” Yên
Vũ nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng. “Ta không biết đâu a.” Diệp hi tiến lại chế nhạo nàng, “Tần Thiên không phải nói sinh nhật đêm đó, các ngươi đã kia kia rồi sao.” Yên Vũ cẩn thận quay đầu lại nhìn
nhìn Tần Thiên, thấy đám đàn ông bọn họ vẫn đang nói chuyện phiếm, không chú ý tới nơi này.
Nên mới hướng ba cô nàng nói, “Ngày đó hắn say không biết gì,
mất hết ý thức. Ta chỉ đem hắn cởi hết, rồi tự cởi áo nằm bên cạnh, sau
đó tự tạo vài dấu đỏ trên người, làm cho hắn tưởng nhầm là hôn ngân, nên hắn mới tin thôi.” Yên Vũ nói xong có chút ngượng ngùng, Thiển thiển
dùng ánh mắt càng thêm sùng bái nhìn nàng. “Yên Vũ, mưu kế này rất
được!” Lưu Nguyệt nghe xong uể oải nói, “Hiệp Hàm cho tới giờ cũng chưa
từng say rượu, ta ngay cả cơ hội cũng không có.” Diệp hi không tốt nói,
“Vậy ngươi tự mình chủ động lăn y trên giường đi.”
Yên Vũ cũng xấu hổ nói, “Kỳ thật ta cũng muốn cùng Tần Thiên
tiến thêm một bước, nhưng là hắn chê ta nhỏ, kiên trì muốn năm sau mới
cùng ta qua lại.” Lời của nàng, vô tình hấp dẫn lực chú ý của ba cô
nàng. Lưu Nguyệt như tìm được bạn đồng cảnh ngộ, lôi kéo tay nàng nói.
“Yên Vũ, ta và ngươi rất giống nhau, chính là Hiệp Hàm cũng không ấy với ta, nhưng rõ ràng ta đã trưởng thành rồi mà.” Thiển thiển lại chửi tục, “Đó là bởi vì ngươi không mị lực a.” Diệp hi cũng an ủi vỗ vỗ bả vai
Lưu Nguyệt.
Ngược lại Yên Vũ kéo Lưu Nguyệt nói, “Đêm nay là cơ hội, các
ngươi không phải ở cùng một phòng sao. Ngươi có thể chủ động a!” Lưu
Nguyệt quyết tâm gật đầu. Sau đó Yên Vũ lại thẹn thùng nói, “Vừa rồi ta
không tốt nói muốn ở lại chơi với các ngươi, cho nên Tần Thiên cũng đặt
một phòng. Nguyệt tỷ tỷ, chúng ta cùng nhau nỗ lực nha!” Lưu Nguyệt vừa
nghe lời này, lập tức hiểu ý nàng, hai cô nàng nhìn nhau cười.
Hiệp Hàm đưa Lưu Nguyệt về phòng, vừa mở cửa Lưu Nguyệt đã ngây
ngẩn cả người. Oa! Rất ấm áp cùng sang trọng a, đập vào mắt nàng chính
là chiếc ghế sô pha tình lữ màu trắng đục, còn bài trí cũng rất đáng
yêu, tầng tầng lớp lớp những bức màn lụa trắng. Lưu Nguyệt nhịn không
được nhanh chóng chạy vào nhìn, phía sau rèm ngủ đính bằng những dây hạt thủy tinh dài, lộ ra chiếc giường sa hoa vô cùng thoải mái, Chiếc gối
hình trái tim đầu giường làm cho Lưu Nguyệt vừa liếc mắt một cái liền
yêu thích, chạy lại đem ôm vào lòng.
Hiệp Hàm bước vào sau nàng, đem cửa đóng lại, nhìn thấy Lưu
Nguyệt ngồi trên giường ôm gối ôm đầy thỏa mãn, không khỏi muốn cười,
“Sao? Thích đến vậy?” Lưu Nguyệt ngước lên nhìn y gật đầu. Hiệp Hàm nhịn không được lấy tay vuốt tóc nàng, sau đó sủng nịch mắng yêu, “Cô bé
ngốc!” Tiếp đó là ngồi trên sô pha xem tivi.
Lưu Nguyệt ngờ ngợ nhìn chằm chằm Hiệp Hàm, âm thầm nghĩ, đây
chính là thiên thời địa lợi nhân hoà a, vì cái gì Hiệp Hàm nhìn nàng một cái liền rời đi coi tivi chứ, càng đừng nói tới chuyện ấy ấy nàng,
chẳng lẽ nàng so với tivi còn kém hơn sao. Ý tưởng này khiến nàng bị đả
kích, Hiệp Hàm thấy nàng suất thần ngồi trên ghế, nghĩ nàng mệt, “Mệt
sao? Tắm rửa xong ngủ đi.”
Câu này đem Lưu Nguyệt hoàn hồn lại, nàng lập tức chạy đi tắm.
Tắm xong Lưu Nguyệt cố ý làm theo phân phó của Diệp hi, mặc áo ngủ bằng
tơ tằm do khách sạn cung cấp, cố ý buột rất lỏng, hơn nữa còn lộ ra một
khoảng lớn da thịt trước ngực. Nàng ở trước gương so sánh, quả nhiên ẩn
ẩn hiện hiện thế này rất mê người, Lưu Nguyệt tự cổ vũ bản thân. Sau ra
khỏi phòng tắm, ngồi xuống bên cạnh Hiệp Hàm, chưa đợi nàng mở miệng.
Hiệp Hàm ngó nàng một cái, lưu lại một câu “Đến anh đi tắm.” Rồi bước
vào phòng tắm đóng cửa lại.
Lưu Nguyệt đại bại, cho dù nàng lớn lên không có hại nước hại
dân như Thiển thiển cùng Yên Vũ, nhưng tốt xấu gì cũng có chút thanh tú. Hiệp Hàm không phải nói rất thích nàng, mà cô gái mình thích vừa tắm
xong, lại ăn mặt mát mẻ như vậy, vì cái gì y đến nhìn cũng không thèm
liếc cho một cái. Lưu Nguyệt lại tự nhìn bản thân, ân, bả vai cùng xương quai xanh đều nữa ẩn nữa lộ, bộ ngực sữa cũng lúc hiện lúc ẩn, không
phải nói như vậy rất dụ hoặc sao. Chẳng lẽ vì ngực nàng nhỏ, Hiệp Hàm
không có hứng thú. Nàng càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này khá lớn,
Hiệp Hàm ở nước ngoài nên rất biết hưởng thụ, so với tòa núi everest,
thì của nàng chỉ bằng cở gò đất, bất quá gò đất thì so với ngực lép vẫn
tốt hơn rất nhiều rồi.
Chờ Hiệp Hàm tắm rửa xong đi ra, Lưu Nguyệt đã chui vào chăn mai phục rất lâu. Lưu Nguyệt tuy đưa lưng về phía Hiệp Hàm, nhưng là nàng
làm dựa theo phân phó, cố ý đem áo ngủ kéo cao, lộ ra cặp đùi thon dài,
hết thảy đều chuẩn bị tốt, chỉ cần chờ Hiệp Hàm vén chăn mà thôi. Hiệp
Hàm rốt cục không làm cho nàng thất vọng, bước chậm đi tới trước giường, tựa hồ đánh giá nàng một chút, sau đó động tác rất nhẹ nhấc chăn lên.
Lưu Nguyệt trong lòng không khỏi mừng thầm, tuy rằng ngực mình
không bằng người khác, bất quá về phần chân cẳng thì nàng có phần hơi tự tin, vừa dài vừa thẳng như vầy, hẳn là có thể thành công a. Kết quả
chăn bị xốc lên chưa đến hai giây, Hiệp Hàm liền nằm xuống. Lưu Nguyệt
sửng sốt một chút, chẳng lẽ Hiệp Hàm không phát hiện? Vẫn là ánh sáng
quá mờ nhìn không rõ rồi.
Nhớ tới Yên Vũ nói “Chúng ta phải giống mấy em gián đánh mấy
cũng không chết, cố gắng tiến công.” Vì thế Lưu Nguyệt không ngừng cố
gắng, nhào qua bám dính lấy Hiệp Hàm. Hiệp Hàm vuốt mày nhìn nàng, thanh âm như một luồng gió lạnh thổi qua, làm cho Lưu Nguyệt cảm thấy vô cùng thoải mái. “Không phải mệt sao, như thế nào còn chưa ngủ?” Lưu Nguyệt
cười hì hì rồi dịch vào thêm một chút, thẳng đến khi hoàn toàn dựa sát
Hiệp Hàm, sau đó ôm khuôn mặt ửng đỏ dựa vào lòng ngực y nói, “Vâng, đây là đầu tiên ta ngủ cùng nhau.” Hiệp Hàm gợi lên ý cười, theo thói quen
vươn tay đùa tóc nàng, sợi tóc mềm mại, cảm giác những sợi tóc len qua
kẽ tay như tơ tằm thượng hạng.
Lưu Nguyệt cảm nhận được không khí lúc này, vì thế tiến sát
thêm, nhẹ nhàng hôn khóe môi Hiệp Hàm. con ngươi tối đen y lóe sáng, híp lại hai mắt xem Lưu Nguyệt, sau đó đoạt lấy quyền chủ động, tay trụ sau gáy Lưu Nguyệt, đem nàng dán sát vào, triền miên không ngớt. Trong chốc lát Lưu Nguyệt đã hai mắt mơ hồ, hơi thở hư nhuyễn, đầu óc rối bời, bất quá nàng vẫn nhớ một vấn đề khá quan trọng, cho nên tựa vào lòng y thở
gấp nói, “Hàm, ân…… condom……”
Hiệp Hàm đột nhiên cười khẽ ra tiếng, ngữ khí vô cùng thân thiết cười nàng, “Nhóc sắc quỷ ngươi, suy nghĩ cái gì a. Ngoan ngoãn ngủ đi.” Sau đó dùng tay choàng qua eo, đem nàng ôm vào ngực, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Lưu Nguyệt như hoàn toàn tỉnh táo lại, nàng trừng mắt bất khả tư
nghị nhìn chằm chằm Hiệp Hàm, Y! Y như thế nào có thể ngủ ngay lập tức
như!
Thấy y bắt đầu ngủ sâu, Lưu Nguyệt thất bại dựa đầu vào ngực
Hiệp Hàm, không cam lòng nhắm mắt lại. Khóe môi Hiệp Hàm bất giác gợi
lên ý cười yếu ớt.