Từ rạp chiếu phim đi ra, Lưu Nguyệt chẳng thể biết bộ phim đó nói về cái gì. Thiển Thiển cùng Diệp Hi ở một bên không ngừng bàn về tình tiết
trong phim, nàng đành phải giả ngu cười cười, chẳng lẽ muốn nàng thành
thật khai báo rằng, nàng bận nhìn Hiệp Hàm đến ngẩn người, đã vậy còn
hôn trộm y. Trời ạ! Nàng đúng là một nữ nhân đầy tội lỗi a!
Trên cơ bản Hiệp Hàm vừa vào đã bắt đầu ngủ, mãi cho đến gần hết phim mới tỉnh. Cho nên Lưu Nguyệt dám khẳng định, trong sáu người bọn
họ, chỉ có nàng và Hiệp là chưa xem, khiến nàng càng nghĩ càng cảm thấy
chột dạ. Không biết mấy người phía trước bàn bạc chuyện gì, đột nhiên
Thiển Thiển quay người lại kéo kéo nàng, “Tiểu Nguyệt, ngươi thấy sao?”
Nàng mờ mịt nhìn Thiển Thiển, thấy cái gì? Vừa thấy nàng thất thần không rõ sự tình gì, Thiển Thiển bất đắc dĩ lặp lại một lần nữa, “Hôm nay mọi người đều uống rất nhiều rượu, mà giờ cũng trễ rồi, lái xe trở về không an toàn lắm, Diệp Hi với bọn ta đang thương lượng, tính ở lại đây một
đem, ngày mai là cuối tuần có gì chúng ta lại đi đâu đó chơi tiếp, chẳng phải tốt sao.”
Nghe xong vô thức Lưu Nguyệt nhìn về phía Hiệp Hàm. Hiệp Hàm ngủ được một hồi, tinh thần cũng tốt hơn nhiều, nhưng thấy trong mắt Lưu
Nguyệt có chút mong đợi, y vuốt vuốt mày nói với mọi người “Tốt, cũng
hiếm khi có một ngày cuối tuần rảnh rỗi thế này.” Vừa nghe xong trong
lòng Lưu Nguyệt bất giác vui vẻ, đột nhiên lại nghĩ đến chắc công việc
Hiệp Hàm bề bộn lắm, không phải mới thức suốt một đêm sao? Sắc mặt lại
trầm xuống, bước chân càng đi càng chậm, cuối cùng dừng hẳn, nắm tay áo
Hiệp Hàm hỏi “Không phải anh rất bận sao?”
Hiệp Hàm nhìn biểu tình của nàng không được tự nhiên, biết nàng
lo lắng, “Cũng có một chút.” Lưu Nguyệt không ủng hộ nói,“Anh phải nghĩ
tới thân thể một chút chứ.” Hiệp Hàm khó hiểu vuốt mày nhìn nàng, nàng
mới do dự nói “Tối qua em thấy anh thức cả đêm.” Hiệp Hàm nghe xong liền cười, dắt tay nàng đi nhanh về phía bốn người kia. Bọn họ tiến đến một
khách sạn có tiếng ở thành phố A. Hiệp Hàm tiến tới trước dành đặt
phòng, Thiển Thiển vừa thấy, có phần đắc ý lôi kéo Diệp Hi nói “Xem ra
lão đại đã thông suốt rồi, định đêm nay sẽ đem người ta ăn sạch sẽ a.”
Diệp Hi nghe xong cũng cười gian tà.
Lưu Nguyệt đứng một bên, nhìn hai cô nàng kia hướng nàng cười
gian. Liền bừng tỉnh, nguyên lai hai người họ lại tạo tình huống, lúc họ nói muốn ngủ lại thành phố A nàng đã thấy lạ rồi, bọn họ tích cực
khuyên bảo như vậy thì ra là có mưu đồ a. Hiệp Hàm cầm chìa khóa phòng,
đưa cho Tôn Minh cùng Chu Dật Khải mỗi người một chìa, rồi bảo Lưu
Nguyệt đi theo y, “Phòng chúng ta ở tầng một.” Y vừa nói xong, Thiển
Thiển cùng Diệp Hi lại lén lút nhìn nhau cười, trong ánh mắt cả hai đều
nhìn thấy “Cái này cũng thật hấp dẫn a!”
Lưu Nguyệt vừa sợ hãi vừa bất an đi theo sau Hiệp Hàm, không dám ngẩng đầu lên. Trong lòng đầy rối rắm, làm sao bây giờ, làm sao bây
giờ, cùng với Hiệp Hàm ngủ chung một phòng, hoặc là chung một giường?
Trời ạ, tim nàng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Đợi khi Hiệp Hàm mở cửa,
nàng mới ngượng ngùng đi theo vào. Vừa nhấc đầu, tim của nàng như bị đổ
phải một ca nước lạnh, lập tức cứng người. Nàng mờ mịt trợn trừng hai
mắt hỏi Hiệp Hàm,“Em ngủ ở đâu?” Hiệp Hàm giương ra bộ mặt đứng đắn nói
“Em chọn trước a?” Sau đó Lưu Nguyệt mới rầu rỉ lê bước tới mở một cánh
cửa, rồi quay đầu nói với Hiệp Hàm “Em ở phòng này, anh ngủ sớm đi nhé.
Ngủ ngon.” Đợi đến khi Lưu Nguyệt đóng cửa lại, Hiệp Hàm mới hừm nhẹ một cái, sau đó có chút bất đắc dĩ cau mày, mở căn phòng bên cạnh.
Lưu Nguyệt cũng không biết mình ngủ từ lúc nào, chỉ biết khi
thức dậy. Đã gần 10 giờ, trời cũng gần trưa. Nàng nhịn không được nhíu
mày, không xong rồi, không biết Thiển Thiển và Diệp Hi có vì vậy mà bóp
chết nàng không nữa. Nàng nhanh chóng rửa mặt chải đầu, vừa mở cửa ra
liền nhìn thấy Hiệp Hàm ngồi ở sô pha phòng khách xem báo, thấy nàng
bước ra thì bảo: “Lại đây ăn tạm chút bữa sáng đi.”
Lưu Nguyệt cắn miếng bánh sandwich hỏi y “Thiển Thiển với Diệp
Hi không tới kiếm em sao?” Hiệp Hàm lật trang báo, sau đó nói với nàng
“Anh nói em chưa dậy, sau đó xem chừng hai người họ rất vui vẻ bảo đừng
đánh thức em.” Lưu Nguyệt nghe xong, lập tức dựa vào những từ ngữ Hiệp
Hàm nói mà suy nghĩ, dám chắc là hai người kia đã hiểu lầm gì rồi. Nàng
bất đắc dĩ thở dài một cái, ngày hôm qua chính nàng cũng hiểu lầm mà.
Một sự hiểu lầm đáng thương không thể đáng thương hơn nữa.
Lưu Nguyệt đành ăn đại hai miếng bánh một chút mùi vị cũng không có, xong là vội vàng muốn đi kiếm Thiển Thiển cùng Diệp Hi. Hiệp Hàm
mang nàng rời phòng, gọi điện thoại cho Tôn Minh, mới biết bốn người kia chờ không nỗi, đã chạy ra quán net chơi. Rồi hẹn chổ ăn trưa, Hiệp Hàm
chở Lưu Nguyệt tới trước, chỉ lát sau, bọn họ cũng đến. Lưu Nguyệt vừa
thấy Thiển Thiển, so với nhìn thấy Mao chủ tịch còn thân thiết hơn, kích động chạy tới lôi kéo nàng ta. Khiến Thiển Thiển nghĩ con bé này cao
hứng tới điên rồi, còn cố ý kích động nàng “Sự việc thế nào? Đừng nói
suốt cả đêm nhá.” Lời này vừa nói ra, mặt Lưu Nguyệt thê lương thảm hại. Diệp hi nhìn cảm thấy có gì đó không đúng, sau đó không thèm để ý tới
ánh mắt tò mò của ba anh trai đứng ở kia, lập tức chuyển địa điểm.
Ở trong toilet nữ, Diệp Hi bày bộ dạng dị thường khó hiểu hỏi
Lưu Nguyệt, “Sao vậy? Lão đại không ôn nhu à?” Thiển Thiển cũng hoài
nghi nhìn nàng “Lần đầu tiên không thoải mái là bình thường, lão đại
cũng thật là, đã dọa ngươi phải không?” Lưu Nguyệt tay trái cầm lấy
Thiển Thiển, tay phải cầm lấy Diệp Hi, mở miệng câu đầu tiên nói chính
là “Phòng tối qua hai người ở trông thế nào?”
Hai người nhìn nhau, cùng mở miệng nói “Phòng tình nhân vô cùng
sa hoa.” Lưu Nguyệt bị đả kích! “Chúng ta ở là phòng đôi. Một người một
phòng con…..” Ách…… Trên đầu Thiển Thiển cùng Diệp Hi đồng thời xuất
hiện một đống quạ đen bay qua, cuối cùng Thiển Thiển mới vô vị mở miệng
“Không phải chứ! Có cần phải bất hạnh tới vậy không? Làm ta phải tốn
công sức suy nghĩ ra cái kế hoạch không chê vào đâu được này, thất bại
quá! Ta bắt đầu hoài nghi gia trị bản thân a.” Thiển Thiển bày ra một bộ mặt bị đả kích. Diệp Hi coi như bình thường, sờ sờ đầu Lưu Nguyệt, mở
miệng đồng tình “Thật khổ cho ngươi, nếu sớm biết như thế, chúng ta đã
chuẩn bị trước cho ngươi một cây thiết chùy, để ngươi phá tường mà vào.”
Lưu Nguyệt bĩu môi, cũng bắt đầu hoài nghi giá trị chính bản
thân mình “Ta cảm thấy căn bản Hiệp Hàm đối với ta không có ý tứ kia,
chắc ta nên thành thành thật thật buông tay thôi.” Lời vừa ra, Thiển
Thiển lập tức không vui, “Không được! Không thể bởi vì thất bại nhỏ này
mà bỏ cuộc. Ngươi cam tâm sao?” Diệp Hi cũng khuyên nhủ “Đúng vậy, chỉ
mới bắt đầu thôi mà, năm đó ta theo đuổi ông xã còn khó hơn thế này
nhiều á, kiên trì chính là thắng lợi.” Hai nàng ở bên cố gắng khuyên
giải cùng an ủi, khiến HP của Lưu Nguyệt đầy trở lại, ba người họ lại
một lần nữa tập trung bàn bạc phương án mới.
*HP: cột máu
Chờ đến khi ba người họ trở về phòng, đồ ăn đã mang lên đủ. Mấy
chàng tuy rằng thấy kì quái không hiểu các nàng vì cái gì mà vào trong
“kia” lâu như vậy, nhưng là cũng không có ý hỏi, lại tiếp tục bàn về đề
tài lúc nãy đang nói dở. Lưu Nguyệt ngồi ở bên vừa ăn vừa nghe, sau đó
kinh ngạc xen vào “Chiến minh giải tán?” Không phải chứ, một bang phái
lớn như vậy, như thế nào nói giải tán liền giải tán? Tôn minh biết nàng
chưa nghe khúc đầu, liền nói lại một lần cho nàng rõ, “Em vợ à, khi
chúng ta giao nộp bằng chứng, bên công ty quản lý trò chơi kiểm tra thấy xác thực, đã đem những tài khoản dùng Plug khóa hết, kết quả là những
kẻ bị khóa tài khoản đều là những nhân vật cấp cao của Chiến Minh, làm
một hơi hơn hai mươi acc. Hiện tại Chiến Minh như rắn mất đầu, những
người khác dù có muốn nhảy vào làm lão đại, nhưng thanh danh không đủ,
trấn áp không được những người dưới, nghe nói ngày hôm qua náo loạn suốt một đêm, tiếc là chúng ta không onl. Cuối cùng đành phải giải tán.” Tôn minh vừa nói vừa không ngừng đắc ý, Người của Chiến Minh toàn thích tìm người của Thị Huyết đường gây chuyện, hiện tại giải tán. Khiến cho hắn
vô cùng hả giận.
Lưu Nguyệt không biết nói sao, dù gì nàng cũng từng ở Chiến Minh một thời gian, với lại cũng không phải ngắn. Đột nhiên nghe nó giải
tán, quả thật cảm thấy sự đời thật mau thay đổi. Nhưng sở dĩ nó có ngày
hôm nay, cũng là gieo gió gặt bão, biết quản lý trò chơi nghiêm cấm dùng Plug, vậy mà dám dựa vào nó để kiếm lợi.
Bửa ăn này quả thật rất vui. Chủ yếu là vì đôi tình nhân dở hơi
Tôn Minh và Thiển Thiển, cả buổi không ngừng tranh qua tranh lại mấy dĩa đồ ăn, Lưu Nguyệt nhìn mà hâm mộ vô cùng, Hiệp Hàm từ trước tới giờ tựa hồ chưa từng đùa giỡn với nàng như vậy. Nàng tự cổ vũ bản thân, đừng
nhụt chí a! Cho dù nàng chỉ là ngọn lữa nhỏ mong manh, cũng có thể làm
tan chảy tảng băng bự đó!
Ăn cơm xong, Thiển Thiển không ngừng rủ rê ra biển đi dạo, Diệp
Hi cũng ở một bên xúi giục mọi người. Lưu Nguyệt lặng lẽ liếc mắt nhìn
Hiệp Hàm một cái, phát hiện sắc mặt y rất đỗi lạnh lùng, có chút nhíu
mày, tựa hồ không thích ra biển. Thiển Thiển ở bên nháy mắt với Lưu
Nguyệt, nàng mới ấp a ấp úng cùng Hiệp Hàm nói “Em cũng muốn đi.” Hiệp
Hàm kinh ngạc nhìn nàng một cái, sau đó gật đầu đồng ý.
Dù sao cũng là cuối tuần, bãi biển khá đông. Các nàng tìm một
chổ vắng người, sau đó bắt Lưu Nguyệt đi thay áo tắm. Mà khi nãy Thiển
Thiển đã đặc biệt đi mua áo tắm trước, cùng Diệp Hi ở trong shop lựa
chọn, cuối cùng cũng lựa được cho Lưu Nguyệt một bộ khá trong sáng nhưng lại rất dụ hoặc, còn rất hợp với thân người của nàng. Dự định, vừa đến
bờ biển liền bắt nàng đi thay, khiến lão đại phải chấn động một trận.
Lưu Nguyệt bất an đi theo Thiển Thiển cùng Diệp Hi tới phòng
thay đồ, rất không tự nhiên cắn môi. Thiển Thiển an ủi nàng “Đừng nóng,
bọn đàn ông đều có con mắt của động vật, lão đại nhìn thấy ngươi như
vậy, khẳng định sẽ chống đỡ không được.” Diệp Hi cũng cổ vũ nàng! “Ngươi phải tin tưởng con mắt của ta cùng Thiển Thiển!” Sau đó đưa mắt quét
một lần trên người nàng, khẳng định gật gật đầu!
Vừa đến bãi biển, Hiệp Hàm cùng Chu Dật Khải đang ngồi dưới tán
dù trò chuyện. Nhìn thấy các nàng đi đến, ngoắc ngoắc ra hiệu, Hiệp Hàm
cũng quay đầu lại nhìn, tầm mắt dừng ở trên người Lưu Nguyệt, thân thể
cứng ngắc có chút không được tự nhiên. Diệp Hi để Lưu Nguyệt lại, rồi
kéo ông xã mình đi chụp hình. Thiển Thiển nhìn quanh, không thấy Tôn
Minh đâu. Tự hỏi không biết có phải tên chết tiệt đó đã bị mấy cô em
quanh đây dụ đi mất rồi không, sau đó có chút khó chịu đổi sắc. Lưu
Nguyệt còn chưa kịp ngó phụ Thiển Thiển xem Tôn Minh ở đâu, thì bên kia
đã có kẻ gào lớn, “Bà xã đại nhân, đi! Anh mang em đi lướt sóng nhé!”
Thiển Thiển nhìn lại, Tôn Minh thuê một chiếc moto trượt nước, đột nhiên sắc mặt trở nên vui vẻ rạo rực hẳn ra từ từ chạy lại.
Lưu Nguyệt vừa thấy Thiển Thiển như vậy, nhịn không được hâm mộ. Mỗi người đều tìm được hạnh phúc của riêng mình, tựa hồ chỉ còn mỗi
nàng là bị thượng đế bất cẩn bỏ quên. Nàng đi đến bên cạnh Hiệp Hàm ngồi xuống, Hiệp Hàm cũng không nhìn nàng, quay đầu đi nơi khác, sau đó
thanh âm có chút lãnh đạm nói “Để anh đi mua chút đồ ăn.” Sau đó đứng
dậy rời đi, còn lại một mình Lưu Nguyệt nhìn bóng y, nước mắt lưng
tròng, tại sao có thể như thế chứ! Hoàn toàn khác với những gì nàng mong đợi, 55555…… Nàng đã phải hạ quyết tâm lớn đến như vậy, đem bộ bikini
này mặc vào, kết quả là, nam nhân vật chính ngay đến nhìn cũng không
thèm nhìn một cái.
Lưu Nguyệt thất vọng cuối đầu, một mình ngồi trên bờ cát vẽ mấy
cái vòng tròn. Đột nhiên từ đâu đi đến một đám người, vây quanh nàng hỏi “Biển! Mỹ nữ, em đi một người sao? Chúng ta cùng đi dạo nhé.” Lưu
Nguyệt ngẩng đầu nhìn bọn họ, rồi lễ phép lắc đầu. Nhưng là mấy người
này không thèm để ý, vẫn không chịu đi, tiếp tục khuyên “Cùng đi dạo
nhé, em ngồi một mình ở đây thì chán lắm.” “Đúng vậy đúng vậy, đi đi
mà!” Sau đó một người trong đám đó tiến lại kéo tay nàng, lúc này Lưu
Nguyệt mới cảm thấy có chút sợ, đột nhiên phía sau nàng có một cánh tay
vươn ra, giúp nàng ngăn bàn tay heo kia lại.
Sau đó chợt nghe thanh âm băng lãnh của Hiệp Hàm, “Cô ấy không
đi một mình.” Nói xong, Hiệp Hàm hướng nàng, cẩn thận nắm lấy tay Lưu
Nguyệt, kéo nàng rời đi, để lại một đám người chả hiểu chuyện gì đã xảy
ra vẫn đứng đực mặt tại đó.
Lưu Nguyệt ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xám ngoắc nhưng không kém
phần tuấn tú của Hiệp Hàm, vừa định cùng Hiệp Hàm giải thích, nàng căn
bản không biết những người đó. Hiệp Hàm lại mở miệng trước, hơn nữa
giọng điệu rất phẫn nộ, “Anh vừa đi có một chút, liền có một đám ruồi bọ bu vào, em ăn mặc đẹp như vậy để làm gì cơ chứ!” Lưu Nguyệt khẽ nhếch
cái miệng nhỏ nhắn, có chút ngơ ngác nhìn Hiệp Hàm, nguyên lai y có chú ý tới nàng, y còn nói hôm nay nàng ăn mặc rất đẹp, trong lòng nàng lập
tức ngọt ngào, sau đó chủ động đi lại kéo tay y, cười phi thường sáng
lạn.