Theo thói quen, Thời điểm đối phương còn chưa kịp phát hiện ra mình,Lưu
Nguyệt đã muốn dí mặt úp xát vào bàn phím, chẳng lẽ nàng không biết bàn
phím kia rất bẩn sao? Được rồi, chúng ta không cần phải bận tâm tới vấn
đề đó làm gì. Nàng tâm như nổi trống, lại run như cầy sấy, chỉ biết chăm chăm ghé xát vào bàn phím bẩn kia, nếu có thể tránh được một kiếp này
thì tốt rồi.
Nàng ở trong lòng cầu nguyện, chỉ mong y tìm không thấy người sẽ rời đi. Thời gian tựa hồ trôi qua thật lâu, mà dường như với nàng chỉ
là mới bắt đầu. Nàng tuy rằng dán chặt vào bàn phím, nhưng khóe mắt vẫn
như cũ đảo xung quanh xem xét tình hình. Sau đó trong tầm mắt đột nhiên
xuất hiện một bàn tay, Lưu Nguyệt không biết phải hình dung cảm xúc này
như thế nào, không phải bởi vì bàn tay kia xấu, chính là nó quá đẹp nên
không biết hình dung như thế nào.
Ngón tay thon dài, trơn mượt như ngọc, nhưng là bàn tay đó không dừng lại, hướng thẳng đến trước mặt nàng, sau đó những ngón tay cong
lại, ghỏ ghỏ lên mặt bàn trước mắt nàng. Nàng nhìn đến ngây người, thậm
chí còn cảm thấy có chút ghen tị, sao trên đời này lại có người đẹp đến
vậy cơ chứ! Hoàn toàn không để tâm đến kẻ đang ghỏ ghỏ trên mặt bàn của
mình.
Thẳng đến khi y ghỏ một lần nữa, nàng mới chậm rãi ngẩng đầu
lên, tầm mắt dọc theo cánh tay đang chạm trên mặt bàn mà đi lên, bất
chợt nhìn đến kẻ đang giương ra bộ mặt tươi cười tuấn tú. Lưu Nguyệt
nhất thời cảm giác như mình bị Thượng Đế từ bỏ, khóe miệng giật giật vờ
vĩnh tạo ra một nụ cười, giả bộ bất ngờ hô lên “Ồ! Anh về nước khi nào
thế?”
Đối phương nhíu mày nhìn nàng, khóe miệng như trước có chút cười ẩn ý. Chết tiệt! Chính là biểu tình này của y, hại tuyến phòng thủ mỏng manh của nàng thiếu chút nữa là thảm bại.
Nhìn nàng thất thần, đối phương mới bất đắc dĩ mở miệng “Đừng
giả bộ nữa, đi thôi.” Quả nhiên như người vừa tỉnh mộng, Lưu Nguyệt lập
tức khôi phục tinh thần, đang tính giả ngu, ngón tay hoàn mỹ của người
kia liền trực típ chỉ vào màn hình, sau đó Lưu Nguyệt đành phải tắt máy
đi cùng y. Trên đường đi Lưu Nguyệt vẫn không ngừng nghĩ ngợi, bàn tay
kia thật đẹp a, Lưu Nguyệt tuy rằng rất giận, nhưng là nhịn không được
vẫn tán thưởng.
Cuối cùng kết quả Lưu Nguyệt bất đắc dĩ phải đi theo y, đừng nói nàng không phản kháng, nhưng là vì ngón tay xinh đẹp kia khiến nàng
phải khuất phục, bởi vì khi bàn tay ấy chỉ vào màn hình, màn hình lúc ấy đang mở trò chơi Trường kiếm giang hồ, hơn nữa nhân vật trong đó là Lưu Nguyệt phái Nga Mi a, còn ngồi ở chổ không có trên bản đồ mà vừa nãy y
dẫn nàng tới, chứng cớ vô cùng xác thực, nàng có thể làm gì đây?
Nàng nhận mệnh đi theo phía sau. Ra khỏi quán internet đột nhiên thấy rất lạnh, bất giác rùng mình một cái, ngay sau đó liền có áo khoát ngoài vẫn còn ấm hơi người khoát lên người nàng, nàng bị dọa, chỉ vào y hét lên “Anh làm gì vậy!” Đối phương nhăn mày, sau đó bất đắc dĩ giải
thích “Tiểu thư, em nghĩ anh định sàm sở muốn cởi y phục trên người em
ra sao, là anh khoát thêm áo cho em thôi.” Y nói xong liền tiếp tục bước đi, nàng bị những lời nói của y làm cho đỏ mặt, nàng chưa từng nói với y những lời ngu ngốc như vậy, nhưng mà y tự nhiên lại khoát thêm áo cho
nàng, nàng thật sự bị y hù a, nếu y đối với nàng ôn nhu săn sóc như vạy, tuyến phòng vệ của nàng sẽ bị phá mất.
Tiệm internet này nằm trên đường dành cho người đi bộ, mà bãi đỗ xe dành cho người đi bộ ở phía dưới kia, từ đây tới đó nói xa không xa, nói gần cũng không gần, nàng thành thành thật thật đi theo phía sau y, y đi trước nàng, không thèm quan tâm nàng nữa, trong lòng nàng cảm thấy
rầu rĩ, là vì chuyện áo khoát sao? Lòng tốt của mình tự nhiên lại bị
biến thành lòng lang dạ thú, ai mà không tức giận cơ chứ.
Ban đêm hơi lạnh, có gió buốt thổi, y lại chỉ mặc một lớp y
phục, Lưu Nguyệt đột nhiên cảm thấy đau lòng. Sau đó liền cảm thấy hành
động khi nãy của mình thật biết cách làm tổn thương lòng tự trọng của
người ta. Cảm thấy muốn chuộc lỗi, nàng bước nhanh đuổi theo y, lẳng
lặng đi bên cạnh, cẩn thận che bớt gió.
Nàng cẩn thận nhưng có người so với nàng còn cẩn thận hơn, người nọ có chút khựng lại, sau đó đổi bên với nàng, thản nhiên nói “Anh
không lạnh.” Lưu Nguyệt bất ngờ khi thấy y biết suy nghĩ của mình, lập
tức nói không ra lời.
Bãi đỗ xe hiện không còn lại mất chiếc, sau đó Lưu Nguyệt liền
thấy y thẳng đến chiếc xe màu đen trước mặt. Nàng mở to hai mắt nhìn,
trong đầu liền hiện lên một ý niệm. Giống như thật lâu trước kia, khi
bọn họ cùng xem một chương trình TV, nàng hay chỉ vào màn hình TV nói
giỡn. Oa! Chiếc xe màu đen đó chạy trên đường thật quý phái a. Y lười
biếng đáp “Ngươi thích như vậy ư?” Nàng hưng phấn gật đầu, sau đó y nhắm mắt lại bắt đầu ngủ trưa, thản nhiên hừ câu “Nga.” Lúc ấy nàng cảm thấy có chút buồn bực, là nói chuyện với nàng rất nhàm chán ư, sao hắn có
thể lãnh đạm như vậy chứ.
Sau khi nhìn đến cái xe, ý niệm trong đầu càng ngày càng rõ
ràng, nàng đều có điểm sợ hãi phải thừa nhận. Chẳng lẽ từ trước tới giờ y không phải không có nhìn nàng, những lời nàng thuận miệng nói y liền
ghi tạc trong lòng sao? Nhưng là làm sao có thể cơ chứ?
Trong lòng nàng cảm thấy bất an, y nhìn ra bộ dạng bất an của
nàng, nhịn không được nhíu mày. Nhưng vẫn như trước phong độ mở cửa xe
cho nàng. Sau khi ngồi vào xe về, nàng lại phát hiện, bên trong xe có
mùi hoa chanh thoang thoảng mà nàng thích. Lưu Nguyệt nhớ rõ y vốn không đặc biệt thích mùi hương này.
Chờ y lên xe, hai người cùng nhau chen chút trong một không gian nhỏ hẹp, nàng đặc đặc biệt khẩn trương cùng mất tự nhiên, không biết
phải mở miệng nói gì, mà y cũng không có dấu hiệu muốn mở miệng nói
chuyện, vì thế không khí bắt đầu trở nên kì quái. Cuối cùng nhịn không
được Lưu Nguyệt cất tiếng phá vỡ sự yên tĩnh. Sợ nếu cứ im lặng như vậy, sẽ bị y nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt của mình.“Vì sao anh mua
chiếc xe này?” Lời vừa ra, nàng lại hối hận, bởi vì y không đáp lời,
không khí im lặng so với trước càng kinh người.
Một lúc sau, y mới giống như nhớ ra sự tồn tại của nàng trả lời
“Vấn đề này em so với anh phải rõ ràng hơn chứ.” Tuy chỉ trả lời cho có
lệ, nhưng là càng làm cho nàng thêm miên mang suy nghĩ. Suốt chặn đường
không dám hỏi lung tung gì nữa, hai người liền như vậy yên lặng mà đi,
cho đến khi y thuần thục đổ xe tới bãi.
Nàng mới lấy lại tinh thần đánh giá chung quanh, sau đó kỳ quái
hỏi y “Nơi này là đâu?” Y xuống xe mở cửa cho nàng, sau đó nói “Nhà của
anh.” Nàng không nói gì, càng đánh giá chung quanh cẩn thận hơn, nàng
dường như cảm thấy quen thuộc, cho đến khi vào trong nhà, đi đến ban
công lộ thiên trên lầu hai, rốt cục mới biết vì sao bản thân cảm thấy
quen thuộc!
Bởi vì ban công tầm nhìn rất tốt, có thể nhìn thấy gần nữa thành phố L. Hơn nữa cách trường nàng rất gần, chỉ tốn khoảng 10 phút.
Lưu Nguyệt bắt đầu nhớ ra chổ này là chổ nào. Có một khoảng thời gian bên bất động sản thành phố L đầu tư vào đây, tại sườn núi xây rất
nhiều biệt thự xa hoa, lúc ấy nàng cùng đám bạn trong kí túc xá nói đùa, nói người sống trong những ngôi nhà này toàn những kẻ cực phẩm lắm
tiền, chị em bọn họ có thể ra đây tản bộ, lỡ như gặp được cơ duyên thì
sao. Kết quả y lại chuyển đến đây sống.
Hiệp Hàm vào nhà, dáng vẻ thoải mái hơn rất nhiều, rót cho nàng
một ly sữa, rồi tự rót cho y một ly rượu, sau đó ngồi trên sô pha chậm
rãi uống. Lưu Nguyệt sợ hãi ngồi đối diện, y khẽ nâng cằm ý ly sữa trên
bàn là của nàng. Lưu Nguyệt cầm ly sữa lên cho lên miệng uống, tâm tình
từ từ cũng thả lỏng, “Anh còn nhớ em thích uống sữa a?”
Hiệp Hàm thưởng thức ly rượu đỏ trong tay, sau đó hướng Lưu
Nguyệt gật đầu, “Nhớ rất nhiều thứ, em muốn biết không?” Lưu Nguyệt nhìn nhìn nghiêng người tựa vào ghế sô pha. Bộ dạng mị hoặc của Hiệp Hàm,
làm tâm nàng vô thức nhảy dựng lên, gần như mê muội.“Vì sao anh nhớ được em thích xe, thích mùi, thích uống sữa.” Y thình lình đem thân mình dựa vào hướng Lưu Nguyệt đang ngồi, vươn tay nghịch đoạn tóc trên vai nàng, sau đó chậm rãi đối nàng nói “Lần này em tự mình đoán đi.”
Thời điểm y nói chuyện, hơi thở phản phất hương thơm của rượu,
liền như vậy phân tán lan tỏa sau vành tai nàng, khiến Lưu Nguyệt cảm
thấy bản thân tựa hồ cũng uống rượu đến say nồng.
Nàng gần như thở không nổi, nói cũng không ra lực “Kia, anh, anh như thế nào lại tới thành phố L?”
Y lại nuốt một ngụm, sau đó tựa hồ không để ý nói “Công ty
khuếch trương đến nơi này.” Lúc ấy nàng liền cảm thấy có y ở bên không
khí xung quanh tựa hồ không đủ, cũng không cẩn thận suy nghĩ, cho dù mở
chi nhánh mới, một tổng tài như y có cần tự mình đến không?
Không đợi nàng rút ra kết luận gì, y lập tức đứng dậy. Lưu
Nguyệt nhân lúc đó đánh giá bốn phía, sau đó trong lòng liền minh bạch.
Lưu Nguyệt cảm thấy trên đời này, cho dù nàng có không thực sự thấu hiểu Hiệp Hàm, nhưng cũng không tới nổi không biết gì, Hiệp Hàm bình thường
đều thích đồ nội thất cùng rèm cửa có sự đồng nhất. Mà nơi này, nội thất đều màu trắng, nhưng rèm cửa lại là màu hồng phấn, đến cả đèn chum treo ở đại sảnh, cũng không phải phong cách của Hiệp Hàm, mà là sở thích của nữ giới. Thế đây không phải nhà y sao? Y làm vậy là có ý gì chứ?
Hiệp Hàm trong phòng đi ra, trên tay cầm khăn mặt mới, còn có đồ ngủ mới. Lưu Nguyệt nhận lấy, Hiệp Hàm mang nàng đi vào trong, dừng lại trước cửa một căn phòng, “Về sau đây là phòng của em.”
Lưu Nguyệt nhu thuận gật đầu đáp ứng, sau đó lập tức cảm giác không đúng, y vừa rồi nói cái gì vậy?!“Về sau là của ta phòng?”
Hiệp Hàm tựa hồ dự đoán được nàng sẽ phản ứng như thế, “Anh và
cha mẹ em đều đã bàn qua, trong lúc em ở đây học tập, sinh hoạt hằng
ngày của em anh sẽ lo hết.”
“Khi nào?” Lưu Nguyệt ngây ngốc hỏi tới.“Ngày mai bắt đầu dọn
sang.” Y thản nhiên nói, chính là bắn ra một bản tuyên bố chắc chắn,
không cho nàng có cơ hội phản bác.
Thời khắc y quay người rời đi, nhẹ nhàng buông ra một câu “Phòng là dựa vào sở thích của em mà trang hoàng, thích không?” Tuy rằng là
hỏi câu, nhưng ngữ khí lại không mang theo nghi vấn. Cũng không đợi nàng trả lời, tựa hồ nhận định nàng sẽ thích.