Trong cuộc sống không phải lúc nào cũng khoái hoạt, ngồi ngẩm lại tất cả cũng không phải toàn bộ đều là hạnh phúc. Lưu Nguyệt có một ước muốn,
chính là mong cả đời đều giống như bây giờ, có thể mỗi ngày được nhìn
thấy Hàm, có thể mỗi ngày đi theo bên người y. Nếu được như vậy, thì tốt biết mấy.
Kỳ thật yêu thầm một người là chuyện thật sự rất vất vả. Bởi vì
con người có cảm xúc, cho dù có khó khăn đến long trời lỡ đất, thì vẫn
phải âm thầm chịu đựng giấu kín trong lòng. Mặc dù ban đêm bạn có cố
không nghĩ đến, mặc dù ban ngày bạn không muốn đề cập đến. Nhưng một lúc nào đó, bạn phát giác ra dù cố thế nào bạn cũng không thể nào quên được anh ta.
Khi đó Lưu Nguyệt chính là một kẻ yếu đuối thậm chí còn có điểm
tự ti. Nàng vốn không nhận thức được bản thân xinh đẹp thế nào, đem
những cô gái đầy mị lực và cởi mở ở nước ngoài ra so sánh, nàng thật sự
là quá mức trầm tỉnh và rụt rè.
Khi đó nàng vẫn đang học trung học, còn Hiệp Hàm đã là sinh viên năm tư đại học. Khí chất Đông Phương thanh tú đẹp trai bất luận ở nơi
nào cũng đều hấp dẫn người. Hiệp Hàm ở trường cũng vậy, mới vừa vào học
liền hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của các bạn nữ, có rất nhiều cô nàng lớn
mật theo đuổi Hiệp Hàm, thậm chí còn mặt dầy, vào những ngày nghỉ chủ
động chạy đến nhà tìm Hàm Hiệp.
Lưu Nguyệt ăn cơm xong, tâm tình vui vẻ thay đổi y phục mùa hè,
sau đó chuẩn bị đi tìm Hàm. Bởi vì Hiệp Hàm đã nói chiều nay sẽ dẫn nàng ra biển chơi, nàng đem những thứ cần thiết cho vào túi, rồi chạy ra cửa tìm Hiệp Hàm. Tiến tới nhà Hiệp Hàm, nàng liền thấy hai mĩ nữ tóc vàng
vô cùng gợi cảm, hai cô gái đó cũng thấy nàng. Cả hai lịch sự chào hỏi
nàng, Lưu Nguyệt cũng ít nhiều ngại ngùng cùng hai người họ đáp lễ.
Sau đó nàng quay đầu chung quanh tìm Hiệp Hàm, tìm một vòng cũng không phát hiện bóng dáng y, đến khi hai cô gái nước ngoài kia chủ động hỏi nàng “Cưng tìm Hàm?” Lưu Nguyệt nhìn cả hai gật gật đầu, “Ngươi có
biết hắn ở đâu không?” Hai cô gái kia khanh khách cười, tựa hồ rất vui
vẻ, “Hàm đi thay quần áo, Chuẩn bị cùng nhau đi biển.” Lưu Nguyệt mờ mịt nhìn hai người kia, Hàm không phải nói mang nàng đi biển sao? Vì cái gì còn hẹn hai người kia?
Một cô tóc ngắn hỏi nàng: “Cưng là em gái của Hàm?” Lưu Nguyệt
không biết trả lời như thế nào, đành gật gật đầu xem như thừa nhận.
Chẳng lẽ phải giải thích với họ nàng là con gái của bạn tốt của ba mẹ
Hiệp Hàm, ai ngờ nàng vừa gật đầu, hai cô gái kia càng cười vui vẻ hơn,
hơn nữa còn nhiệt tình tiến lại, mỹ nữ dài tóc thân thiết kéo cánh tay
nàng nói “Một lát cưng đi biển với bọn chị nha, được không?”
Lưu Nguyệt lúc ấy mới di dân qua chưa được hai năm, vẫn không
thích ứng được với sự nhiệt tình của người nước ngoài, các nàng dựa gần
như vậy, nàng lập tức tỏ vẻ phòng bị, chạy nhanh lên lầu, tìm Hiệp Hàm
cầu cứu, vừa lúc Hiệp Hàm đã thay áo xong đang chuẩn bị đi xuống. nàng
liền như vậy lao vào lòng y, mặt không khỏi đỏ lên, thanh âm Hiệp Hàm
nhàn nhạt tỏ vẻ không hài lòng “Ngươi có thể đừng thô lỗ như vậy không,
gấp cái gì?”
Lưu Nguyệt nâng khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ngượng ngùng nói “Ta là tới tìm ngươi.”
Hiệp Hàm buông cánh tay nàng ra, giọng điệu không hài lòng “Tự
bản thân phải cẩn thật chứ, ngã bây giờ.” Lưu Nguyệt gật đầu, sau đó chỉ xuống cầu thang, thấy hai người đó đang chằm chằm nhìn mình rồi hỏi
Hiệp Hàm “Các nàng là ai?” Bởi vì nói tiếng quốc ngữ, cho nên không sợ
hai người họ nghe thấy. Hiệp Hàm nhíu mày, sau đó như trước ngữ khí thản nhiên nói “Bạn học, sẽ đi biển chung.” Lưu Nguyệt lúc ấy cũng không
nghĩ nhiều lắm, thầm nghĩ chỉ cần cùng Hàm Hiệp đi biển chung là thỏa
mãn rồi.
Đợi khi ra tới biển, nàng mới phát hiện ý nghĩ của mình thật
ngây thơ, hai cô gái kia mỗi người thủ một bên tay Hàm Hiệp, nàng căn
bản là chen không lọt, đành phải đi theo phía sau bọn họ, còn thay ba
người phía trước cầm hành lý. Ba người phía trước đúng là đủ tiêu chuẩn
tuấn nam mỹ nữ, ở giữa là một nam tử Đông Phương, bề ngoài phi thường
tuấn tú hấp dẫn lòng người, bên cạnh y là hai mỹ nữ, đều là báu vật vô
cùng khiêu gợi. so sánh với Lưu Nguyệt đang đi phía sau liền có phần quá sức bình thường, chẳng khác nào một mầm cây chưa trưởng thành.
Vốn tưởng rằng sau khi tới biển, nàng sẽ có nhiều thời gian với
Hàm Hiệp hơn một chút, kết quả sau khi nàng đem dù và tấm bạc trải ra
xong, hai cô gái kia lập tức kéo Hiệp Hàm đi thay đồ tắm, để mặc Lưu
Nguyệt ở đó giữ đồ, Lưu Nguyệt tức tới khí bốc lên đầu, một chút hảo cảm đối với haingười đó đều chẳng còn, trong lòng liền đặt cho hai cô gái
đó biệt hiệu, tóc ngắn là ngực bự số 1, tóc dài là ngực bự số 2.
Đợi bọn họ thay áo tắm xong, khiến Lưu Nguyệt nhìn chòng chọc.
Hàm thì không phải nói rồi,trước giờ vẫn biết dáng y rất được, nhưng là
sau khi thay quần bơi, Lưu Nguyệt mới chân chính phát giác. Thân thể y
thon dài cân xứng, cơ thể thật săn chắc, khiến Lưu Nguyệt phải âm thầm
nuốt nước bọt. A! Nàng thật là một nữ nhân tội lỗi mà.
Đến khi ánh mắt dời về hai cô gái kia, Lưu Nguyệt lại cảm thấy
cao hứng không nổi, Hai người họ đang cố ý dùng ngực ép vào cánh tay
Hiệp Hàm a. Dựa vào cái gì! Hiệp Hàm là của một mình nàng, như thế nào
có thể như vậy chứ, không phải là ngực khá lớn thôi sao, nàng nàng nàng, nàng về sau trưởng thanh cũng sẽ lớn! Lưu Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nghĩ.
Hiệp Hàm đi đến trước mặt nàng, ngồi xổm xuống hỏi “Như thế nào
không thay áo tắm?” Lưu Nguyệt liếc nhìn hai người kia, trong lòng càng
thêm uể oải, sau đó nói “Ta không mang quần áo, hơn nữa ta không định
bơi.” Kỳ thật áo tắm đã sớm đem theo, nàng đã cố ý đi mua một bộ màu
hồng phấn có họa tiết hoa hồng, nhưng nếu đem so sánh với họa tiết trên y phục của hai cô gái kia, đừng nói tới có bao nhiêu khờ dại, đừng nói
tới bộ dạng nữ sinh trung học vẫn chưa phát triển này, một chút động
lòng người cũng không có, nàng thật sự không có tự tin để mặc nó.
Sau đó Hiệp Hàm muốn nói gì đó, nhưng lại bị hai cô gái kia túm
đi, Lưu Nguyệt rầu rĩ không vui ngồi dưới ô che nắng nhìn bọn họ, trong
lòng vô cùng chua sót. Một lát sau, Hiệp Hàm trở lại, nằm xuống bên cạnh Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt khó hiểu nhìn y, trong lòng kỳ quái, y không
phải cùng mỹ nữ đi biển chơi đùa sao. Như thế nào lại trở về, sau đó
lặng lẽ lau lệ ở khóe mắt. Hiệp Hàm không chút để ý nói “Bên kia rất
ồn.”
Lưu Nguyệt nhìn Hiệp Hàm đang nằm bên cạnh mình, tâm tình đột
nhiên tốt hơn, nhìn dáng người thon dài rắn chắc kia, trong lòng nàng ẩn ẩn có chút xúc động. Sau đó nàng khống chế không được liền thốt ra “Ta
giúp ngươi bôi kem chống nắng.” Hiệp Hàm có điểm kinh ngạc quay đầu nhìn nàng, sau đó trầm mặc một chút, gật gật đầu đáp ứng.
Lưu Nguyệt cố nén tiếng tim đập kịch liệt, nhanh chân nhanh tay
tiến tới gần y, bóp kem chống nắng lên tay, sau đó chậm rãi thoa nhẹ
trên lưng Hiệp Hàm, vừa chạm vào lưng y, nàng liền cảm thấy giống bị
điện giật, toàn thân đều tê dại. Sau đó tay nàng có chút không khống chế nhẹ nhàng run run di chuyển, vuốt ve nhẵn làn da nhụi bóng loáng kia,
nàng yên lặng cảm thụ làn da cùng cơ thể rắn chắc kia, tim đập càng ngày càng lợi hại, mặt nhịn không được bắt đầu nóng lên.
Đột nhiên, Hiệp Hàm đang nằm xấp kia đột nhiên quay lại, bắt
được tay nàng, sau đó đem nàng đẩy ra. Vẻ mặt mất tự nhiên nói “Đủ rồi.” Lưu Nguyệt chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, liền thấy hai cô gái kia từ
phía sau y đi tới, lập tức hiểu được, nguyên lai y là sợ bị các nàng
hiểu lầm.
Ý tưởng này làm tâm Lưu Nguyệt đau. Nhưng là chuyện khiến nàng
đau hơn vẫn còn ở phía sau, Hiệp Hàm lại cùng hai cô kia chạy ra ngoài
chơi, sau đó cũng không quay lại nữa, Lưu Nguyệt liền như vậy ngây ngốc
ngồi đợi. Cho đến khi đi về, Hiệp Hàm cũng không mở miệng nói chuyện với nàng, thái độ so với bình thường còn lãnh đạm hơn, là vì sợ hai người
kia hiểu lầm nên mới không để ý tới nàng sao? Lưu Nguyệt vẫn miên man
suy nghĩ.
Về tới nhà, Lưu Nguyệt qua quýt từ biệt xong liền chạy về nhà.
Tâm nàng rất đau, nếu vẫn ở đó, chỉ sợ nước mắt của nàng lập tức sẽ chảy xuống, nhìn hai cô gái kia vào nhà Hàm Hiệp, nàng lại quản không được
bắt đầu nghĩ lung tung xem bọn họ đang làm gì, Hiệp Hàm là thích người
nào trong hai người đó.
Đến khi ý thức nào hồi phục lại, nàng đã tiến gần đến cửa sổ
phòng y, núp sau cửa sổ nghe lõm, vừa lúc bên trong đó đang nói chuyện
về nàng, nàng càng thêm cẩn thận ép chặt cơ thể mình, vụng trộm nghe bọn họ nói chuyện, một trong hai cô gái hỏi “Cô gái vừa rồi thật là em gái
anh sao? Nghĩ thế nào cũng cảm thấy không giống.” Sau đó chính là Hiệp
Hàm thản nhiên nói mang theo một chút không kiên nhẫn trả lời, “chỉ là
cô bé hàng xóm mà thôi.”
Sau lại nói gì đó, nhưng nàng nghe không vào, nàng cũng không
biết hai cô gái kia rời đi lúc nào, càng không biết mình về phòng bằng
cách nào, nàng chỉ cảm thấy tim mình vì y mà ngập tràn dũng khí, nhưng
đến khi nghe được câu “Chỉ là cô bé hàng xóm mà thôi” Thì, đã bắt đầu
héo úa.
Đêm đó nàng trốn trong phòng khóc lóc một đêm, biết được tình
cảm cho đi không thể thu hồi, lại phát hiện bản thân không có biện pháp
không thương y. Cuối cùng nàng nghiêm túc nói với cha mẹ quyết định trở
về nước học tập. Hiện tại nàng không thể mỗi ngày nhìn ngắm bộ dạng
khiến mình mê luyến kia, làm bộ như không có gì mà tiếp tục sống. Tuy
rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cha mẹ tôn trọng quyết định
của nàng.
Sau đó nàng một người trở về nơi này, nàng cũng từng nghĩ tới,
nàng cứ như vậy làm một người thầm lặng yêu y, kỳ thật cũng không sao
cả. Lòng nàng rất yếu ớt, chịu không được bị y thương tổn, nhưng là nàng không có khả năng không thương y, cho nên đành phải trốn đi âm thầm yêu y là tốt rồi, như vậy là đủ rồi.
Đến khi trời sáng, Lưu Nguyệt tỉnh lại việc đầu tiên phát hiện
chính là gối đầu của nàng ướt đẫm nước, sau đó lòng nàng càng thêm ảm
đạm, vì sao trôi qua lâu như vậy, mà nàng vẫn mơ thấy giấc mơ đó.