Buổi tối online, Thiển Thiển lại cùng Không độc dạo chơi, Bóng đêm và
Không nên thì đi làm nhiệm vụ vợ chồng. Lưu Nguyệt cảm thấy nhàm chán,
đang nghĩ có nên đi đánh quái kiếm nguyên liệu nấu ăn hay không thì Mật
Ngữ đột nhiên nhấp nháy.
Click vào, hô hấp của nàng có chút rối loạn, là Cô Dạ Hàn Tinhgửi tin “Tiểu Nguyệt, đến đây.”
Kỳ thật trước khi có buổi họp mặt kia, Cô Dạ Hàn Tinhlâu lâu
cũng gọi Lưu nguyệt đi đánh một số BOSS cấp cao. Nhưng sau khi biết Cô
Dạ Hàn Tinhlà ai, tâm tình Lưu Nguyệt thật rất hỗn loạn. Nàng không thể
giống như trước đem bộ dạng sùng bái thần tượng mà đối mặt với y. Trầm
mặc vài giây, không biết phải đáp lại thế nào, rõ ràng trong lòng có
chút sợ, định cự tuyệt lời mời của y, nhưng khát vọng lại càng phát
sinh, cuối cùng vẫn nhịn không được hồi phục nói “Ở đâu? Ta lập tức
đến.”
Cô Dạ Hàn Tinhđáp rất nhanh “Chân núi Côn Luân, chờ ngươi.” Nhìn câu chờ ngươi, lòng nàng nhịn không được sinh ra cảm giác ngọt ngào.
Lưu Nguyệt nhanh chóng chạy tới chân núi, bên dưới tàng cây có một kiếm
hiệp đạo bào trắng. Y ngồi xếp bằng dưới tàng cây, bên cạnh dường như có một màn sương mờ nhạt. Phía sau lưng lóe lên một thanh thất thải trường kiếm, nhìn qua y tựa như thiên tiên giáng trần.
Lưu Nguyệt lặng lẽ tới gần hắn, không đợi Lưu Nguyệt có thời
gian lưu luyến hình ảnh mĩ lệ đó, tiên nhân ngồi dưới tàng cây liền đứng lên. Lưu Nguyệt chạy nhanh đến bên cạnh y. Y bắt đầu đi trước dẫn
đường, Lưu Nguyệt từng bước đi theo sau. Dẫn đầu hướng đoạn đường ngoằng ngoèo lên Côn luân mà tiến, trên đường còn có không ít yêu quái chặn
đánh, nhưng do Đại Thần mở đường, bọn tiểu quái này trên cơ bản là một
kiếm liền biến sạch, hoàn toàn không cần đến Lưu Nguyệt hỗ trợ. Mà điều
đầu tiên Lưu Nguyệt nghĩ đến là, chính mình đã làm phiền Đại Thần.
Cả đoạn đường hữu kinh vô hiểm*, xem như tương đương thoải mái
tới được đỉnh Côn Luân. Ở trong trò chơi này, Khắp ngọn núi Côn Luân này cơ hồ đều là quái vật mãn cấp, chỉ có rất ít người có trang bị tốt mới
dám tới mảnh đất này đánh quái kiếm tài liệu cao cấp. Game thủ bình
thường sẽ không đến những nơi này đánh quái. Đại Thần mang nàng đến đỉnh núi là có dụng ý gì?
Ẩn ẩn giữa lưng chừng núi Côn luân quanh năm đều bị tuyết bao
trùm, đỉnh núi lúc nào cũng bị tuyết phủ trắng một màu. Lưu Nguyệt có
chút không hiểu, nàng do dự một chút rồi ở kênh tiểu đội hỏi “Đại Thần,
chúng ta đến nơi đây làm gì?”
Người đang đi ở phía trước dừng lại, Lưu Nguyệt biết y đang trả
lời câu hỏi của nàng, trong lòng bất giác cảm động. Ngay sau đó liền tự
mắng mình ngu ngốc, Cô đêm hàn tinh hồi đáp “Phía trước có một sơn động
bí mật, BOSS trong đó không có trị liệu không đánh được.” Lưu Nguyệt
thấy những lời này, bất giác có chút giật mình. Đây là lần đầu tiên Đại
Thần nói nhiều như vậy, lần đầu tiên chịu giải thích cho người khác
nghe. Trước đây Đại Thần chỉ biết nói một câu, bên trong có BOSS……
Đại Thần tựa hồ có chút không giống trước, rốt cuộc là có gì
thay đổi, Lưu Nguyệt cũng không nói được. Nàng bất giác hoài nghi chẳng
lẽ chuyện mình đào tẩu đã bị Đại Thần nhìn ra? Nhưng y chưa nhìn thấy
mặt nàng, hơn nữa nhiều năm như vậy, y sẽ không nhận ra đâu, cho nên một lần nữa nàng lại đem những phỏng đoán gạt đi. Chuyên tâm tiếp tục đi
theo Đại Thần.
Quả nhiên đúng như Đại Thần nói có một sơn động, bên trong có
một con quái vật lông lá trắng như tuyết, đó là cái gì vậy? Lưu Nguyệt
có chút tò mò đem chuột click vào nó, Người tuyết Côn Luân. Quái vật này là người tuyết a……
Sau đó Đại Thần cầm kiếm xông tới, cũng không thông báo Lưu
Nguyệt một tiếng, Lưu Nguyệt nhanh chóng theo sau, lập tức tăng cường
công thủ cho y. Đại Thần vừa tới phạm vi tầm nhìn của người tuyết, con
quái liền hét to một tiếng đánh tới. Dĩ nhiên tiếng hô của nó nằm trong
phạm vi quần thể ma pháp, khiến hai người đều rớt 3000 máu, quả nhiên
BOSS này không đơn giản.
Lưu Nguyệt bắt đầu chuyên tâm ứng phó nó, Đại Thần ở phía trước
công kích chống đỡ BOSS, để Lưu Nguyệt có thể an toàn ở phía sau thêm
máu. Trang bị trên người Đại Thần không hổ là tốt nhất trong game, BOSS
lợi hại như vậy đánh trúng y, độ rớt máu cũng không khủng khiếp lắm, Lưu Nguyệt thêm máu cũng thực nhẹ nhàng, liền bỏ chút thời gian dùng kỹ
năng công kích giúp Đại Thần đánh quái. Tuy rằng thân là một Nga Mi trị
liệu, nhưng khả năng công kích của Lưu Nguyệt cũng không thua những chức nghiệp thiên về công kích. Có nàng hỗ trợ, BOSS rớt máu nhanh hơn.
Chiến đấu cũng thoải mái rất nhiều.
Đang lúc Lưu Nguyệt một lòng muốn rút hết máu của BOSS thì Đại
Thần ở kênh đội ngũ đánh một câu: “Độ thương tổn của Nga mi cũng không
tệ nhỉ.” Tuy rằng chỉ một câu khen ngợi đơn giản, nhưng là Lưu Nguyệt vô cùng cao hứng.
BOSS vừa ngã xuống, Đại Thần chạy ngay xem xét trang bị rớt ra,
cẩn thận tìm mấy lần. Đại Thần có chút thất vọng ở đội ngũ nói “Không có thứ hợp với ngươi” Lưu Nguyệt trong lòng xẹt lên một cỗ ấm áp, tuy rằng y không biết nàng là ai, tuy rằng y đối mỗi thành viên trong Gia Tộc
đều thân mật cùng phụ trách như vậy, nhưng là trong lòng Lưu Nguyệt thật sự vui vẻ.
Cuối cùng Đại Thần đem những trang bị cùng tài liệu đánh được
cho nàng. Lưu Nguyệt không dám nhận, click từ chối. Đại Thần kỳ quái
trong đội ngủ hỏi “Tài liệu cao cấp ngươi không cần sao?” Lưu Nguyệt
giải thích “Không cần, tài liệu này vô dụng với ta, hơn nữa ta không
thiếu tiền.” Đại Thần không cưỡng cầu nàng, đem tài liệu thu thập, liền
mang theo nàng trở về thành.
Khi đến Hàng Châu, Lưu Nguyệt hướng Đại Thần tạm biệt, không dám cùng Đại Thần ở chung một chổ. Đã biết Đại Thần là y, hiện tại nàng
thật sự rất sợ chính mình không khống chế được tâm tình bản thân, nhưng
lại luyến tiếc muốn cùng y có cơ hội ở gần hơn một chút. Nàng hiện tại
vừa cảm thấy vui sướng lại có chút sợ hãi.
Ngay khi nàng giải thích rằng ngày mai phải về trường học, chuẩn bị logout, Đại Thần hỏi nàng “Ngày mai có onl không?” Lưu Nguyệt ngây
ngốc đáp “Có, tối nào cũng onl.”. Đại Thần nói “Vậy ngày mai tiếp tục.”
Nói xong Đại Thần cũng logout. Lưu Nguyệt nhìn câu nói kia, Ý Đại Thần
nghĩa là ngày mai tiếp tục đi đánh BOSS? Vậy nghĩa là ngày mai lại có
thể gặp, còn chưa tới ngày mai, trong lòng nàng đã có chút ẩn ẩn mong
chờ.
Buổi tối hôm đó, Lưu Nguyệt nằm mơ, trong mơ thấy y rất thân
thiết. Gia đình bọn họ đã chuyển về đây ở được nửa năm, nàng xem nhà y
như nhà của chính mình, mỗi ngày đều đã chạy qua nói chuyện vài lần. Y
đối với nàng cũng không lạnh nhạt như trước, thậm chí còn dạy nàng tiếng Anh. Được y chỉ dạy, trình độ ngoại ngữ của nàng cũng tiến bộ nhanh
chóng, đã có thể đối thoại lưu loát. Cha mẹ cũng đã chuẩn bị tìm trường
học cho nàng.
Ngày đó, nàng lại chạy qua nhà y, Chú Hiệp cùng dì Hiệp đã ra
ngoài. Nàng chạy một vòng khắp nhà vẫn tìm không được Hiệp Hàm, cau mày
có điểm không vui. Không biết từ khi nào, chỉ cần một ngày không được
gặp Hiệp Hàm, toàn thân nàng sẽ cảm thấy không thoải mái, làm gì cũng
không thấy hứng thú, trong đầu luôn nghĩ tới y.
Nàng thất vọng định về nhà, đột nhiên lại nghĩ, hay là Hiệp Hàm
đang ngủ? Sau đó nàng lặng lẽ đi lên phòng y, chậm rãi đẩy cửa ra. Hiệp
Hàm đang tựa vào ghế ngủ. Lưu Nguyệt không dám quấy rầy, nhẹ nhàng đi
vào. Lúc ngủ say dáng vẻ lạnh lùng thường ngày của Hiệp Hàm biến mất, sự cương nghị cứng rắn cũng nhu hòa không ít, đôi mắt đen láy luôn khiến
tim nàng thổn thức đang khép hờ, hàng lông mi cong vút khiến cho một nữ
nhi như nàng có chút hâm mộ. Rồi chiếc mũi thẳng tắp, xuống tiếp, là đôi môi phấn hồng thường bị y day day nhẹ, mang theo mê hoặc. Nàng nhìn
trừng trừng, tim cũng đập thình thịch, từ sâu trong thâm tâm tràn lên
một nỗi khát vọng.
Nàng nhìn không chớp mắt khuôn mặt đang ngủ say của y, càng ngày càng nhịn không nỗi cơn khát khao đó. Cuối cùng nàng thuận theo dục
vọng chính mình, chân chậm rải tiến dến gần khuôn mặt y, rồi ngừng lại
thở một chút. Sau đó từng chút một cúi đầu xuống, rốt cục, môi nàng nhẹ
nhàng chạm vào môi y. Đôi môi của y so với tưởng tượng của nàng còn mềm
hơn, cùng với sự lạnh lùng của y bất đồng. Đôi môi đó vừa mềm mại vừa ấm áp, bất giác nàng có cảm giác toàn thân chấn động.
Sau đó nàng mới kịp phản ứng, sao nàng lại có thể làm chuyện
động trời như vậy. Thừa lúc y đang ngủ, hôn trộm y. Lưu Nguyệt bị chính
hành vi của mình làm cho phát hoảng. Liền bất chấp tất cả, vội vội vàng
vàng rời đi, chạy thật nhanh xuống lầu, hướng nhà mình mà tiến. Vào tới
nhà, nàng nhảy bổ lên giường, tim đập thình thịch, nàng tự hỏi có khi
nào nó nhảy ra khỏi lòng ngực nàng không, rồi cố hít thật sâu để bình ổn lại tâm tình, cứ như thế nằm trên giường nở một nụ cười ngây ngốc.
Kỳ thật nàng không biết, thời khắc nàng vừa rời đi, kẻ tưởng
chừng đang ngủ liền mở mắt. Ánh mắt y thảng nhiên như nước, một chút dấu hiệu mơ màng ngủ cũng không có, y vừa rồi chỉ là đang nhắm mắt định
thần mà thôi. Chuyện bị nha đầu ngốc kia hôn trộm, y thế nào lại có khả
năng không biết. Nhìn dáng vẻ sợ hãi mà chạy mất đó, tay y bất giác chạm vào môi mình, dăm chiêu nghĩ ngợi điều gì đó.
Ngày hôm sau thức dậy, Thiển Thiển phát hiện Lưu Nguyệt có gì đó không bình thường. Từ sau khi nàng rời giường, không ngẩn người ra thì
cũng là vuốt vuốt môi cười ngây ngô. Cuối cùng Thiển Thiển nhịn nhịn
được không nữa, đi lại lay tỉnh nàng hỏi: “Ngươi sao thế? Từ sáng tới
giờ cứ thất thần hoài vậy? Còn vừa vuốt vuốt môi vừa cười, đừng nói tối
qua mơ thấy mộng xuân nhé?” Thiển Thiển vốn chỉ định nói đùa đả kích Lưu Nguyệt một chút, ai ngờ vừa nói xong, mặt Lưu Nguyệt lập tức ửng hồng.
Lúc này tới lượt Thiển Thiển giật mình, “Không phải chứ! Ngươi
thật sự mộng xuân sao? Người hôn ngươi trong mơ dáng vẻ thế nào?” Lưu
Nguyệt lại càng xấu hổ, không để ý tới Thiển Thiển, liền vụt chạy ra
ngoài, “Ta đi học, không thèm nói với ngươi!”