Ngọc Lan dẫn hai tỷ
đệ Hiểu Linh đi qua cửa nách vào trong. Ngay phía sau cánh cửa chừng vài mét là tấm bình phong lớn, sau đó là một chiếc hồ vuông xanh mướt lá
sen. Con đường dưới chân lát sỏi chia thành hai nhánh đi vòng qua chiếc
hồ để tới một cấu trúc nhà gỗ hình chữ U bao lấy chiếc sân nhỏ. Phía sau ngôi nhà là mấy thân cây lớn đổ bóng khiến cả chiếc sân đều mát mẻ.
Phía sau nữa thì không thể thấy được vì đã có một tường bao kín, chỉ để
một cánh cổng để đi lại.
Hai tỷ đệ được đưa thẳng tới gian chính giữa ngồi chờ. Toàn bộ gian chính được làm từ gỗ, có ba gian hai chái.
Ngay giữa là mấy bộ bàn ghế dùng để tiếp khách. Hai bên là tủ sách, tủ
trưng bày đồ quý, một bộ bàn ghế làm việc bên trái và một cái sập gụ bên phải. Căn nhà này đề tiếp khách là chính nên cảm giác thanh lãnh, thiếu hơi người. Hai chái nhỏ hai bên là nơi để chủ nhân nghỉ tạm hoặc làm
những công việc riêng tư nên thường đóng kín. Cách xây nhà này là đặc
trưng của những nhà giàu ngày xưa ở quê cô. Hiểu Linh cũng từng biết hai ngôi nhà như vậy nên không quá ngạc nhiên.
Lê chưởng quầy đưa
hai tỷ đệ đến Hà phủ, tuy vừa đi vừa nói không ít thứ râu ria nhưng vẫn
để ý quan sát. Đệ đệ Phạm gia tuy rất ngạc nhiên và tò mò về mọi thứ
xung quanh, nhưng lại rất quy củ im lặng đi phía sau tỷ tỷ của mình. Ánh mắt cũng chỉ tập trung nhìn thẳng mà không liếc ngang liếc dọc. Nhìn
qua là một đứa trẻ được dạy dỗ tốt. Còn Hiểu Linh càng khiến nàng kinh
ngạc. Thái độ ung dung kia, ánh mắt nhìn bao quát mọi thứ đầy thưởng
thức mà không có chút dị sắc, bóng lưng thẳng tắp, bước chân bình thản
không loạn. Nữ nhân danh môn thế gia cũng chỉ đến thế là cùng.
Rất nhanh sau khi trà bánh được đưa lên, một đoàn người nhẹ nhàng đi vào mà dẫn đầu là gia chủ Hà gia, Trần Vân Sương. Hiểu Linh và Lập Hạ đứng dậy nghiêng người chào hỏi. Trần Vân Sương mỉm cười lễ độ, nói:
- Làm hai tỷ đệ chờ lâu. Ta có công việc trong nội viện, nghe hạ nhân báo lại cũng mất chút thời gian mới có thể tiếp hai người.
Hiểu Linh mỉm cười:
- Hà gia chủ là người bận rộn. Chúng ta cũng không có chờ lâu.
Một lượt trà nước mới lại được đưa lên. Trần Vân Sương nhiệt tình mời khách:
- Hai tỷ đệ nếm thử điểm tâm này một chút, là bánh cốm trái mùa. Chỗ nông
trang nhà ta đưa lên ít cốm nên ta cho người làm thử.
Hiểu Linh
thuận theo cầm một cái bánh thưởng thức rồi uống ngụm trà. Cô vẫn để ý
Lập Hạ không quá tự nhiên khi ngồi đây, lại nhớ tới đệ ấy muốn gặp Lưu
Minh thì nói:
- Làm phiền Hà gia chủ. Lưu Minh huynh vẫn tốt
chứ. Nếu được, ta muốn cầu gia chủ để tiểu đệ ta gặp Lưu huynh một chút. Đứa trẻ này từ khi huynh ấy đi vẫn thường nhắc tới.
Trần Vân Sương cười:
- Xem ta này, tại sao lại quên chuyện này chứ. Để ta cho người dẫn Lập Hạ
tiểu đệ. Minh nhi cũng thường nhắc đến mọi người. Mà Hiểu Linh muội lại
xưng hô xa cách với ta rồi. Gọi ta Vân Sương huynh là được. Một lát hai
tỷ đệ phải ở lại ăn cơm cùng chúng ta đó.
Lập Hạ thấy Hiểu Linh
nhắc đến chuyện xin cho hắn gặp Minh ca thì rất hưng phấn nhưng lại có
phần sợ hãi. Ngôi nhà lớn như vậy chắc chắn có rất nhiều quy củ. Hắn
xuất thân nông thôn, nhỡ đâu đắc tội người khác, nhỡ đâu làm xấu mặt tỷ
tỷ thì phải làm sao. Đột nhiên, hắn lại thấy tỷ tỷ vỗ đầu hắn:
- Không phải sợ. Đi chơi đi. Chỉ cần đệ lễ phép, đúng mực. Không cần phải cố
gắng bắt chước bất cứ ai, là chính mình là được.
Lập Hạ vâng nhẹ
một tiếng, liếc nhìn tỷ tỷ lạnh nhạt đứng đó mà vững tâm không ít. Hắn
cúi chào Hà gia chủ rồi đi theo người hầu vào nội viện. Ừ… tuy tỷ tỷ nói hắn không phải bắt chước ai, nhưng hắn vẫn muốn giống tỷ tỷ một chút.
Bóng lưng thẳng tắp, mắt nhìn thẳng, bước chân nhẹ nhàng không nhanh
không chậm đi sau người dẫn đường rời khỏi.
Nhìn theo bóng Lập Hạ biến mất khỏi tầm mắt, lúc này ba người mới bắt đầu bàn bạc cụ thể về
giao kèo mua bán nấm. Về cơ bản, Hiểu Linh muốn sau này Hà gia là người
độc quyền phân phối nấm cho cô. Phạm gia chỉ chịu trách nhiệm sản xuất
nấm và phôi nấm. Việc này tuy rằng khiến Phạm gia có chút bó tay bó chân nhưng Hiểu Linh không quan tâm lắm. Cô không yêu thích giao tế. Việc
cung cấp độc quyền cho Hà gia sẽ giúp cô giảm thiểu bớt những việc lắt
léo chốn thương trường. Hơn nữa, nếu cô không ở, Phạm gia vẫn có thể
đứng vững dựa vào Tiểu Đông, Lập Hạ. Chỉ cần họ nắm giữ phương pháp làm
phôi nấm không lộ ra ngoài, thì con đường làm ăn này chỉ có thể là Phạm
gia độc tôn.
Trần Vân Sương lúc này chính thức nghiêm túc đánh
giá con người Hiểu Linh. Một bản giao kèo với những quy tắc thương giới
vô cùng chặt chẽ sau gần hai canh giờ thảo luận được xác lập. Con người
này cực kỳ hiểu rõ thương trường, ánh mắt đăc biệt nhìn xa trông rộng.
Nếu Phạm Hiểu Linh thực sự bước chân vào thương trường, chắc chắn sẽ nổi một hồi phong ba. Nhưng nàng ta lại phảng phất có tư thái của một văn
nhân ẩn sĩ, không tranh với đời. Hiểu Linh này có quá nhiều điều bí ẩn.
*0*
Lập Hạ theo người làm đi lòng vòng một hồi thì đến một sân tương tự như
phòng lúc đầu được dẫn vào nhưng nhỏ hơn. Vừa tới sân, một tiểu thị đi
lại, phúc thân hỏi:
- Luân thúc khỏe. Người đến có việc gì cần phân phó ạ.
Người dẫn đường cho Lập Hạ có vẻ thân phận không thấp trong đám người làm, gật gật đầu:
- Ta được lệnh của gia chủ đưa Phạm công tử đến thăm đường công tử. Ngươi vào báo một tiếng.
Tiểu thị phúc thân lần nữa rồi rất nhanh rời đi.
Lưu Minh đang thêu đồ trong phòng, nghe thấy có Phạm công tử đến thăm thì
ngay lập tức phân phó người làm chuẩn bị trà bánh lên rồi vội vã ra
ngoài đón.
- Lập Hạ. Thực sự là đệ, ta còn tưởng mình nghe nhầm đâu. Đến, vào nhà rồi nói chuyện.
Lưu Minh dẫn Lập Hạ vào hẳn khuê phòng ngồi. Tiểu viện ở Hà gia phần lớn
đều xây theo cấu trúc chữ U năm gian. Ba gian nhà chính và hai gian phụ
song song nhau. Ba gian chính lại được ngăn cách thành thư phòng, nơi
tiếp khách và khuê phòng. Hai gian nhà phụ thì một gian là nơi có phòng
bếp nhỏ, chuẩn bị trà nước, gian còn lại là tịnh phòng.
Lưu Minh đưa vào tay Lập Hạ chút trái cây, cười vui vẻ:
- Thật tốt khi đệ đến thăm ta. Đệ ăn thử đi, đây là đào đầu mùa, đường ca vừa
đưa sang cho ta hôm qua. Mọi người trong nhà vẫn khỏe chứ. Thời tiết mấy hôm nay nắng nóng, mọi người làm việc cần cẩn thận một chút. Ta mấy hôm vừa vẽ được vài mẫu thêu, đệ cầm về thử một chút.
Lập Hạ mỉm cười nhìn Lưu Minh, đáp:
- Cả nhà vẫn khỏe. Huynh khỏe chứ?
Lưu Minh nhìn nụ cười nhẹ nhàng của Lập Hạ. Cả nhà vẫn khỏe… như thể hắn
chỉ là một thành viên xa nhà mà thôi. Như thể Phạm gia chính là nhà hắn
vậy. Một cảm giác ấm áp tràn ngập tim hắn, lan tràn đến cả tứ chi bách
hài. Nụ cười hắn trở nên chân thật hơn bao giờ hết, chẳng còn chút cái
gì gọi là chuẩn mực của nam tử phải có, nắm chặt lấy bàn tay của Lập Hạ, Lưu Minh đáp: