Rời khỏi Thiên Thủy uyển, Trịnh Đinh Đinh đếm lại tiền một lần nữa, tổng
cộng là 498 Tệ. Cô cất vào ví. Lúc ngẩng đầu lên thấy ánh nắng chói
chang, hôm nay nghe dự báo thời tiết nói hôm nay trời rất đẹp. Thời tiết như vậy thích hợp đi dạo hoặc tìm chỗ nào đó uống nước, và rồi ngủ một
giấc.
Trịnh Đinh Đinh lấy điện thoại di động ra, vừa định lên
mạng xem có chỗ nào ngồi thích hợp hay không. Trên mạng hiện thị kết quả có một tiệm sách cách đây 600m có tên là "Không chỉ là hiệu sách",
không khí an tĩnh, còn có cả trà hoa, cà phê, vài món ăn nhẹ, rất phù
hợp với yêu cầu của cô. Cô quyết định đến đó để giết thời gian.
"Không chỉ là hiệu sách" cũng khá khó tìm, Trịnh Đinh Đinh phải rẽ vào hai ngõ mới tìm được một cửa hàng cao hai tầng này. Cô đẩy cửa đi vào, đã ngửi
thấy mùi mực in. Đập vào mắt chính là quầy bar hình bán nguyệt. Đằng sau quầy bar để bày sách nước ngoài cùng tạp chí.
Trịnh Đinh Đinh
ngồi ở quầy bar gọi đồ uống nóng cùng một chút bánh ngọt. Sau đó, chọn
hai quyển sách về du lịch trên giá sách bằng gỗ hồ đào, điền xong thẻ
mượn sách rồi đi lên lầu hai. Cô chọn vị trí ở chỗ ngồi gần cạnh cửa sổ. Không bao lâu sau, nhân viên phục vụ còn khá trẻ và xinh đẹp mang đồ
uống nóng cùng bánh ngọt lên. Trịnh Đinh Đinh nói tiếng cảm ơn, nhấp một ngụm cà phê, sau đó thuận tay cầm một chiếc bánh chocolate cookie cắn
một miếng. Có chút ngoài ý muốn, bánh này rất ngon, bởi vì cho thêm
đường đỏ nên có vị đậm đà hơn, còn chocolate chip bên trong là chocolate nguyên chất.
Cô vừa tận hưởng thức ăn ngon, vừa đọc sách, lại có nhạc jazz êm ái. Cơn buồn ngủ đánh tới, cô hơi nhẽo mắt, chậm rãi chìm
vào giấc ngủ.
Ninh Vi Cẩn vừa cửa đã thấy một cản: Trịnh Đinh
Đinh ngồi vị trí gần cửa sổ, lưng dựa vào sô pha, mặt hơi nhếch lên,
nhắm mắt ngủ. Sách trong tay đặt ở tay ghế, gần như sắp rơi xuống đất.
Một cô gái thật xinh đẹp, mặc bộ đồ khá thoải mái, quần jean, áo phông màu
cam, cũng khá gọn gàng. Nhất là làn da của cô, trắng nõn, sạch sẽ không
chê vào đâu được. Lúc ánh nắng chiếu rọi vào, không thể tìm ra một chút
tì vết, tóc rất dài, buộc thành đuôi ngựa vắt qua vai trái.
Anh
đứng im lặng một hồi, trực tiếp đi vào bên trong. Đi qua chỗ ngồi của
cô, anh hơi cúi đầu nhìn một chút, vừa định đi thì nghe được "Pằng" một
tiếng, quyển sách để trên tay ghế rơi xuống sàn nhà.
Trịnh Đinh
Đinh mở mắt, lại nhìn thấy Ninh Vi Cẩn đứng trước mặt mình, có chút
không kịp phản ứng, "Giáo sư Ninh! Sao anh lại ở đây?"
Ninh Vi
Cẩn cúi người, nhặt quyển sách cô làm rơi trên mặt đất, đưa trả lại cho
Trịnh Đinh Đinh, lạnh nhạt nói: "Thỉnh thoảng tôi sẽ đến đây đọc sách!"
Trịnh Đinh Đinh nhận lấy quyển sách, vừa mới sực nhớ ra, tiệm "Không chỉ là
hiệu sách" cực kỳ gần Thiên Thủy uyển. Giáo sư Ninh đến đây đọc sách
cũng rất bình thường. Mặc dù bây giờ là thời đại công nghệ, ngày càng ít đàn ông có thể ngồi yên tĩnh một chỗ mà đọc sách. Nhưng anh ấy dù sao
cũng là giáo sư tất nhiên là ngoại lệ rồi.
"Thật trùng hợp!" Cô mỉm cười. "Tôi vừa đến nhà anh giao hàng xong. Lúc về đi qua đây muốn vào ngồi một chút!"
Ninh Vi Cẩn nhìn cô, dường như không cảm thấy hứng thú với lời giải thích dư thừa kia.
Trịnh Đinh Đinh thấy phản ứng của anh có chút lúng túng.
Một lát sau, Ninh Vi Cẩn gật đầu một cái, sau đó đi đến chỗ ngồi của mình.
Sau khi ngồi xuống thì lấy điện thoại di động ra, cúi đầu xem tin nhắn.
Trịnh Đinh Đinh không cảm thấy buồn ngủ nữa, tiếp tục xem sách. Thỉnh thoảng
quay đầu lại, ánh mắt lơ đãng nhìn Ninh Vi Cẩn. Thấy trên bàn anh có một ly nước, một cái bút, điện thoại di động, cùng một quyển sổ ghi lịch.
Mà trên đùi anh có một quyển sách khá dày, anh hơi cúi đầu, nghiêm túc
đọc sách.
Điện thoại của Trịnh Đinh Đinh đột ngột vang lên, cô
vội ấn phím call, nhỏ giọng, "A lô" một tiếng. Theo quán tính, cô nhìn
qua Ninh Vi Cẩn, thật may cô không làm ảnh hưởng đến anh. Thậm chí anh
cũng không ngẩng đầu, vẫn an tĩnh như cũ, chìm đắm trong thế giới của
mình.
"Cô là Trịnh Đinh Đinh?" Một giọng nữ thành thục, trực tiếp hỏi.
Trịnh Đinh Đinh: "Xin hỏi cô là?"
"Tôi là mẹ của Ôn Tử Hinh!"
Trịnh Đinh Đinh cảm thấy hơi hồi hộp một chút: "Cô tìm con có chuyện gì không ạ?" Cô vừa nói vừa đứng dậy, đi đến toilet trên tầng hai.
Bảy
phút sau, Trịnh Đinh Đinh từ toilet đi ra, bước chân chậm rãi. Sắc mặt
nặng nề hơn rất nhiều. Lúc về chỗ, cô trợn mắt thật lâu mới tiêu hóa
được nôi dung cuộc điện thoại vừa nãy.
Người gọi là mẹ của Ôn Tử Hinh. Thái độ của bà ấy cũng rất trực tiếp, nói chuyện cũng chẳng thèm khách khí nữa.
"Tử Hinh nói cô vẫn rất yêu Trần Tuần. Sau khi bọn chúng chia tay, cô vẫn ở bên cạnh thằng bé, động viên nó. Tôi đoán cô cũng là một đứa bé ngoan.
NHưng mà có một chuyện có lẽ cô không biết. Lần này Tử Hinh nằm viện khi kiểm tra sức khỏe toàn diện, tử cung con bé có vấn đề. Sau này, khả
năng mang thai rất thấp. Nói đi cũng phải nói lại, chuyện này cũng có
liên quan đến Trần Tuần. Trước khi tốt nghiệp, Tử Hinh đã đến bệnh viện
phá thai, tình trạng lúc đó cũng không được tốt và khi phẫu thuật cũng
có vấn đề, con bé đau đến chết đi sống lại, chịu không không ít. . . . . Chuyện này, lúc trước chúng tôi không nói cho Trần Tuần. Nhưng mấy ngày nay Trần Tuần đều ở bệnh viện, bên cạnh con bé. Lần này, thằng bé cũng
tự trách không ít. Ha ha, tôi nghe nói cô và Trần Tuần cũng xác định rồi hả? Thật ra thì tình cảm của tiểu bối thì trưởng bối cũng không nên
nhúng tay. Nhưng tôi nghĩ nên cho cô biết sự thật. Cô cũng biết chuyện
này đều có nguyên nhân kết quả. Cô cũng biết rõ quan hệ giữa Trần Tuần
cùng Tử Hinh, tình cảm giữa hai đứa nó cũng đã bốn năm rồi. Mặc dù trước kia là vì hiểu lầm mà chia tay, tôi cũng cảm thấy bọn chúng không có
duyên phận. Nhưng bây giờ lúc Tử Hinh xảy ra chuyện thì Trần Tuần lập
tức chạy đến để chăm sóc con bé. Sự nghiệp của thằng bé quan trọng, bận
rộn như vậy. Mà đúng giai đoạn mấu chốt mà thằng bé có thể bỏ lại tất
cả, ở bên cạnh Tử Hinh. Điều này chứng tỏ tình cảm của Trần Tuần vẫn
chưa từng thay đổi. Thằng bé thích Tử Hinh, phải ở bên cạnh nó, cô hiểu
chưa? Tử Hinh nói cho tôi biết, thằng bé hổ thẹn với cô, cho nên vẫn
chưa nhẫn tâm nói rõ với cô là bọn họ tái hợp, vậy thì để tôi nói với
cô. Cuối cùng, xin cô đừng lợi dụng sự áy náy của thằng bé nữa, đừng
trói buộc hắn nữa. Như vậy thì cả hai đều khổ sở."
. . . . . . . . . .
Thật châm chọc làm sao, ban đầu người phản đối Ôn Tử Hinh ở bên cạnh Trần
Tuần là mẹ Ôn Tử Hinh. Bây giờ thuyết phục Trịnh Đinh Đinh không xen vào tình cảm giữa bọn họ vẫn là mẹ của Ôn Tử Hinh. Cô hiểu suy nghĩ của phụ nữ nhất. Ban đầu phản đối con gái bà ấy vì bà ấy cho rằng con gái bà ta xứng đáng với một chàng trai tốt hơn. Bây giờ thì tán thành không có gì khác là địa vị xã hội của Trần Tuần càng lúc càng tăng. Công ty hắn trị giá 20 triệu USD, hai bất động sản, còn có cả chiếc xe Spyker Hà Lan
giá trị xa xỉ.
Xem ra có vài người còn diễn kịch tốt hơn là diễn viên chuyên nghiệp nữa.
Liệu có ai còn nhớ rõ, lúc Trần Tuần vừa bắt đầu gây dựng sự nghiệp Trịnh
Đinh Đinh lấy danh nghĩ đóng góp cổ phần cho anh mượn sáu vạn tệ.
Đó giống như đưa than sưởi ấm trong ngay tuyết rơi. Sau khi Trần Tuần công thành danh toại, có rất nhiều người nghe danh mà cũng đầu tư vào, lúc
đầu là ngàn vạn rồi tăng dần lên.
Dĩ nhiên sau này, Trần Tuần
khẳng khái trả cho Trịnh Đinh Đinh gấp mười lần tiền lãi nhưng thứ Trịnh Đinh Đinh thật sự muốn ví dụ như tình cảm của anh thì anh vẫn keo kiệt
như thế.
Trịnh Đinh Đinh trầm mặc nhìn ngọn nến xinh đẹp, trong
lòng cảm thấy buồn bực giống như không thể bộc phát tức giận, có chút
không cam lòng. Nhưng cuối cùng, cô chỉ biết cười lạnh.
Ngoài cửa sổ, trời dần âm u, dường như báo trước trời sắp mưa.
Khi Trịnh Đinh Đinh đi xuống lầu thấy ngoài trời mưa to thì nhíu mày, trong lòng càng ảo não hơn.
Đứng sau lưng cô, Ninh Vi Cẩn đang trả sách, nhân viên quầy bar nhiệt tình
hỏi: "Giáo sư Ninh! Mưa lớn như thế, anh định lái xe về sao?"
"Ừ." Ninh Vi Cẩn ký tên, trả lời đơn giản.
Ký tên xong, Ninh Vi Cẩn đi ra cửa, thấy Trịnh Đinh Đinh thì chỉ nói một câu: "Làm ơn cho đi qua!"
Trịnh Đinh Đinh lui một bước, Ninh Vi Cẩn đẩy cửa bước ra, mưa gió ở ngoài ào ào dính lên chiếc áo vest nhung bằng sợi tổng hợp thượng hạng của anh.
Trời mưa lớn như vậy xem ra hiện giờ không thể về nhà được. Trịnh Đinh Đinh nghĩ thầm.
Ninh Vi Cẩn xoay người lại, nhìn cô một cái: "Cô không mang ô sao?"
Trịnh Đinh Đinh có chút ngoài ý muốn khi thấy anh hỏi như thế nhưng vẫn gật đầu một cái.
"Đứng đây chờ một chút." Ninh Vi Cẩn nói xong, thì trực tiếp ra khỏi cửa bước nhanh vào màn mưa.
Nhân viên đứng sau quầy bar tò mò hỏi: "Chị. . . . . biết giáo sư Ninh sao?"
"Tôi là bệnh nhân của anh ấy!" Trịnh Đinh Đinh thành thật trả lời.
Nhân viên phục vụ cũng biểu lộ chút tế nhị như bừng tình hiểu ra.
Trịnh Đinh Đinh nghĩ thầm, có vẻ giáo sư Ninh thường xuyên tới đây cho nên
ngay cả nhân viên cũng biết nghề nghiệp của anh. . . . . cụ thể làm nghề gì.
Mấy phút sau, Ninh Vi Cẩn lái xe tới, hạ cửa kính xe xuống,
đưa một chiếc ô màu đen. Trịnh Đinh Đinh đưa tay chỉ vào mặt, xác nhận
chính xác định đối tượng là mình, bước nhanh xuống bậc thang, cầm lấy ô
trong tay anh, bật lên, trịnh trọng nói lời cảm ơn.
"Đừng khách
sáo." Giọng nói Ninh Vi Cẩn nhẹ như nước nhưng có chút lạnh khóc. Đưa
tay lấy tờ giấy ăn, chăm chú lau ngón tay, mắt nhìn về đầu đường, nói:
"Cô đi đến đầu đường, chỗ đó khá dễ thuê xe."
"Được, cảm ơn anh!" Trịnh Đinh Đinh nói, "Anh yên tâm đi, tôi sẽ trả lại ô cho anh."
"Không sao." Ninh Vi Cẩn nhìn cô một cái cuối cùng, thu hồi ánh mắt lại rồi
đưa tay nâng cửa kính lên. Quay đầu xe lại đi về phía Thiên Thủy uyển.
Có ô của Ninh Vi Cẩn, Trịnh Đinh Đinh thuận lợi đến đầu đường phía đông, đợi khoảng 20 phút mới gọi được xe.
Sau khi về đến nhà, Trịnh Đinh Đinh tắm nước nóng, lúc đi ra ánh mắt nhìn
thấy chiếc ô màu đen để trước cả. Cán ô nhỏ, dài, dính đầy hạt mưa. Dưới anh đến thật sự giống như một tác phẩm nghệ thuật. Cô đến gần, cầm cái ô cẩn thận nghiên cứu. Trên cán dù in một logo nhỏ.
Giáo sư Ninh
thật sự biết cách hưởng thụ nha. Trong lòng Trịnh Đinh Đinh thầm đánh
giá. Âu phục xài của G&H, đi xe Porche, ô cũng xài của Alexander
Mcqueen.
Lúc về phòng, Trịnh Đinh Đinh mở Laptop ra, đăng nhập
QQ. Ngay lập tức có một cửa sổ xác nhận kết bạn. Mở ra thì thấy dòng tin nhắn, "Chủ tiệm thân mến, mình là khách hàng trung thành của shop Ninh
Vi Tuyền nha." Cô chần chừ một chút, rồi ấn vào thêm bạn.
Sau đó, Ninh Vi Tuyền cùng Trịnh Đinh Đinh nói chuyện phiếm.
Tuyền Tuyền không phải toàn toàn: Nước chảy đinh đinh: Làm sao bạn biết?
Tuyền Tuyền không phải toàn toàn: Bạn thân của mình là nhân viện của "Không chỉ là hiệu sách". Con bé đó
gửi tin nhắn cho mình. Nó thấy anh mình lúc mưa thì lái xe quay lại, đưa cho bạn một chiếc ô.
Nước chảy đinh đinh: Vậy sao bạn đoán được là mình chứ?
Tuyền Tuyền không phải toàn toàn: Trên thẻ mượn sách viết tên bạn mà.
Nước chảy đinh đinh: Nhưng anh mình rất ít khi chủ động với phụ nữ như vậy nha. Hành động
ngày hôm nay của anh ấy, ta có thể giải nghĩa được là. Trong tiềm thức
của anh mình rất có hảo cảm với bạn.
Nước chảy đinh đinh: Ha ha, nhất định là bạn suy nghĩ nhiều quá rồi. Anh ấy chỉ tiện tay giúp thôi, anh ấy là người tốt mà.
Tuyền Tuyền không phải toàn toàn: Không phải đâu! Anh mình không phải người tốt bụng như vậy. Bình thường anh mình chẳng bao giờ để ý đến người lạ cả. Ngay cả, có con chó con
ngã gãy chân ở ven đường anh ấy cũng mặc kế, thấy chết mà không cứu, cho nên hành động hôm nay của anh ấy rất đặc biệt nha.
Trịnh Đinh
Đinh không biết nên nói gì nữa, với chuyện mà em gái ra sức làm mai làm
mối giúp anh trai, cô cũng không biết nên làm gì cho phải.
Tuyền Tuyền không phải toàn toàn: Nếu không thì bạn thử suy nghĩ một chút xem. Anh mình ngoại trừ việc
hơi lạnh lùng, làm cao, cực kỳ thích sạch sẽ, hơi thích vẻ bề ngoài một
chút thì những thứ khác cực kỳ tốt.
Nước chảy đinh đinh: Mình cũng đã nói với bạn là mình có đối tượng kết giao rồi.
Tuyền Tuyền không phải toàn toàn: Chỉ là suy nghĩ thôi mà, cũng chưa xác định quan hệ, sao không thử gặp mặt nhiều hơn để có nhiều sự chọn lựa chứ?
Trịnh Đinh Đinh gõ một hàng rồi lại xóa, lại gõ, lại xóa. . . . . Vẫn không
biết làm cách nào để có thể từ chối ý tốt của Ninh Vi Tuyền đây. Chẳng
lẽ bắt cô phải nói thẳng, mình vào anh trai giáo sư của bạn không phải
là người chung một thế giới. Lúc anh ấy nhìn mình, đều cảm thấy áp lực
thì tất nhiên phương diện kia không thể nào nhắc tới rồi, nghĩ cũng
không dám nghĩ nha.
Lúc cô đang do dự thì Ninh Vi Cẩn đã gửi tài liệu gì đó.
Tuyền Tuyền không phải toàn toàn: Mình đi xem ti vi đây. Bạn đọc cái này đi.
Trịnh Đinh Đinh mở file đính kèm ra, bên trong đều là ảnh của Ninh Vi Cẩn.
Lúc anh mặc áo cử nhân, cầm bằng đứng trước công trường. Ảnh anh đang
giảng bài với powerpoint. Ảnh anh mặc áo blouse trắng đang làm việc, ảnh anh mặc âu phục chụp chung với ai đó. Ảnh anh ngồi trên ghế salon, hai
chân duỗi dài, đeo tai nghe. Lúc thì anh ngồi trên sàn chơi xếp hình.
Lúc thì anh cầm dao phẫu thuật, đeo găng tay và mặc đồ vô trùng. Hay là
lúc anh mặc quần bơi đứng bên bể bơi. Vóc dáng cao to, cường tráng. Lúc
anh mặc đồ thể thao màu đen chạy bộ trên máy, lưng rộng, cơ bắp cũng
đẹp, đường cong đặc trưng của phái nam.
Trịnh Đinh Đinh càng xem càng thấy quẫn bách. Lúc xem đến bức ảnh cuối cùng, tim càng đập mạnh hơn.
Ninh Vi Cẩn rất gần mặt cô, gần đến mức cô có thể nhìn thấy lông mi của anh. . . . . Anh đang ngủ, vẻ mặt buông lỏng, ánh đèn nhàn nhạt. Khuôn mặt
tuấn tú, không còn vẻ xa cách cùng kiêu căng như thường ngày nữa. Mũi
cao, kiệt xuất, bờ môi ưu nhã, tóc đen, ngắn lại còn ướt giống như vừa
vận động mạnh và đang nghỉ ngơi vậy.
Khoảng cách gần như thế
giống như chỉ một giây tiếp theo anh sẽ mở mắt ra, lại tỉnh táo, kiêu
căng nhìn cô, nhẹ nhàng tặng cô một câu: "Một con kiến hôi như cô sao
lại nhìn lén tôi?"