Tiêu Dịch Thành ở bãi đậu xe đã khởi động xe,
thông qua mật báo của thuộc hạ dĩ nhiên là người đầu tiên biết được tin
này. Đấu tranh ba mươi giây. Cuối cùng vẫn chọn quay lại - rốt cuộc vẫn
không thể tàn nhẫn bỏ mặc cô.
Nhưng lúc nhìn thấy bộ dạng khóc
lóc đau đớn, khổ sở của Tô Yên Nhiên, trong lòng Tô Dịch Thành lại có
chút bực mình - người ép tôi đi là em, tại sao bây giờ lại ngồi xổm ở
đây khóc? Muốn tôi quay lại an ủi em? - Em cho rằng tôi còn là Tiêu Dịch Thành người bị em đùa bỡn xoay vòng, thấy cô gái khác khóc thì phiền
nhưng thấy em khóc lại không nỡ có đúng không?
Nhưng không thể
phủ nhận tâm tình anh vẫn bị cô ảnh hưởng, hơn nữa còn trở lại thật, tâm trạng Tiêu Dịch Thành liên tục biến đổi phức tạp, vì thế mới có câu nói không hay vừa rồi.
Tô Yên Nhiên đang khóc khí thế nhất thời bị
nghẹn, đột nhiên cảm thấy mất mặt; Vừa nãy còn dáng vẻ kiên cường, lạnh
lùng, bây giờ lại để anh thấy cô khóc... Dù không phải lần đầu tiên –
trước kia giả vờ nhu nhược, nước mắt đương nhiên là thứ vũ khí không thể thiếu – ví dụ như lần cô bò lên người anh mà khóc ở đại sảnh của Thiên
Khải.
Nhưng anh trở lại... Tô Yên Nhiên đối với người đàn ông này vốn là xây tường rào bốn phía, nhất thời nứt toác... Có lẽ, cô có thể
tham lam một chút, dùng một câu rất buồn nôn để hình dung “Cùng nắm tay, chung sống đến già“...
Không quan tâm giọng điệu không hay của
Tiêu Dịch Thành, cô ngừng khóc, mặc cho anh kéo cô lên, vì không biết
nói gì cho phải, không muốn tiếp tục giả vờ cười nhưng cũng không muốn
nói câu nào yếu thế, vì vậy Tô Yên Nhiên cúi đầu, im lặng.
Tiêu Dịch Thành không nói gì, nắm tay kéo cô đi.
Xe khởi động, Tô Yên Nhiên ngơ ngác ngồi cạnh ghế lái, chợt không biết kế
tiếp phải dùng thái độ gì để đối mặt với người đàn ông này cho đúng đây?
Còn chưa đưa ra được kết luận, xe đã dừng lại, người đàn ông trong trạng
thái áp suất thấp bên cạnh ném cho cô hai chữ lạnh đạm: “Xuống xe.”
Giọng nói chứng tỏ tâm trạng của chủ nhân nó không hề tốt.
Tô Yên Nhiên khôi phục tinh thần, liếc nhìn xung quanh, rõ ràng đây là một bãi đậu xe lớn, nhưng không phải Thiên Khải cũng không phải nhà họ
Tiêu, anh ta muốn đưa cô đi đâu, làm gì? Khụ, chắc không phải muốn giết
cô, sau đó ném xác ở nơi hoang vắng chứ... Ở đây xem chừng vẫn rất sầm
uất mà... Khụ, nghĩ nhiều quá, 囧. Dù trong lòng Tô Yên Nhiên không ngừng nghi ngờ, nhưng vẫn lặng lẽ xuống xe... Không còn cách nào, cô lại trở
về số phận tiểu bạch thỏ rồi. T-T
Nhìn ra ngoài từ vách thủy tinh trong suốt của thang máy, rốt cuộc Tô Yên Nhiên nhận ra đây là khu
thương mại mà trước kia cô đã từng tới mấy lần... Vì không có trí nhớ và mù đường mà nhất thời thấy xấu hổ.
Lúc theo Tiêu Dịch Thành rẽ
năm rẽ bảy đến một cửa hàng thời trang nữ nổi tiếng, rốt cuộc Tô Yên
Nhiên không nhịn được mở miệng nói: “Tôi không cần quần áo mới.”
Không phải anh không biết, trước giờ cô không thích mặc những bộ quần áo của
các nhãn hiệu nổi tiếng. Về điểm này anh rất tôn trọng cô, trừ tham gia
một số ít trường hợp chính thức, cô toàn mặc quần áo mà mình yêu thích.
Tiêu Dịch Thành suốt đường đi thậm chí chưa từng nhìn cô lấy một cái, lúc
này rốt cuộc nhìn về phía cô, thậm chí có thể nói là quan sát cô từ trên xuống dưới. Keo kiệt phun ra mấy chữ: “Tối nay có tiệc rượu.”
Tô Yên Nhiên chỉ có thể tự động não bổ sung cho hoàn chỉnh: Tối nay có tiệc rượu, anh chuẩn bị đưa cô đến tham dự.
“Tôi không đi, tại sao muốn tôi tham gia với anh?” Tô Yên Nhiên phồng mang trợn mắt, tiểu bạch thỏ cũng biết nổi giận nhé!
Tiêu Dịch Thành liếc cô, không thèm để ý, trực tiếp quay sang nói với cô
phục vụ đã sớm niềm nở đón chào: “Đem kiểu mới nhất của tháng này cho cô ấy thử.”
Tô Yên Nhiên cũng lười phải tranh cãi, lạnh nhạt nói:
“... Tôi không thử.” Thử nhiều quần áo như vậy không làm cô mệt chết mới lạ.
Hai cô phục vụ vốn đã chuẩn bị xong lời mời khách, nhưng bị
không khí của hai người làm cho khiếp sợ, cứ thế không dám tiến lên giới thiệu một câu. Hai người ngơ ngác nhìn nhau, trao đổi ánh mắt không
biết phải làm sao: Một đôi tuấn nam mỹ nữ mới xứng đôi làm sao! Người
đàn ông đó còn trông có vẻ rất vương tử rất có tiền, thế mà cô gái kia
còn tỏ vẻ không cam lòng?
Giằng co một lúc, Tiêu Dịch Thành đi về khu quần áo vừa mới tung ra thị trường mà phục vụ vừa chỉ, tiện tay lấy một bộ trong loạt quần áo ra, đi tới đưa cho Tô Yên Nhiên: “Cái này đi, mặc vào.”
Tô Yên Nhiên vẫn phùng mang trợn mắt như cũ, không hề nể mặt xoay đầu sang một bên.
“Nếu em không chịu thay... Tôi không ngại giúp em.” Người đàn ông ghé sát tai cô, mập mờ nói khẽ.
“...” Tô Yên Nhiên căm phẫn giằng lấy bộ đồ từ tay Tiêu Dịch Thành, vào phòng thay.
Ba phút sau, Tô Yên Nhiên mặc bộ váy do chính Tiêu Dịch Thành chọn, đứng
trước gương. Thoạt nhìn chỉ là bộ lễ phục mà anh tiện tay chọn, nhưng
không thể phủ nhận bộ lễ phục màu lam này, đường cong đơn giản uyển
chuyển, nhìn tổng thể là một bộ lễ phục lệch tà khuynh hướng bảo thủ,
vai phải có dây, cảnh sắc trước ngực một chút cũng không lộ ra, nhưng
lại lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, thắt lưng có vài nếp uốn, trước thắt lưng có một chiếc nơ vừa phải, che đi cái bụng đã hơi nhô ra của cô...
Khách quan mà nói, rất thích hợp với cô.
Hai cô phục vụ cảm thấy
cuối cùng mình cũng có đất dụng võ, liên tục tán thưởng: “Oa, quá xinh
đẹp!” “Rất tôn màu da của cô...” “Đến cả số đo cũng rất vừa vặn...”
Tô Yên Nhiên không khỏi hơi đỏ mặt.
Nhưng một giây sau, Tô Yên Nhiên lại bị Tiêu Dịch Thành kéo về cửa hàng giày bên cạnh...
“Này này, còn chưa trả tiền mà...”
“Lúc em thử tôi đã trả rồi.”
“Vậy quần áo cũ của tôi...” Bộ quần áo đó là một trong những bộ cô thích nhất.
“Có người mang về cho em rồi.”
Cũng đúng, ở bên cạnh Tiêu Dịch Thành, chuyện gì anh cũng sắp xếp ổn thỏa
cả... Vì thế Tô Yên Nhiên không lên tiếng nữa. Có điều trong lòng vẫn
đoán xem ý đồ của anh khi mang cô tham dự tiệc lần này là gì... Cứ cho
là bây giờ anh không có bạn gái chính thức, nhưng trước kia nếu có tiệc
gì cô không muốn đi, anh đều dẫn thư ký đi cùng...
Kế đó, Tiêu
Dịch Thành mang cô vào salon, làm SPA, tạo kiểu tóc, trang điểm. Hơn ba
tiếng sau, Tô Yên Nhiên từ đầu đến chân đều sáng hẳn lên.
Rốt
cuộc Tiêu Dịch Thành cũng chịu nở nụ cười đầu tiên kể từ lúc bước chân
ra khỏi nhà hàng tới giờ: “Người phụ nữ của anh đương nhiên là xinh đẹp
nhất.” Giọng nói có vẻ tự hào.
Trong lòng Tô Yên Nhiên ngũ vị tạp trần... Trước kia anh cũng thường nói như thế.
Lúc nãy ở nhà hàng, anh thật sự vì cô mà quay lại... Cho đến lúc này đây,
cô sẽ không ngốc đến mức tự lừa gạt bản thân rằng Tiêu Dịch Thành không
quan tâm cô. Thậm chí cô bắt đầu có suy nghĩ muốn buông bỏ quá khứ, thử
cùng anh bắt đầu lại, rốt cuộc cô cũng dám đối diện với trái tim của
chính mình - từ chối A Miên bởi vì anh ấy không phải người mà cô mong
đợi, mà là người đàn ông vì cô mà quay lại này. Bất tri bất giác, đã yêu anh mất rồi... Chẳng qua em không dám thừa nhận.
Nhưng dường như Tiêu Dịch Thành không thèm để ý đến cô... Cái mà anh không thèm để ý là cảm nhận của cô, mà anh chỉ làm theo ý mình, tự ý quyết định mọi chuyện cho cô.
Thậm chí trước kia khi cô tìm mọi cách để chiều ý anh, anh cũng chưa từng như vậy.
Trong vòng xoáy của yêu hận tình cừu, cô vừa tìm được phương hướng, thì đã
lạc mất đường. Hiện tại Tô Yên Nhiên không biết, cô và anh, có mấy phần
yêu, mấy phần tình. Anh đứng ngay trước mặt em, nhưng em lại cảm thấy
khoảng cách giữa chúng ta rất xa, rất xa.