Hoàn thành công việc trên tay, Tang Mặc Ngôn nâng mắt nhìn đồng hồ treo
trên tường, lúc này chắc Thu Tư cũng đã tỉnh rồi! Bộ dạng mơ mơ màng
màng vừa mới thức giấc của cậu ẩn hiện trong đầu hắn khiến ánh mắt sắc
bén của Tang Mặc Ngôn trở nên vô cùng hiền hòa trong tích tắc. Hắn đứng
dậy, như nghĩ đến cái gì đó lại chậm rãi đi đến trước một giá sách đã có phần cổ xưa nằm ở tận sâu bên trong phòng sách lớn như vậy, ngón tay
trượt trên giá đến một quyển sách bìa cứng ở giữa hàng thứ ba. Hắn rút
nó và mở ra, lấy một hộp gấm được đặt trong một hòm có bề ngoài là cuốn
sách kia; nhìn thoáng qua thứ trong hộp Tang Mặc Ngôn nở nụ cười dịu
dàng. ‘Thu Tư nhất định sẽ thích nó.’
“Khấu khấu…”
Nhét
chiếc hộp vào túi áo, biểu tình hiền hòa của Tang Mặc Ngôn không còn sót lại chút gì trong nháy mắt, khí chất lạnh lùng như băng khôi phục lại
làm ngũ quan tuấn mỹ của hắn có vẻ xa cách hẳn. “Vào đi.”
Một
người hầu nữ đi vào trả lời, đầu cũng không dám nâng lên mà chỉ nhìn
xuống mặt đất, đôi bàn tay đan vào nhau đặt trước người có hơi cứng nhắc khẩn trương. “Ông chủ, cơm chiều đã được chuẩn bị xong, ngài có muốn
dùng bữa luôn bây giờ không?”
Ngước mắt nhìn lướt qua đồng hồ lần nữa, Tang Mặc Ngôn lạnh lùng trả lời. “Mười lăm phút sau dùng bữa.”
Tuy rằng cô được nhà chính điều đến đây chỉ thấy qua ông chủ có hai ba lần
thôi nhưng cô biết tính ông chủ không thích người khác nhiều lời cho nên cô cúi thấp người xuống và trả lời thật ngắn gọn “Vâng”. Vừa dứt lời cô không quên lễ nghi lùi lại hai bước rồi cúi người lần nữa. “Ông chủ,
tôi xin ra ngoài.” Nhìn thấy ngài ấy gật đầu, cô người hầu như được tái
sinh thở phào nhẹ nhõm rồi mới bước ra ngoài và đóng cửa phòng sách lại.
Đặt “quyển sách rỗng” trong tay về chỗ cũ, trong lòng nhớ đến Thu Tư vẻ
hiền hòa lại trở về lần nữa trên khuôn mặt hắn. Mang theo niềm hạnh phúc này Tang Mặc Ngôn cất bước đi đến phòng ngủ dưới lầu…
Hắn nhẹ nhàng
mở cửa ra, thấy thân ảnh đơn bạc của Thu Tư nằm trên giường, ánh mắt
buồn bã nhìn chằm chằm trần nhà làm Tang Mặc Ngôn cảm thấy lo lắng. Hắn
mở rộng cửa ra, cố ý không che dấu tiếng bước chân của mình đi về phía
Thu Tư nhưng cậu đang không biết suy nghĩ điều gì mà vẫn không nhận ra
sự xuất hiện của hắn. Cho đến khi hắn cúi người xuống, nụ hôn ấm áp rơi
trên trán cậu thì lúc nãy Thu Tư mới giật mình tỉnh lại và nhìn thấy
Tang Mặc Ngôn.
Hắn nằm xuống cạnh Thu Tư, Tang Mặc Ngôn ghé sát môi bên tại cậu tiếng nói từ tốn và dịu dàng vang lên. “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Cảm nhận được hương vị quen thuộc khiến Thu Tư buông lỏng toàn thân, cậu
nhấc đầu gối lên cánh tay Tang Mặc Ngôn và nhắm hai mắt lại. “Không có
gì, chỉ là hơi mệt thôi.”
“Thu Tư, anh không thích em có chuyện
gì giấu anh.” Hắn lại càng không thích nhìn thấy bất cứ vẻ mặt không vui gì của Thu Tư ngoài trừ hạnh phúc ra. Những vẻ mặt đau buồn của cậu làm trái tim hắn như bị xé nát.
Hai tay ôm lấy thắt lưng Tang Mặc
Ngôn, thân thể cũng lui vào gần sát hắn, bên tai nghe nhịp tim hắn đập
làm khóe miệng Thu Tư hơi cong lên thành một nụ cười. “Vừa nãy em mơ
thấy cha mẹ, hình ảnh rất mơ hồ khiến nơi này…” Cậu chỉ chỉ vào ngực.
“có hơi khó chịu.”
Bàn tay to ấm áp nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu,
Tang Mặc Ngôn cũng ôm lấy Thu Tư, đôi bàn tay siết chặt thắt lưng cậu.
“Thu Tư, em không cô đơn, em còn có anh.”
“Vâng! Em biết.” Cậu
ngẩng đầu lên nhìn vào mắt hắn, Thu Tư cảm thấy vô cùng ấm áp và ngọt
ngào. Có lẽ quyết định lúc nãy của cậu sẽ phải chịu những lời chửi rủa
và bị khinh thường nhưng cậu không hối hận…