Hoa Hi Mạt cảm thấy Thẩm Trác Di của ngày hôm nay có gì đó không đúng, sai rất sai.
Rửa bát thì làm vỡ đĩa, bưng bát canh thì làm đổ, đang dưng đem vỏ chăn đi giặt...
"Không phải em làm chuyện gì sai ấy chứ, thành thật khai báo sẽ
được khoan hồng" Hoa Hi Mạt vừa nhấp một ngụm canh vừa cố gắng mở miệng hỏi. Đối phương nghe thấy vậy tay run lên một cái,
híp mắt cười rạng rỡ chống chế
"Không, đâu có gì đâu" Thẩm Trác Di né tránh ánh mắt sắc lạnh đó đang dò xét mình.
"Tốt nhất là đừng có gì" Hoa Hi Mạt lại uống thêm mấy ngụm canh,
đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn đối phương "Không phải em ra
ngoài gây chuyện không đâu đấy chứ?" Cô nhíu mày
"Tuyệt
đối không" Thẩm Trác Di liên tục xua tay. Cô vốn dĩ chỉ là lo
lắng vụ việc hôn trộm tối qua sẽ bị phát hiện, nhưng chiếu
theo tình hình hiện tại thì xem ra Hoa Hi Mạt coi đó chỉ là
mộng xuân thôi.
"Vậy thì tốt" Hoa Hi Mạt cảm thấy vị
canh hôm nay không tồi, cô uống thêm vài ngụm nhỏ rồi lau miệng
đứng dậy. Đoạn lấy từ đâu một chiếc túi nữ trang, lôi từ bên
trong là một chiếc hộp nhỏ xinh xắn, đưa qua chỗ Thẩm Trác Di.
Hai mắt Thẩm Trác Di sáng lên thấy rõ
"Cái gì vậy?"
"Mở ra thì biết" Đối phương tiếp lời "Cảm thấy thế nào?"
"Chúng ta vẫn chưa đến mức ấy chứ?" Thẩm Trác Di máy mắt, nhìn chằm chằm cặp nhẫn một bạc một xám bên trên còn gắn một viên kim
cương vô cùng lấp lánh.
"Thiếu trang sức" Hoa Hi Mạt khinh
bỉ nhìn đối phương, trên mặt bỗng nhiên nở nụ cười tiến sát
đến trước mặt Thẩm Trác Di, cùng lúc đưa tay lên nâng cằm đối
phương "Không phải em nghĩ rằng nhẫn này là chị cầu hôn em đấy
chứ?"
Nếu
không nhầm, thì đây chính là lần đầu hai người hẹn hò sau khi
xác nhận tình cảm, phải làm cho thật tốt mới được!
Thẩm Trác Di nghĩ như vậy, nhưng câu hỏi đến quá đường đột khiến cô chỉ nghĩ ra một nơi duy nhất để đi.
"Bằng không, chúng ta đi công viên giải trí đi"
May mắn hôm nay không phải chủ nhật, bên trong công viên không có
nhiều khách, không khí trong lành thời tiết cũng rất ủng hộ
việc đi chơi.
Thẩm Trác Di rụt rè đi tới bên người kia,
chậm rãi nắm lấy tay đối phương dật dật vài cái. Ý tứ trêu
chọc hiện rõ trên mặt
"Cái đó...em..." Hoa Hi Mạt đeo một chiếc kính râm che quá nửa khuôn mặt thấy dáng vẻ thấp thỏm
của Thẩm Trác Di không khỏi bật cười, nắm lại tay cô nói "Cái
gì?"
"Chị có muốn chơi tàu lượn siêu tốc không?"
Hoa Hi Mạt gật đầu không suy nghĩ "Được" Nhưng ánh mắt lại đang hướng về một người phía xa xa
Thẩm Trác Di cũng nhìn theo ánh mắt khác thường của đối phương nhưng chẳng thấy gì "Chị đang nhìn gì vậy?"
Hoa Hi Mạt giật mình, quay mặt về phía đối phương cười cười "Chắc là nhìn nhầm"
Không, hắn chính là Ức Gia Tùng, hắn ta đến đây làm gì?
"Hi Mạt?" Thẩm Trác Di nắm lấy tay cô, muốn kéo đi nhưng người đó
không nhúc nhích. Một lát sau Hoa Hi Mạt mới sực nhớ ra, hai
người đi ra xếp hàng mua vé, rất nhanh đã đến lượt.
"Em
vừa gọi là cái gì?" Hoa Hi Mạt sau khi yên vị trên tàu lượn
siêu tốc mới hỏi, từ sâu trong cơ thể truyền ra một loại nhiệt
lượng.
Nhiệt độ của cô...
"Em gọi chị là Hi Mạt"
Thẩm Trác Di cưới híp mắt "Nếu ở nơi đông người thế này gọi
chị là Sincerely chắc nơi đây sẽ biến thành fanmeeting của chị
mất"
"Thông minh lắm" Hoa Hi Mạt mỉm cười "Rất đáng thưởng"
Thẩm Trác Di nghe xong trong lòng vui mừng khôn tả, khuôn mặt rạng rỡ người con gái phảng phất dưới ánh nắng nhẹ "Vậy chị định
thưởng em gì nào?"
"Bí mật" Hoa Hi Mạt đưa ngón trỏ lên da dấu im lặng cho đối phương, thần bí trả lời.
Thẩm Trác Di bĩu môi, cô gái hơn 20 này đang cố làm ra vẻ trẻ con "Được rồi, không được chơi xấu em đâu đấy"
Kỳ thực Thẩm Trác Di đưa Hoa Hi Mạt đến đây cũng có mục đích
riêng. Nơi này có nhà ma, có tàu lượn siêu tốc, còn có một Ma
Thiên Luân siêu cấp lãng mạn...
"Được rồi, vậy chờ em hồi phục lại chúng ta đi chơi tiếp" Hoa Hi Mạt cảm giác sau lưng có điều gì bất thường, cô quay đầu lại quả
nhiên thấy Ức Gia Tùng đang đứng đó nở nụ cười quỷ dị, hai tay để trong áo gió nhìn cô chằm chằm.
Hắn rốt cuộc là muốn làm gì?
Hoa Hi Mạt nâng Thẩm Trác Di dậy đưa cô ra ghế băng gần đó ngồi "Tốt hơn chút nào chưa?"
Thẩm Trác Di vỗ ngực một cái "Thân thể em rất tốt, không thành vấn đề!"
"Bớt chém gió đi..."Hoa Hi Mạt không lưu tình phun ra mấy chữ "Tiếp
theo chơi cái gì nhẹ nhàng thôi, chị sợ em lại nôn ra mất đấy"
Thẩm Trác Di xám mặt lại. Tầm mắt lướt qua vai Hoa Hi Mạt, nhìn con quái vật khổng lồ khiến Hoa Hi Mạt lo lắng quay đầu lại sợ cô xe nhìn thấy những thứ không nên nhìn.
"Cái gì?"
"Chị căng thẳng như vậy làm gì, chúng ta chơi cái kia đi!"
Thẩm Trác Di chỉ tay về phía Ma Thiên Luân gần đó.
Hoa Hi Mạt gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn Ma Thiên Luân, một Ma Thiên
Luân cao mấy chục mét có cả một mỹ cảnh đồ sộ trên đó.
"Không lâu trước đây, ở Anh có người đã đưa chị xem qua..." Hoa Hi Mạt
xa xôi nói, đồng tử đen láy ánh lên vệt sáng nhàn nhạt
Anh quốc, London?
Thẩm Trác Di quay sang nhìn gò má đối phương
"Sẽ không phải chính là "London Eye" chứ?"
"Không nói" Hoa Hi Mạt mỉm cười dịu dàng, nắm lấy tay Thẩm Trác Di
hướng tới Ma Thiên Luân "Nhanh đi thôi, không muộn mất"
"Aizz, được rồi được rồi"
Cánh cửa Ma Thiên Luân dần khép lại, dòng khách bên ngoài ngày một
ít đi trả lại cho hai người một khoảng trời riêng.
"Đang nghĩ gì vậy?" Thẩm Trác Di đến bên cạnh Hoa Hi Mạt hỏi
"Ngắm phong cảnh" Hoa Hi Mạt nhàn nhạt trả lời, nhưng thật ra cô đang
không tập trung, vừa bước vào nơi này cô đã thấy Ức Gia Tùng.
Hắn ta hệt như oan hồn cứ bám lấy cô dai dẳng. Rốt cuộc thì
mục đích của hắn là gì chứ?
Hoa Hi Mạt nhìn xuống, sau đó nhìn vào mắt đối phương
"Đừng lo, có em ở đây" Thẩm Trác Di nghiêm túc nói, cô nghĩ Hoa Hi
Mạt đang lo lắng chuyện gì liền tiến đến động viên.
Hoa Hi Mạt không đáp lại, cô chọn cách tựa vào vai Thẩm Trác Di, yên lặng ngắm cảnh.
Khi cảm nhận được có vật thể đang tựa vào vai mình, toàn thân
Thẩm Trác Di run lên một nhịp, tay còn lại chậm rãi duỗi ra xoa xoa đôi vai gầy của đối phương.
Khung cảnh bình yên giản dị này tràn ngập hạnh phúc. Nếu như có thể mãi mãi như vậy, thật tốt biết bao...
Thẩm Trác Di đã nghĩ như vậy, bỗng nhiên Ma Thiên Luân rung chuyển, rồi từ đâu phát ra một tiếng nổ cực lớn.
Thẩm Trác Di đứng bật dậy quan sát xung quanh, hai người đã đi lên
trên nóc của Ma Thiên Luân từ bao giờ, không khí xung quanh đã bao trùm hơi lạnh.
"Chỉ là trục trặc nhỏ thôi, không có
chuyện gì" Thẩm Trác Di không biết là đang nói chuyện với ai.
Nhưng vừa thấy sắc mặt Hoa Hi Mạt, cho rằng đối phương không ổn
nhanh chóng đi tới ôm cô nói "Không có gì đâu, chỉ là trục trặc nhỏ thôi..."
"Không, không phải..." Hoa Hi Mạt hít một hơi
thật sâu, không biết nên làm gì để người trước mặt biết rõ
chân tướng. Đây rõ ràng là kết quả của đám tay chân của Ức Gia Tùng, hắn muốn vây hai người lại chỗ này, nếu như cô không
xuất hiện ngăn lại chỉ sợ Ma Thiên Luân cứ vậy mà sụp xuống.
Hoa Hi Mạt đánh giá khung cảnh xung quanh một chút, có một bà mẹ
đang ôm một người bạn nhỏ trong mắt ánh lên sự hoảng sợ
"Chị?" Thẩm Trác Di buông Hoa Hi Mạt ra, thâm tình nhìn cô "Chị nói gì vậy?"
Hoa Hi Mạt vòng tay ra sau Thẩm Trác Di, ôm lấy cô, đặt cằm lên vai cô. Thẩm Trác Di cũng ôm lại.
"Xin lỗi..." Hoa Hi Mạt khẽ nói bên tai đối phương
Thẩm Trác Di còn chưa kịp phản ứng đã thấy hai mắt tối sầm rất nhanh mất đi ý thức.
Sau khi đem Thẩm Trác Di đặt ngay ngắn trên ghế, cài dây an toàn cho đối phương. Hoa Hi Mạt ngồi xổm xuống trước mặt người kia trong vô thức một giọt nước rơi từ khóe mắt xuống mu bàn tay.
"Ngủ một giấc thật ngon nhé..." Dứt lời cô ngửa cô ra sau hét to
một tiếng, phía sau lưng liền xuất hiện một đôi cánh màu đen,
đôi đồng tử chuyển hồng quay đầu lại ngắm nhìn một lần nữa
khuôn mặt đang say giấc kia sau đó nhanh chóng đóng cửa xoay
người bay ra ngoài.
"Mẹ mau nhìn kìa, là thiên sứ màu đen!" Một thanh âm non nớt truyền tới
"Bậy nào, con trai đừng lo lắng, chú sẽ đến cứu chúng ta sớm thôi"
Người mẹ cho lằng cậu bạn nhỏ này quá lo lắng nên nói bậy.
"Mẹ, con nhìn thấy, thật đấy!"
"Đứa bé này, con thật là..." người mẹ trẻ đang định tiếp tục an
ủi con, chợt cô ngẩng đầu thấy một bóng người bay qua, ánh mắt lưỡi liềm, lông mày lá liễu, mái tóc dài thả tự do, dang
người hoàn mỹ...