Kiếm Khuynh Thiên Hạ, Vạn Kiếp Yêu Nàng
Lãnh Nguyệt Hàn im
lặng nhìn nàng bằng ánh mắt nhu tình. Hắn muốn kể hết tất cả. Nhưng
không! Đó là quá khứ rồi, có cả quá khứ không nên nhắc lại. Từ nay về
sau hắn chỉ cần bảo vệ nàng, yêu thương nàng bao nhiêu đó là đủ rồi.
Bỗng nhiên đôi mắt nàng bật mở bắn thành hai đạo hào quang xuyên thấu
không gian rồi trở nên ảm đạm, thất sắc. Lãnh Nguyệt Hàn không chớp mắt
nhìn nàng, thấy nàng thức tỉnh cũng không cảm thấy vui mừng mà cảm thấy
vô cùng kì lạ. Bỗng nàng bật dậy bước chân vô thức đi ra ngoài. Lãnh
Nguyệt Hàn không nói nửa chữ ý niệm cũng thầm lặng đi theo sau, càng lúc càng nghi ngờ.
Bên ngoài bầu trời u ám thỉnh thoảng loé lên
ánh sáng của lôi điện còn phát ra tiếng " ầm ầm". Khi nàng và Lãnh
Nguyệt Hàn ra ngoài thì tiếng động trở nên rung trời chuyển đất, lôi
điện chớp loé càng lúc càng nhiều.
Nàng bất chợt dừng lại vô
duyên vô cớ ngã xuống đất đôi mắt nhắm nghiền. Lãnh Nguyệt Hàn hốt hoảng còn chưa kịp hành động gì thì trên trời loé lên tia sáng giáng ầm xuống một thiên lôi trúng ngay nàng. Cơ thể nàng lập tức cháy đen sinh mệnh
biến mất, tất cả còn chưa đến cái chớp mắt làm Lãnh Nguyêth Hàn không
phản ứng được chỉ trơ mắt ra nhìn. Hắn chạy đến bên nàng trong đầu một
mảnh rối mù. Hắn muốn ôm lấy nàng nhưng với cái ý niệm thì làm được gì
chứ. Lòng hắn đau khổ. Chẳng lẽ hắn đợi 9 vạn 8657 năm chỉ có thể gặp
nàng nửa ngày rồi lại mất nàng như vậy? Hắn không cam tâm. Thật không
cam tâm. Những năm chờ đợi hắn tích luỹ được rất nhiều thứ có cả thần
khí, thần dược. Đúng rồi! Là thần dược.
Ý niệm vừa động hắn đem
vài viên thần dược đưa vào miệng nàng. Không có gì thay đổi. Nàng vẫn
nằm bất động. Đan dược chuyển đến lần nữa nhưng nàng vẫn không phản ứng
làm hắn bắt đầu điên cuồng. Tâm niệm động đến bao nhiêu đan dược, kinh
tán với nhiều hình thức đều cho nàng hấp thụ. Nhưng vô vọng. Mấy núi nhỏ đan dược xuất hiện mấy chốc mất hết dược tính tan thành tro bụi.
Việc làm này của hắn quả thực nghịch thiên! Trên trời giáng xuống cửu
đạo lôi kiếp đều hướng nàng mà đánh. Lãnh Nguyệt Hàn phản ứng rất nhanh
đem chín thanh thần khí hướng cửu đạo lôi điện mà phòng ngự, một hành
động tiêu phá của hắn trầm xuống hiểu được mấy tia lôi điện này giáng
xuống là có ý gì.
Một là hắn triệu hồi linh hồn nàng muốn nàng
phục sinh chính là nghịch thiên phải chịu thiên kiếp. Hắn còn phát hiện
thể chất nàng rất lạ không có kinh mạch vẫn có thể sống và lúc này cần
hấp thu sinh mệnh nên dẫn đến thiên kiếp.
Thần khí bị đánh tan
nát chẳng còn gì lôi điện cũng theo đó mà tan biến. Đúng như hắn nghĩ.
Bầu trời vẫn không ngừng chớp loé còn nàng nằm đó đang kịch liệt hấp thu sinh mệnh xung quanh. Hắn nhất định sẽ bảo vệ cho nàng.
Hành
động của hai người khiến thiên gia càng thêm giận dữ. Không thể dung
tha. Hôm nay nhất quyết tru diệt hai kẻ nghịch thiên này. Bầu trời trở
nên bừng sáng 108 đoàn lôi điện rực rỡ giáng xuống nơi hai người đang
đứng. Lãnh Nguyệt Hàn âm trầm đôi mắt một trận đem 108 thanh thần kiếm
lập đại trận bao phủ lấy nàng.
Kiếp này không vượt qua e là vạn kiếp bất phục, mãi mãi mất đi cơ hội cùng nàng tương phùng.
108 thanh kiếm theo Lãnh Nguyệt Hàn chỉ huy mà bay ra kết thành một đại
trận thanh thế mạnh mẽ. Dù sao lúc trước hắn đối với lãnh ngộ kiếm đạo
cũng rất cao thâm. Kiếm của hắn cùng lôi điện của thiên gia va chạm vào
nhau làm thiên địa rung chuyển khí tức huỷ diệt lan toả phá huỷ một mảnh Hoành Vân Thiên Lâm.
Không dừng lại ở đó lôi điện vẫn không ngừng đánh xuống, mỗi lần đánh xuống lại là 108 tia.
Dù kiếm trận của Lãnh Nguyệt Hàn mạnh mẽ cách mấy sau mấy chục lần
giáng lôi điện cũng bắt đầu lung lay. Lôi điện công kích hắn và nàng. Áo nghĩa hưng thiên thuần tuý mà mạnh mẽ đánh lên linh hồn hắn. Còn nàng
thì không ngừng bốc khói đen.
" ẦM" "ẦM" " ẦM"
Lại mấy
lần lôi điện giáng qua, kiếm trận của hắn lập tức tan rã, linh hồn hắn
cùng cơ thể nàng bị lôi điện tàn phá nghiêm trọng. Lãnh Nguyệt Hàn linh
hồn tê dại ngã xuống bất động, còn nàng chỉ nằm đó chịu trận.
" ẦM"
Đột nhiên 110 tia lôi điện giáng xuống hai tia đem Lãnh Nguyệt Hàn trói lại như lôi đằng, 108 tia kia công kích nàng. Áo nghĩa hiyr diệt cùng
lôi lực tinh thuần cực điểm tựa như huỷ diệt thần trụ giáng xuống.
Lãnh Nguyệt Hàn có vùng vẫy thế nào cũng không thoát khỏi lôi đằng mà
càng giẫy giụa càng bị siết chặc. Hắn gầm lên đau khổ. Bất lực, hắn mất
đi ý thức rồi gục ngã. Lôi điện vẫn cứ bắn xuống muốn cho hai người ở
dưới hơi phi yên diệt.
Một lúc sau lôi đằng biến mất. Cả nàng
và Lãnh Nguyệt Hàn đều bị cháy đen. Rồi mây đen cũng tản đi lộ ra ánh
trăng mờ ảo cùng ánh sao lấp lánh.
Ngay từ bây giờ, định mệnh bắt đầu.