Người Đàn Ông Hoàng Kim
Cô gái với tài năng âm nhạc xuất chúng trở thành người yêu mới của Thần Zeus giới âm nhạc?
Mối quan hệ của Tần Tường và Mục Thần Nhất không giữ bí mật được bao lâu,
rất nhanh đã được đưa lên đầu đề báo chí. Ba mẹ của cô ở Đài Loan cũng
gọi điện thoại qua khiển trách hành vi của đứa con gái bất hiếu làm bại
hoại thuần phong mỹ tục, nhưng bản thân cô lại trả lời một cách thoải
mái, "Cùng giới đẩy nhau, khác giới hấp dẫn nhau, một nam một nữ đến với nhau kỳ lạ lắm sao?"
"Chị, chị thật sự định kết hôn với người đàn ông mang tiếng xấu rành rành đó sao?" Tần Linh cũng lo lắng hỏi.
"Chuyện của chị chị tự có chừng mực. Kết hôn? Đó là vấn đề mà ít nhất mười năm
nữa chị mới suy xét đến, đến lúc đó Mục Thần Nhất có còn trong kế hoạch
của chị không còn không biết được đâu."
Câu trả lời của cô khiến
cả gia đình gần như hộc máu, ba cô còn tức giận suýt chút nữa là muốn
cắt đứt quan hệ cha con với cô, may là bị mẹ cô ngăn cản. Nhưng biểu
hiện của cô vẫn là không biết hối cải, số lần hợp tác âm nhạc với Mục
Thần Nhất có tăng chứ không có giảm.
Mục Thần Nhất đã quen với
mấy bài báo kiểu này rồi, nghe những vấn đề này riết cũng quen, cho nên
biểu hiện rất bình tĩnh. Cho đến một ngày, buổi hòa nhạc của hai người
họ kết thúc thì có người ở trong hậu trường tặng một bó hoa hồng thật
to, người nhận là Tần Tường, Mục Thần Nhất mới khó chịu hỏi một câu, "Là ai tặng?"
"Người hâm mộ thôi!" Cô nhìn danh thiếp, bên trên có ký tên nhưng cô không biết là ai.
Anh cau mày, "Nếu không biết thì vứt đi! Hậu trường này làm gì có nhiều chỗ để trưng bày hoa như vậy."
Cô lại không đồng ý, "Người ta có ý tốt sao có thể vứt chứ? Với lại bó hoa hồng to như vậy, trước giờ em vẫn chưa thấy qua mà!" Cô cười tươi khoe
lúm đồng tiền, ôm bó hoa đếm thật lâu, "Hình như có khoảng hai trăm bông đấy!"
Sắc mặt Mục Thần Nhất trầm xuống, không nói gì.
Ngày hôm sau, Tần Tường từ bên ngoài trở về nhà, vừa tới cửa liền giật nảy
mình, vô số hoa hồng ước chừng biến cửa nhà cô thành biển hoa, nhìn sơ
qua thì thấy có ít nhất hơn một ngàn bông.
Cô dở khóc dở cười gọi điện thoại cho Mục Thần Nhất, "Hoa là anh tặng à? Cám ơn, có điều anh
không cảm thấy số lượng nhiều có hơi khoa trương sao?"
Anh thản
nhiên trả lời, "Anh không hy vọng người phụ nữ của anh, trong thời gian
qua lại với anh lại ôm trong tay quà tặng của người đàn ông khác."
Đây là lần duy nhất mà Mục Thần Nhất bày tỏ ham muốn chiếm hữu của anh với
cô, có điều lần này lại khiến cho mối quan hệ của bọn họ lên tin tức
trang bìa lần nữa, tiêu đề trên trang giải trí là: Ngàn đóa hoa hồng bày tỏ tình yêu, Thần Zeus lạnh lùng cuối cùng cũng động lòng.
Có
phải anh động lòng không Tần Tường không xác định được, cô chỉ cảm thấy
rất vui vẻ, cách cư xử của Mục Thần Nhất giống như là một đứa trẻ đang
tranh hơn thua vậy, nhất định phải dùng tiền bạc vật chất để hạ thấp hết mọi đối thủ.
Nhưng mà có một việc cũng làm cho cô vô cùng hài
lòng -- khi Mục Thần Nhất đang qua lại với một cô gái thì rất tuân thủ
đạo đức, không một chân đạp nhiều thuyền, không để cho mình rơi vào quá
nhiều tin tức tình ái.
Hôm nay là ngày cuối cùng trong tour diễn
tại Mĩ của Tần Tường, hai ngày nữa cô cô sẽ sang Châu Âu. Buổi tối cô
hẹn Mục Thần Nhất dùng cơm, sau này sẽ có ít nhất thời gian nửa năm bọn
họ không thể ở bên nhau, cô muốn bàn với anh về chuyện mối quan hệ của
bọn họ, lúc bắt đầu đã xác định rõ ràng vậy cũng nên có một kết thúc rõ
ràng đúng không?
Nghe nói thời gian mà Mục Thần Nhất duy trì khi ở bên cạnh một cô gái sẽ không vượt quá một tháng, bắt đầu từ cái đêm ở
quầy bar cho tới hôm nay, bọn họ ở bên nhau đã hai mươi tám ngày rồi, đã gần đến ranh giới chịu đựng của anh rồi. Lúc này nếu cô nói muốn đi,
chắc hẳn là sẽ giảm không ít phiền toái cho anh, có lẽ anh sẽ rất vui
mừng chứ nhỉ?
Vừa mới ngồi xuống ở đại sảnh khách sạn, liền nhìn
thấy cách đó không xa có một gương mặt quen thuộc, là bạn gái cũ
Stephany của Mục Thần Nhất. Mới bao lâu không gặp? Hình như cô ấy đã
thay đổi rất nhiều, sắc mặt và cả trang phục đều không còn xinh đẹp như
trước đây, trong mắt để lộ ra vẻ ưu sầu sâu sắc. Là chuyện gì đã khiến
cô ấy thay đổi nhiều như vậy? Là vì Mục Thần Nhất sao? Cô gái bị anh vứt bỏ đều sẽ tiều tụy như vậy sao?
Cô đang phân vân có nên rời khỏi hay không, Stephany đã thấy cô, hơn nữa còn đứng lên đi tới trước mặt cô.
"Chào cô." Đối phương chào hỏi trước, sau đó trực tiếp ngồi xuống trước mặt cô.
"Chào cô." Tần Tường lịch sự đưa tay ra định bắt tay với cô ta, nhưng tay
đối phương lại đặt trên bàn không nhúc nhích, chỉ dùng đôi mắt màu xanh kia nhìn cô chằm chằm, "Ở bên cạnh Mục sung sướng không?"
Cô khẽ mỉm cười, "Cũng không tệ lắm."
"Cô định khi nào thì rời khỏi anh ấy?" Stephany đi thẳng vào vấn đề, gọn gàng dứt khoát.
Cô lấy tay về, vẫn lịch sự cười, "Không biết, có lẽ ngày mai, có lẽ sang năm, để xem chúng tôi có chán nhau không."
Trường hợp người thứ ba xuất hiện như thế này sớm nằm trong dự liệu của cô,
nhưng tiếc là lại phát sinh sau khi qua lại với anh một tháng.
Stephany thực sự muốn bộc lộ thẳng ác ý của mình, "Mục không phải là một người
tình quá tốt, anh ấy không có tính nhẫn nại, tôi thấy anh ấy sẽ mau
chóng chán cô thôi, cô nên mau mau rời đi, để tránh sau này rơi vào quá
sâu, tổn thương chính mình."
"Nếu như tôi rời đi, người thay thế
vị trí của tôi sẽ là cô sao?" Nghe Tần Tường hỏi xong vẻ mặt của cô ta
thoắt xanh thoắt trắng, "Có phải bản thân cô đã rơi vào quá sâu rồi
không?"
Nói thật, cô thật sự rất đồng tình với cô gái này, hơn
nữa -- lúc này cô thấy Mục Thần Nhất đã đứng sau lưng Stephany rồi, càng thêm thông cảm cho cô ta. Ai da, ngay cả cơ hội gương vỡ lại lành với
Mục Thần Nhất cô gái này cũng không có nữa rồi.
"Cô chiếm chỗ của tôi, xin tránh ra." Mục Thần Nhất nói với vẻ mặt vô cảm.
Ở góc độ của Tần Tường có thể nhìn rõ mặt mày Stephany đã tái nhạt và bối rối, "Mục, anh….anh đến đây lúc nào?"
Anh lạnh lùng nhìn cô, không trả lời.
"Mục, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?" Giọng nói buồn bã của cô khiến Tần Tường cảm thấy chua xót trong lòng.
"Mười giây, mời cô rời khỏi tầm mắt của tôi ngay lập tức." Vẻ mặt của Mục
Thần Nhất tuyệt tình càng làm cho Tần Tường cảm thấy trong lòng nguội
lạnh.
Stephany lặng lẽ đứng lên, đi tới ngồi xuống ở một vị trí khá xa, đôi mắt vẫn còn ngơ ngác nhìn về phía bên này.
"Sau này bớt nói lời vô ích với loại phụ nữ này." Mục Thần Nhất ra lệnh.
"Sau này sẽ không có cơ hội nhiều lời với họ nữa." Cô nhấp một ngụm cà phê. Vẫn là không nên uống rượu, vừa uống đã say.
Anh lấy tay che cái tách của cô, đôi mắt nhìn cô chằm chằm, "Có ý tứ gì?"
"Em ký hợp đồng với một công ty đại diện ở Anh, công việc nửa năm sau của
em chủ yếu đều ở Châu Âu." Cô bình tĩnh nói, sau đó rất thận trọng quan
sát vẻ mặt của anh.
Đôi mắt Mục Thần Nhất bỗng nhiên tối sầm lại, "Vậy hôm nay em tìm anh dùng cơm là muốn nói điều gì?"
"Em muốn nói." Cô liếm liếm môi, sao cảm giác trong ánh mắt của anh sắt như dao vậy chứ? "Nếu như anh không phản đối, bữa cơm hôm nay anh mời em
đi, coi như là bữa ăn chia tay của hai chúng ta nhé!"
"Em muốn chia tay?" Lông mày anh nhíu chặt lại, "Ai đã đồng ý hả? Anh có nói qua hai chữ chia tay sao?"
"Anh chưa nói qua, nhưng đổi lại là em nói chẳng lẽ không được?"
"Không được!" Anh dứt khoát hủy bỏ ý tưởng của cô, đưa điện thoại của mình cho cô. "Gọi điện thoại cho công ty đó, gọi ngay bây giờ."
Cô nhướng mày, "Làm gì chứ?"
"Hủy bỏ hợp đồng của em ngay lập tức."
Đôi môi đỏ mọng của cô nhếch lên, "Vi phạm hợp đồng sẽ phải bồi thường tiền."
"Vậy thì cứ bồi thường cho người ta."
"Em không trả nổi."
"Anh trả cho em."
"Không cần, em rất xem trọng công việc này."
"Anh giúp em tìm công ty đại diện ở Mỹ."
"Em muốn đến Châu Âu phát triển."
"Châu Âu có gì tốt?"
"Có được hay không là do em quyết định."
Mục Thần Nhất bóp chặt tay cô đến phát đau, "Em chính là muốn rời khỏi anh, phải không?"
Cô cắn cắn môi, "Em rời đi trước khi anh vứt bỏ em, đối với anh có tổn
thất gì đâu? Dù sao thì người tình của anh cũng nhiều vô số kể, tìm một
người không khó chút nào."
"Bây giờ đối với người khác anh không có hứng thú."
Tần Tường nhăn nhăn mũi, "Có phải anh đã quen bỏ rơi người khác, chứ không quen người khác rời bỏ mình trước đúng không?"
"Đúng thì sao?"
"Nghe nói người tình của anh chỉ có thể duy trì thời hạn qua lại với anh một
tháng thôi, hai chúng ta cũng đã ở bên nhau hai mươi tám ngày rồi."
"Thời hạn dài hay ngắn là do anh quyết định."
"Anh sẽ không hi vọng em trở thành người phụ nữ của cuộc đời anh chứ?"
"Nếu như anh muốn thì đúng vậy."
"Mục Thần Nhất, anh không những độc tài chuyên quyền, hơn nữa còn không phân rõ phải trái!"
"Cám ơn em khen ngợi." Anh bắt chước theo giọng điệu nói chuyện của cô trước đây.
Cô hít sâu một hơn, "Mặc kệ anh nói cái gì, dù sao em cũng đã mua vé máy bay rồi, ngày kia sẽ đi."
Ánh mắt của Mục Thần Nhất giống như là muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy, "Anh
chưa từng gặp qua người phụ nữ máu lạnh giống như em vậy. Em dám nói em
không động lòng với anh đi? Một chút tình cảm cũng không có sao? Một
chút cảm giác lưu luyến cũng không có sao?"
Trái tim Tần Tường
nhảy bình bịch, cô không dám nghĩ sâu thêm, ngoài miệng vẫn cứng rắn,
"Dù sao anh cũng chưa bao giờ động lòng với phụ nữ, sao em phải giao
tình cảm chân thành cho anh?"
Mục Thần Nhất cứng đờ nhìn cô chằm chằm, đột nhiên buông tay ra, "Được, em muốn đi thì đi đi! Anh mặc kệ em."
"Anh cũng không phải là người giám hộ của em, dĩ nhiên không cần phải để ý
đến em." Ánh mắt của anh đâm vào trái tim cô đau đớn, có một loại cảm
xúc mà trước giờ không để ý đến, một nỗi đau không biết tên, từ từ bò ra khỏi nơi tận cùng của trái tim.
Lúc ra khỏi khách sạn, Tần Tường đứng bên cạnh xe của anh hỏi: "Anh muốn về nhà sao? Có thể tiễn em một đoạn không?"
"Em tự gọi taxi đi, anh còn có cuộc hẹn khác." Dường như anh đang cố ý trêu tức cô, liếc nhìn Stephany cũng bước ra từ trong khách sạn, lập tức lớn tiếng gọi, "Stephany, lên xe!"
Ánh mắt của cô ta đột nhiên sáng
ngời, gần như dùng tốc độ bay để chạy xuống mười mấy bậc thang, chạy
thẳng vào trong xe của Mục Thần Nhất.
"Mục? Đi xem bộ phim mới của em có được không? Bây giờ đang công chiếu trên toàn nước Mỹ." Stephany nũng nịu hỏi.
"Không, về nhà anh ngay bây giờ." Anh không hề liếc mắt nhìn Tần Tường, lập tức cho xe chạy, xông ra ngoài.
Tần Tường buồn bã nhìn theo ánh đèn xe sáng trưng cuối cùng cũng biến mất
trong bóng đêm, cảm giác trái tim đau đớn như bị cây kim nhỏ bé bén nhọn đâm vào, dần dần khuếch đại lan tràn ra, sau đó trải rộng khắp lồng
ngực.
Rốt cuộc thì đàn bà cũng không thể giống đàn ông, với
chuyện tình cảm cũng giống như giấy lau vậy, dùng xong là vứt đi ngay
lập tức. Nếu như ban đầu cô không có động lòng, không có bị anh hấp dẫn
thì sao đêm đó cô lại ở lại, sao lại bằng lòng giao cả thể xác và tâm
hồn của mình cho anh?
Nhưng trận đấu giữa đàn ông và đàn bà dù sao vẫn có một kết cục, cô không muốn thua, cũng chỉ có thể cố gắng kiên cường.
Mối tình đầu của cô, người đàn ông đầu tiên của cô, Mục Thần Nhất, tạm biệt.
Sau khi xe của Mục Thần Nhất chạy ra khỏi ba cây số, đột nhiên dừng xe ở ven đường. "Xuống xe."
"Xuống xe?" Stephany nhìn xem xung quanh, "Còn chưa tới nhà anh mà!"
"Bây giờ tôi muốn cô lập tức xuống xe."
Đây là khu vực thương mại, xung quanh đều là quán bar và quán cà phê, Stephany hiểu lầm ý của anh. "Anh muốn uống một ly sao?"
"Cô có xuống hay không?" Anh lạnh lùng hỏi: "Đừng để tôi phải đuổi cô xuống xe."
"Anh?!" Cô ta tức giận sắc mặt trắng xanh, "Thì ra anh chỉ muốn đóng kịch cho
con nhỏ đó xem? Nó có cái gì tốt chứ? Em có chỗ nào không bằng nó?"
"Cút!" Chẳng muốn phải giải thích với cô ta, Mục Thần Nhất vươn tay mở cửa xe cho cô ta.
Stephany nhảy xuống xe, buột miệng chửi rủa, "Mục Thần Nhất, cái tên đàn ông
không có lương tâm này, anh nghĩ rằng bọn tôi yêu thích anh sao? Anh
đừng có chảnh chọe rồi tự tâng bốc mình! Loại đàn ông như anh đáng đời
không có ai yêu, cả đời anh cũng không biết được tình yêu chân chính là
gì, anh chỉ là một cái vỏ trống rỗng, một cái máy chỉ biết làm tình
không có chút cảm xúc!"
Mục Thần Nhất không để ý tới lời mắng chửi của cô ta, kéo cửa xe lên rồi khởi động máy, trực tiếp vứt bỏ cô ta ở trên đường.
Tức giận! Không phải vì người phụ nữ ngu ngốc vừa rồi, mà bởi vì người phụ
nữ nhẫn tâm Tần Tường. Không phải anh tức giận lần đầu tiên có cô gái
chủ động nói chia tay anh, mà là tức giận lúc chia tay cô lại có thể
thoải mái bình thản như vậy, không có một chút lưu luyến bịn rịn nào. Ở
bên cạnh anh có gì không tốt? Danh tiếng, tình thú, anh được khắp nơi
công nhận là người tình ưu tú nhất, bao nhiêu cô gái muốn được anh xem
trọng, vậy mà cô lại khoanh tay đẩy anh ra ngoài?
Mỗi khi anh
buồn bực trong lòng thì có điện thoại tới quấy rầy, anh cũng không thèm
nhìn dãy số gọi tới, trực tiếp tháo pin điện thoại, sao đó ném di động
ra ghế sau.
Chưa bao giờ có một cô gái có thể làm cho anh buồn
bực như vậy, chẳng lẽ trận đấu này của hai người họ sẽ kết thúc bằng
thất bại của anh sao? Không được, bất luận là sự nghiệp, hay là phụ nữ,
anh chưa bao giờ thua, tuyệt đối sẽ không ngoại lệ. Anh sẽ nghĩ cách để
lần này hòa nhau!
Tần Tường nghe giọng nói truyền đến trong điện thoại: Người nhận hiện tại không thể nghe máy, xin vui lòng gọi lại sau.
Anh tắt máy? Anh tức giận không muốn nhận điện thoại của cô như vậy sao?
Hay là bận thắm thiết với Stephany nên không muốn bị quấy rầy?
Vốn là muốn gọi điện thoại khéo léo giải thích với anh, bây giờ xem ra không cần nữa rồi.
Như vậy cũng tốt, dứt khoát chia tay, từ nay về sau là những người tự do,
lúc gặp lại cũng sẽ không vì chuyện cũ mà sinh lòng oán hận, không làm
được người yêu, đến cuối cùng ngay cả làm bạn cũng được.
Tần
Tường bước đi liêu xiêu trong cơn mưa phùn. Từ nay về sau, anh vẫn là
anh, có lẽ không liên quan gì đến Tần Tường cô nữa, đây mới là cuộc sống mà cô muốn. Chẳng lẽ thật sự muốn trong chuyện tình yêu phải đụng đến
đầu rơi máu chảy, phân rõ thắng bại mới bằng lòng buông tay?
Cô
phải về thu dọn hành lý, nghe nói nước Anh nhiều sương mù, mùa này rất
lạnh, nên phải mua mấy cái áo lông, không biết đối tác bên kia tính tình thế nào, có thể hòa thuận vui vẻ không. . . . . .
Tâm trạng cô
rất lộn xộn, thật lâu sau cô đột nhiên tỉnh ngộ, tự hỏi bản thân rất
nhiều chuyện, nhưng thật ra là vì cô sợ phải rời khỏi nơi này, hoặc là
nói sợ phải rời xa Mục Thần Nhất.
Chẳng lẽ cô thật sự yêu anh? Như vậy trận chiến này là cô thua sao?
Nhẹ nhàng sờ vào cánh tay trần, hình như lòng của cô còn cảm nhận được cái
rét lạnh lẽo của mùa đông trước hơn cả cơ thể. Thật sự sợ, sợ đánh mất
trái tim mình, sợ đánh rơi tình cảm ở góc khuất, mặc cho người ta nhạo
báng và chà đạp.
Nhưng mà cô không muốn lọt vào danh sách phụ nữ của anh, không cần!
Chạy băng băng trên đường phố New York, cô phải nghĩ cách để thoát ra khỏi
sự sợ hãi trói buộc tâm hồn này, cô phải nhanh chóng tìm được một chỗ an toàn nhất để ẩn mình giấu đi, đóng chặt tâm hồn, đóng chặt tình cảm.
Tháng đầu tiên sau khi đến Luân Đôn, Tần Tường dựa vào tài năng phi thường
của mình, dưới sự dẫn dắt tỉ mỉ của công ty đại diện, rất nhanh chống
thuận lợi tiến vào giới âm nhạc cổ điển Châu Âu vốn luôn tự đánh giá cao và tính bài ngoại (loại bỏ những gì của nước ngoài), liên tiếp mấy buổi biểu diễn đều vô cùng thành công. Công ty đại diện của cô biết đã khai
thác được con gà đẻ trứng vàng, vô cùng hài lòng, vốn là ký hợp đồng một năm, nhưng mà mới hơn một tháng liền thu xếp muốn kéo dài thời hạn hợp
đồng với cô thành ba năm, trong đó quản lý công ty George Allen tỏ rõ
nhiệt tình khiến Tần Tường suýt chút nữa không chống đỡ được.
George Allen cũng được xem là xuất thân từ gia đình âm nhạc, ba mẹ của anh rất có danh tiếng trong giới âm nhạc cổ điển, còn George thì đã được học âm nhạc cổ điển từ khi còn nhỏ, sau này lại chuyển sang làm kinh doanh,
chưa tới ba mươi tuổi đã tự mình tạo dựng sự nghiệp ở đây, coi như là
tuổi trẻ tài cao.
Tần Tường thấy được trong sự nhiệt tình anh ta
dành cho mình còn có ý tứ khác, nhưng cô vừa mới kết thúc mối quan hệ
với Mục Thần Nhất, vẫn chưa muốn bắt đầu một tình cảm mới, đã bóng gió
từ chối anh ta vài lần, nhưng anh vẫn rất kiên nhẫn, khiến cô cảm thấy
bất đắc dĩ nhưng lại không biết làm sao, cho nên khi anh ta đề nghị muốn thay đổi hợp đồng với cô, cô quả quyết từ chối.
George rất thất
vọng, nhưng dù sao vẫn còn mấy tháng nữa có thể nghĩ cách thay đổi suy
nghĩ của cô, cho nên tạm thời anh không nóng vội, vì vậy thường xuyên
mời Tần Tường dùng cơm, để mối quan hệ gần gũi hơn. Còn Tần Tường vì
mình sự nghiệp, và vì làm bạn với George cũng khá hay nên đành phải đồng ý.
Mỗi lần George mời cô dùng bữa đều có vô số các loại lý do.
Đại tiệc kiểu Nga, đại tiệc theo cách thức tiêu chuẩn, món ăn Ấn Độ, đồ
ăn Thái Lan, anh và Tần Tường gần như ăn khắp các nhà hàng lớn nhỏ đặc
sắc ở Luân Đôn.
Hôm nay lý do của anh lại càng không thể từ chối.
"Shirley, hôm nay là sinh nhật của anh, em dùng bữa với anh có được không?" Mặc
dù George đã hai mươi chín tuổi rồi, nhưng dáng dấp rất trẻ trung và
khuôn mặt búng ra sữa, lần nào năn nỉ cô cũng làm ra vẻ mặt đáng thương, làm cho người ta không đành lòng từ chối.
"Shirley" là tên tiếng anh mà Tần Tường đặt cho mình sau khi đến Châu Âu, cô phát hiện mọi
người ở Âu Mĩ phát âm tên cô không được rõ, như vậy không thuận tiện cho người khác gần gũi với cô, quả nhiên sau khi cô dùng tên "Shirley" này, rất nhiều bạn bè nước ngoài cũng sẽ chào hỏi cô vô cùng nhiệt tình.
Tần Tường thật sự không biết nên đáp lại anh thế nào, "George, kể từ khi em tới đây, một tháng đã béo lên bốn năm pound, nếu cứ tiếp tục ăn thì
ngay cả lễ phục cũng mặc không vừa, vậy làm sao mà diễn đây?"
"Không sao, anh giới thiệu câu lạc bộ tập thể hình tốt nhất cho em, ở đó có cố vấn sức khỏe riêng của anh, cô ấy có thể lập kế hoạch chi tiết giảm cân riêng cho em, vô cùng hiệu quả. Hơn nữa, ba mẹ của anh đã đi Thụy Sĩ
trượt tuyết rồi, sinh nhật mà có một mình anh sẽ rất cô quạnh đó!"
George năn nỉ, khuôn mặt búng ra sữa dễ thương đó quả thật làm cho bất
cứ ai cũng không thể từ chối.
Cô không khỏi thở dài, "Được rồi! em đi với anh, muốn em tặng quà sinh nhật gì nào?"
Anh hưng phấn giơ tay lên, "Em đồng ý mừng sinh nhật với anh đã là món quà
tốt nhất rồi!" Anh cầm lấy cái hộp giấy ở bên cạnh, "Đúng rồi, hôm nay
có bưu kiện chuyển phát cho em, chắc là quà tặng của người hâm mộ đúng
không?"
Tần Tường gỡ niêm phong, mới vừa mở một góc hộp ra lại
vội vàng đậy lại, cười nói: "Anh còn không nhanh thay quần áo? Chậm trễ
là em thay đổi chủ ý đấy, nhưng mà không còn ai dùng bữa với anh sao!"
Sau khi dụ dỗ George rời đi, cô mới lại mở nắp hộp ra, bên trong lại là một cây đàn Violon đã bị đập bể, hoàn toàn tan nát, hình như bị ai đó ra
sức đập bể. Người gửi thứ này và người để mấy thứ rác rưởi khủng bố
trước cửa nhà lúc trước là cùng một người sao? Nếu đúng là vậy thì mục
đích của người đó là gì chứ?
Từ lúc này, trong lòng Tần Tường bắt đầu lo lắng.
George chở cô đến trước một nhà hàng Trung Quốc, hiển nhiên là anh muốn nương
theo khẩu vị của Tần Tường nên mới chọn chỗ này, nhưng còn chưa dừng xe
hẳn, liền thấy trước cửa nhà hàng vây quanh rất nhiều người.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Tần Tường nhìn ra chỗ lộn xộn bên ngoài, có rất
nhiều ánh đèn flash đang lóe lên. "Có phóng viên à? Em thấy hay là thôi
đi!" Nếu là chụp ảnh cô và George dùng bữa với nhau, không biết lại muốn nhiễu loạn thế nào đây, lần trước cô và George dùng bữa bị người ta
chụp lén, hôm sau báo chí liền đăng tin tức, suy đoán rằng sau khi cô bị Mục Thần Nhất vứt bỏ đã vui vẻ với người mới.
Ha ha, tại sao
giới truyền thông đều cho rằng Mục Thần Nhất bỏ rơi cô? Xem ra truyền
thông đều tư duy theo quán tính đàn ông là người có khả năng chủ đạo.
"Để anh xem thử." Anh cũng không muốn đêm nay lại bỏ qua cơ hội dùng bữa phát triển tình cảm với người đẹp.
Anh đến trước cửa một lát lại quay trở lại, sau khi lên xe mới nói: "Là Mục Thần Nhất dùng bữa ở trong đó, hình như là anh ta cãi nhau với người
tình cũ, đập bể bàn ghế, kết quả là ông chủ nhà hàng phải báo cảnh sát."
Mục Thần Nhất? Anh ấy đang ở đây? Người tình của anh vẫn nhiều như vậy, bất quá hậu quả lần này lại vô cùng sôi động. Quả nhiên như cô đoán, chắc
chắn sẽ có những người không làm được người tình thì trở thành kẻ thù,
kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt, vài ba câu không hợp liền muốn đánh
nhau.
"Chúng ta đi thôi!" Cô không muốn đụng mặt Mục Thần Nhất.
George cho là cô cảm thấy ở đây xúi quẩy, không nghĩ quá nhiều nên cũng tán
thành, "Được, đường kế bên có nhà hàng món Nhật, rất ngon, anh đưa em
đi."
"Xin lỗi George, em không muốn ăn cơm, hôm nay em hơi khó
chịu, có thể đưa em về nhà nghỉ ngơi trước không?" Nghe tên Mục Thần
Nhất, trong dạ dày cô giống như có thứ gì đó trào lên khuấy đảo, làm cô
thấy rất khó chịu.
George ân cần hỏi: "Em không thoải mái à? Anh
đưa em đi khám bác sĩ nha, cách đây ba con đường là nhà của bác sĩ riêng của gia đình anh."
"Không cần đâu, em về nhà tự uống thuốc là ổn thôi." Cô nóng lòng muốn rời khỏi chỗ này, đột nhiên ngẩng đầu lên lại
thấy ở giữa đám phóng viên đang xôn xao náo động, sau đó Mục Thần Nhất
lạnh lùng bước ra trong sự vây chặt của mọi người, đi thẳng về hướng bên này.
"Anh Mục à, xin hỏi anh và cô Rosalie vẫn còn tình cảm sao? Hai người đang hợp lại, hay là đã chia tay rồi?"
"Anh Mục, người tình của anh nhiều như vậy, chẳng lẽ anh không cảm thấy tình cảm tràn lan sẽ đem đến nhiều phiền toái cho anh sao?"
"Anh Mục à, anh chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn sao?"
Mục Thần Nhất đột nhiên đứng lại, đưa mắt bắn về phía mọi người rồi lạnh
giọng, "Các người là một đám chó săn nhàm chán, cũng nên cút xuống địa
ngục đi!"
Anh đi đến bên cạnh chiếc xe phía trước Tần Tường, mở
cửa xe ngồi vào, lập tức khởi động máy, anh vô tình liếc ra ngoài cửa
xe, đột nhiên tầm mắt chạm vào ánh mắt của Tần Tường. Ánh mắt của hai
người chạm nhau, trong khoảnh khắc liền dây dưa như thế.
Hô hấp của Tần Tường ngưng đọng mấy giây, dạ dày lại xoắn mạnh hơn. Cô dùng hết hơi sức nói với George: "Lái xe đi."
George không biết xảy ra gì chuyện, nhưng vẫn lái xe ra khỏi bãi đậu xe phía trước nhà hàng.
Quay đầu lại nhìn về phía xe của Mục Thần Nhất, xe của anh cũng sắp rời đi,
nhưng mà anh đi hướng đường hoàn toàn ngược lại với họ.
Cô thở ra một hơi, không biết là có chút mất mác, hay là gỡ bỏ được một gánh nặng.
George khăng khăng muốn đưa cô đi khám bác sĩ, cô đành phải đồng ý.
Giằng co ở nhà bác sĩ hết hai tiếng đồng hồ, bác sĩ đề nghị hôm sau cô phải
đến bệnh viện làm kiểm tra kỹ hơn, cô không có tỏ thái độ, bởi vì công
việc quá nhiều làm không xong, chỉ khó chịu một chút đâu cần phải đến
bệnh viện. Nhưng George nhanh nhẹn đồng ý ngay lập tức, hơn nữa dùng
thân phận ông chủ cứng rắn ra lệnh buộc cô phải nghỉ ngơi một tuần,
dưỡng bệnh cho tốt, bảo là về chuyện công việc cô không cần phải lo
lắng, đương nhiên anh sẽ giải quyết được.
Cuối cùng George lái xe đưa cô về nhà, thậm chí còn muốn đưa cô lên nhà, nhưng bị Tần Tường
ngăn lại dưới lầu. Cô biết, nếu như mình đồng ý để George tiến một bước
đến gần cuộc sống của mình, thì người đàn ông nhiệt tình đơn giản này
nhất định sẽ lập tức hiểu lầm là cô đang ngầm gợi ý cho anh, mà cô thì
thật sự không muốn phát triển sâu hơn với anh.
Lên cầu thang, lối đi mờ mịt yên tĩnh đến đáng sợ. Hôm nay cô thật sự có chút không thoải
mái, thật vất vả leo lên hai tầng lầu, mệt đến mức thở hổn hển.
Đứng trước cửa nhà, cô cúi đầu lục lọi tìm chìa khóa trong túi xách. Bỗng
nhiên trong bóng đêm có người mạnh mẽ ôm eo cô từ phía sau, cô hoảng hốt thét lên, chìa khóa rơi trên mặt đất, ngay sau đó cô vừa muốn phản
kháng, liền nghe được một giọng nói quen thuộc cười lạnh bên tai.
"Chịu về rồi sao?"
Mục Thần Nhất? Cô giật mình bật thốt lên, "Sao anh lại ở đây? Làm sao anh biết chỗ ở của em?"
"Chuyện của em có cái gì mà anh không biết chứ?" Anh bật bật lửa lên, cúi đầu
tìm chìa khóa giúp cô, ánh lửa yếu ớt phảng phất chiếu soi bóng dáng
anh.
"Tới Luân Đôn công tác à?" Cô tìm được chìa khóa trước, đứng dậy mở cửa, "Vào trong ngồi đi." Thật ra thì không cho anh vào nhà thì
anh cũng sẽ vào.
"Đợi bao lâu rồi?" Nếu tính từ lúc bọn họ tách ra ở trước cửa nhà hàng đến bây giờ thì cũng đã gần ba tiếng rồi.
"Một tháng rồi." Anh theo cô vào trong, lại đè bàn tay đang định bật đèn của cô. "Sao không gọi điện thoại cho anh?" Anh ngang ngược hỏi: "Ngay cả
chuyện báo tin cho anh biết cũng keo kiệt vậy sao?"
"Không phải,
chỉ là em cảm thấy vẫn chưa thu xếp ổn thỏa, không biết nói với anh thế
nào." Trời ạ, thái độ của anh như vậy là sao? Lúc trước là ai bỏ cô lại
trước cửa khách sạn, là ai không nhận điện thoại của cô? Bây giờ lại tới đây chất vấn cô, thật là không phân phải trái mà.
"Không cho
nguỵ biện! Anh thấy em là vui vẻ với người mới nên không muốn có quan hệ gì với anh, chính là người lúc nãy à?" Anh nghiến răng nghiến lợi nói.
Cô không nhịn được cũng hừ một tiếng, "Đúng thì sao? Không phải anh cũng
lưu tình khắp nơi sao? Thế nào? Hôm nay anh cũng gặp bất lợi với phụ nữ
đúng không?"
"Vẫn khéo ăn khéo nói như vậy há!" Anh lẩm bẩm suy nghĩ, ngón tay đã sờ cằm dưới của cô, "Vừa rồi người đàn ông trên xe là ai ?"
"Ông chủ của em, vậy anh cũng muốn quản sao?" Cô định đẩy anh ra, nhưng cánh tay của anh kìm lại rất chặt.
"Nếu như anh ta dám đụng vào người phụ nữ của anh, đương nhiên là anh sẽ không bỏ qua cho anh ta."
"Mục Thần Nhất, anh buông ra, cái gì mà người phụ nữ của anh chứ, chúng ta đã chia tay rồi."
"Anh đâu có đồng ý." Hàm răng của anh nhẹ nhàng cắn vào cổ cô, làm cho cơ
thể cô run rẩy. "Anh không đồng ý chuyện đó, ai nói cũng vô dụng." Tay
của anh nhanh chóng sờ tới nút áo của cô, cởi áo khoác của cô bằng tốc
độ nhanh nhất, áo trong, rồi đến áo lót của cô.
Cô che trước ngực lại, tức giận nói: "Mục Thần Nhất, anh nghĩ sao mà muốn làm cái gì thì
làm cái đó vậy? Nếu anh dám làm càn em sẽ lập tức báo cảnh sát đó."
"Tùy em thôi." Anh cúi đầu, hôn vào chỗ mẫn cảm trước ngực cô.
Cô run rẩy muốn đẩy anh ra, tiếc rằng lại khiến cho cơ thể của hai người
dán sát vào sít sao hơn, họ thở dốc kịch liệt, anh cố ý muốn cô đầu
hàng, cho nên tối nay anh tập trung tinh thần hơn bao giờ hết. Lúc đầu
Tần Tường còn cự tuyệt sau đó dần dần đã nghênh hợp, rốt cuộc cũng bị
anh làm tan rã hết mọi lý trí.
Từ sàn nhà đến trên giường, chính
họ cũng không biết họ làm sao mà tìm được cái giường nữa, giống như
trước đây, bọn họ chỉ chìm đắm trong dòng suy nghĩ chiếm hữu mạnh mẽ và
trả thù đối phương, dục vọng bốc lên mãnh liệt phải nhanh chóng thả hồn
vào trong sự nồng nàn đó.
Xa nhau một tháng, nếu không phải là khắc cốt ghi tâm nhau thì sao lại có màn sum họp như vậy?
Rơi vào tình yêu nam nữ, thường là vào lúc cuối cùng mới tìm được tình yêu.