Người Đàn Ông Hoàng Kim
Khi một nhạc phổ và
một đĩa CD cùng được đặt trên bàn chủ tịch hội nghị thì Tần Tường ý thức được bản thân đã phạm phải sai lầm lớn nhất -- thiếu kinh nghiệm.
Cô chỉ biết sáng tác, lại không nghĩ đến việc cho ra một sản phẩm hoàn
chỉnh, thật ra thì cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi cho việc thiếu kinh
nghiệm, bởi vì với thời gian ba ngày không đủ cho cô liên hệ điều động
dàn nhạc đến phối hợp ghi âm với mình. Nhưng Mục Thần Nhất thì khác, ở
nước Mỹ này có ít nhất bảy tám dàn nhạc đã từng chịu sự chỉ huy điều
động của anh, càng không cần bàn đến chuyện hiện tại anh còn đảm nhiệm
chức Tổng giám và nhạc trưởng của Nhà hát Opera Metropolitan New York,
đối với anh mà nói ghi âm hoàn toàn là chuyện cỏn con không đáng nhắc
tới.
Cũng may chủ tịch xem nhạc phổ của cô trước, sau khi xem
xong đánh giá rất cao, "Thật sự không nhìn ra đây là lần đầu tiên cô Tần sáng tác, nhạc khúc thành thục, giai tuyệt đẹp, rất phù hợp với không
khí đại hội lần này của chúng ta."
Tần Tường khẩn trương cả buổi rốt cuộc tâm tình cũng bình tĩnh lại đôi chút, điềm tĩnh tỏ lời cám ơn chủ tịch.
Kế tiếp đương nhiên là nhìn biểu hiện của Mục Thần Nhất rồi.
Đĩa CD được để vào dàn âm thanh cao cấp, từ trong đó phát ra giọng nữ ngâm
xướng thanh nhã như thiên âm, trong phòng ngoại trừ Mục Thần Nhất thì
phần lớn ánh mắt mọi người đều tỏa sáng, bao gồm cả Tần Tường.
Ca khúc phong phú và chặt chẽ, khí thế tao nhã và cao quý hòa vào từng nốt nhạc, giọng hát của người nữ kia như tơ lụa bóng loáng, giống như nữ
thần mặt trăng dịu dàng chiếu rọi xuống cả vùng đất.
Tần Tường thật sự không nhịn được nữa, lặng lẽ đi tới bên cạnh anh, thấp giọng hỏi: "Giọng nữ này là Sarah sao?"
"Ừ." Mục Thần Nhất cảnh giác nhìn cô, chờ nghe tiếp theo cô sẽ nói ra câu bình luận gì đó khó nghe.
Không ngờ tới cô lại hăng hái lạ thường nói: "Thật sự không ngờ tới, trong
thời gian ngắn như vậy anh lại có thể mời được chị ấy! Giọng hát của
Sarah luôn luôn tuyệt vời như vậy!"
Cô xúc động kiễng chân ôm lấy Mục Thần Nhất, hành động bất ngờ khiến cho anh mê mẩn.
"Cuộc tranh tài này tôi nhận thua, đĩa CD này có thể copy một bản cho tôi
không? Tôi bảo đảm giữ kín bí mật nội dung trong đĩa." Cô giơ tay thề.
Giờ phút này, kết quả của cuộc tranh tài đối với cô đã không còn quan
trọng, quan trọng nhất là có thể lấy được ca khúc mới nhất của thần
tượng của mình, đây chính là bản mẫu duy nhất trên toàn thế giới đó!
Mục Thần Nhất nhìn cô chằm chằm, không trả lời.
Chủ tịch hội nghị ho khan một tiếng, muốn gọi lại sự chú ý của hai người,
"Tôi thấy nên quay lại chuyện này, qua cuộc tranh tài lần này của hai
người, chúng tôi nhận được tác phẩm vô cùng xuất sắc của cả hai, tác
phẩm của Mục vô cùng thích hợp để làm ca khúc khai mạc đại hội. Cô Tần,
cô có đồng ý để tác phẩm của cô làm ca khúc bế mạc cho chúng tôi không?"
"Vô cùng vui lòng!" Cô không ngờ mình có thể qua lại với quan chức thành phố.
"Vậy thì tôi xin thay mặt hội nghị, cám ơn hai vị đã gửi đến những đóng góp chân thành nhất!"
Mục Thần Nhất khẽ sờ cằm, "Đối với sự sắp xếp cho tác phẩm tôi không có ý kiến."
"Vậy yêu cầu của tôi thì sao?" Tần Tường hỏi tới.
"Cô?" Anh sâu xa nhìn cô, "Để có được vật mình muốn, thì phải trả một cái giá rất cao."
"Anh muốn tôi trả cái gì?" Tuy rằng cô rất nóng lòng muốn lấy được đĩa CD kia, nhưng tính cảnh giác cơ bản nhất vẫn phải có.
Lúc này đổi lại Mục Thần Nhất lại mỉm cười, "Tối nay cùng dùng bữa thì thế nào?"
Tần Tường nhìn anh, "Anh có chắc là tối nay không có cuộc hẹn khác không?"
"Đã từng có, nhưng bây giờ thì không có."
Sao trong nụ cười của anh ta lại có vài phần mập mờ vậy? Tần Tường nghiêm
túc cân nhắc một hồi, cuối cùng vẫn quyết định đồng ý. Ở nơi công cộng
thì anh ta có thể làm gì cô được chứ? Dựa vào tài năng và danh tiếng của anh ta, sẽ không cần hạ “độc thủ” với cô gái bé nhỏ như cô đâu nhỉ?
"Ăn được món Ý không?" Mục Thần Nhất lấy thực đơn nhìn thoáng qua lại đưa
cho Tần Tường, "Vẫn là chủ nghe theo khách thì hay hơn."
Cô không khách khí nhận lấy thực đơn, "Không ngờ Thần Zeus cũng sẽ có phong độ
như vậy, tôi còn tưởng là anh dẫn dắt quyết định trên bàn ăn luôn đó!"
"Trước kia đều như vậy, có điều tối nay tôi muốn phá lệ một lần."
Cô ngẩng đầu lên khỏi thực đơn, "Tại sao?"
"Vì. . . . . Kỷ niệm cuộc tranh tài lần này." Anh lấy một viên đường để vào
trong cà phê, nhẹ nhàng khuấy. Giọng điệu ôn hòa và nụ cười thân thiết,
làm cho anh không hề giống vị Thần Zeus khí thế bức người kia nữa.
Nhưng mà anh ta thay đổi nhiều như vậy thì cái nào mới đúng là bản tính của anh ta?
Tần Tường lặng lẽ quan sát thế nhưng lại bị anh phát hiện, "Tưởng là từ
trên mặt tôi nhìn ra bông hoa sao?" Anh hỏi, hiếm khi có được vài phần
hài hước.
"Chỉ là hơi tò mò về anh." Cô thẳng thắn nói không e dè. "Cuối cùng mục đích thật sự mời tôi ăn cơm là gì?"
Mấy hôm trước cuộc tranh tài, ánh mắt của Mục Thần Nhất tưởng chừng như hận không thể ăn tươi nuốt sống cô, làm sao có thể trở thành người khiêm
tốn nhanh như vậy chứ? Đánh chết cô cũng không tin.
"Được rồi,
tôi nói thật." Đường vân trên môi anh lại sâu thêm mấy phần, "Tôi nói
tôi bắt đầu cảm thấy có hứng thú với cô, cô có tin không?"
"Hả?"
Ly thủy tinh trong tay Tần Tường suýt chút nữa rơi xuống bàn, sao lại
sợ cái gì thì liền đến cái đó vậy? "Thần Zeus đại nhân, có lẽ là anh hoa mắt rồi, cô gái như tôi khắp người đều là gai không có chút xíu hấp dẫn đáng giá, càng không thể sánh với những cô tình nhân xinh đẹp của anh."
"Cô không cần giống với những người khác, thật ra hoa hồng có gai là đẹp
nhất." Ánh mắt của anh nhìn cô một cách mập mờ, nhếch miệng hỏi, "Thế
nào? Bị những lời này của tôi dọa sợ rồi à?"
"Đúng vậy. Không ngờ ánh mắt của Thần Zeus lại đặc biệt như vậy." Cô vội vàng pha trò, trong lòng hoàn toàn hỗn loạn, suy nghĩ xem mình nên đối đáp như thế nào.
Thế nhưng anh lại cười trước, "Không cần quá khẩn trương, cô thật sự vẫn
còn non nớt, tôi tạm thời không có hứng thú ra tay với cô, chỉ là có
hứng thú muốn hợp tác với cô thêm vài lần."
Tần Tường thở ra một hơi, "A, hợp tác sao? Tôi không thành vấn đề. Nửa năm sau tôi đều có lịch trình."
Một tiếng đồng hồ sau đó, hai người trò truyện trong không khí hòa bình
thân tình. Thỉnh thoảng Tần Tường còn sinh ra ảo giác -- rốt cuộc có
phải do trong lòng cô có thành kiến, đã hiểu lầm con người của Mục Thần
Nhất không?
Dùng bữa xong, khi anh đề nghị đưa cô về nhà, cô không có từ chối.
Ngồi trên xe của anh, cô nói đùa, "Có bao nhiêu phụ nữ mây mưa trên xe của anh rồi?"
"Không nhớ rõ nữa." Thẳng thắn là ưu điểm lớn nhất của anh.
"Nhiều bạn gái như vậy, anh có thể phân chia chính xác lịch trình cho họ sao?
Lúc gọi điện thoại, nói chuyện phiếm hoặc là nói mớ sẽ không gọi sai tên chứ?"
Mục Thần Nhất liếc mắt nhìn cô, "Lòng hiếu kỳ của cô rất lớn."
"Anh cứ nói thẳng là tôi nhiều chuyện đi." Cô cười khanh khách, tối nay uống hai ngụm rượu vang đỏ, không ngờ rượu lại phát tác nhanh như vậy, bây
giờ đầu của cô đã hơi choáng váng.
Lấy điện thoại ra gọi cho Đinh Mẫn Tuệ, "Mẫn Tuệ, bây giờ mình đang về nhà, đúng, Mục Thần Nhất đưa
mình về, yên tâm đi! Không có việc gì."
Nghe cô nói chuyện điện
thoại xong, Mục Thần Nhất thong thả hỏi "Có phải hình tượng của tôi
trong mắt cô và bạn cô đã hết thuốc chữa rồi không?"
Tần Tường
cười cười, "Khi hầu hết mọi người không thể tiếp xúc với đương sự thì
cũng chỉ có thể tin vào truyền thông. Với lại anh cũng biết đó, tiếng
tăm của anh ở bên ngoài là như sấm bên tai."
"Như sấm bên tai là hỏng bét rồi?" Anh hỏi ngược lại: "Trong mắt cô, tôi là hạng người gì?"
Cô xoa xoa huyệt thái dương, "Ở phương diện âm nhạc anh vô cùng xuất sắc,
tài ba của anh dứt khoát là hạng nhất, nhưng về phương diện đối nhân xử
thế lại rất thất bại."
"Thất bại thế nào?" Giọng của anh trầm xuống.
"Anh kiêu căng, tự phụ, cao ngạo, tự cho mình thanh cao, điều này cho thấy
anh không có người bạn nào. Anh đa tình đến nỗi yêu đương lan tràn, vĩnh viễn sẽ không có một tình yêu chân chính thuộc về anh." Cô lẩm bẩm kể
lể những nhận biết về anh, bởi vì say rượu nên không có hơi sức nhìn
thấy khuôn tái mét của Mục Thần Nhất.
"Đến nhà cô rồi." Anh dừng xe, ngoài cửa xe có thể nhìn thấy ánh đèn chỗ biệt thự của Tần Tường ở.
"Hả? Đến rồi à?" Tần Tường xoa xoa đôi mắt buồn ngủ của mình, mơ hồ cầm lấy ba lô lên, tay kia thì mở cửa xe.
"Chờ một chút." Từ phía sau Mục Thần Nhất vỗ vỗ vào vai cô, "Cô có muốn biết tại sao tôi lại có nhiều bạn gái như vậy không?"
"Bởi vì anh quyến rũ vô biên?" Cô quay đầu lại thản nhiên cười.
Anh cũng cười với cô, "Cũng đúng, mà cũng không đúng. Nhưng thật ra là vì
tôi thật sự tò mò, suy cho cùng thì hôn những người phụ nữ khác nhau thì sẽ có cảm giác gì khác biệt?" Cánh tay của anh đột nhiên dùng lực, kéo
Tần Tường vào trong ngực mình, sau đó thuần thục lấy tay siết chặt cố
định gáy cô, anh dùng hơi thở mạnh mẽ và nụ hôn nồng nhiệt xâm chiếm đôi môi cô.
Chuyện quá đột ngột nên ban đầu cô mở mắt to trừng
trừng, trong phút chốc toàn bộ ý chí một lần nữa xông về đại não. Nhưng
tất cả ý thức này đều quá muộn, lúc Tần Tường đang muốn đánh trả lại anh một cái tát thì Mục Thần Nhất lại thong thả cười nói.
"Quả nhiên ngây ngô giống như tôi nghĩ. Cũng tốt, bây giờ cô gái sạch sẽ hiếm thấy lắm."
Cô trợn mắt nhìn, "Anh muốn làm gì?"
"Hỏi rất hay." Anh buông tay ra, thâm sâu cười với cô, "Có điều câu trả lời là cô tự suy nghĩ. Ngủ ngon."
Đứng trong gió đêm, Tần Tường nheo mắt lại, nắm chặt nắm đấm. Đáng ghét,
mình nhất thời sơ ý lại để cho anh ta chiếm tiện nghi, xem ra trận đấu
sáng tác trước đó chỉ là ngòi nổ đầu tiên trong cuộc chiến của hai
người, trận quyết đấu thật sự vẫn còn ở phía sau.
Ở trên lầu Đinh Mẫn Tuệ đẩy cửa sổ ra hô to, "Sao cậu còn chưa đi lên? Gió đêm thổi thích lắm à?"
Cô cắn chặt răng, xoay người đi vào cổng.
Ngày mai cô muốn đi đến nhà sách, thử xem ở Mĩ có bán “Binh pháp Tôn Tử”
không, giao chiến với Mục Thần Nhất không thể dùng lẽ thường để suy đoán nữa rồi. Càng khó khăn càng muốn khiêu chiến, trong từ điển của Tần
Tường cô chưa bao giờ có hai chữ "chịu thua".
Mục Thần Nhất, chuẩn bị tiếp chiêu đi!
Mục Thần Nhất bước ra từ phòng tắm, tóc vẫn còn nhỏ nước, anh vừa dùng khăn lông lau tóc, vừa lật xem báo hôm nay.
Điện thoại reo lên, anh nhận: giọng điệu lơ đãng hỏi, "Ai vậy?"
"Mục anh thật đáng ghét, nói tối nay gặp nhau ở nhà hàng Moscow, người ta đợi anh ba tiếng rồi đó!" Stephany u oán nói.
"Á, thật sao? Anh quên mất." Anh mở tủ lạnh ra, lấy một lon bia.
"Sao anh có thể quên chứ? Được rồi! Anh mau nói, làm thế nào để đền bù tổn
thất tinh thần cho em đây?" Stephany mượn cơ hội tấn công.
"Nói
thử em muốn cái gì, xem anh có thể cho em hay không." Anh hiểu rất rõ
loại phụ nữ này, tâm và miệng của các cô ấy mãi mãi không đồng nhất, với lại mỗi bước đi của các cô đều có mục tiêu và mục đích riêng của mình.
Anh cũng không hề tin hôm nay Stephany thật sự sẽ đợi anh ba tiếng ở nhà hàng.
"Lễ hội âm nhạc tân niên ở Vienna sang năm, anh phải đưa
em theo." Yêu cầu của cô đối với người khác hơi khó khăn đôi chút, bởi
vì lễ hội âm nhạc mừng năm mới ở Golden Hall Vienna, lúc nào cũng phải
đặt chỗ trước ít nhất một năm, hơn nữa cũng không phải người bình thường có thể có được vé. Nhưng mà đối với Thần Zeus Mục Thần Nhất của giới âm nhạc cổ điển mà nói thì chuyện này lại là dễ như trở bàn tay.
"Để anh tranh thủ xem thế nào đã!" Mục Thần Nhất không muốn cho cô câu trả
lời rõ ràng, ai biết được tháng sau anh có còn hứng thú với cô nàng này
không, nói chi đến sang năm.
"Cái gì gọi là tranh thủ chứ?" Cô nũng nịu nhất quyết không tha.
"Thế thì nếu anh nói “không thể nào” thì em hài lòng không?" Giọng điệu của
Mục Thần Nhất lạnh nhạt khiến Stephany biết mình đã vượt qua giới hạn có thể chịu đựng được của anh.
Chưa bao giờ Mục Thần Nhất để cho
phụ nữ trói buộc tự do của mình, đây là một trong những nguyên tắc mà
tình nhân của anh phải tuân thủ.
"Mục, ngày mai. . . . ."
"Ngày mai anh có việc." Anh thản nhiên cắt lời cô. "Lúc nào anh rãnh sẽ điện thoại cho em."
"Được, em chờ anh." Stephany cũng không dám nói lời vô ích nữa.
Nhưng mà mới ngắt điện thoại được ba giây, chuông điện thoại lại vang lên chói tai lần nữa.
Mục Thần Nhất lại bực mình nhận điện thoại, lập tức hỏi: "Còn có chuyện gì?"
Bên kia truyền đến một giọng nam rõ ràng, "Thế nào? Là người tình hiện tại quấy rầy đến cậu sao?"
"Thiên Tàng?" Mục Thần Nhất vừa nghe ra giọng của đối phương. "Tìm mình có việc à?"
Minh Thiên Tàng, một người bạn tốt hiếm thấy của Mục Thần Nhất. Mấy năm
trước anh đến Mĩ du học gặp được Mục Thần Nhất đang đảm nhiệm vị trí
nhạc trưởng ở đây, Mục Thần Nhất vô cùng sùng bái đối với tài năng trong âm nhạc của anh, cố hết sức thuyết phục anh gia nhập giới âm nhạc cổ
điển, mặc dù bị anh khéo léo từ chối, nhưng hai người chính là vì vậy mà trở thành bạn rất thân.
"Bây giờ mình và Niệm Tình đang ở New York." Minh Thiên Tàng nói: "Buổi hòa nhạc hôm đó vô cùng xuất sắc."
"Các cậu tới sao không báo mình biết một tiếng, mình để vị trí tốt cho hai
cậu." Từ trước đến nay Mục Thần Nhất đối đãi với bạn bè luôn rất hào
phóng.
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi cần gì phải phiền đến cậu."
"Vậy sao bây giờ mới nhớ tới gọi điện thoại cho mình hả?"
"Có chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ. Thôi, mình để Niệm Tình nói với cậu." Điện thoại bên kia rất nhanh chuyển sang giọng của Phương Niệm Tình, "Thần
Nhất, dạo gần đây cậu có hứng thú với việc phối nhạc cho phim truyền
hình không?"
Khóe miệng anh nhếch lên, "Thế nào? Chẳng lẽ cậu
không vẽ truyện tranh nữa, chuyển sang giao thiệp với giới văn nghệ sĩ
rồi hả ?"
"Không phải, là một người bạn thời trung học của mình,
bây giờ đang là nhà sản xuất phim truyền hình ở Nhật Bản, cậu ta làm hết chỉ còn thiếu phối nhạc thôi, nhưng cậu ta tìm hoài vẫn không tìm được
nhà soạn nhạc thích hợp, cậu ta nói bộ phim này nhất định phải phối với
nhạc đệm có hơi hướng cổ điển thì mới hoàn mỹ, nhưng mà bây giờ âm nhạc
của Nhật Bản đa phần đều là phong cách điện tử, nhạc cổ điển hàm súc
thật sự rất khó tìm."
"Được rồi, mình hiểu rồi." Anh lười phải nghe tiếp, "Đối phương trả bao nhiêu tiền?"
"Thật là một doanh nhân chân chính." Phương Niệm Tình không biết nên vui hay
nên bực tức nữa, "Tham vọng của cậu không thể cư xử thu liễm lại một
chút sao? Được rồi, bạn học của mình nói đại khái chỉ có thể chi ra một
triệu yên Nhật thôi! Nếu như cậu chê ít, mình có thể tự bỏ tiền túi bù
thêm vào khoản chênh lệch đó, bởi vì bộ phim này thật sự rất hay."
"Ok, bảo đối phương chuẩn bị kịch bản và hợp đồng fax qua đây, mình sẽ suy
nghĩ lại xem." Mục Thần Nhất không phải là người vì nghĩa khí với bạn bè mà kích động đến nỗi can đảm đem danh dự của bản thân và gia đình ra
làm chuyện lỗ vốn, anh lựa chọn công việc luôn luôn khắt khe và chặt chẽ cẩn thận.
Mặc dù như thế, Phương Niệm Tình vẫn rất vui mừng,
"Mình thay mặt cậu ta cám ơn cậu trước, vậy cho mình số fax của cậu,
mình sẽ báo lại cho cậu ta."
Sau khi ghi lại dãy số, cô lại hiếu
kỳ hỏi một câu, "Gần đây cậu vẫn chưa tìm được người đẹp nào khiến cho
cậu ghi lòng tạc dạ sao?"
Mục Thần Nhất khẽ hừ một tiếng, "Phụ nữ như quần áo, một ngày thay một bộ còn ngại quá ít đấy, ai lại chỉ mặc
có một bộ hoài chứ?"
Phương Niệm Tình cười nói: "Nếu mình đang
đứng trước mặt cậu, nhất định sẽ thay mặt cho phụ nữ khắp thiên hạ dốc
hết sức giáng cho cậu một cái tát."
Anh vỗ vỗ mặt, không biết sao bỗng nhiên nhớ tới Tần Tường, hôm nay suýt chút nữa anh đã bị cô giáng
cho một cái tát. Nếu không phải là anh nhanh nhẹn bỏ đi, dựa vào tình
hình lúc đó Tần Tường hận không thể giết chết anh bằng ánh mắt, thì chưa chắc là anh có thể toàn mạng trở về.
Hoa hồng nhiều gai thì tính thử thách càng cao, nếu muốn hái xuống thì thực sự phải chịu không ít nguy hiểm.
Anh khẽ nở nụ cười sâu xa. Có lẽ đây là một trò chơi rất thú vị, bây giờ mới vừa bắt đầu, anh vẫn chưa muốn kết thúc.
Mười hai giờ đêm, Tần Tường len lén gọi điện thoại cho Tống Thế Hào.
"Thế Hào, rốt cuộc là khi nào anh mới tới thu nhận lại Mẫn Tuệ vậy? Em sắp không chịu nổi cậu ấy rồi."
Tống Thế Hào thản nhiên nói: "Nếu như cô ấy cảm thấy ở lại Mĩ sẽ tự do thoải mái hơn, vậy thì để cho cô ấy ở lại đó đi! Gần đây anh không có thời
gian."
"Anh như vậy là đã xảy ra chuyện gì? Đang bận rộn việc gì
à? Lại có thể bề bộn công việc ngay cả vợ cũng không cần sao? Anh coi
chừng ngày nào đó cậu ấy thật sự bay đi, đến lúc đó cho anh hối hận chết luôn!" Cô cảm thấy giọng điệu của anh đã khác với trước kia, nhưng lại
không biết là khác chỗ nào.
"Nếu như cô ấy thật sự muốn bay, anh
sẽ cho cô ấy bầu trời mà cô ấy muốn." Tống Thế Hào nói: "Dù sao cô ấy
nói ly hôn cũng không phải là lần một lần hai."
"Hả? Đừng nha! Hai người sẽ không thật sự ầm ĩ đến nỗi dẫn đến tình cảnh muốn ly hôn chứ?" Trong lòng cô hơi hoảng sợ.
"Còn có việc gì không? Bên anh hơi bận." Tống Thế Hào muốn ngắt điện thoại.
Tần Tường mau mau nói tiếp: "Mặc kệ như thế nào, chung quy vấn đề giữa hai
người vẫn phải nói cho rõ ràng, không thể cứ tiếp tục nhập nhằng như
vậy!"
"Anh biết rồi, chờ anh xong việc sẽ tìm cô ấy nói chuyện."
"Gần đây anh đang bận việc gì vậy?"
"Một bộ phim truyền hình, lần đầu tiên anh làm nhà sản xuất, vẫn chưa tìm được nhạc sĩ."
Cô lập tức hăng hái, "Có muốn em giúp một tay không?"
"Em? Em sáng tác được sao?"
"Cũng mới bắt đầu thôi, có điều thành tích cũng không tệ lắm." Cô rất có tự
tin, "Nói cho em biết anh cần một ca khúc thế nào, em làm một đoạn ngắn
cho anh nghe thử."
"Được rồi! Cho anh email của em, lát nữa anh
gửi tài liệu liên quan qua, bây giờ anh thật sự phải đi làm rồi." Có lẽ
là không muốn nói đến chuyện của Đinh Mẫn Tuệ, Tống Thế Hào vội vàng
ngắt điện thoại của cô.
"Đã trễ thế này rồi cậu còn nói điện thoại với ai vậy?" Đinh Mẫn Tuệ mở cửa phòng cô, thò đầu vào kiểm tra.
"Một người bạn." Tần Tường che giấu nói, sau đó đẩy cô ấy ra ngoài, "Cậu quay về ngủ đi!"
"Mình không ngủ được, muốn tâm sự với cậu một chút." Đinh Mẫn Tuệ dựa vào giường của cô.
Tần Tường vô cùng bất đắc dĩ, đi đến trước bàn máy vi tính cạnh giường, mở
máy vi tính lên, "Tâm sự cái gì? Tâm sự chuyện hôn nhân của cậu à?"
"Đúng á! Ngoại trừ chuyện này ra mình còn có thể nói chuyện gì chứ?"
"Không phải cậu đã quyết định phải ở New York học mỹ thuật sao? Nói thẳng với
Thế Hào đi!" Tần Tường đã thấy một email trong hộp thư, là của Tống Thế
Hào gửi tới.
"Mình sợ anh ấy không đồng ý. Anh ấy vẫn không tán
thành chuyện mình ra ngoài làm việc, bây giờ mình muốn học ở New York,
chẳng khác nào muốn hai người tách ra dài hạn, có phải Thế Hào sẽ tức
điên lên không."
"Ông xã và sự nghiệp, rốt cuộc cậu muốn cái
nào?" Cô bắt đầu đọc kịch bản, ừm, Tống Thế Hào không hổ danh là biên
kịch số một Nhật Bản, vừa mở đầu đã viết ra một màn lôi cuốn ngoạn mục,
về yêu cầu sáng tác cũng viết rất chi tiết, xem ra đây là công việc vô
cùng thử thách, cô thấy càng thêm hứng thú.
"Hai cái mình đều muốn hết." Đinh Mẫn Tuệ bĩu môi.
"Lòng tham không đáy." Tần Tường nói: "Đây chính là chỗ khó khăn của hai
người sau khi kết hôn. Nếu hai người vẫn còn là người yêu, chỉ cần xử lý vấn đề tình cảm giữa hai người là ổn rồi, hoàn toàn không phải phiền
đến công việc nè, học tập nè, hay kiểu trách nhiệm anh chăm sóc em, em
chăm sóc anh."
"Nói chung là phụ nữ không cần phải bước vào nấm
mồ hôn nhân." Cô nàng cắn đầu ngón tay, "Mình chỉ muốn một chút không
gian riêng và cuộc sống tự do."
"Trong thế giới hôn nhân mà cậu
lại đòi hỏi quá nhiều, ông xã, tình yêu, sự nghiệp, tự do, điều này là
hoàn toàn không thể." Tần Tường khịt mũi khinh bỉ ý nghĩ ngây ngô của cô bạn, tiện tay lấy giấy vẽ khuông nhạc còn trống ở bên cạnh bàn, tối nay chuẩn bị làm thâu đêm, trước tiên phải phác họa ra bản thảo.
Cứ
như vậy, cuối cùng Đinh Mẫn Tuệ cũng ngủ sau khi nói liên miên suốt ba
giờ liền, cuối cùng cô cũng chiến thắng thần ngủ, soạn xong bản sơ thảo.
Sáng sớm cô còn chưa tỉnh ngủ, chợt nghe được Đinh Mẫn Tuệ gào to ở bên ngoài, "Trời ạ! Ai làm vậy?"
Cô vội vàng chạy ra cửa, chỉ thấy Đinh Mẫn Tuệ đang giận dữ đứng thở hổn
hển. Ở trước cửa chính, có một con chim bị giết dính đầy máu đặt ở đó.
"Cái này thật sự là nguyền rủa độc ác mà!" Đinh Mẫn Tuệ phẫn nộ, "Đồ cái thứ giấu đầu thụt đuôi!"
Tần Tường cũng cảm thấy kỳ lạ, gần đây mình đâu có đắc tội với người nào
đâu. "Thôi, có lẽ là người khác để nhầm thôi." Hôm nay cô sẽ bận rộn
nhiều việc, thật sự không có thời gian để ý tới loại chuyện vặt vãnh
này.
Lúc đầu cô thật sự không muốn để ý đến Mục Thần Nhất nữa,
thế nhưng khi cô muốn chế tác bài hát nghe thử, bởi vì tự mình không có
dụng cụ thích hợp, lại không tìm được người chuyên nghiệp giúp hỗ trợ,
quanh quẩn một vòng, cuối cùng cũng chỉ có thể quay đầu lại nhờ anh giúp đỡ.
Mục Thần Nhất trả lời rất đơn giản. "Bây giờ tôi đang thu âm, nếu cô cảm thấy hứng thú thì cứ đến đây đi!"
Cô chạy đến địa chỉ mà anh nói. Vừa khéo, anh đang thu âm album nhạc cổ điển, ở đó còn có dàn nhạc giao hưởng.
Tần Tường ở bên ngoài đợi một hồi, cuối cùng cũng đợi đến thời gian nghỉ
ngơi, cô hỏi Mục Thần Nhất, "Có thể cho tôi mượn dàn nhạc của anh dùng
một lần không?"
"Cô mượn? Cô muốn làm gì?" Anh nhìn thấy nhạc phổ trong tay cô, "Vừa mới sáng tác bài hát?"
Anh đưa tay lấy, Tần Tường không phản đối. Tuy nụ hôn mạnh mẽ ngày đó làm
cho cô tăng thêm ác cảm gấp mười lần với người này, nhưng mà công ra
công, tư ra tư, về mặt sáng tác cô còn là tay mơ, cần phải nghe qua ý
kiến của anh.
Anh chỉ nhìn sơ qua bản nhạc, khẽ hừ nhẹ, "Cái này viết cho ai?"
"Bộ phim mới của bạn tôi."
Trả bản nhạc lại cho cô, Mục Thần Nhất nói: "Cô còn quá non, trong giai điệu luôn gò bó ở một số chỗ, thiếu sự biến hóa."
Đối với sự góp ý thẳng thắn của anh, Tần Tường không vội buồn, khiêm tốn
tiếp thu. "Anh cảm thấy tôi nên làm sao để cải thiện nó?"
"Mời tôi ăn cơm tối, tôi sẽ nói cho cô biết." Anh lại dùng cái kiểu quái lạ đó cười với cô.
Tần Tường sẽ không bị mắc lừa nữa, "Tôi còn tưởng rằng mình đã tìm được người thầy tốt không mất phí."
"Chờ một chút." Hình như đột nhiên anh nghĩ đến cái gì đó, lấy nhạc phổ lại, mắt nhìn tên bộ phim mà Tần tường viết tay ở trên cùng – trong lòng dao động.
Mày anh nhíu chặt lại, "Đây là tên bộ phim?"
"Đúng vậy!" Tần Tường cảm thấy ánh mắt của anh thay đổi kịch liệt, hình như trong phút chốc đột nhiên trở nên rất tức giận.
"Giở trò quái quỷ gì?" Anh thầm mắng, lấy điện thoại ra lập tức bấm số, "Anh Tống phải không? Xin hỏi cuối cùng trong một bộ phim anh muốn có bao
nhiêu người sáng tác nhạc vậy?"
Không biết đối phương nói gì, vẻ
mặt Mục Thần Nhất có hơi dịu lại, anh trầm mặc nghe một hồi, cuối cùng
nói: "Được rồi! Tôi không hy vọng lần đầu tiên chúng ta hợp tác lại diễn ra trong không khí bất hòa, tôi sẽ khai thông vấn đề này với nhà soạn
nhạc kia của anh."
Tần Tường nghe không rõ lắm, "Anh điện thoại
cho ai thế?" Đối phương họ Tống? Trời ạ, không phải là Tống Thế Hào chứ? Chẳng lẽ công việc lần này của cô lại va chạm với Mục Thần Nhất nữa
sao?
"Nếu như anh đã nhận công việc này, tôi có thể cân nhắc việc nhượng lại." Thật ra thì cô cũng biết mình thật sự không có năng lực
chuyên môn trong việc sáng tác, trước mắt vẫn còn trong giai đoạn học
tập mà thôi, cô không muốn làm hỏng bộ phim của Tống Thế Hào. Quan trọng nhất là cô cảm thấy nếu có thể để cho Mục Thần Nhất sáng tác, danh
tiếng của anh sẽ có hiệu quả tuyên truyền rất tốt, mà cô lại không làm
được điều đó.
"Cô nửa đường rút lui rồi hả?" Mục Thần Nhất cũng
không ngờ cô lại buông tay dễ dàng như vậy, so với trận tranh tài lần
trước hoàn toàn là hai kiểu thái độ, cái này không giống với tính của
cô. "Không phải cô tên là “khoe tài” (*) sao?" Anh liếc mắt nhìn cô.
(*) Từ đồng âm với tên của Tần Tường.
Tần Tường sững sờ, ngay lập tức hiểu rõ anh ta đang lấy tên của cô để trêu
chọc, nhưng cũng không tức giận, "Có một số việc không nên cậy mạnh khoe tài, trước mặt Thần Zeus, tôi hoàn toàn nhận thua." Lần này cô sẵn lòng nhường đường, không muốn làm ảnh hưởng đến công việc của bạn mình.
Mục Thần Nhất nhìn thoáng qua phòng thu âm, ở bên trong dàn nhạc đã lại
ngồi vào chỗ rồi, "Chờ tôi một chút." Anh vội vã đi vào phòng thu âm.
Tần Tường đứng bên ngoài cửa kính nhìn dáng vẻ anh chỉ huy dàn nhạc, hôm
nay anh thu bài của Beethoven, dường như nhạc sĩ tài ba Beethoven đang
sống lại từ trên người Mục Thần Nhất vậy. Đứng trước dàn nhạc dáng người anh có vẻ đặc biệt thon dài, tỷ lệ thân hình ma quỷ khiến cho người ta
thèm muốn, từng động tác đều giống như vua chúa vương giả, cho dù là
không nghe được tiếng nhạc Beethoven hồi sinh, chỉ cần nhìn thoáng qua
động tác của anh, sẽ biết ngay người này tinh thâm hiểu biết đối với âm
nhạc của ông đến cỡ nào.
Ngoại trừ có thành kiến đối với Mục Thần Nhất, bỏ qua lần hợp tác biểu diễn khi đó, nếu dùng góc độ của một
người bình thường để quan sát, Tần Tường đột nhiên phát hiện lúc anh
đang chỉ huy thì sức hấp dẫn thật sự không ai có thể địch lại, ngay cả
cô cũng không kềm chế được bị vẻ mặt và động tác tay của anh làm cho mê
mẩn.
"Thần Zeus" Mục Thần Nhất, thật là danh bất hư truyền nha --