Trong mắt Tô Ly như có đốm lửa lóe lên, anh ngồi dậy ôm chặt Hạ Minh Y
vào lòng, cam kết hứa hẹn chuyện quan trọng nhất trong đời :“Chung Ly
Cẩn Tô....cả đời này tuyệt đối sẽ không phụ lòng Hạ Minh Y.”
Mấy chữ này anh nói vô cùng nhỏ, Hạ Minh Y hoàn toàn không nghe rõ được. Cô không nhịn được bèn hỏi :“Sao cơ?”
Tô Ly đẩy cô ra, nhìn vào ánh mắt của cô nghiêm túc nói rõ từng chữ :“Cả đời này anh tuyệt đối sẽ không phụ lòng Hạ Minh Y!”
Cả người Hạ Minh Y chấn động mạnh, đôi mắt to trong trẻo dần dần mờ mịt, trong đầu cô xẹt qua vô số đoạn ngắn.
Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau
Hai tháng ngắn ngủi sống chung với nhau
Sự ngọt ngào vui vẻ khi cả hai ở cạnh nhau
Sự xúc động, khó khăn khi lần đầu thổ lộ
Những cái ôm chặt chẽ mỗi đêm
Sự gắn bó nương tựa vào nhau vào những lúc khó khăn
Sự tương tư triền miên khi cách nhau ngàn dặm
... ...
Lồng ngực có cảm giác chua xót xúc động như dòng nước ấm từ trái tim chảy khắp toàn thân.
Hai cánh môi đỏ tươi khẽ mở, rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói nhưng đến
miệng lại không nói ra được, cuối cùng cô nắm tay anh thật chặt.
Hai người cứ im lặng nhìn nhau như vậy, em không nói anh cũng không nói, ánh nhìn dường như chứa đựng rất nhiều điều.
Gió đêm thổi đến khiến cho bức màn cửa mỏng manh cạnh giường khẽ cuộn lên,
bức rèm châu dưới sự đùa giỡn của cơn gió mà vang lên tiếng kêu linh
tinh rung động lòng người, trong không khí mùi hoa tường vi chầm chậm
bay vào, ánh trăng chiếu xuống như một khúc ca thiên đường hạnh phúc nhẹ nhàng vào đáy lòng hai người.
Mọi thứ xung quanh hình như là sự ngọt ngào sâu đậm, không thể tan ra được.
Rất lâu sau, không biết là động tác của ai trước, khi hai người phản ứng lại thì hai người đã hôn đến khó khăn chia lìa.
Ngón tay của anh linh hoạt nhẹ nhàng như bươm bướm nhẹ nhàng di chuyển vỗ về từng tấc da mềm mại nhẵn nhụi trên da thịt cô, những nơi ngón tay lướt
qua giống như nhiều pháo hoa nhỏ nổ tung, rồi nhanh chóng truyền đến
những nơi khác.
Cảm giác lần này hoàn toàn khác với lần đầu tiên, cô không có cách nào suy nghĩ, lòng theo động tác của anh thỉnh thoảng
căng thẳng thỉnh thoảng co rút lại, hai cánh tay vô lực nắm chặt khăn
trải giường khiến cho chiếc khăn trải giường vốn dĩ thẳng thướm trở nên
nhăn nhúm.
Anh thấy thế liền dừng ngay động tác trên tay lại, nắm lấy tay cô khoát lên cổ mình rồi cúi người cho cô một nụ hôn sâu triền
miên.
Mùi rượu nhàn nhạt trong miệng anh vẫn chưa phai đi khiến
cho cô cũng cảm thấy bản thân bị rượu làm cho mê muội. Tiếng rên không
nén lại được như một dạ khúc đẹp nhất vang lên bên tai Tô Ly.
Trong giây phút kiềm chế khó khăn nhất, Tô Ly đột nhiên dừng lại động tác,
anh nhìn vào đôi mắt sâu như đại dương về đêm của cô :“Y Y, anh vô cùng
sạch sẽ, vì vậy em đừng rời xa anh.”
Trong lòng anh chỉ có một mình em, cơ thể của anh cũng chỉ chấp nhận một mình em.
Nhược thủy tam thiên, chỉ lấy một gáo nước* .Thế gian rộng lớn, người người
tấp nập, chỉ có em mới có thể mở rộng nội tâm vắng vẻ trống rỗng của
anh.
* Nhược thủy tam thiên, chỉ lấy một gáo nước là câu thành ngữ nói về lời thề son sắt giữa nam và nữ.
Hạ Minh Y nhìn ánh mắt thâm tình mang theo sự mong mỏi của anh, ánh mắt rưng rưng như sao trên bầu trời.
“A Ly, từ nay về sau anh là ngừơi thân nhất của em trên cõi đời này, là người em yêu nhất.”
Anh cúi người ôm chặt lấy cô, hai người vô cùng xúc động và rung động, hoàn toàn dung hợp giữa tinh thần và thể xác.
Buổi sáng vừa mới mở mắt cô liền nhìn thấy ánh mắt dịu dàng chứa ý cừơi của
Tô Ly đang khóa chặt trên người cô, nhìn thấy cô thức dậy đôi mắt anh
như hồ nước gợn lên những lợn sống lăn tăn.
Anh nắm lấy tay cô đặt lên đó nụ hôn nhẹ nhàng như cánh bướm :“Công chúa của anh, em đã tỉnh rồi.”
Hạ Minh Y đột nhiên nhớ đến lần trong bệnh viện Tân Diêu, cô cũng với tâm
trạng thành kính không rõ ràng này nhìn anh từ từ thức anh.
Người đẹp mê ngủ cuối cùng cũng thức dậy rồi!
Khóe miệng cô khẽ nở nụ cười tuyệt đẹp nhưng nghĩ đến thân thể trần như
nhộng của hai người dưới tấm thảm nhung nhất thời xấu hổ đỏ mặt.
Tô Ly hiểu rõ ý nghĩ của cô, anh đứng dậy mặc lại áo ngủ sau đó cầm lấy
tấm thảm mỏng mềm mại cạnh giường khoác lên người cô rồi ôm cô lên.
Anh vừa ôm cô vừa trêu ghẹo nói :“Vợ à, vì đêm qua chồng dùng lực quá mạnh nên hôm nay anh sẽ chăm sóc hầu hạ em thật tốt.”
Hạ Minh Y xấu hổ cắn môi đấm nhẹ vào ngực anh, đúng là người có luyện tập
qua, nhìn sơ qua thấy anh có chút gầy, không nghĩ đến đấm xong tay liền
có cảm giác tốt như vậy.
“Không đứng đắn.”
Tô Ly cúi người hôn lên mặt cô :“Mới như thế mà mà không chịu được rồi sao? Tinh thần
như vậy xem ra sức lực vẫn còn rất dồi dào ,hửm ?”
Hạ Minh Y thật sự không đỡ được Tô Ly như vậy, tuy biết rằng anh chỉ đang chọc mình
nhưng mặt cô vẫn càng lúc càng đỏ lên :“Không không, em rất mệt....”
Thật sự rất mệt, ngay cả mấy cái đấm kia cũng không có sức. Dù sao đây cũng
là lần đầu tiên, bây giờ cả người cô chua xót đau đớn, chỉ có thể mềm
nhũn nằm trong lòng anh.
Tô Ly yêu thương ôm chặt cô hơn, sau khi bước vào phòng tắm, sau khi đổ đầy nước, cả hai người cùng nhau nằm
trong bồn tắm rộng lớn.
Tuy thiết bị của bồn tắm vô cùng tiên
tiến, không cần làm gì cũng có thể tắm sạch sẽ, nhưng Tô Ly không ngại
phiền toái, anh cầm lấy khăn tắm nhẹ nhàng giúp cô lau rửa.
Hạ Minh Y đẩy anh ra :“A Ly, đừng, để em tự làm.”
Giờ phút này dưới tình huống tỉnh táo như vậy, hai người đều không mảnh vải, cô thật sự cảm thấy rất xấu hổ.
Tô Ly cũng không để ý, anh tinh tế bôi sữa tắm lên người cô, rất nhanh bọt liền nổi lên. Bọt sữa tắm mỏng manh căn bản không ngăn được nhiệt độ ấm nóng trong lòng bàn tay anh.
Hạ Minh Y thấy kháng nghị không có
hiệu quả dứt khoát buông ra sự rụt rè và xấu hổ, đổ đầy sữa tắm vào lòng bàn tay rồi thoa, dạo chơi trên người anh.
Qua một lúc sau Tô Ly nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang quấy rối khắp nơi của cô lại, nhíu mày
nói :“Y Y, không được thêm phiền phức.”
Nhìn thấy dáng vẻ cố gắng nhẫn nại kiềm chế của anh, Hạ Minh Y cuống quít dừng động tác lại tránh tự chuốc lấy họa.
Tô Ly mím môi khẽ cười lại đổi thêm một lần nước, rửa thân thể của cô thật sạch. Thuận tiện giúp cô mát xa.
Nước vừa ấm, lực mát xa của Tô Ly cũng rất thích hợp, trong sự thoải mái dễ chịu và dịu dàng, Hạ Minh Y lười biếng ngủ thiếp đi.
......
Một trận tê ngứa khiến cô tỉnh dậy từ trong giấc mộng, vừa cúi đầu nhìn
xuống liền thấy Tô Ly đang khẽ gậm nhấm trên người cô, làn da trắng như
tuyết hiện lên những đóa hoa hồng.
Cả người cô chấn động :“A Ly....anh!”
Tô Ly giương mắt nhìn cô, trên gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ ngây thơ vô
tội, trong đôi mắt sáng trầm tĩnh hàm chứa chút uất ức :“Y Y, anh cũng
là lần đầu tiên....”
Anh giống như chú mèo Ba Tư cao quý lười biếng, sau khi nếm qua hương vị ngọt ngào liền không chịu bỏ qua.
Hạ Minh Y giật mình, Tô Ly như thế này quả thật vô cùng hấp dẫn, cô quay
mặt sang che giấu sự bối rối của mình:“Khụ khụ....gì kia, em còn
nhỏ....”
Không phải cô không muốn, chỉ là nếu tiếp tục như vậy, khẳng định mấy ngày sắp tới cô không thể xuống giường được mất.
Tô Ly thu lại vẻ mặt vô tội uất ức vừa nãy, hồi phục lại vẻ bình tĩnh dịu
dàng lúc trước. Anh gật đầu, làm như có thật nói :“Ừ, em yêu, em nói rất có lý.”
Trong lòng Hạ Minh Y vui vẻ vừa định nói chuyện thì Tô
Ly lại cúi xuống hôn cô. Cô mở cánh môi đỏ mọng tiếp nhận sự xâm chiếm
bá đạo và triền miên của anh.
Tô Ly kéo hai tay cô ôm lấy cổ mình, rồi đưa tay ôm lấy cô, đồng thời khẽ dùng sức tính toán góc độ thật tốt.
Trong lúc Hạ Minh Y sắp hòa tan vào nụ hôn của anh thì dưới thân truyền đến cảm giác khác thường.
“A Ly, anh!”
A Ly động thân một cái liền tiến vào, đồng thời ngăn chặn tất cả lời nói
của cô. Chỉ có từng đợt nước ấm dao động dập dờn theo động tác của anh.
Đợi đến khi anh thỏa mãn rồi, Hạ Minh Y mệt mỏi thở hổn hển, rồi cô bị anh ôm về phòng.
Tinh thần Tô Ly vô cùng sảng khoái, anh mang theo vẻ mặt thỏa mãn đi làm đồ
ăn sáng. Hạ Minh Y dựa vào trên giường, cách đại sảnh, cô nghe được
tiếng nồi, chén truyền đến từ phòng bếp. Chỉ chốc lát sau liền truyền
đến mùi thơm.
Một dòng nước ấm khó dùng lời diễn tả chảy trong
lòng cô, từ bé cho đến lớn, chưa bao giờ cô cảm thấy hạnh phúc như lúc
này. Được một người toàn tâm toàn ý yêu thương chiều chuộng, hạnh phúc
đến sau khổ tận cam lai khiến cô cảm thấy không chân thực chút nào.
Nếu như, nếu như có thể có một đứa bé..... thật là tốt biết bao....
Vào lúc này cô đột nhiên nghĩ đến chuyện này, mặt nhanh chóng đỏ lên. Nếu
như có thể sinh ra kết tinh tình yêu của hai người, sự thiếu sót tình
thân từ bé đến lớn của cô có thể được bù đắp rồi.
Cô nhất định sẽ yêu thương, che chở, cô có thể đem tất cả những gì tốt nhất của cô đến trước mặt bé.
Giờ phút này trong lòng cô cái gì sự nghiệp, cái gì vinh quang đều không
thấy nữa. Chỉ có một loại mong mỏi, hạnh phúc đối với tình thân mà thôi. Cô đột nhiên cảm thấy nếu cứ như vậy thì thật tốt.
Lúc Tô Ly
bưng đồ ăn lên, nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc khát khao trên gương mặt cô. Anh dọn bữa sáng bên cạnh giường xong, nghiêng người hôn lên đỉnh đầu
cô :“Đang nghĩ gì thế?”
Hạ Minh Y do dự trong chốc lát nói :“Em đang nghĩ...... nếu như có một đứa bé....” Hai gò má cô phiếm hồng, xấu hổ cúi đầu
Tim Tô Ly đập mạnh và loạn nhịp trong chốc lát, trong mắt anh dâng lên ánh
sang kỳ lạ, anh nâng gương mặt Hạ Minh Y lên nghiêm túc hỏi :“Y Y, em
nói thật sao? Em vẫn còn nhỏ.....”
“Là thật, A Ly.” Hạ Minh Y kiên định nhìn anh.
Cô khát vọng tình thân, khát vọng người thân biết bao.
“Được, đợi chúng ta kết hồn rồi, có con rồi liền đón ông bà nội sang, chúng ta sẽ chăm sóc họ thật tốt.”
Lời vừa nói ra, nháy mắt Hạ Minh Y như gặp phải Thiên Lôi, đôi mắt lập tức đỏ lên.
Cô lắc lắc đầu, giữa hai hàng lông mày là mảng khổ sở :“A Ly, ông bà
nội.....đều đã không còn nữa rồi. Lần này em trở về chính là vì chuyện
này, nhưng em liên lạc với anh không được...”
Cả người Tô Ly chấn động, không dám tin nói :“Y Y, em nói thật sao?”
Hạ Minh Y gật đầu, kể cho anh nghe đầu đuôi gốc ngọn của sự việc.
Đặc biệt là tối hôm đó, ông nội kéo tay cô bảo cô phải chăm sóc bản thân
thật tốt, sau này ông nội không thể ở bên cạnh cô nữa, trong nháy mắt
giống như trở lại đêm Hạ Nguyệt Thu mất vào sáu năm trước.
Cô
thật không ngờ sáng ngày hôm sau, ông nội thật sự rời đi. Ông và bà nội
đã hơn sáu mươi năm sương gió cuộc đời. Nếu như không phải việc này xảy
ra trên người cô, cô cũng không dám tin.
Giờ phút này trời đất bao la, mưa gió bão bùng, cô nghĩ từ nay về sau cô chỉ có một mình
Không, mình còn có Tô Ly....Ý nghĩ này đúng lúc xuất hiện.
Cô vốn dĩ định nói chuyện này cho anh biết vào tối hôm qua, nhưng chuyện
tối hôm qua lại khiến cô không có cơ hội mở miệng nên phải kéo dài cho
đến bây giờ.
Tô Ly ôm lấy cô như muốn đem cô vào lòng mình :“Xin
lỗi, lúc em cần anh nhất anh lại không ở cạnh em. Nhưng mà Y Y, tất cả
mọi thứ anh làm đều là vì dọn sạch chướng ngại cho tương lai của chúng
ta.”
“Y Y, em yên tâm, từ nay về sau anh chính là người thân của
em, là chồng của em. Chúng ta ở cùng nhau, sẽ kết hôn rồi sẽ có thật
nhiều con. Nếu như trong nước không cho sinh, chúng ta liền qua nước
ngoài sinh. Anh và con sẽ luôn ở cạnh em.”
... .......
Em
là người mà anh yêu nhất, là thu hoạch lớn nhất trong mười năm qua của
anh. Ông trời an bài cho anh tiến vào giới diễn viên nghệ sĩ chính là vì để anh gặp em.
Vì em anh sẽ vào nơi nước sôi lửa bỏng, quyết không chối từ.
Tô Ly còn muốn nói rất nhiều, nhưng lời ngon ý ngọt trước giờ không phải
là sở trường của anh, anh cảm thấy có nói nhiều hơn nữa cũng không thể
diễn tả được tình cảm của anh dành cho cô.
Chỉ còn cách dùng hành dộng cả đời mới có thể thực hiện được.
Cuối cùng anh thầm nói một câu :Cả đời này của anh tuyệt đối sẽ không phụ lòng Hạ Minh Y.