Ánh nắng mặt trời đầu hạ tươi đẹp nhưng trong một phòng làm việc nhỏ ở
ngoại ô, ánh sáng lại vô cùng u ám. Giờ phút này trong phòng có mấy
người nhanh chóng chỉnh sửa cái gì đó trong máy tính.
"Nhanh một
chút,nhanh một chút, tranh thủ trước trời tối chỉnh sửa cho xong, ngày
mai liền có thể đăng rồi!" Người đàn ông mặc bộ thường phục màu đen
không ngừng thúc giục.
"Anh Cường à, hình ảnh dáng người tương tự lõa thể cũng không phải dễ tìm đâu? Huống chi những cái kia lại bị hạn
chế, lẽ nào chúng ta phải cần hình trong phim A?" Có người ngáp một cái
hỏi.
"Hừ, làm như thế nào chẳng lẽ còn cần tôi dạy sao? Có thể
đen như thế nào thì cứ đen như thế đó!Dân mạng đều là ngừoi không xương, có chút biến động nhỏ thì họ sẽ tin thôi."
"Tin tức trên mạng
lúc tối hôm qua không phải đã rất thành công rồi sao? Tại sao còn phải
làm những thứ này nữa?" Một nhân viên khác bất mãn hỏi.
"Kêu các
cậu làm thì các cậu làm đi, nói nhiều lời vô nghĩa làm gì?!" Giọng nói
sắc bén của người phụ nữ vang lên :"Lúc làm mấy cái tiểu thuyết tình dục kia sao không thấy các người oán trách hả?!"
Lời vừa nói ra mấy
người này lập tức lên tinh thần. Người đàn ông lúc trước nói chuyện liền đưa tay lau mồ hôi lạnh, lắp bắp mở miệng nói :"Xin.....xin lỗi! Lập
tức sẽ xong ngay." Chọc ai thì chọc chứ đừng chọc đến người phụ nữ xinh
đẹp trẻ tuổi trước mặt này, tuy dáng vẻ cô ta trên ti vi ngọt ngào động
lòng người nhưng cả người đén....Ách, vẫn là không nghĩ thì tốt hơn!
Ngay vào lúc này cửa phòng văn phòng làm việc nhỏ hung hăng bị đá văng ra :"Tất cả không được nhúc nhích!"
Mấy người từ trong kinh hãi phản ứng lại, nhìn thấy một màn trước mặt lại
sợ hãi đến nỗi không dám nhúc nhích, ai nấy cũng đều trợn mắt há mồn
chết đứng tại chỗ.
Triệu Viện là người phản ứng đầu tiên, cô ta
vội vàng che lấy mặt rồi chạy khỏi phòng nhưng lại bị vị cảnh sát cách
đó không xa nhanh tay lẹ mắt bắt được :"Một người cũng không được
thoát!"
Tôn Cường lúc này mới phản ứng kịp, vội vàng móc bao
thuốc trong túi đi đến trước mặt đội trưởng cảnh sát :"Cảnh quan, chúng
tôi không có phạm pháp?" Rồi mới thấp giọng nói :"Xảy ra chuyện gì vậy,
lần trước không phải tôi đã hiếu kính với đại đội trưởng rồi sao?"
Dáng vẻ đại đội trưởng khinh thường liếc mắt nhìn vẻ nịnh nọt của Tôn Cường, đẩy điếu thuốc trong tay hắn ra,lạnh lùng nói : " Bớt giả vờ giả vịt
đi! Chúng tôi nhận được tố cáo, tòa soạn của các ngừơi in ấn các loại
tập san và báo chí phi pháp, hãm hại minh tinh làng giải trí từ đó tạo
nên đả kích với họ."
"Cảnh quan, cái này tuyệt đối là vu cáo,
chúng tôi vẫn luôn giữ tròn bổn phận, số kỳ san cũng là phát hành theo
quốc gia, tuyệt đối không có vấn đề gì." Tôn Cường vừa nói vừa liếc mắt
ra hiệu với cấp dưới.
Mấy người này thấy thế liền chuẩn bị tắt
máy tính nhưng bị cảnh sát tiến đến xem xét chế trụ lại. Cảnh sát xem
xét tìm kiếm trên máy tính một lúc rồi báo cáo với đội trưởng:"Phát hiện ảnh chụp của nữ minh tinh và hình ảnh phim đồi trụy. Có rất nhiều tấm
ảnh ô uế, phóng túng đã được PS, mấy tấm ảnh gần đây là của Hạ Minh Y
tiểu thư."
Phía bên kia cũng có một cảnh sát báo cáo :"Phát hiện
rất nhiều bản mẫu của sách báo điện tử tình dục phi pháp, còn có địa chỉ in ấn sao chụp.Đội trưởng, lần này có thể gọi tổ chống mại dâm đến
rồi!"
Lời vừa nói ra Tôn Cường nhất thời thay đổi sắc mặt, đi lên phía trước cầu xin đội trưởng :"Năm mươi vạn? Một....một trăm vạn?"
Đội trưởng cười lạnh một tiếng :"Cũng không nhìn xem là mình đắc tội với ai! Mang đi!"
Triệu Viện muốn trốn thoát nhưng bị cảnh sát tóm chặt lấy. Sắc mặt cô ta
trắng như tờ giấy, hung hăng cắn môi dưới rồi cùng những người khác ngồi vào xe cảnh sát.
Xe cảnh sát gào rít rời đi, trên con đường lớn cách đó không xa một chiếc xe thể thao màu đen từ từ chạy ra.
Tô Ly nắm lấy tay Hạ Minh Y : " Bọn họ gieo gió gặt bão. Trốn ở nơi xa xôi hẻo lánh như vậy, chả trách làm thế nào cũng không bắt được. Y Y, may
mà em nghĩ đến cho người theo dõi."
Hạ Minh Y thu hồi tầm mắt,
dựa vào người Tô Ly :"Không biết có bao nhiêu ngôi sao đã từng bị họn họ hại, nhưng cũng có rất nhiều ngôi sao lợi dụng bọn họ đả kích đối
thủ,haiz... nói cho cùng, bất quá Triệu Viện cũng chỉ là vật hy sinh
thôi."
Trong chuyện này từ đầu đến cuối bất quá Triệu Viện chỉ là đồng lõa với Nhan Băng. Nhưng cô sai ở chỗ đã để sự oán hận và ghen tỵ
của chính bản thân phát dương quang địa, nhiều lần hại Hạ Minh Y. Kết
cục như hôm nay cũng có gì đáng để đồng tình.
"Chúng ta trở về thôi, anh còn có thứ khác muốn cho em xem." Tô Ly vuốt tóc cô nói.
"Là cái gì vậy?" Hạ Minh Y nhìn chồng văn kiện dày trước mắt vừa hỏi vừa lật ra xem.
"Chuyện của sáu năm trước đã được ghi lại đầy đủ."
Ánh nắng buổi chiều qua cửa sổ chiếu đến, Tô Ly ngồi trên sôpha nhìn chăm
chú vẻ mặt của Hạ Minh Y. Còn Hạ Minh Y lại chăm chú nhìn văn kiện trong tay mình.
Không có ai nói chuyện, trong phòng là một mảng yên tĩnh, chỉ có tiếng tích tắc của kim đồng hồ truyền đến.
Càng nhìn về sau lòng của Hạ Minh Y càng trầm xuống.
Trong văn kiện có rất nhiều tin không giống với tòa soạn báo đưa ra, có rất
nhiều tin còn chưa được truyền ra bên ngoài, có vé máy bay năm đó Tô Ly
ngồi, còn có hình ảnh và mấy bản nguyên văn Di Hoa Tiếp Mộc của "Tinh
Văn Khoái Bá"......
Có rất nhiều, rất nhiều chứng cứ chứng minh Tô Ly không có ở đó.
Một tháng nay Tô Ly đều tìm những thứ này sao? Thời gian đã qua lâu như vậy, muốn tìm những thứ này cũng rất phiền toái?
Cuối cùng nhìn thấy vẻ mặt trắng xah của Nguyệt Thu trên tờ báo cũ, từng
giọt nước mắt Hạ Minh Y rơi xuống, làm ướt cả văn kiên trong tay.
Tô Ly đứng lên đi đến bên cô, ôm cô vào lòng :"Y Y, nếu như em không tin,
anh còn có người làm chứng, em còn nhớ cô y tá kia không?"
Hạ Minh Y nức nở nói :"Đừng tìm nữa, em tin."
Thật ra từ lúc Tiểu Diệo nói, trong lòng cô đã tin anh rồi. Chỉ là cô cần
thêm chứng cứ xác thực, chỉ như vậy mới có thể giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng mình. Trong chuyện này e rằng chỉ cần một tia nghi ngờ không giải quyết được cũng sẽ trở thành chướng ngại sau này của bọn họ.
Nhưng thật may thì chướng ngại này đã bị loại bỏ.
"Hai mươi vạn mà Tiểu Diệp nói... em thật sự không biết." Cô lau đi nước mắt.
Ánh mắt sâu thẳm của Tô Ly hiện lên một tia che lấp :"Đương nhiên là em
không biết. Bởi vì hai mươi vạn đó đã bị bác sĩ chữa trị chính cho chị
em cầm đi."
Vì vậy sau khi biết chuyện này, Tô Ly đã không chút
do dụ tạo áp lực đối với bệnh viện, khai trừ vị bác sĩ đã được thăng lên làm chủ nhiệm. Khoản tiền như vậy mà hắn cũng dám tham ô, những năm gần đây không biết lấy bao nhiêu tiền béo bở từ bệnh nhân rồi.
Nhưng mà không sao, từ nay về sau hắn cũng không sống được trong giới Y nữa!
"Thì ra là như vậy...Tuy chưa từn nghĩ đến chuyện bồi thương nhưng ông ta làm vậy cũng quá lớn mật rồi!"
"Kẻ xấu đều bị trừng phạt. Em không cần lo lắng nữa." Tô Ly an ủi cô, nếu
không phải do lòng tham không đáy và sự vô lương của tên bác sĩ kia thì
cả nhà Hạ Minh Y cũng không sống vất vả như vậy!
"Vậy.....Tiểu
Diệp đâu?" Hạ Minh Y đột nhiên nhớ tới Tiểu Diệo, nếu như Tiểu Diệp đã
từng tốt bụng nghĩ vì bọn cô, lời nói lần trước của cô chẳng phải cũng
rất quá đáng sao? Nghĩ đến đây cô mới phát hiện đã lâu rồi cô không nhìn thấy Tiểu Diệp.
"....Gần đây cô ấy có việc, phải rời đi một lúc." Tô Ly lạnh nhạt nói.
"Thật sao?" Tuy nói vậy nhưng Hạ Minh Y cảm thấy có chút không hợp lý.
"Đừng nghĩ nhiều nữa, cùng nhau đi ăn cơm thôi, buổi tối anh có thông cáo, em về nhà sớm một chút." Tô Ly kéo tay cô đi ra ngoài, rất nhanh liền nói
sang chuyện khác.
Sau khi ăn cơm tôi, Hạ Minh Y nghĩ như thế nào
cũng cảm thấy kỳ lạ, đặc biệt là khi thấy thấy người trợ lý mới bên cạnh Tô Ly, sự nghi ngờ của cô càng tăng thêm.
Nghĩ tới nghĩ lui cô chạy đến công ty tìm Thái Kim Huy.
"Anh Huy, sao gần đây em không thấy Tiểu Diệp vậy?"
Thái Kim Huy vừa nghe xong ngón tay gõ máy tính chợt dừng lại, sau đó ngẩng
đầu nhìn Hạ Minh Y, ánh mắt có chút quái dị, tâm trạng chuyển sang cảm
giác nói không nên lời.
Hạ Minh Y kinh ngạc nói :"Sao, sao vậy anh Huy?"
Thái Kim Huy đang suy nghĩ làm thế nào cho cô một câu tả lời tốt thì điện thoại di động trong tay Hạ Minh Y đột nhiên vang lên.
Cô nói tiếng "Xin lỗi" rồi mở ra xem, nhìn thấy người gọi đến là Triệu
Viện liền biến sắc nhấn nút tắt. Thật không ngờ một lsuc sau Triệu Viện
lại gọi đến, sau khi tắt mấy lần, trong lúc Hạ Minh Y không kiên nhẫn mà chuẩn bị tắt máy thì Triệu Viện đã trước cô một bước gửi một tin nhắn
đến.
"Chị Minh Y, lần này em thật lòng xin lỗi chị. Cầu xin chị
cứu em, nếu không em thật sự sống không nổi nữa. Cầu xin chị, cầu xin
chị!"
Nhìn thấy tin nhắn trong lòng cô liền phiền muộn, cô trực
tiếp nhấn nút tắt điện thoại. Khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, Thái Kim Huy đã khôi phục dáng vẻ chăm chỉ làm việc lúc trước.
"Anh Huy?" Cô nhỏ giọng gọi một tiếng.
Thái Kim Huy nâng mắt kiếng lên :"Anh nghĩ Tô Ly đã nói với em rồi!"
"Nhưng em cảm thấy không giống như vậy? Có phải Tiểu Diệp bị Tô Ly đuổi đi rồi không?" Cô cẩn thận hỏi những lời này. Dựa theo cách Tô Ly coi cô như
bảo bối, dưới tình huống như lúc đó chuyện Tô Ly trực tiếp đuổi Tiểu
Diệp không phải là không có khả năng.
Chỉ là hai người họ đã ở
cũng nhau tám chín năm rồi, Tô Ly cũng không phải là ngừoi nhẫn tâm đến
thế. Cô trước sau không quyết định chắc chắn được mới nghĩ đến việc đi
hỏi Thái Kim Huy.
Thái Kim Huy khẽ cười :"Chuyện sáu năm trước em không hề tin Tô Ly, đến bây giờ vẫn nên học cách tín nhiệm cậu ấy đi!"
Hô hấp của Hạ Minh Y chợt chậm lại, từ trong lời nói của anh có thể nghe ra được sự bất mãn.
Cô cũng không nói gì nữa, xấu hổ rời đi.
Thật lâu sau Thái Kim Huy mới thu hồi tầm mắt, thở dài. Anh cũng không muốn
như thế nhưng xem ra, nếu so với Tô Ly, Hạ Minh Y quả thật tùy thời mà
có thể vứt bỏ cái kia....
Lúc Hạ Minh Y trở về trên màn hình lớn
trung tâm thương mại đang chiếu hình ảnh của Nhan Băng- người đã lâu
không thấy xuất hiện. Bởi vì bị đối phương hãm hại nhiều lần, cô vừa
xuất hiện, Hạ Minh Y liền nhạy cảm bắt được.
Hẳn là cô đang tham
gia buổi hoạt động phát sóng trực tiếp của một nhãn hiệu nào đó, xung
quanh có rất nhiều phóng viên, bọn họ đang hỏi điều gì đó nhưng cũng
không thoát khỏi đề tài gần đây.
"Gần đây tôi bị bệnh, đã lâu không ra ngoài, sự việc này tôi quả thật mới nghe lần đầu. Hy vọng mọi người thông cảm cho tôi."
Trên màn ảnh, dáng vẻ của Nhan Băng không còn vẻ kiêu căng ngạo mạn như
trước mà thay vào đó giữa chân mày lộ ra sự bi thương, vừa nhìn qua liền cảm nhận được sự yếu đuối mỏng manh.
Cho dù có trang điểm tinh
xảo đến đâu thì cũng không che giấu được thần sắc mệt mỏi uể oải của cô. Nhưng có thể cũng chính vì như vậy mà mọi người càng bao dung cho sự
yếu đuối của cô hơn.
Nhưng Hạ Minh Y lại nhìn thấy khi cô ta xoay người ánh mắt lại lộ lên sát khí!
Nhan Băng vốn dĩ không phải là người dễ dàng chịu thua.
Mặc dù cô rất tò mò rốt cuộc Tô Ly đã làm gì, nhưng nhìn thấy sắc mặt của
Nhan Băng, cô khẳng định tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Nghĩ đến Tô Ly lòng cô chợt thắt lại. Nếu như lúc trước là ảo giác, cô tin
những ngày qua tuyệt đối không phải nhìn nhầm. So với lần mất đi lý trí ở thành phố Tân Diêu thì lần này Tô Ly thật sự như biến thành ngừoi khác. Tuy dáng vẻ vẫn sịu dàng, hết lòng săn sóc.
Nhưng giờ phút này
đặc biệt là khi đối mặt với "kẻ thù" từ trong anh toát ra vẻ tàn nhẫn
mạnh mẽ khiến cô sợ hãi. Bất luận là đối mặt với Nhan Băng hay Triệu
Viện, hay vị bác sĩ vô lương tâm kia, thậm chí là Tôn Cường hay những
người khác, cách làm gọn gàng nhanh nhẹn không chút dây dưa của anh luôn khiến Hạ Minh Y nảy sinh cảm giác nghi hoặc và sợ hãi.
Giống như người thợ săn trên cao đang quan sát đường trốn chạy của con mồi.
Thậm chí Hạ Minh Y còn nghĩ, nếu như có một ngày Tô Ly chán ghét cô, vậy tuyệt đối khiến vất vả hơn xuống địa ngục.
Sự việc "Ghi âm" đối với Nhan Băng đã tạo nên sự ảnh hưởng tuy không lớn,
dưới sự sắp xếp của công ty đại diện, cộng thêm Nhan Băng từ đầu đến
cuối đánh chết cũng không thừa nhận cùng với thái độ kêu oán thảm thương đã khiến cho truyền thông và quần chúng dần đần mất đi sự hoài nghi đối với vị Thiên Hậu này. Nhưng đối với Triệu Viên thì lại không giống như
thế.
Sau khi "Tinh Văn Khoái Bá" và "báo Tinh Châu" bị xét xử,
chân tướng nhanh chóng rõ ràng hơn. Thì ra mấy năm nay vẫn luôn phát
hành sách báo phi pháp, cái gọi là số tập san bất quá cũng chỉ là mua
lại một tòa soạn nhỏ .Cái này cũng chưa tính, rất nhiều người tiêu thụ
trên thị trường không nhận ra được sách báo đồi trụy này đều do bọn họ
bí mật làm ra trong phòng làm việc, truyền bá nội dung dâm ô, đó là một
trọng tội. Hơn nữa có ý xấu hãm hại minh tinh, phát hành những bức ảnh
khiếm nhã của nữ minh tinh sau khi PS, đây là đả kích và xâm hại danh sự của ngôi sao trước dân chúng. Hành vi phạm pháp này đủ cho hắn lãnh mấy năm tù.
Mà bây giờ mọi người đều biết Tôn Cường là cha dượng của Triệu Viện. Có người cha vô sỉ như vậy thì con gái có thể tốt ra sao?
Trong lúc nhất thời dân mạng đã đổ tất cả mọi chuyện xảy ra gần đây lên đầu Triệu Viện.
Triệu Viện trở thành ngừoi bị mọi người căm ghét.
Hạ Minh Y mở máy tính ra, trên tất cả các trang mạng đều đang đưa tin về
chuyện này. Tạo thành sự đối lập rõ rệt, một lần nữa cô lại nổi lên. Sau khi quảng cáo của cô và Tô Ly được phát, rất nhanh cô lại trở mình một
lần nữa, gần đây có mấy đoàn phim tìm đến cô.
Sau khi so sánh mấy kịch bản đang cầm trong tay cô vô cùng hứng thú, buồn chán mở điện thoại ra.
Những tiếng "ting ting" không ngừng truyền đến dọa cô giật mình, định thần nhìn lại thì ra là tin nhắn do Triệu Viện gửi đến.
Từ sáu giờ đến chín giờ, chi chít gần trăm tin, cô trực tiếp xóa đi.
Hạ Minh Y tiện tay mở vài tin ra xem, không ngoại lệ đều là những tin nhắn cầu xin.Cách điện thoại nhưng cô vẫn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ đáng thương của Triệu Viện. Nhưng cô không đồng tình với cô ta chút nào!
Cô mở điện thoại ra, nhanh chóng trả lời : " "Tròn vành vạnh" tiểu thư, cô ở trên mạng tung tin gièm pha của tôi, PS rồi tung ảnh nude, lúc cô
công kích tôi hẳn cô rất sung sướng đúng không? Ngay cả cửa tôi cũng
không dám bước ra ngoài, khi các fan tuyên bố muốn giết tôi hẳn cô rất
sung sướng ?"
Sự việc scandal lúc trước, người trên mạng tên " Tròn vành vạnh" luôn công kích cô không phải Triệu Viện thì còn có thể là ai?
Nếu không phải cẩn thận kiểm tra và phát hiện địa chỉ IP cùng IP blog của
Triệu Viện là một, cô không biết Triệu Viện có thể ở trên mạng cố gắng
phỉ báng hãm hại cô như thế!
Đã như vậy, bây giờ cô ta còn có thể diện nào mà đi xin tha?