Hạ Minh Y kinh ngạc ngẩng đầu, dáng vẻ không thể tin được : " Sao vậy?
Tiểu Viện, ngay cả em cũng không tin chị sao? Em là người bạn tốt nhất
của chị trong làng giải trí, em lại hoài nghi chị?"
Triệu Viện
vội vàng xua tay:" Chị Minh Y, đương nhiên là không phải rồi! Đây không
phải là em đang quan tâm chị sao? Chị có thể cùng anh Huy tổ chức buổi
họp tuyên bố mà!"
"Không được, chuyện như thế này càng tô càng
đen thôi. Em nói xem là ai hại chị chứ? Chuyện này nếu như càng ầm ĩ
hơn, chị và Hứa Trăn đều bị ảnh hưởng, bộ phim của chúng ta cũng sẽ bị
ảnh hưởng! Em nghe đến " Tinh Văn Khoái Bá" chưa? Tất cả các tờ khác sau khi không có tin tức xác thực đều đã ngừng đưa tin, nhưng tờ của họ vẫn tiếp tục nói, chị nghi ngờ có người cố ý hại chị." Vừa nói những lời
này cô vừa âm thầm quan sát sắc mặt đối phương.
Trên mặt Triệu
Viện có chút mất tự nhiên, gật đầu nói : " Đúng vậy, không biết chị Minh Y lại đắc tội với nhân vật lợi hại nào nữa!"
"Đúng rồi Tiểu
Viện," Cô chuyển đề tài : " Tờ báo lần trước em đưa cho chị xem là tòa
soạn báo của ba em, đó là tòa soạn nào vậy? Chị không biết để ở đâu rồi, lúc đó chị cũng không chú ý lắm, giờ lại muốn tìm vị phóng viên đó!
Không biết người đó còn làm ở đó không."
Triệu Viện không ngờ cô
sẽ hỏi chuyện này, trên mặt rất nhanh liền hiện tia ảo não : " Cái
này... hình như vị phóng viên đó đã nghỉ từ lâu rồi chị, không biết bây
giờ ở đâu nữa."
"A... như vậy hả... thật tiếc quá, nếu như có thể tìm được người đó để hỏi rõ ràng thì quá tốt rồi."
"Chị Minh Y, sao chị quan tâm đến chuyện đó như thế? Có quan hệ gì với chị sao?"
"Cái này..." Dáng vẻ của Hạ Minh Y một lời khó nói hết, vẻ mặt chán nản : "
Em không hiểu đâu, tất cả mọi thứ của chị đều xong rồi..." Nói xong câu
này cô dơ tay lau nước mắt nơi đáy mắt.
Thông qua kẽ tay cô thấy Triệu Viện nhịn không được mà lộ ra sự vui sướng khi người khác gặp nạn...
Quả nhiên... ánh mắt cô âm u.
Chỉ nghe thấy đối phương tiếp tục hỏi:" Chị Minh Y, nếu như không tiện thì tối nay sang chỗ em ngủ cũng được."
"Không sao. Các phương tiện truyền thông bây giờ đang tìm chị khắp nơi, em
cũng biết truyền thông mạng còn điên cuồng hơn báo truyền thông mà. Chị
đi rồi lại liên lụy em nữa, nếu như ngay cả chuyện của em mà cũng bị moi ra, những người mới vào làng điện ảnh như hai ta sẽ hoàn toàn hết hy
vọng rồi. Chị ở khách sạn Hoa Văn, nếu như em có chuyện gì tìm chị thì
cứ đến đó." Cô thở sâu : " Chị ở đó một mình cũng rất bực bội khó chịu
nên muốn tìm người nói chuyện, bây giờ đỡ hơn nhiều rồi."
"Dạ,
ngôi sao nào mà không có vụ tai tiếng chị, qua một khoảng thời gian nữa
thì sẽ không sao cả. Chị đừng nản!" Triệu Viện an ủi cô.
Hạ Minh Y gật đầu : " Vậy chị đi trước đây, lần sau gặp nha, em trở về cẩn thận!"
Cô đi đến bên đường vẫy một chiếc taxi, sau khi lên xe vẫn vẫy tay với Triệu Viện rồi nhanh chóng rời đi.
Từ trong kính chiếu hậu cô thấy được động tác Triệu Viện cầm điện thoại gọi cho người nào đó.
Lần gặp này giữa cô và Triệu Viện tuy nói nhảm nhưng là để làm một chuyện
hữu dụng. Nhưng chuyện này sẽ khiến cô ở trong nhà cũng có thể quyết
thắng thiên lý chi ngoại.
"Hạ tiểu thư, chúng ta đi đâu đây?" Tài xế hỏi.
"Chú Lý, trước tiên mình đến khách sạn Văn Hoa đi ạ, sau đó đi trên đường
nhỏ chuyển qua cửa sau của Lệ Cảnh Các. Đợi con xuống xe rồi chú lại lái đến cửa khách sạn Văn Hoa, dừng một chút, sau khi thấy có người theo
kịp ở phía sau thì lại rời đi. Chú nhất định phải nhớ rõ những điều
này."
"Hạ tiểu thư yên tâm, tôi nhất định sẽ làm thật tốt."
Nửa đêm, Hạ Minh Y tỉnh dậy sau khi ngủ một giấc trên các bố trí tinh tế
cầu kỳ của khách sạn, cô đứng dậy đi đến trước cửa sổ nhẹ nhàng mở cửa
sổ ra. Thành phố này là thành phố điển hình không có ban đêm, mặc dù là
đêm hôm khuya khoắc thì vẫn có ánh đèn sáng lấp lánh. Ngay góc cô đứng
rất dễ dàng nhìn thấy chó săn đang ẩn nấp xung quanh khách sạn Văn Hoa
đối diện. Chó săn chính là chó săn, bộ dáng lén lút , rình rập không
nhận ra được.
Nhưng mà thật tiếc, khiến bọn họ thất vọng rồi.
Cô gọi điện thoại, tiếng cười hỏi : " Nhìn thấy đám người dưới Văn Hoa
không? Mấy hôm nay quan sát họ kỹ, chú ý động tĩnh của hai người kia.
Sau khi bọn họ rời đi thì bắt kịp bọn họ."
Sau khi dặn dò xong cô trở về phòng chuẩn bị ngủ tiếp, buổi sáng ngủ khá lâu, cộng thêm cô vừa ngủ thêm mấy tiếng, bây giờ đã là nửa đêm nhưng cô không cách nào ngủ
thêm được. Mắt ý thức càng lúc càng tỉnh, cô lấy tai nghe và máy ghi âm ở đầu giường lại nhét vào lỗ tai, thuận tiện uống một hớp nước.
Ai ngờ được ngụm nước còn chưa nuốt xuống thiếu chút nữa là phun ra.
Tai nghe truyền đến tiếng nói trực tiếp, xem ra lần này thu hoạch vô cùng
phong phú... Cô tháo tai nghe xuống cất kỹ rồi suy nghĩ hành động tiếp
theo của mình.
Lấy được chứng cứ rất đơn giản chỉ còn hai người
họ chính miệng thừa nhận bọn họ cùng nhau hãm hại cô là được, nhưng Nhan Băng thì không nói, tại sao Triệu Viện lại làm như thế? Là bởi vì ghen
tỵ sao....
Hơn nữa, mối quan hệ giữa Nhan Băng và Tô Ly rốt cuộc là gì?
Những việc này vừa nghĩ đến liền dễ dàng bực bội, chi bằng đừng nghĩ nữa. Cô
nhắm mắt lại, cố gắng thôi miên bản thân, rất nhanh liền tiến vào mộng
đẹp.
Ngày hôm sau thức dậy, từ sau rèm cửa nhìn sang, hai người
chó săn đó vẫn ở bên dưới chờ. Hạ Minh Y khẽ cười, vui vẻ rửa mặt đi ra
ngoài, xe của lão Lý đã đợi ở cửa sau Lệ Cảnh Các.
"Hạ tiểu thư, ngài Tô bảo tôi đến đón cô sang đó cùng nhau dùng bữa."
Lúc xe chạy trên đường, cô thấy hai người đó vẫn nhìn quanh bốn phía. Hạ Minh y bất đắc dĩ lắc đầu, thật đúng là chuyên nghiệp!
Đến tổng bộ ST, rất nhanh liền có người dẫn cô vào lối đi đặc biệt, lúc
thang máy đóng cửa cô còn nghe tiếng thì thầm của nữ ngôi sao phía sau.
"Hạ Minh Y không phải có tin đồn với Hứa Trăn sao? Tại sao có thể đi thang
máy chuyên dụng của Đại công tử chứ? Hẳn không phải là dựa vào Đại công
tử đó chứ?"
"Không phải chứ? Sao cô ta may quá vậy? Cho đến bây giờ tôi còn chưa thấy Đại công tử nữa!"
... ....
Đại công tử? Hạ Minh Y hơi động lòng, đó là ngừơi nắm quyền phía sau của ST? Lẽ nào là.... A Hoành?
Người đàn ông tối hôm đó ở công viên , người ở lầu hai Thành Thế Hào Đình,
đều là anh ta! Giọng nói nghe qua rất giống với Tô Ly, là anh ta hẳn sẽ
không sai.
Anh ta nói anh ta là bạn tốt nhất của Tô Ly....
Vậy bối cảnh của Tô Ly là như thế nào? Mà anh nổi tiếng khắp nơi còn có thể là bạn tốt của người cầm quyền phía sau của ST?
Vừa nghĩ đến đây Hạ Minh Y bỗng nhiên nhớ tới một việc khác....
Cô chưa kịp suy nghĩ thì trợ lý đã dẫn cô đến văn phòng ngày hôm qua. Hạ
Minh Y nhẹ nhàng đẩy cửa, Tô Ly không có ở bên trong, chỉ có A Hoành
đang vùi đầu xử lý văn kiện.
Dáng vẻ làm việc của anh ta rất
nghiêm túc, đôi môi nhấp nhẹ, ánh mắt sâu thẳm, cả ngừơi toát ra khí thế mạnh mẽ. Thấy cô bước vào, mắt anh hiện lên ý cười và tia dịu dàng.
Gọi là A Hoành hay là ông chủ đây? Nhất thời Hạ Minh Y cảm thấy xấu hổ, cuối cùng do dự chào một tiếng : " Chào buổi sáng!"
"Chào buổi sáng!" Đối phương đặt văn kiện xuống rồi đi về phía cô.
"A Ly đâu?" Rõ ràng nói là cùng nhau ăn sáng mà.
"Lát nữa cậu ta sẽ trở lại." Ánh mắt A Hoành chứa ý cười : " Em không tự nhiên, cô sợ tôi sao?"
"Chuyện lần trước cảm ơn anh." Hạ Minh Y tin anh hiểu cô đang nói điều gì.
"Không cần khách sáo, đó là bởi vì cô cố gắng. Nghe nói cô vì hát tốt bài hát
đó mỗi ngày trước khi đi ngủ đều hát hai mươi lần?"
"Điều nên làm mà...." Hạ Minh Y không biết nên trả lời như thế nào, A Hoành ý thức
được điều này, đã thừa nhận anh là ông chủ rồi hả? Vậy bây giờ anh chính là lãnh đạo trực tiếp của cô rồi! "Đúng rồi...." Cô nhớ tới vấn đề vừa
rồi : " Anh có biết một người tên là Thi Nhan không?"
Sắc mặt A
Hoành hơi thay đổi, im lặng trong chốc lát nói : " Y Y, nếu như em muốn
sống yên ổn thì đừng hỏi về cô ấy nữa. Tôi chỉ có thể nói cho em biết cô ấy rất tốt, vô cùng tốt." Khụ khụ , nếu như ăn uống không lo, có người
phục vụ thì coi như là tốt rồi...
Nghe thấy lời này sự hoài nghi
trong Hạ Minh Y càng nhiều hơn, cô có chút tức giận nói:" Có phải các
người giấu tôi rất nhiều chuyện không?"
A Hoành nghe vậy nhoẻn miệng cười, tựa như mười phần vui vẻ :"Câu nói này em nên hỏi Tô đi!"
"Hỏi tôi cái gì?" Tô Ly đẩy cửa bước vào, phía sau còn có trợ lý phụ đẩy
thức ăn. Nhìn thấy anh bước vào, Hạ Minh Y vui sướng bổ nhào vào lòng
anh : " Sao lâu như vậy anh mới về..."
A Hoành nghe vậy đầu đầy vạch đen.... lẽ nào nói chuyện với mình nhàm chán như vậy sao...
Tô Ly hôn tóc cô, vứt cho A Hoành ánh mắt cừơi nhạo, dù sao thì cô gái nhà tôi cũng không muốn gặp cậu!
"Ngốc, anh đi làm bữa sáng cho em mà!" Tô Ly kéo xe đồ ăn qua, dẫn cô vào phòng.
"Này, mình cũng chưa ăn sáng đó!" A Hoành thâm tình kêu gọi.
"Yên tâm, còn lại thì cậu giữ lấy!" Buồn cười, điểm tâm tình yêu là anh làm
cho cô gái nhỏ của mình. Hơn nữa còn do chính tay anh làm... Ai có thể
nghĩ tới Tô Ly nổi tiếng một góc trời lại có thể tự tay làm bữa sáng cho cô.... Quá cảm động, cô vừa ăn vừa báo cáo với Tô Ly thành quả tối hôm
qua. Kết quả sơ ý một chút bữa sáng liền chẳng còn tí nào...
Nhớ
đến dáng vẻ hai mắt lưng tròng của A Hoành ở bên ngoài, trong lòng cô có chút áy náy. Vẫn là Tô Ly nhìn thấy cái nghĩ của cô, anh cười nói
:"Đừng để ý cậu ta, cậu ta đã ăn qua rồi."
"A Hoành là ông chủ của ST sao?"
"Cậu ta?" Tô Ly:" Em đã gặp qua ông chủ bận rộn như vậy rồi sao? Cậu ta làm
công cho ông chủ đấy. Y Y, có một số vấn đề em không nên tìm hiểu quá
sâu, lúc cần nói với em tự mình anh sẽ nói cho em biết."
Hạ Minh Y gật gật đầu. Không biết từ khi nào cô đã hình thành thói quen đem tất
cả mọi nghi vấn chôn sau đáy lòng. Hai ngày này việc làm chủ yếu của cô
là ghi chép lại, sau khi scandal xảy ra, đạo diễn phim " Vô Thanh" cho
rằng hai người tuyên truyền cho bộ phim, thậm chí còn trách cô không
chịu bàn bạc với đoàn phim. Vì thế, cô không biết phải giải thích với họ bao nhiêu lần.
"Không được tái hiện loại scandal như thế này nữa!" Giọng nói của đạo diễn nhấn mạnh sự tức giận.
Nếu là chuyện nam nữ chính sau khi đóng phim xong lại nảy sinh tình cảm,
lâu ngày sinh tình thì là chuyện được mọi người ca tụng, nhưng nếu mà
ngủ qua đêm lại là chuyện tối kỵ! Huống chi bộ phim này hai tháng nữa là sẽ công chiếu vào dịp hè.
Nhìn thấy chứng cứ mấy hôm nay ghi chép lại cũng ổn,cô suy nghĩ trong chốc lát rồi đứng dậy rời đi.
Ánh mặt trời cuối xuân ấm áp, từ cửa sổ chiếu vào ánh lên mặt Tô Ly, tạo
cho sự anh tuấn bất phàm trên gương mặt anh càng thêm sự mơ hồ thần bí.
Nhưng giờ phút này đôi mày xinh đẹp nhíu lại, ánh mắt thâm thúy lạnh lẽo, lạnh lùng nói : " Chính hắn cầm đi?"
Thấy màn này trước mặt, vô cớ khiến Hạ Minh Y nhớ đến màn đêm trầm lắng nơi
biển cả trên bức tranh sơn dầu, tuy gió êm sóng lặng nhưng có cảm giác
mưa gió kéo đến, khiến người khác có cảm giác cấp bách.
Từ lúc
trở về cô nhận thấy Tô Ly có chút không giống mọi khi. Tuy trước mặt cô
anh vẫn dịu dàng nhưng dường như lại là một người
khác.
Tô Ly thấy cô bước vào nói một câu : " Lát nữa nói tiếp." rồi gác máy.
Mấy hôm nay Tô Ly còn bận rộn hơn cả cô, chuyện sáu năm trước có rất nhiều
manh mối bị chặt đứt, muốn điều tra ra quả thật không dễ dàng.
"Y Y, làm sao vậy?" Tô Ly kéo cô lại cho cô ngồi bên cạnh mình, hôn lên cổ cô.
Hạ Minh Y sợ ngứa liền né ra : " A......A Ly.... đừng rộn nữa. Em có chứng cứ rồi."
"Thật sao?" Tô Ly buông cô ra : " Quả nhiên phương pháp trực tiếp là hữu hiệu nhất. Đem ra cho anh nghe xem."
Hạ Minh Y đưa cho anh tai nghe.
Mới vừa nghe Tô Ly liền biến sắc, anh tháo tai nghe xuống nói : " Y Y, máy ghi âm em vẫn mang theo chứ?"
"Có ạ! Sao thế anh?"
"Hôm nay trước hết đừng đi qua, chuyện này vẫn chưa xong đâu!"
"Tô Ly... sao vậy?" Nghe vậy lòng Hạ Minh Y đột nhiên căng thẳng, hẳn là không có chuyện gì khác chứ?
Tô Ly đem những chuyện vừa nghe được nói cho cô nghe, cô tức giận đứng
dậy:" A Ly, đó là hiểu lầm, tuyệt đối là hiểu lầm, lúc đó tâm trạng của
em xúc động, anh phải tin em!"
Tô Ly kéo cô ngồi xuống:" Anh làm
sao có thể không tin em ? Đừng sợ, cứ để cho bọn họ nói đủ đã, tiết kiệm lần công phá của chúng ta."
Thấy Tô Ly tín nhiệm mình như vậy,cô lại cảm thấy cảm động lại áy náy. Mặc dù có lúc cô đã hoài nghi anh,
nhưng anh trước sau vẫn luôn tín nhiệm cô.
Sự việc này mau kết
thúc đi thôi! Sau này mặc kệ có thể sánh vai với anh bay lượn hay không
chỉ cần ở bên cạnh anh cũng được rồi.
Cô chưa kịp nói thêm điều
gì thì điện thoại rung lên, nhìn thấy người gọi tới là ai, Hạ Minh Y nhỏ giọng nói : " Triệu Viện!" rồi nhấn nút nghe.
"Chị Minh Y,
không phải chị nói chị ở khách sạn Văn Hoa sao? Sao em không thấy chị,
có phải chị lừa em không?" Trong giọng nói của cô ẩn chứa sự tức giận,
trách cứ.