Có ai có thể hiểu được sau khi cha mẹ mất đi, người chị duy nhất cũng rời
đi, những điều này đối với Hạ Minh Y có bao nhiêu là tổn thương? Lúc đó
cô chỉ mới mười bốn tuổi nhưng phải chịu đựng sống một mình trong cuộc
sống sau này.
Có ai biết được một người già bảy tám mươi tuổi
cùng một cô gái nhỏ trải qua cuộc sống khó khăn như thế nào? Lúc đầu họ
chỉ có thể dựa vào tiền giúp đỡ của nhà nước. Bởi vì tiết kiệm tiền, cô
từ bỏ trường đại học tốt nhất của cả nước mà chọn một ngôi trường gần
nhà nhất, đó là đại học W chỉ vì nó miễn phí.
Mặc kệ trong cuộc
sống cô chịu đựng bất kỳ ủy khuất gì, cô cũng chỉ có thể nói cho chính
bản thân mình nghe, mọi người ai cũng cổ vũ cô, nói cô hãy kiên cường
hơn chút nữa, nhất định phải cố gắng chịu đựng! Cô ưu tú như thế nhất
định sẽ sống rất tốt!
Nhưng học tốt, ưu tú, lẽ nào không đau thương sao?
Sau khi cô biết Tô Ly không biết, không phải cô cũng dần dần buông xuống
sao? Cuối cùng cô cũng buông xuống sự oán hận như có như không cứ lượn
lờ trong lòng mình suốt năm năm qua!
Nếu như không phải vì yêu, lúc cô biết được Tô Ly nhẫn tâm không đi đến gặp chị cô cũng sẽ không kích động và phẫn hận như vậy !
Triệu Viện đưa cho cô tờ báo kia giống như cọng rơm cuối cùng của hoa tuyết, khiến cho tất cả tuyến cảm xúc của cô tan vỡ!
Triệu Viện....
Lòng Hạ Minh Y chợt chấn động, đột nhiên phát hiện chuyện này có chút không
thích hợp, tại sao Triệu Viện lại để ý đến chuyện này như vậy? Cho dù
chuyện này khiến cho mình thất vọng về thần tượng đi chăng nữa thì cũng
sẽ không đáng để cô khóc lóc buồn bực hơn nửa tháng chứ !
Chẳng lẽ chuyện này là cô ấy cố ý ?
Nếu không thì tại sao cô ấy lại đưa tờ báo cho cô xem?
Nghĩ đến đây cô giật mình, nháy mắt tỉnh táo lại, lý trí đình công bấy lâu
nay bây giờ kêu gào muốn trở lại vị trí cũ một lần nữa.
Rất nhiều manh mối ở lúc trước liên tiếp xuất hiện. Tại sao Nhan Băng có thể biết được nơi cô đang ở, tại sao Triệu Viện lại đúng lúc đau bụng vào lần cô bị bao vây đó, tại sao cô ấy luôn ở trước mặt cô nhắc tới Tô Ly?
... ...... ...
Cô hiểu rồi !!
Nếu như lời của Tiểu Diệp nói không sai, vậy khẳng định cô bị Triệu Viện
lợi dụng rồi! Vậy cũng có thể dễ dàng lý giải tại sao Nhan Băng ở bên
cạnh Tô Ly, đó chính là thông qua Triệu Viện để hiểu rõ hành tung của
cô!
Hạ Minh Y hít một hơi thật sâu, nhất thời cảm thấy mình hiểu được rất nhiều điều.
Buồn cười, Tô Ly sớm đã nói với cô không thể dễ dàng tin tưởng người trong
làng giải trí, vậy mà cô lại vì sự đáng yêu ngọt ngào của đối phương mà
mắc sai lầm!
Nếu như đoán không sai cô nên nhanh chóng nói rõ ràng với Tô Ly. Nghĩ đến đây, cô vội vàng mở túi xách lấy điện thoại ra.
"Woa, đúng lúc ở đây có một cô nhóc!" Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói bỉ ổi nam.
Hạ Minh Y xoay đầu lại, nhìn thấy mấy tên bắp thịt cuồn cuộn, mình đầy hình xăm liền sợ hãi đổ mồ hôi lạnh.
"Quả nhiên rất xinh đẹp, ê, sao tao cảm thấy cô ta quen mắt quá ?"
"Đúng vậy, hình như tao nhìn thấy cô ta trên Tivi! Wow, may thật đó, lại có thể gặp đúng ngôi sao,haha!"
"Hôm nay diễm phúc mấy anh em chúng ta quả thật không nhỏ! Chúng ta ở đây
chiếm hữu cô ta, người khác cũng sẽ không biết, sau này nói ra cũng có
chút mặt mũi!"
Bọn họ vừa nói vừa nở nụ cười dâm đãng tiến về phía cô, ánh mắt lộ vẻ dâm đãng.
Hạ Minh Y khẽ cắn môi lùi về sau hai bước, ánh mắt nhìn về phía sau của
mấy người kia, cô ngạc nhiên mừng rỡ la lên : " Cảnh sát, ở bên này!"
Mấy người họ nghe thấy vậy liền sợ hãi lui về sau nhìn, Hạ Minh Y nhân cơ hội này nhanh chóng chạy về phía có nhiều người.
"Mau đuổi theo, dám gạt tao!" Có người hét lớn một tiếng. Phía sau lưng vang lên tiếng bước chân nặng nề của người đàn ông.
Trái tim Hạ Minh Y dường như muốn nhảy vọt ra ngoài, cô chỉ có thể cố gắng dùng hết sức lực chạy về phía trước.
Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, rơi vào đường cùng cô đành phải hét lớn : " Cứu mạng! Cứu mạng--" , cô chỉ mong vào lúc này có người
xuất hiện cứu cô. Nếu cô rơi vào trong tay đám ngừơi này chị bằng cô
trực tiếp tự sát!
"Tin tin..." Phía sau truyền đến tiếng kèn xe ô tô, âm thanh vô cùng quen thuộc vang lên : " Hạ Minh Y, mau lên đây!"
Hạ Minh Y xoay đầu lại nhìn, lại có thể là Hứa Trăn! Nhất thời cô giống
như nhìn thấy Thượng đế, cô mừng như điên chạy vào xe mà anh đã sớm mở
cửa cho mình, hai người nghênh ngang lái xe rời đi.
Cô vẫn còn
chưa hoảng hồn, lấy tay vỗ vỗ ngực thở, Hứa Trăn nhìn cô qua kính chiếu
hậu : " Hạ Minh Y, sao cô lại một mình chạy đến đây? Cô không biết buổi
tối ở đây rất nguy hiểm sao?"
"Đây là nơi nào vậy?"
Hứa Trăn kinh ngạc nghiêng người sang lườm cô :"Cô không hiểu về thành phố B sao? Vậy cô nghỉ ngơi ở đâu, tôi đưa cô trở về!"
Sắc mặt Hạ Minh Y cứng lại, số người biết mối quan hệ giữa cô và Tô Ly
không nhiều... cô trầm mặc một lúc rồi nói : " Tôi..... tôi không có
nhà."
Nếu nhiều người biết chuyện này, e là sẽ phát sinh thêm nhiều chuyện.
Trong phòng khách quý 203 ở Thịnh Thế Hào Đình, sắc mặt tuấn tú của Tô Ly vô
cùng u ám, những người ở bên cạnh anh cũng không dám thở mạnh. Sắc mặt
Tiểu Diệp càng thêm tái nhợt, thỉnh thoảng ngước mặt nhìn về phía anh
xem vẻ mặt của anh.
Đáng tiếc sắc mặt anh vô cùng lạnh lẽo, không nhìn ra bất kỳ biểu hiện nào khác.
Rất lâu sau Tô Ly vươn ngón trỏ thon dài gõ gõ vào chiếc sôpha bằng da thật bên dưới :"Em nói là sau khi em đuổi theo giải thích rõ ràng với Y Y,
cô ấy vẫn chạy đi?"
"Đúng....đúng vậy." Tiểu Diệp dạ thưa gật đầu.
"Tiểu Diệp, không cần nói dối. Y Y không phải loại người không nói đạo lý,
nếu như là do cô ấy hiểu lầm nhất định cô ấy sẽ cùng em trở về. Có phải
em nói sai cái gì rồi không?" Anh ngẩng đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn vào
gương mặt của Tiểu Diệp.
Tiểu Diệp nhìn vào đôi mắt quen thuộc
nhưng không có chút quen thuộc nào, cả người khẽ run rẩy, cô kể lại toàn bộ cuộc nói chuyện giữa mình và Hạ Minh Y.
Động tác gõ gõ trên
ghế sôpha của Tô Ly càng lúc càng chậm, nhịp tim của những người xung
quanh dường như cũng không khống chế được. Thái Kim Huy nhìn vào hai mắt Tô Ly, dần dần trợn tròn mắt, đột nhiên quay sang quát Tiểu Diệp :"Hồ
đồ! Tại sao em có thể nói những lời đó với Minh Y? Cô ấy vẫn còn nhỏ, em cũng còn nhỏ sao? Còn không mau đi tìm cô ấy về?"
Tiểu Diệp bị quát đến ngẩn ngơ, nhất thời không biết phản ứng lại như thế nào.
Tô Ly liếc mắt nhìn Thái Kim Huy, trong ánh mắt lộ sự trào phúng, lạnh nhạt nói : " Anh Huy, anh ra ngoài trước đi."
Thân thể Thái Kim Huy khẽ chấn động, muốn nói gì đó, ánh mắt lạnh lẽo thấu
xương của Tô Ly nhẹ nhàng lướt qua anh khiến anh không nói nên lời. Một
lúc sau cả người anh khẽ động, anh quay sang nói với người đàn ông đứng
cạnh cửa sổ đang đưa lưng về phía bọn họ : " Lão..."
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn anh, lấy điếu thuốc trong miệng xuống, nhẹ nhàng nhả ra một vòng khói nói:" Anh hãy về trước đi!"
Thái Kim Huy bất đắc dĩ rời đi, anh đi đến trước mặt Tiểu Diệp liếc mắt ra hiệu.
" Tô Ly,là lỗi của em, em sẽ đi tìm cô ấy." Lúc này Tiểu Diệp mới hiểu ý lật đật nói.
Tô Ly đột nhiên đứng dậy đi đến trước mặt Tiểu Diệp, Tiểu Diệp bị dọa giật mình, đứng không vững nên ngã vào ghế sôpha ở phía sau. Nhìn gương mặt
gần trong gang tấc nỗi sợ trong mắt cô càng tăng lên.
Người này không phải là Tô Ly, đây không phải là Tô Ly....
Ánh mắt Tô Ly tối tăm khóa chặt vào khuôn mặt khẩn trương của cô gằn từ chữ nói : " Em cảm thấy một câu nói vì muốn tốt cho anh là xong sao? Vậy em cảm thấy mấy năm nay cô ấy sống một mình thì như thế nào?"
Giọng nói của anh rất nhẹ nhưng rơi vào tai Tiểu Diệp lại nặng như chì.Cô
không ngừng lắc đầu, mắt đầy nước mắt : " Em sai rồi, A Ly, em sai rồi,
em không nên tự mình đưa quyết định, A Ly..."
Ánh mắt sâu thẳm
của Tô Ly đảo qua khuôn mặt hoảng hốt lo sợ của cô, anh nhàn nhạt nói : " Tòa biệt thự trên đường Tú Ngọc cho em."
Tiểu Diệp nghe thế sắc
mặt đại biến : " A Ly, em không muốn, em không muốn những thứ này,em
biết em sai rồi! Em không nên nói với cô ấy như vậy, em không nên giấu
anh, nhưng em thật sự muốn tốt cho anh thôi! A Ly, anh đừng đuổi em đi!"
Ánh mắt Tô Ly chợt lóe lên dường như đang ẩn nhẫn điều gì, một lát sau anh
ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu không thấy đáy. Tiếng cầu xin của Tiểu Diệp
ngừng lại, cổ họng cô như nghẹn lại điều gì, không nói nên lời. Tô Ly
như thế này thật là đáng sợ!
Đây không phải là Tô Ly, không phải
là Tô Ly quen thuộc mà cô thấy qua. Tuy Tô Ly luôn vân đạm phong khinh
mà có chút lạnh lùng xa cách nhưng luôn tươi cười ôn hòa bình tĩnh,
không phải là bộ dáng băng lãnh đáng sợ dọa người như thế này!
Tô Ly đứng trước mặt hiện giờ khiến cô đột nhiên lo sợ, không nói được
điều gì. Người đàn ông đứng bên cửa sổ lập tức xoay người, nhìn thấy
cảnh này liền đi đến nói với Tiểu Diệp : " Cô hãy về trước đi, có chuyện gì thì cứ nghe công ty sắp xếp."
Tiểu Diệp gật đầu nói phải rồi nhanh chóng rời đi.
"A Tô,A Tô..." Anh ta vịn bả vai Tô Ly.
Tô Ly ngẩng đầu, ánh mắt sâu sắc : " Có người đưa tin chưa?"
"Bọn họ vẫn đang tìm."
"Tìm hết khắp thành, đào sâu ba thước cũng phải tìm người trở về! Đều tại
tôi, đáng ra tôi phải đuổi theo cô ấy. Bây giờ điện thoại cô ấy cũng
khóa rồi, một mình cô ấy có thể đi đâu chứ!" Vẻ mặt Tô Ly có chút mê
cuồng.
"Cậu làm động tĩnh lớn như vậy bọn họ sẽ biết. Cậu không để ý đến sự ẩn nhẫn nhiều năm của mình hay sao?"
Tô Ly nhìn thẳng vào anh : " A Hoành, Y Y chính là tất cả!" Anh định thần
lại rồi đột nhiên lao ra cửa phòng : " Mình muốn tận mắt đi tìm!"
"A Tô, A Tô!" Người đàn ông phía sau lập tức đuổi theo.
Tô Ly lái xe nhanh như bay ra đến đường cái. Chân mày anh nhíu chặt không
hề buông lỏng. Nửa đêm trên đường từng tốp người đi với nhau, mỗi khi
nhìn thấy một người anh liền vui mừng giảm tốc độ chạy đến xem, nhưng
càng về sau lại càng thất vọng và sốt ruột.
Người được anh phái đi đến bây giờ vẫn chưa có tin gì, anh tìm suốt chặng đường như vậy nhưng cũng không có bất kỳ manh mối nào.
Anh đã cho Thái Kim Huy liên lạc với những người Y Y biết nhưng cũng không
có tin tức của cô. Cô không có nơi khác để đi, đã trễ như thế này rồi,
cô còn có thể đi đâu được chứ?
"A Tô, có thể cô ấy tìm một nơi ở
rồi. Hay là điện thoại hết pin, nói không chừng sáng mai cô ấy sẽ liên
lạc với cậu. Cậu đừng quá lo lắng."
Tô Ly chậm rãi đậu xe bên
đường, gió lạnh ban đêm từ ngoài cửa thổi vào thổi bay mái tóc anh. Vốn
dĩ anh rất rực rỡ nhưng lúc này lại vô cùng tối tăm.
" A Hoành,
cậu biết không? Mỗi khi tớ nghĩ đến năm ấy cô ấy và ông nội bôn ba ngàn
dặm để nhặt xác chị, chỉ cần nghĩ đến cuộc sống thui thủi một mình của
cô ấy mấy năm nay thì đáy lòng mình liền chua xót.... rất muốn khóc.
Mình rất muốn khóc cậu có biết không? Cái cảm giác ấy.... thành phố S
rộng như vậy nhưng lại không tha cho cô gái nhỏ của mình....." Giọng nói của Tô Ly khàn khàn.
"Tại sao mình không gặp cô ấy sớm hơn? Nếu
như mình có thể gặp cô ấy sớm hơn nhất định sẽ khiến cô ấy lớn lên trong vui vẻ. Nhiều năm như vậy, những lúc cô gái của mình một mình chịu khổ
và mệt mỏi, mình đang làm gì?"
Nếu ông trời đã quyết định cho mình yêu cô ấy, tại sao Người không cho mình gặp cô ấy sớm hơn?
A Hoành kinh ngạc nhìn anh : " Tô, đây không phải là lỗi của cậu, tại sao cậu lại nghĩ như vậy?!"
Tô Ly ngửa đầu nhắm mắt lại, rất lâu sau anh nhẹ nhàng nói:" Bởi vì mình
yêu cô ấy, mình hy vọng mỗi giây mỗi phút đều có mặt trong cuộc sống của cô ấy."
Cô và anh đều có tình yêu cháy bỏng với diễn xuất, có
tình yêu mãnh liệt với ước mơ. Cô có sự kiên cường lý trí mà anh
thích, anh thích sự ngây thơ đáng yêu của cô, anh tôn sùng sự chấp
nhất ẩn nhẫn, yêu sự thiện lương chính trực của cô.....
Bọn họ giống nhau như cùng một người, bọn họ giống như nửa kia còn lại....
A Hoành kinh ngạc trợn mắt, nắm lấy tay anh : " A Tô, bất luận sau này có khó khăn ra sao thì mình đều sẽ đứng về phía cậu! Nếu như trong chúng
ta chỉ có một người có thể có được tình yêu, mình hy vọng người đó là
cậu..."
Tô Ly vừa kinh ngạc vừa cảm kích nhìn anh, ánh mắt dần dần khôi phục trong sáng.
Xe thể thao chạy cả một đêm quanh các đường lớn nhỏ ở thành phố B, lúc
sáng hai người mệt mỏi lái xe trở về Thịnh Thế Hào Đình. Cả một đêm
không ngủ trên mặt hai người đều hiện lên quầng thâm nhàn nhạt.
Sau khi bồi bàn đưa lên bữa sáng, Tô Ly thuận miệng ăn một ít, đúng lúc này điện thoại của Thái Kim Huy gọi đến.
"Tô Ly, cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, Hạ Minh Y cô ấy bây giờ đang có vụ scandal đầu trang rồi!"
Tay Tô Ly run lên làm sữa trong ly đổ ra ngoài : " Đã xảy ra chuyện gì?"