" Cậu ảo não cái
gì? Không muốn thấy tôi đến vậy sao?" Tô Ly nhìn A Hoành, nụ cười trên
mặt có chút tự giễu, đáy mắt lại một mảng lạnh lùng.
" A Tô..... cậu! Haiz, việc cấp bách nhất là tìm cô gái nhỏ của cậu trở về đã!" Sắc mặt A Hoành có chút bất đắc dĩ.
Nhắc đến Hạ Minh Y, nét mặt lạnh lẽo của Tô Ly hiện lên chút ôn nhu, lập tức anh nghĩ đến điều gì, vẻ mặt lại tiếp tục ảm đạm : " Cô ấy bây giờ
không muốn gặp mình, mình muốn cho cô ấy chút thời gian để bình tĩnh
lại, mình đã để Tiểu Diệp đuổi theo rồi."
Anh lắc lắc di động
trong tay, hai chân thon dài bước đến trước bàn trà thủy tinh, dáng vẻ
ung dung : " Được rồi, A Hoành, cậu có thể nhân lúc này kể lại hết mọi
chuyện năm đó cho tôi biết. Để tôi xem xem, các người làm cô gái nhỏ của tôi chịu ủy khuất ra sao!"
Ẩn sau lời nói nhẹ nhàng gió thổi
mây bay lại là sát khí nặng nề, khiến cho người đàn ông đối diện trước
giờ luôn tự xưng tác phong mạnh mẽ cũng có chút kinh hãi.
" A Tô, cậu hãy bình tĩnh một chút, những gì tôi biết tôi sẽ kể rõ với cậu,
nhưng mà trong chuyện này, thật sự không có ai sai cả, mọi ngừơi đều vì
muốn tốt cho cậu...."
"A Hoành, tôi là loại người lạm sát kẻ vô tội sao?" Tô Ly nhíu mày liếc người đối diện.
A Hoành nghe thấy thế vừa bực mình vừa buồn cười : " Nếu là lúc bình
thường thì đương nhiên không phải. Nhưng bây giờ hahaha." Nhưng mà dù
cười như vậy nhưng anh vẫn nhanh chóng che giấu đi ý cừơi, rồi kể rõ
ràng lại chuyện xảy ra năm đó.
Tô Ly sắc mặt ngưng trọng, ngẫu
nhiên nghe được điều gì mày nhíu lại, sau khi mọi chuyện được kể lại
xong xuôi, anh trầm mặc hồi lâu. Thở dài nói :"Thì ra là như vậy, gọi
Thái Kim Huy đến đây đi, xem có bỏ sót ở nơi nào không. Còn về tờ báo
này...."
Anh không nói thêm điều gì, khóe miệng nở ra nụ cười
lạnh lẽo. Sắc mặt A Hoành cứng đờ, người này không dễ dàng ra tay, một
khi ra tay.... tuyệt nhiên không để cho đối phương có đường lui.
Tô Ly.... thật không ngờ cậu ta yêu cô gái của cậu ta đến vậy.....
Quả thật chuyện tình cảm không tiến triển mà còn lại như thế này....
Lúc Hạ Minh Y xuống lầu, Tiểu Diệp liền nhận được tin nhắn của Tô Ly. Cô và Thái Kim Huy bàn bạc với nhau, cô sẽ đuổi theo Hạ Minh Y. Còn Thái Kim
Huy sẽ tiếp đãi, hỏi thăm tình hình phát sinh chuyện với các nghệ sĩ,
trọng trách nặng nề liền được giao cho Thái Kim Huy.
Sau khi nhìn thấy Hạ Minh Y xuất hiện, Tiểu Diệp lập tức đuổi theo :"Minh Y, em mau
trở lại, có chuyện gì thì cứ từ từ nói rõ ràng."
Hạ Minh Y nghe
cô nói, liên tưởng đến Tô Ly, lại liên tưởng đến chuyện xảy ra vào sáu
năm sau,càng trở nên tức giận, chân càng dùng thêm lực tiếp tục chạy về
phía trước.
Cô cũng không biết mình muốn chạy đến nơi nào.
Kể từ khi đến thành phố này cô đều ở cùng với Tô Ly, nơi có anh cũng chính là nhà cô. Mà hiện giờ, cô đi trên con đường xa lạ, chẳng biết phải đi
đâu.
May mắn bây giờ là buổi tối, nếu như là ban ngày sau khi bị người khác phát hiện e là nửa bước cũng không đi được.
Tiểu Diệp thấy cô không hề dừng lại hơn nữa lại càng chạy nhanh hơn, nhất
thời chán nản nói không nên lời, chỉ có thể căng thẳng đi theo phía sau.
Cuối cùng hai người không chạy nổi nữa, hai chân Tiểu Diệp mềm rủn ra, cô dừng bước đi đến chỗ Hạ Minh Y.dfienddn lieqiudoon
"Con bé này sao lại quật cường như vậy chứ! Gọi như thế nào cũng không chịu dừng lại, em náo đã đủ chưa?"
Hạ Minh Y thở hổn hển, lồng ngực phập phồng, khuôn mặt vốn dĩ do vận động
mà phiếm hồng sau khi nghe nói vậy càng trở nên hồng hơn.
Cô xoay đầu giận dữ nhìn Tiểu Diệp :"Chị cho rằng em cố ý giận dỗi làm mình làm mẩy với anh ấy sao? Chị không biết gì cả, dựa vào đâu mà nói em như
thế?"
Tiểu Diệp thấy cô tức giận như vậy lập tức nhẹ nhàng nói : " Được rồi được rồi, là chị không đúng, nể tình chị đuổi theo em vất vả
như vậy, em có thể kể cho chị nghe rốt cuộc xảy ra chuyện gì không? Em
không biết Tô Ly lo lắng cho em như thế nào đâu!"
" Lo lắng? Nếu
anh ấy lo lắng cho em, sao lại....." Hạ Minh Y không nói được câu tiếp.
Rõ ràng là cô hận anh, sao anh lại không đuổi theo, trong lòng cô càng
thêm tức giận ?
"Còn không phải là anh ấy sợ em sau khi thấy anh
ấy thì tức giận hơn sao, Minh Y, em nói cho chị biết rốt cuộc xảy ra
chuyện gì!" Tiểu Diệp kiên nhẫn đi đến bên chỗ cô.
"Rốt cuộc là
xảy ra chuyện gì? Chị cùng anh ấy lâu như vậy, lẽ nào không biết chuyện
sao? Sáu năm trước trong buổi họp báo ký ở thành phố S có một cô gái bị
xe đụng, trước khi mất muốn gặp mặt Tô Ly một lần. Các người đã làm như
thế nào?" Khuôn mặt Hạ Minh Y phẫn hận nhìn Tiểu Diệp.
" Sáu năm
trước...." Tiểu Diệp thì thào tự nói, bỗng nhiên sửng sốt, ngay sau đó
sắc mặt ủ rũ, sau một lúc kinh hãi nhìn Hạ Minh Y : " Em..... làm sao em biết?"
"Muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm. Cô gái đó là chị của em, chị ruột của em, chị nói em dựa vào đâu mà biết? !"
Nhắc đến chuyện này, Hạ Minh Y hoàn toàn không khống chế được tâm tình
của bản thân :"Các người thật nhẫn tâm, dựa vào đâu mà để chị ấy trong
bệnh viện? Ngay cùng một thành phố, có thể cách anh ấy bao xa, chị có
biết trước khi mất chị ấy có bao nhiêu bất đắc dĩ không? Chị có biết
trước khi mất chị ấy còn dùng máu viết một bức di ngôn không? Chị có
biết chị ấy là người thân duy nhất của em không?"
Tiểu Diệp nghe
xong kinh ngạc đến ngây người, nghẹn họng , trân trối nhìn Hạ Minh Y,
một lúc lâu sau mới nói" Em......em là em gái của cô ấy...."
"Đúng vậy! Em thật giống như một đứa ngốc, chị em vì anh ấy mà mất, em lại
mừng rỡ vui sướng khi được anh ấy ôm vào lòng.Bỏ đi, dù sao sau này em
cũng sẽ không gặp anh ấy nữa." Cô nói xong xoay người muốn rời đi.
Tiểu Diệp vội vàng kéo cô lại, vẻ mặt vô cùng thống khổ, cầu xin nói : " Hạ
Minh Y, xin em..... xin em đừng trách Tô Ly. Chuyện đó....là do chị
quyết định."
"Cái gì? Rõ ràng em nhìn thấy trên báo nói rằng anh ấy..." Hạ Minh Y xoay người, kinh ngạc nhìn cô.
"Là chị, thật sự là chị......" Tiểu Diệp bất đắc dĩ gật đầu, cắt ngang lời
cô nói : " Tờ báo em nhìn thấy chắc chắn là giả. Bởi vì Tô Ly hoàn toàn
không hề biết chuyện này. Sau khi sự việc xảy ra đã tạo nên một trận xôn xao vô cùng lớn, Tô Ly để chị qua đó xem xét, sau khi chị đi liền lập
tức gọi điện đưa người đó đến bệnh viện."
"Nhưng... lúc đó thật
sự là thời điểm Tô Ly đang lên, nếu như chuyện này lộ ra ngoài, công ty
đối thủ sẽ nhân cơ hội này tạt nước bẩn lên người anh ấy, vì vậy.... vì
vậy chị là anh Huy bàn bạc với nhau, quyết định giấu chuyện này."
" Lúc đó có không ít truyền thông đến, nhưng sau khi bọn chị báo với công ty, không biết cấp trên đã dùng biện pháp nào đè ém chuyện này xuống.
Đây là cách làm trong làng giải trí mà! Chị không biết..... làm sao chị
biết được người đó là lại chị của em...."dfienddn lieqiudoon
"Cho dù nếu chuyện này có lộ ra ngoài, nhiều lắm là mắng fan của Tô Ly điên
cuồng, nhưng chị của em, trong giây phút cuối đời chị ấy có một yêu cầu, sao mọi người lại nhẫn tâm cự tuyệt chứ?!"
"Em không hiểu! Mỗi
ngôi sao trừ khi dựa vào thực lực, dựa vào giao thiệp cuối cùng mới dựa
vào may mắn. Em nói nghe thật đơn giản, em có biết trong làng giải trí
trước đây có bao nhiêu ngôi sao vì những chuyện như thế này mà sự nghiệp rơi vào đáy cốc không? Em có biết ngôi sao trước đây của chị bởi vì
trong buổi ca nhạc có fan do quá kích động mà đột tử, kết quả bị công ty đối thủ bắt được nhược điểm sau đó hoàn toàn bị đá ra khỏi giới ca sĩ.
Khó khăn lắm chị mới đợi đến Tô Ly, chị làm sao có thể để anh ấy giẫm
lên vết xe đổ chứ! Chị cũng không phải thánh nhân, chị cũng phải ăn cơm
!"
"Chị.... vậy chị có thể xem nhẹ mạng sống của người khác sao? Sao chị có thể nhẫn tâm đến vậy?!"
"Chị nhẫn tâm? Tất cả những gì chị làm đều là vì Tô Ly. Nếu như chị nhẫn tâm chị sẽ đến bệnh viện thăm hỏi chị em sao? Nếu như nhẫn tâm chị sẽ rút
20 vạn từ trong quỹ của Tô Ly ra nhờ bác sĩ đưa cho em sao? Em nói chị
nhẫn tâm, chị thấy em tiếp cận Tô Ly vì có mục đích mới đúng!" Tiểu Diệp hiển nhiên rất tức giận, nói chuyện không chừng mực.
"Chị...... cái gì mà 20 vạn, vốn dĩ em không hề biết...." Hạ Minh Y bối rối.
"Chính tay chị đưa còn có thể sai sao, Hạ Minh Y, có phải là em cố ý không?" Tiểu Diệp hồ nghi nhìn cô.
"Chị! Diệp Tinh, chị có ý gì, bây giờ đổi thành hoàn toàn là lỗi sai của em ?!" Cô chán nản tức giận nhìn Tiểu Diệp.
"Lẽ nào không phải sao? Sáu năm trước làm sao bọn chị biết được có một ngày Tô Ly sẽ gặp em, làm sao bọn chị biết ngừơi Tô Ly thích là em ?! Nếu
như lúc đó bọn chị biết, cho chị gan chị cũng không dám làm! Hơn nữa sự
việc ở buổi họp báo có thể trách Tô Ly sao? Sao em không đi trách công
ty đảm nhận ấy? Là bảo vệ của bọn họ không hoàn thành trách nhiệm, không duy trì tốt trật tự. Sao em lại không đi trách người gây ra tai nạn
chứ, lúc đó anh ta đụng trúng người liền nhanh chóng bỏ đi. Tô Ly là một ngôi sao, mở một buổi ký họp báo là sai sao?"
"Người không phải
do anh ấy đụng, anh ấy đi thăm chị của em đó là về tình, nếu anh ấy
không đi về lý anh ấy cũng không sai. Huống chi bọn chị không đụng người vẫn bồi thường 20 vạn, nhiêu đó còn chưa đủ hay sao? Tô Ly hoàn toàn
không biết chuyện này, rốt cuộc anh ấy sai ở đâu chứ?! Em nói mặc dù chị em vì anh ấy mà chết, lẽ nào nếu có một lần nữa thì chị em không đến
buổi ký họp báo sao?"
"Trước giờ Tô Ly chưa gặp qua chị em nhưng
anh ấy đối với em như thế nào, trong lòng em chẳng lẽ không rõ? Hạ Minh
Y, em không phân rõ tốt xấu đã nổi giận với anh ấy, tính cái gì! Em muốn mắng thì cứ mắng chị, muốn đánh thì cứ đánh chị, tất cả chủ ý đều là do chị đưa ra!"
Từ lúc vào nghề đến nay đã mười năm, tuy cô chỉ là
trợ lý nhưng cũng không có ai dám đứng trước mặt cô mắng cô như vậy.
Tiểu Diệp tức giận, có lời nào cũng đều nói hết ra.dfienddn lieqiudoon
Hạ Minh Y nhất thời sửng sốt, rốt cuộc nói không nên lời. Chỉ cảm thấy
lồng ngực như có đoàn xe lửa chạy qua, giống như chỉ một giây sau cô sẽ
biến thành tro.
Cô lắc đầu không ngừng hỗn loạn của mình, có quá
nhiều tin tức khiến cô không thể chịu được. Lời nói của Tiểu Diệp giống
như một chậu nước đá, hung hăng tạt lên người cô.
Trong lúc này
hai tầng băng và lửa. Chân tướng như một lớp sương, cứ mỗi lần cô cho
rằng nhìn thấy rõ ràng thì một giây sau lại đưa ra một kết quả mới.
Mà bây giờ tất cả mọi thứ đều biến thành cô cố tình gây sự....
Thừa lúc Tiểu Diệp nói xong, đang không ngừng thở dốc, cô nhanh như bay chạy đến con đường đối diện.
"Hạ Minh Y, em đứng lại!" Tiểu Diệp giật mình cuống quít đuổi theo cô,
nhưng đèn xanh sáng lên, xe cộ không ngừng chạy qua lại cản trở tầm mắt
của cô. Đợi đến khi đèn đỏ sáng lên, cô muốn đuổi theo thì lại không
thấy bóng dáng Hạ Minh Y ở đâu nữa.
Lúc này cô mới bừng tỉnh như
bước ra từ giấc mơ, nhớ đến những gì mình vừa nói. Nhất thời nước mắt
rơi xuống, hung hăng đánh mình mấy cái, miệng không ngừng lẩm bẩm : "
Mình đây làm gì thế này? Tô Ly kêu mình đi đuổi theo ngừơi, mình đây thì hay rồi, lại làm cho người ta tức giận bỏ đi.... Mình sao lại nói những lời đó với một cô gái nhỏ chứ !"
Cô vẫy một chiếc taxi, đi dọc
theo hướng Hạ Minh Y đi lúc nãy tìm thật lâu nhưng vẫn không thấy bóng
dáng của người kia.Rơi vào đường cùng cô chỉ còn cách gọi cho Tô Ly.
Hạ Minh Y cũng không biết là mình chạy đến nơi nào, vô tình có mấy người
đi đường đi qua bên cạnh cô, cô còn nghe thấy bọn họ nói chuyện với
nhau.
"Ê, đó có phải là Hạ Minh Y của "Cẩm sắt niên hoa" không? Sao cô ấy lại ở đây?"
"Người ta là ngôi sao lớn có thể đến nơi này sao? Hơn nữa cậu nhìn bộ dáng
chán nản , tinh thần sa sút của cô ta đi, Hạ Minh Y xinh đẹp hơn cô ta
nhiều. Chắc chắn là không phải rồi!"
"Đúng vậy đúng vậy, chúng ta đi thôi!"
Từng đám người đi qua, bóng đêm càng ngày càng muộn, gió lạnh thổi tới, tâm
tình của cô không những không ổn định ngược lại càng ngày càng mãnh
liệt. Tại sao tất cả mọi ngừơi đều đứng từ lập trường của một người rồi
nói ra những đạo lý lớn? Có ai đã từng đứng ở góc độ của cô để suy nghĩ
qua chưa?