Khách đã ngồi đầy, nhưng vẫn chừa lại một gian nhỏ. Ninh Hoà và Lan
Hinh vừa đến, Ninh Vũ liền vội vàng gọi cô bé phục vụ mang đồ ăn lên.
“Ba, sao ba tới mà không báo cho con biết trước, để con đi đón ba?
Lại đây, ba nếm thử món này đi, đầu bếp của tiệm con tay nghề không tệ
đâu. Ba nhìn việc làm ăn buôn bán trong tiệm cũng không tồi phải không.” Ninh Vũ vui vẻ vừa nói vừa rót rượu cho Ninh Hoà, còn mình và Lan Hinh
thì uống thứ khác. Tuy Lan Hinh cũng có thể uống rượu, nhưng chiều còn
có cuộc thi, cho nên thôi.
“Cũng không tệ lắm, khá đông khách nhỉ. Chẳng qua đừng dồn quá nhiều
tinh lực vào mặt này, việc học vẫn quan trọng hơn.” Tâm tư của Ninh Hoà
không ở trên rượu và thức ăn, bây giờ ông còn không rõ lập trường của
Lan Hinh, việc đó với ông mà nói lại rất quan trọng.
Ninh Vũ ngồi xuống cạnh Ninh Hoà, gắp thức ăn cho ông: “Việc học ấy
à, chắc chắn là quan trong nhất. Trong tiệm con cũng chỉ thi thoảng mới
đến, dù sao con cũng là cổ đông lớn mà. Đừng chỉ mãi nói con, sao lần
này ba không dẫn dì Chung theo cùng?”
Ninh Hoà cười vỗ vỗ đầu Ninh Vũ: “Con nhóc nghịch ngợm này, mau ăn cơm đi.”
“Nhưng việc này rất quan trọng mà. Ba nhìn mình đi, đã hơn bốn mươi
mấy rồi, cũng không biết tìm một người làm bạn nữa. Con rất mong chờ đó. Hiện tại con lại ít khi về nhà, chỉ có một mình ba, về ngôi nhà trống
trải cũng không có người trò chuyện.” Ninh Vũ thấy ba mình vẫn thực thân thiết, đương nhiên, trong đáy lòng vẫn còn một tầng băn khoăn, chính là việc ba đi tìm Lan Hinh trước, cũng không biết hai người nói gì, cho
nên bây giờ mình phải thể hiện thật tốt.
“Ừ…..Chờ bao giờ con đi du học thì ba sẽ tìm một người thay con.” Ninh Hoà nửa đùa nửa thật nói.
“Vì sao cần con đi du học rồi ba mới bằng lòng tìm? Hai chuyện này căn bản không liên quan với nhau mà.” Ninh Vũ bĩu môi.
Lan Hinh ở bên cạnh nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu: “Chuyên ngành của quả thật phải ra nước ngoài mới có tương lai.”
Lời này vừa nói ra, Ninh Hoà giật mình, tưởng Lan Hinh đồng ý với ý kiến của mình.
Mà Ninh Vũ nghiêng đầu có chút kinh ngạc liếc Lan Hinh một cái, tâm
tư lấy lòng Ninh Hoà cũng vơi bớt ba phần. Nàng vùi đầu và hai miệng cơm rồi mới có chút tức giận nói: “Tại sao ai cũng đều muốn đẩy con ra nước ngoài vậy.”
“Đó là vì tốt cho con.” Ninh Hoà nói.
“Hạnh phúc của một người cũng không phải là đạt được thật nhiều thành công, hạnh phúc của một người hẳn phải đến từ việc mình có thể làm
chuyện mà mình thích. Đi du học cuộc sống bên đó không quen thuộc, như
thế thì có gì tốt? Ngay cả ngôn ngữ cũng không thông thạo.” Ninh Vũ làu
bàu.
“Hạnh phúc của một người không chỉ giới hạnh trong việc chỉ làm
chuyện mình thích, hạnh phúc của một người hẳn còn là tự ý thức được
trách nhiệm, tự chịu trách nhiệm với bản thân, trách nhiệm của mình với
xã hội. Nếu em có cơ hội mà lại từ bỏ thì chính là không có trách nhiệm
với bản thân. Em có khả năng nhưng lại không cố gắng là không có trách
nhiệm với xã hội. Em đó, con người hẳn nên có lòng cầu tiến.” Lan Hinh
cười, đẩy món mà Ninh Vũ thích đến trước mặt nàng.
Ở trước mặt ba mình, Ninh Vũ cũng không tiện nói gì, bất quá những
lời này lại khiến nàng nhớ lại lời Tiếu Kiền từng nói với mình: Ông trời công bằng thế đó, cho Lan Hinh một khối óc suất xắc nhất, sau đó lại
đẩy cô vào hoàn cảnh ác liệt nhất, tạo cho cô một con đường lớn rộng mở
sáng ngời, lại để cho cô một đôi chân không chịu nổi đoạn đường dài bôn
ba. Cô cố gắng rất nhiều năm, sau đó lại vì áp lực của cuộc sống mà từ
bỏ con đường mình vốn hẳn nên đi. Những thứ cô chưa từng hoàn thành vốn
chỉ có thể chờ mong Ninh Vũ đi hoàn thành thay cô.
Nếu nói còn có trách nhiệm gì có thể khiến Ninh Vũ cảm thấy cần gánh vác, đó tất nhiên chính là phần tiếc nuối ấy của Lan Hinh.
Nhưng mà đã yêu nhau thì sao có thể nỡ lòng rời xa?
Bữa cơm trưa cũng không quá lâu. Có lẽ năm năm trước Lan Hinh và Ninh Hoà ai cũng chưa từng nghĩ hôm nay gặp lại sẽ là cảnh tượng như vậy,
vốn hẳn nên thân thiết, thoải mái, sẽ cảm kích, rồi vui mừng, đến bây
giờ lại biến thành thăm dò phỏng đoán cùng đánh giá, thậm chí ai cũng
không biết trong lòng đối phương liệu có chút hận ý hay oán thầm với
mình không.
Quả nhiên, thời gian trôi qua như nước chảy, lấy góc độ khác để gặp
lại, người vẫn thế, nhưng tâm tình dùng để nhìn người đó lại đã hoàn
toàn thay đổi. Ninh Hoà đã gần như không nhớ nổi cô bé từng rất đơn
thuần mà chấp nhất trước kia nữa, nay ở trước mặt mình là một người sẽ
huỷ diệt đứa con gái của mình.
Đây là dưỡng hổ vi hoạn* sao? Ninh Hoà cơ hồ thấy hối hận với lòng
tốt của mình ngày đó. Nếu không giúp cô, cô sao có thể mở tiệm cơm này,
mình lại thế nào sẽ uỷ thác tiểu Vũ cho cô nhờ cô chăm sóc, rồi lại đi
đến bước này?
(*kiểu như “nuôi ong tay áo” ý)
Đối với Lan Hinh mà nói, cuộc thi về nhân sinh và tình yêu vẫn lặng
lẽ diễn ra, không biết khi nào mới có thể nghe thấy tiếng chuông nộp bài thi, cũng không biết mỗi một nét bút mình viết lên bài thi đó có thể
thông qua sự xét duyệt của giám khảo hay không. Cô vẫn bình tĩnh lặng im như thế, đây là sự ổn trọng lắng đọng lại sau biết bao năm tháng đương
đầu với gió mưa, nhưng mà Lan Hinh lại biết, thực tế mình đã mồ hôi ướt
đẫm.
Ăn xong bữa cơm trưa, Lan Hinh về nhà nghỉ ngơi, sau đó tham gia cuộc thi buổi chiều.
Ninh Vũ đưa ba mình trở về khách sạn. Ninh Hoà tựa hồ không có ý tứ
muốn tới công ty, cũng không có ý muốn rời đi. Ninh Vũ có phần không
hiểu rõ tình hình, nhưng hiện tại nàng ở bên cạnh Lan Hinh cũng đã biết
học cách chờ đợi. Chờ đợi Ninh Hoà nói gì đó.
Đương nhiên ông có chuyện muốn nói, nếu không thì ông sẽ không đến đây.
Nhưng sau khi Ninh Vũ đưa Ninh Hoà về khách sạn, ông lại nói mệt,
muốn nghỉ ngơi, để Ninh Vũ về. Ông không nói gì, lại khiến trong đầu
Ninh Vũ hiện lên một dấm chấm hỏi thật to.
Suốt buổi chiều, Ninh Vũ tâm thần không yên, nàng thật sự không nghĩ
ra rốt cuộc ba mình có ý gì, muốn gọi cho Lan Hinh, nhưng cô lại đang
thi, tính toán thời gian, Ninh Vũ trực tiếp đón xe đến trường thi của
Lan Hinh.
Đợi cuộc thi kết thúc, Ninh Vũ kéo Lan Hinh đến tiệm trà sữa bên cạnh trường, gọi đồ uống.
“Nói cho em biết có chuyện gì xảy ra?” Ninh Vũ có phần vội vàng. Mù mờ không rõ quả thật khổ sở.
“Chú Ninh hy vọng chúng ta có thể tách ra một thời gian.” Lan Hinh không nhanh không chậm uống trà sữa.
Ninh Vũ lại suýt nữa phu ra, thật vất vả mới kìm nén nuốt trở lại,
mặt đã biến thành đỏ bừng: “Chị nói gì? Ông ấy không đồng ý để chúng ta ở bên nhau phải không? Muốn chúng ta rời xa nhau?”
“Đại khái là ý này.” Lan Hinh rút một tờ khăn giấy đưa cho Ninh Vũ, chẳng hề để ý đến sự kích động của nàng.
“Chị đồng ý rồi?” Ninh Vũ gần như bật dậy khỏi chỗ ngồi.
Lan Hinh gật đầu: “Chị định đồng ý, chẳng qua cũng muốn nghe ý kiến của em một chút.”
“Chị nói gì? Em có thể có ý kiến gì? Đương nhiên em sẽ không đồng ý.” Ninh Vũ thấy Lan Hinh tỏ vẻ như không có chuyện gì liền đoạt lấy ly trà sữa trong tay cô, để cô chú tâm nghe mình nói: “Chị gạt em phải không?”
“Hình như em hiểu lầm lời chị.” Lan Hinh đưa tay muốn lấy lại ly trà sữa bị Ninh Vũ đoạt đi, nhưng Ninh Vũ không chịu.
Lan Hinh có chút bất đắc dĩ từ bỏ, sau đó nói: “Kỳ thật ý của ba em
rất đơn giản. Ông ấy không tin hai đứa con gái có thể ở bên nhau dài
lâu.”
“Chúng ta đương nhiên có thể, có thể ở bên nhau cả đời!” Ninh Vũ có
phần kích động, khiến mấy thí sinh đang uống trà bên cạnh cũng nghiêng
đầu nhìn qua.
“Đúng thế, theo quan điểm của chị mà nói, chúng ta có thể làm được.”
“Vậy vì sao phải đồng ý với ông ấy?” Ninh Vũ tức giận.
“Tiểu Vũ. Nếu chúng ta không liên lạc vài năm, em có thể vẫn yêu chị như vậy không?” Lan Hinh cúi đầu, nghiêm túc hỏi.
“Đương nhiên, không ai có thể thay thế chị.” Giọng nói của Ninh Vũ đầy chắc chắn.
“Nếu chúng ta không liên lạc mấy năm trời, em có thể tin tưởng chị
vẫn yêu em, vẫn chờ em không?” Lan Hinh nhìn Ninh Vũ, ánh mắt sâu thẳm.
“Em……tin! Em tin chị vẫn yêu em!” Ninh Vũ chần chừ một chút, lại vẫn đưa ra đáp án khẳng định.
Lan Hinh cười cười, lấy lại ly trà sữa trên tay Ninh Vũ, uống một ngụm, sau đó mới nói: “Như vậy là đủ rồi.”
“Ý của chị, là ba muốn hai chúng ta tách ra, hơn nữa không liên lạc
với nhau, rồi vài năm sau lại nhìn xem chúng ta có thay đổi không, phải
không?” Ninh Vũ nhẹ giọng hỏi, mang theo vẻ mặt không thể tin nổi.
Vài năm? Là ba năm hay năm năm, hoặc thậm chí tám năm? Tựa hồ chỉ
trong thoáng chốc. Nhưng vài năm là bao nhiêu năm, bao nhiêu ngày đêm,
mặt trời mọc mặt trời lặn, đông đi xuân đến, không có người yêu ở bên,
không nghe được giọng nói của người mình yêu, thậm chí không biết người
đó ở nơi đâu, đang làm gì, như thế sẽ dài đằng đẵng tới mức nào?
“Ông ấy cảm thấy chúng ta còn quá nhỏ, chưa đủ chín chắn, còn trải
đời quá ít, cần rèn luyện nhiều hơn, nếu không ông ấy sẽ lo lắng. Không
thể an tâm!” Lan Hinh cười khổ: “Không an tâm giao đứa con gái bảo bối
cho chị. Ông ấy nói muốn dùng thời gian để chứng minh chúng ta sai lầm.
Còn đối với em, đó lại là hy vọng có thể dùng thời gian để chứng minh
rằng chúng ta đúng.”
Thanh âm Lan Hinh như nỉ non tâm sự. Ninh Vũ lại cảm thấy đầu óc
trống rỗng, qua thật lâu, nàng mới phun ra một câu: “Em không đồng ý.”
“Ba em nói một câu khiến chị không thể không đồng ý.”
“Nói cái gì? Không có gì có thể khiến chúng ta phải xa nhau. Đây là
tình yêu của hai đứa mình, tự do của chúng ta, quyền lợi của chúng ta!”
“Ông ấy nói, muốn chị chịu trách nhiệm trước ông ấy, chịu trách nhiệm trước người mẹ đã mất của em!” Lan Hinh cúi thấp đầu, khoé môi lại
vương nụ cười khổ.
“Mẹ em…..” Ninh Vũ nói được hai chữ, lại không nói tiếp được nữa. Chỉ nhìn Lan Hinh, nước mắt của nàng đột nhiên trào ra. Trong lòng có thứ
phiền muộn nói không nên lời, còn có nỗi âm ỷ nhức nhối khó gọi thành
tên, và cả sự khủng hoảng không thể biểu đạt cũng vây kín chính mình.
Thật ra ba nàng không sai, có lẽ trên đời này ít có bậc cha mẹ nào có
thể dễ dàng chấp nhận chuyện con gái mình yêu một người con gái khác.
Huống chi mình ngay từ nhỏ đã không có mẹ. Đối với mình, bờ vai của ba
không chỉ phải gánh lấy trách nhiệm cùng kỳ vọng của một người cha, mà
còn cả tình yêu của một người mẹ dành cho con gái.
Lan Hinh ôm Ninh Vũ, vỗ vỗ lưng nàng, lau nước mắt cho nàng: “Nhìn em kìa, có việc gì to tát đâu! Chưa gì đã khóc.”
“Em không đồng ý.” Ninh Vũ hai mắt đỏ hồng nói.
“Có lẽ chúng ta nên cho ba em một lời giải thích. Hơn nữa, chị cũng muốn cho em một cơ hội công bằng.”
“Có ý gì?”
“Chị ở cạnh em, trong mắt em, trong lòng em đều chỉ có chị, lại không nhìn thấy người khác. Nếu không có chị bên cạnh, có lẽ em có thể nhìn
được cả thế giới. Con đường này không phải con đường duy nhất, nếu em
đưa ra lựa chọn khác, chị tuyệt đối sẽ không trách em. Em còn nhỏ.” Lan
Hinh cười cười, thực ôn hoà.
“Chị nói gì thế! Chị làm vậy khiến em giận đó!” Ninh Vũ vừa cuống vừa tức.
“Đây là lời thật lòng. Tiểu Vũ, nếu em yêu chị thì sao có thể chỉ vì
thời gian vài năm mà thay đổi. Dù em ở nơi đâu, chỉ cần em nhớ rõ chị
nhất định sẽ ở nơi nào đó chờ em, nhớ đến em, như vậy là tốt rồi.”
“Thế còn chị, làm sao chị có thể chịu được việc em không ở bên cạnh chị?”
“Em ở đây, em là toàn bộ thế giới. Em không ở đây, cả thế giới này là em. Hơn một giây hay bớt một giây đều không sao cả, bởi vì trong lòng
chị, sớm một năm hay muộn một năm cũng không quan hệ, vì chị tất nhiên
sẽ ở nơi nào đó chờ em. Cứ đi làm những chuyện mà chị không có cơ hội để làm, trở thành niềm kiêu ngạo của chị. Đi hoàn thành chuyện mà người
khác nghĩ không thể làm được, rồi sau đó lại tới cho ba mẹ em một lời
giải thích, hoàn thành trách nhiệm với họ.” Lan Hinh dịu dàng nói:
“Nhưng mà, nếu có một ngày em quyết định rời đi, như vậy nhớ phải nói
cho chị biết, nếu không chị vẫn sẽ chờ đợi, mãi cho đến chết già!”