Thời gian thấm thoát thoi đưa, lại qua một năm. Tiễn bước một thế hệ
sinh viên vừa tốt nghiệp, rồi lại nghênh đón một đám thanh niên trẻ
trung mặc đồ nguỵ trang quân đội.
Ninh Vũ đã lên năm thứ tư.
Lan Gia trở về thành phố cũ ở quê nhà, cũng tìm được việc mới, lần
này tiền lương không cao như việc trước đó, nhưng thanh nhàn hơn một
chút, mà quan trọng là, cô đã bắt đầu quên Đổng Bân, bắt đầu một cuộc
sống mới. Đôi khi cô cũng sẽ về thăm cha mẹ. Mà hai ông bà nhà họ Lan
lại vội vã tìm kiếm đối tượng cho hai cô con gái.
Buổi coi mắt của Đinh Toàn Vũ và Lan Hinh hoàn toàn thất bại. Đối
phương trả lời, ấp a ấp úng, ý tứ lại rất rõ ràng, chính là nhìn không
vừa mắt.
Lan Quốc Hải tức giận đến suốt một ngày không ăn cơm. Không vừa mắt?
Không ngờ lại nhìn Lan Hinh không vừa mắt? Dựa vào cái gì chứ? Lan Hinh
muốn nhân thì có nhân tài, muốn diện mạo thì có diện mạo, muốn học vấn
thì có bằng cấp.
Có lẽ vì con bé mở quán cơm, làm nghề không đứng đắn. Bà Lan có chút đau lòng nói.
Lan Quốc Hải liền một câu cũng không nói được, đôi mắt già nua tràn
đầy đau đớn! Bà Lan ở bên cạnh thở dài, chẳng lẽ đứa con gái tốt như Lan Hinh nhà chúng ta thật sự không gả được cho ai sao?
Mà Lan Hinh đã báo thi CPA, sáu môn thi CPA chỉ cần trong vòng năm
năm thi đậu toàn bộ thì đủ tư cách, nhưng Lan Hinh lại báo thi tất cả
các môn. Cô nói cô già rồi, chờ không nổi, chỉ có thể nắm chặt một chút
gì đó.
Cuộc thi có độ khó rất cao, cô dồn toàn bộ thời gian cho việc học.
Làm một người không chuyên mà nói, đây cũng không phải vấn đề mà chỉ cần bộ óc thông minh là có thể giải quyết được. Việc này còn cần không
ngừng học tập, không ngừng cố gắng, cần thời gian cùng tinh thần nghiên
cứu.
Về CPA, không biết ai đã nói thế này: Nếu bạn học bằng cách ghi nhớ
thì chắc chắn không đậu được. Nhưng nếu bạn không ghi nhớ cứ cứng rắn đi thi thì cũng vẫn không thi đậu. Nghe thế giống như lời chế giễu, nhưng
khi bạn đã quyết định muốn đi thi có lẽ sẽ nhận ra, kỳ thật đó là lời
nói thật.
Tháng chín, kỳ thi CPA bắt đầu, trường thi được dựng ngay cạnh trường đại học.
Đầu giờ ngày thi đầu tiên, còn có thí sinh ở tỉnh thành khác đến xem
trường thi, bất quá đến khi bắt đầu cuộc thi, người ở lại cũng thưa
thớt, hoàn toàn bất đồng với cảnh tượng đồ sộ khi thí sinh phủ kín
trường thi lúc thi nghề.
Khi thi lấy bằng hành nghề, dưới tàng cây trước trường thi ngồi kín
thí sinh chuẩn bị lâm trận mới mài gươm, không khí khẩn trương căng
thẳng. Mà thi CPA, lại thưa thớt vắng vẻ, không giống một cuộc thi.
Buổi sáng đi trước giờ thi bốn mươi phút, Ninh Vũ đưa Lan Hinh tới
ngoài cổng trường tìm một quán bánh bao, gọi vài lồng bánh, hai chén
canh tôm rong biển, ngon lành ấm áp.
Bánh bao không tệ, là bánh bao canh*, da mỏng nhiều nhân, nước canh rất ngon.
“Trưa cũng chỉ có thể ăn trong tiệm, buổi chiều thi sớm lắm, không có thời gian nấu cơm, cũng không đủ thời gian ngủ trưa.” Ninh Vũ nói. Lan
Hinh rất ít khi ngủ trưa, bởi vì thời gian ngủ trưa vừa vặn là thời điểm bận rộn nhất trong tiệm, chỉ có đến nghỉ đông và nghỉ hè, không cần mở
tiệm thì Lan Hinh mới có thể ngủ một lát. Có cuộc thi hôm nay, vừa vặn
danh chính ngôn thuận hưởng thụ một chút.
“Không phải ngày nào cũng ngủ à? Huống chi hôm nay là cuối tuần,
trong tiệm hẳn bề bộn nhiều việc.” Lan Hinh uống canh, cảm thấy hương vị không tệ: “Có lẽ trong tiệm chúng ta cũng có thể nấu món canh này, miễn phí cho khách. Mỗi người đến ăn không cần gọi canh, có thể trực tiếp
mang lên cho người ta. Không kiếm được mấy đồng, nhưng hương vị thì cũng được.”
“Ý này không tồi.” Ninh Vũ đồng ý.
Điện thoại Lan Hinh vang lên. Cô cầm lên nhìn, là Ninh Hoà.
Lòng Lan Hinh lộp bộp một chút, ngẩng đầu cười nói với Ninh Vũ: “Trong tiệm ồn quá, chị ra ngoài nghe điện thoại một chút.”
“Tôi muốn nói chuyện với cô.” Ninh Hoà mở miệng nói thẳng vào chủ đề. Thanh âm của ông vẫn một mực ổn định, cũng không có gì đặc biệt.
“Chú ở đâu?” Lan Hinh hỏi.
“Vừa mới xuống máy bay.” Ninh Hoà nói.
“Hôm nay tôi có cuộc thi, như vậy đi, chú có thể đến đại học XX chờ
tôi, thi xong tôi sẽ tới.” Lan Hinh hơi nghiêng đầu nhìn Ninh Vũ ở trong tiệm bánh bao.
“Tốt, còn nữa, việc tôi đến đây, trước hết không cần để tiểu Vũ biết.” Ninh Hoà chần chừ một chút rồi nói.
“Được.”
Cúp máy, đi vào tiệm, Ninh Vũ hỏi: “Ai gọi thế, sáng sớm như vậy. Không phải chuyện trong tiệm đều đã thu xếp ổn thoả sao?”
“Là ba chị.” Lan Hinh nói xong lại bổ xung: “Thúc giục chị chuyện yêu đương, em biết người ở quê đều dậy sớm mà.”
“Thúc giục cũng đúng lúc ghê!” Ninh Vũ cười nói: “Đi thôi, trường thi hẳn mở rồi.”
Trường thi được dựng ngay ở một toà nhà dạy học, Ninh Vũ đưa Lan Hinh đến dưới lầu, một tay đút túi, một tay vẫy vẫy: “Đi đi, em ở đây chờ
chị ra.”
“Em về đi, thời gian thi dài lắm, đừng chờ. Hơn nữa hôm nay cuối
tuần, trong tiệm cũng rất bận, em trở về nhìn xem. Thuận tiện đến trưa
chuẩn bị cơm, chị thi xong về là có thể ăn. Nhớ nhé, chị muốn ăn sườn
xào chua ngọt.” Lan Hinh cười nói với Ninh Vũ.
“Vậy được. Em đi đây, thi xong nhớ gọi cho em.” Ninh Vũ lui lại mấy
bước, trên mặt nở nụ cười thật tươi, phất phất tay ý để Lan Hinh đi vào.
Lúc thi phải tắt điện thoại, cũng không biết Ninh Hoà đã đến chưa,
đối với Lan Hinh mà nói, Ninh Hoà là một người cực kỳ quan trọng trong
cuộc đời của mình. Vào thời điểm mình không còn con đường nào để đi, ông ấy là người đã trao cho mình cơ hội để thay đổi vận mệnh của gia đình
mình, là ân nhân. Sau đó ông ấy lại là ba của Ninh Vũ. Một người đàn ông mất vợ một mình nuôi lớn Ninh Vũ, là một bậc trưởng bối đáng để người
khác tôn trọng.
Đối với một người như vậy, Lan Hinh cảm thấy để cho người đó chờ
mình, làm vãn bối, cũng làm một người từng được ông ấy giúp đỡ thì thật
vô lễ. Huống chi vì chuyện của Ninh Vũ, Lan Hinh cảm thấy mình có phần
không thể đối diện người ta.
Lòng hỗn loạn. Thật ra ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến, từ ngày chấp nhận tình yêu của Ninh Vũ, mình cũng đã biết tất nhiên sẽ có ngày hôm
nay.
Ở bên Ninh Vũ đã ba năm. Vấn đề ấy đã nghĩ qua vô số lần, nghĩ tới
rất nhiều cảnh tượng gặp mặt, nhưng vẫn không đưa ra được một kết luận
ổn thoả.
Sau khi Ninh Vũ công khai tình của của mình và em ấy, thái độ của
Ninh Hoà vẫn lưng chừng kiểu sao cũng được như cũ, ông biểu đạt ý kiến
phản đối của một người cha, nhưng lại không dùng thủ đoạn quá khích gì
để bắt ép Ninh Vũ. Lan Hinh không biết ông làm thế là thực sự từ bỏ việc quyết định hay là vì để bảo hộ Ninh Vũ mà hy vọng đem màn giao phong
chân chính để lại để giải quyết giữa mình và ông ấy.
Từng có lần Lan Hinh nghĩ Ninh Hoà sẽ đến tìm mình, nhưng suốt một
năm ông ấy cũng không tới. Bản thân cô thậm chí đã nghĩ ông ấy thật sự
làm theo lời Ninh Vũ, lựa chọn không quyết định. Nhưng sau một năm, ông
ấy đến đây tựa hồ không phải đơn giản như vậy.
Có lẽ phần sau mới là suy nghĩ chân thật trong lòng ông.
Mà khi ông ấy là một người cha, đối mặt với một người mà chính ông
từng tán dương khen ngợi rồi giúp đỡ, hiện tại lại khiến đứa con gái bảo bối duy nhất của mình ly kinh bạn đạo*, ông ấy sẽ có cảm giác gì, sẽ
biểu hiện thế nào đây?
(*Không tuân thủ, đi ngược với đạo lý thường)
Phẫn nộ? Đau lòng? Hay thống hận?
Dù là cái nào cũng đều khiến trái tim Lan Hinh đau nhói.
Mà bản thân cô, lại nên làm thế nào?
Vấn đề này thực sự quá khó khăn. Sắc mặt của Ninh Hoà từng chút từng
chút, dâng tràn, đánh sâu vào toàn bộ suy nghĩ và tâm trí cô.
Lan Hinh lắc lắc đầu, đây là cuộc thi, không phải sao? Không ngừng cố gắng chuẩn bị gần một năm, chẳng lẽ không phải để chờ ngày này? Cũng
như khi mình ở bên Ninh Vũ, ba năm trời, chẳng lẽ không phải mỗi ngày
từng thời từng khắc mình đều chuẩn bị sẵn sàng, chờ để gặp mặt Ninh Hoà.
Có lẽ trong cuộc đời mỗi người tất nhiên không thể tránh khỏi phải
đối mặt với đủ kỳ thi, trước khi đề thi được phát, bạn không thể biết
được nội dung. Tất cả đều chỉ có thể đợi đến lúc mở đề mới có thể thấy
rõ hình dáng nội dung, mà để bạn có thể đi đến một bước này, biện pháp
duy nhất là nghiêm túc đối mặt.
Lan Hinh lấy lại bình tĩnh, nhớ tới nụ cười của Ninh Vũ, nhớ tới lời nàng nói. Nàng nói: “Chúng ta nhất định có thể làm được!”
Thi rất khó, mà điều khó khăn hơn còn đợi bên ngoài phòng thi, là một hồi dây dưa giữa nhân sinh cùng tình yêu.
Đợi thi xong, đi trong ngôi trường có chút vắng vẻ, áp lực cùng nỗi
cô đơn cơ hồ đập vào mặt, từng trôi dạt chấp chới giữa biết bao người
tầm thường, trong cuộc sống tràn ngập những tiếng nói, lời đùa cợt, mỉa
mai, châm chọc của người khác…..Thật sự rất náo nhiệt, mà hiện tại, qua
biết bao lựa chọn, bên người đã chẳng còn thứ ồn ã đó nữa, sinh mệnh bắt đầu trở nên vắng lặng lạnh lẽo, cũng như trường thi có mấy chục chỗ
ngồi, mà chỉ có mười người dự thi.
Nhưng qua biết bao lựa chọn, bản thân mình gặp phải cuộc thi lớn của đời người, lại càng ngày càng gian nan.
Lan Hinh mở di động, hít sâu, sau đó bấm dãy số của Ninh Hoà: “Chú Ninh đang ở đâu thế? Tôi thi xong rồi.”
“Ngay trước cổng trường.”
Ninh Hoà quả nhiên ở ngay ngoài cổng trường. Ông mặc một bộ âu phục màu tro, vóc dáng thẳng tắp cao ngất rất thu hút.
Bất quá Lan Hinh cảm thấy, so với năm năm trước, ông đã già đi.
Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, trên đầu đã có ít sợi bạc. Toàn
thân ông vẫn như cũ ổn trọng mà nội liễm, nhưng Lan Hinh lại từ trên mặt ông thấy đôi nét thất bại.
“Chúng ta tìm một chỗ ngồi đi, thuận tiện ăn cơm trưa.” Ninh Hoà nói. Ông không lái xe, nửa giờ trước ông đã đến đây, còn chưa liên hệ với
người trong công ty. Trên thực tế chuyến đi này ông không đi công tác,
cũng không muốn tới công ty.
Lan Hinh chỉ một quán trà ở đối diện trường học; “Chúng ta tới chỗ kia ngồi trước đã, còn chưa đến giờ cơm trưa mà.”
Hai người không nói gì băng qua đường, không khí có chút xấu hổ.
Trong thoáng giây, Lan Hinh nhớ tới năm đó gặp gỡ Ninh Hoà ở thành phố
này. Người tuyển dụng cao cao tại thượng kia, một người tốt bụng mà chu
đáo, một người thay đổi cả đời mình, phong độ của ông ấy khiến mình bị
thuyết phục, sự khẳng khái của ông khiến mình cảm kích mà tự ti.
Năm đó gặp nhau, sự kiên định mà mình đã tạo dựng nhiều năm lại không chịu nổi một đòn. Mà nay gặp lại, sự bình thản và bình tĩnh của mình
vẫn bất giác sụp đổ như cũ.
Vào quán trà, Lan Hinh gọi lai tách trà, lại gọi thêm một phần điểm
tâm nho nhỏ. Cô mỉm cười nói với Ninh Hoà: “Chú Ninh đáp máy bay từ sáng sớm, chỉ sợ cũng đói, ăn một ít điểm tâm trước nhé.”
Ninh Hoà nhìn Lan Hinh, nói: “Cô đã trưởng thành!”
Một câu này, lại kéo Lan Hinh trở về dĩ vãng. Có chút chua xót, lại
có phần áy náy, Lan Hinh nhìn Ninh Hoà, thực thành khẩn nói: “Cảm ơn
chú.”
Ninh Hoà uống ngụm trà, Trúc Diệp Thanh, có mùi thơm ngát nhàn nhạt,
Ninh Hoà lại lửa điểm không nhận ra hương vị trong đó: “Không cần nói
cảm ơn.”
“Cô biết tôi tìm cô vì chuyện gì không.” Ninh Hoà buông chén trà, vẫn nhìn Lan Hinh như cũ. Ánh mắt ông cũng không sắc bén, mà lại có cảm
giác bức bách khiến người ta không thể bỏ qua.
Lan Hinh nói: “Từ nhỏ ba đã dạy tôi, uống nước phải nhớ nguồn. Ngài
là ân nhân trong lòng tôi, thậm chí là của cả nhà tôi. Trong mắt tôi,
ngài đại biểu cho sự thiện lương, ân đức, cơ trí, đại biểu cho hình
tượng của một bậc trưởng bối cao cao tại thượng đủ để tôi hướng tới và
kính nể. Nếu nói trên thế giới này còn có ai có thể khiến tôi thừa nhận
sự nhỏ bé của mình, thừa nhận sự hèn mọn tự ti, thừa nhận sự yếu ớt cùng vô tri, như vậy cũng chỉ có ngài.”
Ninh Hoà không nói, chỉ nhìn cô. Lan Hinh đã trưởng thành, đã không
còn là một cô bé suy dinh dưỡng gầy yếu da dẻ vàng như nến đứng trước
mặt mình trước kia, lại càng không phải là một cô bé thắc thỏm bồn chồn
mà hèn mọn tự ti ở trước mặt mình ngày đó. Ninh Hoà có rất nhiều lời
muốn nói, nhưng là một thương nhân, ông đã sớm học cách lắng nghe, học
dùng sự trao đổi câu thông để giải quyết vấn đề. Cũng như khi ông nghe
được Ninh Vũ nói những lời mà khiến cho ngay cả một người cha như ông
cũng không cách nào chấp nhận nổi. Mà bây giờ, ông còn chưa hiểu rõ cô
gái trước mặt rốt cuộc muốn biểu đạt điều gì.
“Tôi từng vô số lần nghĩ, cả đời này tôi đều không thể báo đáo ngài.
Bởi vì, ngài cũng không cần sự báo đáp của tôi. Cho nên, có thể làm bất
cứ chuyện gì vì ngài, đều khiến tôi cảm thấy vui vẻ. Tôi nghĩ cho dù lại khiến tôi hai bàn tay trắng, có thể đền đáp ngài, tôi cũng nhất quyết
không chùn bước. Nhưng mà……” Lan Hinh có chút gian nan ngẩng đầu nhìn
Ninh Hoà: “Nếu không thật sự yêu nhau, nếu không phải thật sự không thể
rời xa nhau, thì dù thế nào tôi cũng không nguyện ý khiến ngài khổ sở.
Đáng tiếc đó là tình yêu mà không phải thứ gì khác, cũng bỏi vì là tiểu
Vũ, cho nên mới không thể buông tay. Chú Ninh, ngài có hiểu được tâm tư
của tôi không?”