Trời chiều ngả về tây, dư quang của buổi chiều tà kéo dài bóng hai
người, Ninh Vũ và Lan Hinh nắm tay bước chậm trên con đường mòn yên tĩnh trong trường.
“Chị đang nghĩ đến việc mua nhà.” Trên mặt Lan Hinh vẫn duy trì vẻ ôn nhu như thế.
Ninh Vũ có phần kinh ngạc “ah” một tiếng: “Vì sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện đó?”
“Lan Gia nói đúng, người Trung Quốc luôn bận lòng về chuyện đó, chị
cứ nghĩ mình không giống vậy, nhưng suy nghĩ kỹ lại, chị lại cảm thấy
chúng ta cũng cần.” Hai người đi đến bên cạnh toà nhà dạy học, ánh nắng
bị toà nhà cao tầng che khuất, cơn nóng bức của ngày hè cũng tựa hồ bị
cách ly một nửa.
“Vậy mua đi, vừa vặn hiện tại cũng rảnh, chúng ta có để đi coi nhà.” Chỉ cần là Lan Hinh muốn, Ninh Vũ đều đồng ý.
“Ngồi một lát đi.” Lan Hinh kéo tay Ninh Vũ, hai người ngồi vào chiếc ghế bên cạnh con đường. Nơi này không thấy mặt trời, khá mát mẻ.
“Đi một chuyến về quê của chị, em có suy nghĩ gì?” Lan Hinh nửa đường lại chuyển đề tài.
“Non xanh nước biếc, rất đẹp.” Ninh Vũ nhớ lại những ngày trên núi,
sắc xanh choáng ngợp tầm mắt, còn có con suối chậm rãi chảy xuôi từ trên vách núi, thêm nào ếch, nào nòng nọc, đương nhiên, khiến nàng khó quên
nhất là cùng mấy chị em lên núi đào tổ chim, xuống ruộng bắt cá chạch,
ngồi xổm bên bờ ruộng bắt tôm đất đỏ hồng.
Lan Hinh mỉm cười nhìn Ninh Vũ, nàng giống như thực sự trưởng thành
không ít, giữa ánh mắt đuôi mày có sự sạch sẽ ấm áp như ánh mặt trời.
Một hồi lâu sau Lan Hinh tựa hồ mới nhớ ra lời mình muốn hỏi, hơi lắc
đầu: “Chị hỏi cái nhìn của em đối với con người nơi ấy kìa.”
Ninh Vũ cũng quay đầu chăm chú nghiêm túc nhìn Lan Hinh: “Em đoán,
chị đang lo em sẽ không thích người nhà của chị, hoặc hoàn cảnh cuộc
sống trước kia của chị.”
Lan Hinh càng cười tươi hơn, tuy không nói gì, nhưng cũng thừa nhận điểm ấy.
“Chị đó! Thật là!” Ninh Vũ đưa tay cốc nhẹ lên trán Lan Hinh: “Vì sao lại nghĩ như vậy chứ?”
“Em có yêu chị không?” Lan Hinh ôm đầu hỏi, Ninh Vũ cốc cũng không nặng, có điều cô nhóc này sao lại học được chiêu này?
“Đương nhiên, sẽ không vì em cốc chị một cái liền phủ nhận tình yêu của em đấy chứ?” Ninh Vũ khoa trương mở to hai mắt hỏi.
Lan Hinh buông bàn tay đang ôm trán, thanh âm hạ xuống rất nhẹ: “Bởi
vì em yêu chị, chị cũng đón nhận tình yêu của em, cho nên, chị có nghĩa
vụ phải để em biết hết tất cả mọi thứ về chị, bao gồm gia đình, ba mẹ,
hoàn cảnh sinh ra và lớn lên của chị. Thực tế có lẽ chị hẳn nên làm thế
sớm hơn một chút. Tình yêu tuy là chuyện chỉ thuộc về hai người, nhưng
nếu tình yêu muốn cân nhắc đến chuyện dài lâu, vậy đương nhiên sẽ phải
liên quan đến gia đình và những gì mình đã trải qua. Mà nhà của chị hiển nhiên rất phức tạp.”
“Em biết mà!” Ninh Vũ nhún vai một cái, sau đó hơi đùa giỡn nói:
“Không phải đều đã chứng kiến hết rồi sao, lại cũng không nói không cần
chị nữa, thế nào lại nói như thể em muốn bỏ của chạy lấy người thế?”
“Tiểu Vũ, chị nói rất nghiêm túc, em cũng nghiêm túc một chút đi.” Lan Hinh hơi nhíu mày.
Ninh Vũ chun mũi, bại trận nói: “Em đã nghĩ hai chúng ta không cần
nghĩ đến chuyện này. Đề tài này thực sự quá phức tạp nếu em làm theo ý
chị rồi cân nhắc tự hỏi. Cho nên, Hinh có thể để em cũng có quan điểm
tình yêu của bản thân mình không?”
“Quan điểm về tình yêu của em?” Lan Hinh nhíu mày. Chẳng lẽ tình yêu
không phải như thế sao? Tình yêu, hai người, sau đó coi đây là trung
tâm, giống một tấm lưới giăng ra chu vi quanh đó, gia đình, người thân,
vân vân, trong vòng tròn chu vi đó, chẳng lẽ không phải lo lắng suy nghĩ sao?
“Đúng vậy, quan điểm về tình yêu của em.” Ninh Vũ đôi mắt lấp lánh ý
cười, vẻ mặt thoải mái: “Quan điểm về tình yêu của em chính là: Em yêu
chị, chị cũng yêu em, cho nên chúng ta sẽ ở bên nhau. Tất cả những việc
đó có lẽ sẽ gặp trở ngại, nhưng dù gặp phải cái gì, chúng ta đều sẽ cố
gắng để vượt qua. Bởi vì, em tin tưởng vào tình yêu.”
Lan Hinh nhìn Ninh Vũ, thật lâu sau còn nói: “Bần cùng là một thứ
không dễ dàng thoát khỏi, không chỉ về mặt kinh tế, còn có thói quen, về mặt ý thức……”
Ninh Vũ một tay kéo Lan Hinh lại gần: “Em cảm thấy chị rất tốt mà,
chúng ta sống cùng nhau rất vui vẻ, thói quen sinh hoạt của chị em hoàn
toàn tiếp nhận.” Nàng một hơi nói xong rất nhau, sau đó lại chậm xuống:
“Chẳng qua em cảm thấy chị đã thoát khỏi cái nghèo, sao trong lòng vẫn
còn để ý vậy làm gì? Em không thích chị vì quá khứ mà trong lòng có tự
ti. Thật ra, chị đã rất giỏi rồi. Chị làm được rất nhiều chuyện mà người khác không làm được. Chị đáng giá là một người khiến em kiêu ngạo. Hơn
nữa, đừng hoài nghi em, cũng đừng nghi chờ bản thân chị, được không?”
Làn Hinh cười cười: “Được.”
Có lẽ có một số việc là bản thân mình quá mức rối rắm. Những năm
tháng dĩ vãng đã để lại dấu vết khắc quá sâu trong sinh mệnh mình, cho
nên luôn không thể thoải mái đối mặt. Cứ luôn sợ hãi mình không đem hết
tất cả ra cho nàng xem, khiến cô bé này không rõ ràng ý thức được mình ở cùng một người thế nào. Cứ luôn sợ hãi em ấy đang ở trong tình yêu
cuồng nhiệt mất đi lý trí, rồi đợi đến khi cuộc sống bình đạm lại hối
hận.
Dù sao, em ấy nhỏ hơn mình năm tuổi, dù sao chính mình từ bỏ chuyên
ngành, làm cô chủ tiệm cơm mà ngay cả hàng xóm ở quê cũng có chút khinh
thường, mà em ấy lại có một tương lai rộng mở. Dù sao, mình lớn lên
trong nghèo khó, trên vai gánh rất nhiều trách nhiệm, càng không có bao
nhiêu tế bào lãng mạn, để em ấy được hưởng thụ tình yêu. Thậm chí còn có áp lực của cuộc sống thế tục đến từ cha mẹ cùng hàng xóm mà có lẽ trong cuộc sống từ trước đến nay em ấy căn bản chẳng bao giờ tưởng tượng ra,
điều đó cũng nặng nề đè nén trong lòng mình.
Nếu tình yêu chính là việc của hai người, thì dù có vội vội vàng vàng điên cuồng yêu một hồi, cho dù là thiêu thân lao đầu bào lửa cũng có
quan hệ gì đâu. Nhưng thứ tình yêu này lại gánh trên lưng nhiều thứ đến
vậy, cho nên khiến mình nơm nớp lo sợ.
Nhưng ở bên nhau đã hai năm, em ấy là người thế nào, mình đã rất rõ
ràng. Có lẽ nên bớt nghĩ ngợi thì hơn, có lẽ là do tự tự ti trong lòng
cứ mãi quấy phá.
Không tự tin! Tựa hồ đã rất nhiều năm rồi không có cảm giác như vậy.
Nhưng khi đối mặt với Ninh Vũ, đối mặt với một tình yêu có thể khiến
người ta hoà tan, mình đôi khi lại không thể xua tan thứ cảm giác như
đang dẫm trên miếng băng mỏng. Sợ tình yêu đẹp quá, mình bị hồ đồ mê
muội.
Ninh Vũ nói, nàng tin tưởng tình yêu, cho nên cảm thấy có thể chiến
thắng hết thảy. Lan Hinh tự hỏi, thật ra mình cũng không quá tin tưởng
tình yêu, mình chỉ là tin tưởng Ninh Vũ mà thôi. Nếu như một người tốt
đẹp như một bầu trời trong trẻo kia cũng không thể cùng mình sánh vai
bước tiếp, thế thì cho dù tình yêu này thất bại cũng đủ để an ủi mình
kiếp này.
“Vậy ngày mai chúng ta đi xem nhà đi. Hoa hồng của tiệm cơm chia cho
em năm trước đều để trong thẻ, tuy chỉ có nửa năm, không nhiều lắm,
nhưng cứ cầm để đặt cọc trước, nếu không đủ thì chị lấy ở tiệm, tiền hoa hồng cuối năm nay không cần chia cho em, chị cứ giữ toàn bộ.” Ninh Vũ
bắt đầu an bài.
“Khi nào thì đến phiên cô nhóc như em quan tâm chuyện này, em còn
phải đi học, tiền của em không nên đụng đến, chuyện mua nhà chị bàn bạc
với em là muốn hỏi xem em muốn kiểu nhà thế nào thôi.” Lan Hinh thả lỏng tâm tình. Nghĩ lại, cuộc đời chỉ ngắn ngủi mấy chục năm, mình có lẽ quá mức đơn giản, ngay cả sắc màu của tình yêu cũng không vẽ ra được bao
nhiêu, việc này có lẽ không phải cẩn thận, mà là bi ai.
“Chị là vợ em, nhà nên do em mua, chị còn phải chu cấp tiền cho Lan
Duệ đi học mà.” Ninh Vũ hiện tại cũng có ít tiền, cho nên không hy vọng
Lan Hinh lại đau đầu tốn sức về mặt tiền nong.
“Ai nói chị là vợ em?” Lan Hinh nhìn bộ dáng nghiêm túc của Ninh Vũ có chút dở khóc dở cười.
Ninh Vũ nhướng mày, nói rất hiển nhiên: “Đương nhiên, ai bị đè đều là vợ, nên được chăm sóc.”
Lan Hinh liền không kiềm được cười rộ lên: “Vậy được rồi, em phối hợp một chút, chị đè em, như thế việc này không phải được giải quyết sao.”
“Như thế là kiểu logic gì chứ?” Ninh Vũ hoảng sợ, mặt cũng đỏ lên.
“Đúng thế, vậy logic của em là sao chứ? Ai dạy em?” Lan Hinh nghĩ lại cũng hiểu lời mình nói ám chỉ cái gì, nhớ tới chiều nay ở căn phòng
trong [Lan tâm thực phủ], cô nhóc này như được đánh tiết gà, cảnh tượng
khiến người ta mặt đỏ tai hồng vọt vào trong óc như thuỷ triều, Lan Hinh cũng đỏ mặt theo Ninh Vũ.
“Chẳng qua là ai chủ động hơn mà thôi. Đại khái có liên quan đến tính cách, không liên quan đến chuyện em nói. Em đó, là…..” Lan Hinh suy
nghĩ, ghé bên tai Ninh Vũ: “Em vừa lên giường liền biến thành sói, chị
có phần ăn không tiêu, cho nên không có cơ hội, có điều sau này chị sẽ
cố gắng.”
“A……không cần không cần……như vậy là tốt rồi……” Mặt Ninh Vũ càng đỏ hơn.
“Bảo bối, vậy mai chúng ta cùng đi xem nhà.” Lan Hinh vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Vũ: “Chúng ta cũng muốn một mái nhà!”
Mặt trời dần dần lặn xuống. Sân trường lúc hoàng hôn có vẻ đẹp khác biệt. Hai người nắm tay chậm rãi trở về.
“Đi xem nhà tầm hai ngày, em định về nhà một chuyến.” Ninh Vũ nói.
“Sao thế, nhớ ba à?” Lan Hinh nhớ tới Ninh Hoà. Từ khi Ninh Vũ và
mình yêu nhau, hơn nửa kỳ nghỉ hè của em ấy đều ở bên mình, thời gian đi thăm Ninh Hoà quả thật ít đi rất nhiều. Lan Hinh cảm thấy thật có lỗi.
“Đúng vậy, người ba đẹp tai của em cũng không biết đang dây dưa với
người phụ nữ nào nữa, em hẳn nên cổ vũ ông ấy tìm một người mẹ kế cho
em. Cuộc đời của một người có tình yêu không phải tốt lắm sao? Có người
tri kỷ thì cứ nói, không cần bí mật làm gì, có người yêu thương quan tâm chăm sóc.” Ninh Vũ nói.
“Đúng vậy. Chú Ninh là một người tốt, hẳn nên tìm một người phụ nữ
tốt.” Lan Hinh có chút cảm khái. Một người tốt như thế sao không thể có
số mệnh tốt đẹp nhỉ? Một người đàn ông như thế, vợ mất sớm, một mình
chăm sóc cho sinh hoạt của Ninh Vũ, tuy rằng bên ngoài sáng sủa bình
thản, nhưng tất nhiên cũng có rất nhiều nỗi chua xót bên trong.
“Chị đi cùng em nhé.” Ninh Vũ nói.
“Hả?” Trái tim Lan Hinh “thình thịch” nhảy dựng. Mình còn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
“Cùng em đi gặp ba. Em nghĩ, chúng ta hẳn nên nói quan hệ của mình
cho ông ấy biết. Ông ấy là một người có tư tưởng tiến bộ, chắc hẳn có
thể chấp nhận.” Ninh Vũ nhớ tới ba mình, đã nhiều năm sống một cuộc sống độc thân một mình. Bản thân mình muốn gì, ông ấy chưa bao giờ phản đối, luôn làm hết khả năng để thoả mãn mình. Ông ấy là một người cha tốt,
luôn hy vọng có thể bù đắp tình thương của mẹ mà mình thiếu thốn.
Ninh Vũ tiếp tục nói: “Nếu ông ấy biết người ở bên em là chị, chắc
hẳn sẽ rất vui vẻ, ông ấy rất thích chị mà. Em nghĩ rồi, sau khi được ba chấp nhận, nếu chị muốn làm lại từ chuyên ngành của mình, có thể bắt
đầu học nghiên cứu sinh, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi học. Thực tế,
em vẫn cảm thấy chị từ bỏ chuyên ngành của mình rất đáng tiếc. Có lần em và cô Tiếu nhắc đến chị, cô ấy nói tài năng của chị bị mai một, trước
kia vì tình hình gia đình, chị không thể không từ bỏ, nhưng hiện tại trở ngại đó đã không còn nữa……”
Ninh Vũ chậm rãi nói, mà cảm xúc bối rối của Lan Hinh nhanh chóng
được bình ổn xuống. Chuyện sau này, cô còn chưa nghĩ tới, nhưng về việc
đi gặp Ninh Hoà, cô vẫn cảm thấy cần cân nhắc kỹ lưỡng. Dù Ninh Hoà là
một người cha có tư tưởng tiến bộ đến mức nào đi nữa, dù ông ấy đối xử
tốt với Ninh Vũ bao nhiêu, đều có một sự thật không thể dễ dàng xem nhẹ, đó chính là hạnh phúc ở trong lòng những bậc làm cha mẹ, có lẽ chưa bao giờ bao gồm việc một cô gái sống cùng một cô gái khác. Đối với phần lớn người mà cha mẹ mà nói, đây là một tai hoạ.