Thời hạn xin phép nghỉ bệnh của Tiếu Kiền chưa hết, nên trước tiên
trở về trường học. Dương Mục bắt đầu đi làm. Căn hộ hai người mới thuê ở ngay cùng một tiểu khu với chỗ Ninh Vũ và Lan Hinh thuê. Công việc của
Dương Mục cũng không bận lắm. Khi cô rảnh rỗi sẽ đến mấy văn phòng bất
động sản để xem nhà.
“Cô đã nói thế nào để thuyết phục ba mẹ thế?” Ninh Vũ có vẻ cảm thấy hứng thú với vấn đề này, gặp Tiếu Kiền trong tiệm liền hỏi.
Tiếu Kiền liền cười: “Tôi thuyết phục họ thế nào ấy à? Nhất là ba tôi.”
“Thế….” Ninh Vũ bắt đầu lo lắng.
“Về tình yêu, là việc riêng của tôi, tôi có thể để ý cảm thụ của họ,
nhưng không có nghĩa tôi phải khuất phục. Tôi nói với họ, bọn họ có thể
tiếp tục xin nghỉ bệnh cho tôi, cũng có thể tiếp tục sắp xếp đối tượng
cho tôi làm quen, thậm chí có thể dốc lòng xin trường cho tôi từ chức.
Tôi cũng có thể không cần công việc này, đương nhiên, tôi cũng sẽ không
đồng ý gặp gỡ hay làm quen bất kỳ người đàn ông nào mà họ đã từng giới
thiệu hoặc sẽ giới thiệu. Hoặc là bọn họ có thể nhốt tôi trong nhà,
không cho tôi ra ngoài, bất quá không sao cả, tôi đã chờ Dương Mục hơn
hai năm, tôi nghĩ bọn họ có nhốt tôi trong nhà thêm hai năm nữa, Dương
Mục vẫn sẽ chờ tôi. Dương Mục đã từng kết hôn, coi như có lời để thưa
với các bậc trưởng bối. Hiện tại cô ấy ly hôn, là để cho chúng tôi sự
công bằng.” Tiếu Kiền nói xong một hơi dài: “Nói đến tôi miệng khô lưỡi
khô cũng không cho tôi chén nước nữa, nhìn đứa học trò như em kìa.”
Ninh Vũ cười ha ha đi pha trà, thấy Lan Hinh bận rộn liền nói: “Hinh, hôm nay thời tiết đẹp quá! Hoa cúc quanh trường nở rực rỡ biết bao……”
Hoa cúc nở lại tàn, mai vàng trải đầy trên lối đi, Tiếu Kiền có Dương Mục đã không còn sợ phải mất công việc mà mình yêu nhất, ngược lại đi
làm vẫn hài lòng như cũ. Cô dạy học, làm một ít nghiên cứu, viết luận
văn, phát biểu trên tạp chí, chuẩn bị lên phó giáo sư. Ba mẹ của Tiếu
Kiền đương nhiên không phải thật sự muốn con gái mình rời khỏi trường
học này, cô là niềm kiêu ngạo của bọn họ, công việc của cô cũng là
chuyện khiến hai vợ chồng họ khen ngợi.
Chỉ là không thể bàn lại chuyện kết hôn.
Đối với trưởng bối của nhà họ Tiếu và nhà họ Dương mà nói, đối với
chuyện tình của hai người, vừa không muốn đưa lên mặt bàn mà nói, cũng
không có cách nào để chia rẽ. Vì thế thời gian thấm thoát trôi qua, tình yêu như rượu ngọt cứ qua hết một mùa lại một mùa.
Lan Duệ đã thi nghiên cứu sinh. Bất quá gánh nặng của Lan Hinh cũng
đã không còn nặng nữa, bởi vì nợ nần của nhà mấy năm nay đã trả hết.
không lâu trước đó Lan Gia mới được thăng chức, tiền lương lại tăng thêm một bậc.
“Tiền học phí và phí sinh hoạt của tiểu Duệ em cũng đừng quản.” Khi Lan Hinh nhận được điện thoại của Lan Gia liền nói.
“Nhưng mà chị à, mấy năm nay chị đã khổ đủ rồi, em muốn để chị nghỉ
ngơi một chút.” Tiền lương của Lan Gia đã sáu bảy ngàn, cô tiêu tiền chủ trương tiết kiệm, hoàn toàn có thể một mình lo cho Lan Duệ.
“Việc làm ăn buôn bán của chị chắc chắn để dành được nhiều hơn tiền
em đi làm. Tiền em để dành được, cân nhắc xem bao giờ mua nhà đi.” Lan
Hinh đùa nghịch với mấy con cá trong bể, đám cá này thực sống như tiên,
cả ngày bơi lội nhảy nhót.
“Em đang muốn nói đến vấn đề này đây, chị không phải nên cân nhắc đến chuyện mua nhà đi à? Em thì thôi, phải lập gia đình, tạm thời không
chuẩn bị để cho người khác chiếm tiện nghi. Nhưng mà chị, nếu chị và
tiểu Vũ ở chung với nhau, nàng vẫn còn đi học, có lẽ chị hẳn nên nghĩ
tới việc có một mái nhà yên ổn.” Lan Gia nói xong lại bổ sung một câu:
“Tiểu Vũ sắp lên năm thứ ba, có phải sẽ nghĩ tới chuyện học nghiên cứu
sinh không?”
“Vấn đề này để tự em ấy quyết định đi. Chuyện mua nhà, em xem trước
đi, nếu thấy thích hợp mà thiếu tiền thì chị cho em mượn. Nhà người khác đều là nghèo nuôi con trai giàu nuôi con gái, nhà chúng ta tuy nghèo
một chút, nhưng không thể để đến khi em lập gia đình lại thấp hơn người
ta một cái đầu, về sau lại bị người ta nói này nói nọ, bị bắt nạt.” Lời
này Lan Hinh nói thật giống người đứng đầu trong nhà: “Phải rồi, mấy hôm trước anh chàng mà em kể cho chị thế nào? Nếu thấy tính cách được thì
cứ quen đi.”
“Ngày ngày anh ta đi theo em thật ra cũng chịu khó. Có điều còn chưa
được đâu, phải để khảo sát thêm một thời gian nữa. À phải, nói cho chị
một tin tức nha, hình như tiểu Duệ có bạn gái rồi.” Giọng nói của Lan
Gia thập phần tò mò nhiều chuyện.
“Chúng ta phải trông chừng thằng bé cẩn thận mới được. Cũng không thể thấy mấy đứa con gái là mê mẩn tâm thần!” Lan Hinh cười.
“Nghe nói là bạn học, gia đình bình thường, con cái nhà nông, tốt nghiệp đại học rồi đi làm ngay.” Lan Gia tiếp tục báo cáo.
“Con cái nông thôn thì tốt, sẽ không ghét bỏ tiểu Duệ là con nhà
nghèo.” Lan Hinh nói: “Tìm thời gian nào đó chị em mình đều dẫn theo bạn trai bạn gái gặp nhau. Phải rồi, chuyện của chị em đã nói với tiểu Duệ
chưa.”
“Nói rồi, em cẩn thận tiết lộ từng chút cho thằng bé biết. Kết quả tư tưởng người này rất tiến bộ, em còn chưa nói xong mà nó đã nói: ‘Ý chị
là chị hai thích con gái phải không? Thế thì có sao đâu chứ, thích thì
tới thôi, chỉ cần chị ấy vui vẻ là được, giờ đã là thời đại nào rồi, nói chuyện này còn phải căng thẳng như thế. Cùng lắm thì sau này em sẽ tìm
việc ở gần chỗ chị hai, sau mua nhà cũng ở gần chị ấy, nếu ngày nào đó
chị hai cần đàn ông con trai khiêng bàn này nọ, em tới làm là được. Có
vấn đề gì đâu! Cho dù sau này chị hai già, không có con cái chăm sóc,
cũng không sao, về ở với em là được.'” Lan Gia ở đầu bên kia học khẩu
khí của Lan Duệ kể lại.
Lan Hinh ôm điện thoại cười thành tiếng: “Vậy thì nó phải tìm một cô
vợ thật tốt, nếu không về sau vợ nó ở nhà, chị chưa đi đến cửa đã bị
đuổi ra ý chứ.”
“Nếu dám làm vậy, em lập tức nói nó đánh cho đầu sưng luôn.” Lan Gia hung tợn nói.
Lan Hinh ngừng cười, nhẹ giọng: “Nếu không, như vậy đi……Nghỉ hè xem
em thế nào, nếu rảnh thì xin nghỉ phép, chúng ta về nhà một chuyến. Dẫn
theo bạn trai của em và bạn gái của tiểu Duệ về. Chúng ta tụ họp, cũng
thăm ba mẹ. Lúc ấy vừa vặn tiểu Duệ nghỉ, chị bên này cũng tạm đóng cửa
vì sinh viên nghỉ hè, chỉ xem xem em có tiện hay không thôi.”
“Chúng ta hẹn ngày đi. Tiểu Vũ cũng đi chứ?” Lan Gia hỏi.
“Lần này chính là muốn đưa em ấy về một chuyến.” Đây là ý tưởng của
Lan Hinh. Muốn đưa Ninh Vũ về thăm nơi mình từng ở. Thăm nhà mình.
***
Trước kỳ nghỉ, Tiếu Kiền và Dương Mục theo thường lệ đến tiệm một
chuyến. Ninh Vũ còn một môn thi cho nên vắng mặt buổi tụ hội hôm nay.
Cô bé phục vụ bưng lên một bình trà ngon, lại báo cho đầu bếp phía
sau nhà làm vài món ăn sáng. Anh chàng đầu bếp đẹp trai biết hai người
bạn đó của cô chủ, một người là giáo sư đại học, còn một người là bác
sĩ, liền ra sức thể hiện tài nấu nướng — Hắn bởi vì gia đình khó khăn,
chỉ được học trung học một năm, cho nên rất hâm mộ người có văn hoá, mấy công việc trước kia đều ở gần những người học vấn không cao, hiện tại
cô chủ là người tốt, bằng cấp cao, bạn bè đều là tài nữ, cho nên anh
chàng này làm việc cũng thực hăng say.
Lan Hinh cổ vũ anh ta đi học, thi vào trường cao đằng, chọn một ngành mình thích, coi như làm tròn giấc mộng, còn giúp anh ta mua một số tài
liệu tham khảo. Anh ta thực cảm kích, cái gì không biết cũng hỏi Lan
Hinh hoặc Ninh Vũ.
Về việc này, Ninh Vũ còn cười cô, nói hiện tại sinh viên quơ tay một
cái là một đống, thật sự không cần phải bắt buộc học đại học. Lan Hinh
là đầu tư vì cảm tình, khiến người ta chịu tiền lương thấp, còn coi nơi
này như sự nghiệp của mình. Lan Hinh nói, em không hiểu, con người đôi
khi cần lý tưởng, không có lý tưởng, tiền có nhiều đi nữa cũng vô dụng.
Bất quá Lan Hinh nói, bắt đầu từ học kỳ sau, chúng ta tăng lương cho đầu bếp đi!
Đồ ăn rất nhanh được mang lên. Anh chàng đầu bếp tự bưng đồ ăn, hơn nữa dặn dò có ý kiến gì cứ việc nêu ra.
“Ngon lắm, tài nấu nướng của anh có thể sánh với mấy đầu bếp ở nhà hàng cao cấp đó.” Dương Mục tỏ vẻ khẳng định nói với anh ta.
Anh chàng đầu bếp có chút ngại ngùng lui ra ngoài. Lan Hinh và Tiếu Kiền, Dương Mục vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
“Tiểu Vũ sắp lên năm thứ ba.” Lan Hinh quyết định cùng Tiếu Kiền nói về chuyện của Ninh Vũ.
Tiếu Kiền gật đầu: “Em ấy rất xuất sắc, tôi đã từng nói chuyện với
mấy giáo sư trong ban, nếu em ấy bằng lòng ở lại trường mình, bọn họ đều nguyện ý đề cử em ấy miễn phí. Bất quá vẫn còn phải xem ý tứ hai người
thế nào đã.”
“Vẫn cứ ở ngay trường mình thì tốt hơn, trường mình cũng không tệ,
hơn nữa hai người không cần xa nhau. Đời người chỉ ngắn ngủi mấy năm,
thời gian trôi qua không đợi ai cả, những ngày xa nhau cũng không dễ
dàng gì.” Dương Mục nói.
“Giáo dục trong nước và ngoài nước vẫn có sự khác biệt rất lớn, điều
kiện của em ấy rất tốt, thật ra đi du học có lẽ sẽ tốt cho em ấy, có thể học hỏi được kinh nghiệm của những người khác nhiều hơn.” Lan Hinh suy
nghĩ rồi nói.
Dương Mục lắc đầu tỏ vẻ phản đối, Tiếu Kiền không tỏ thái đột gì, qua một lúc mới nói: “Đứng ở góc độ chuyên nghiệp mà nói, tôi cảm thấy em
ấy có thể xin đi du học, nghiên cứu chuyên ngành chúng ta ở nước ngoài
quả thật càng chuyên sâu hơn, trình độ cũng rất cao. Không ít tài liệu
dùng trong nước đều là bản dịch của nước ngoài. Chẳng qua làm bạn bè của hai người, tôi cảm thấy một người có lẽ không nhất thiết phải cứ một
mực bước đi trên con đường sự nghiệp. Cũng giống như Mục nói, đời người
chỉ ngắn ngủi có mấy năm, chỉ cầu mong hạnh phúc.”
“Vậy thì chuyện đó cứ để em ấy tự quyết định đi.” Lan Hinh nói.
Quyết định của Ninh Vũ gần như không cần suy nghĩ, khi Lan Hinh hỏi
nàng vấn đề này, nàng dứt khoát thẳng thắn nói: “Đương nhiên ở lại
trường mình. Hoàn cảnh quen thuộc, giáo sư thân quen, thư viện nữa, còn
có Hinh mà em yêu.”
“Đợi đến kỳ nghỉ theo tôi về thăm nhà nhé.” Lan Hinh nói.
***
Tháng sáu, Lan Hinh và Ninh Vũ ngồi xe lửa về nhà.
Lan Hinh vốn chuẩn bị đặt hai vé máy bay, nhưng Ninh Vũ lại từ chối:
“Mỗi lần trở về không phải chị đều ngồi xe lửa sao? Nếu đã đi, em nghĩ
rồi, muốn có thể nếm trải thử con đường chị đã đi.”
Lan Hinh cười yếu ớt: “Tôi chỉ sợ em chịu khổ không nổi.”
Ngồi xe lửa hơn ba mươi mấy tiếng, vé giường nằm đã bán hết. Lan Gia
đã xin nghỉ, thời gian đã hẹn không thể trì hoãn, cuối cùng Lan Hinh
cùng Ninh Vũ kéo va li đựng quần áo và đồ tắm rửa, cầm hay tấm vé ngồi
lên xe.
Bởi vì là thời kỳ cao điểm sinh viên được nghỉ, trên xe rất đông,
giữa mùa hè, người chen lấn đông đúc, trong không khí pha trộn mùi mồ
hôi và mùi mỳ ăn liền, Ninh Vũ ngồi xe lửa dài nhất cũng chỉ hơn bốn
tiếng, hơn nữa không đông người như vậy, không khí cũng tốt hơn. Quãng
đường hơn ba mươi tiếng xe lửa này thực tra tấn. Xe mới qua một trạm,
Ninh Vũ liền mặt mày trắng bệch, ứa mồ hôi lạnh, cuối cùng vọt tới
toilet ói như điên.
Vào toilet tuy là chuyện bắt buộc, nhưng đõ cũng là chuyện phiền
toái. Không nói tới chuyện phải chen lấn xuyên qua một toa tàu, mà không đợi năm mười phút thì đừng nghĩ tới chuyện được vào. Về phần ăn gì,
Ninh Vũ không có chút khẩu vị nào. Đếm từng giây thời gian trôi qua,
ngay cả Ninh Vũ cũng bắt đầu hối hận với hành động kiên trì ngồi xe lửa
này của mình.
“Chúng ta nên mua vé máy bay, bằng không thì đi trễ lại hai ngày, ít
nhất hẳn mua được giường nằm.” Lan Hinh đã quen xóc nảy, thấy Ninh Vũ
say xe quá, thật sự đau lòng.
“Lần sau tuyệt đối không cho chị mua vé ngồi hoặc vé đứng khi về nhà! Quả thực muốn chết mà.” Ninh Vũ nói chuyện cũng có chút vô lực.
“Tôi quen rồi, hơn nữa em nhìn xem nhiều người như vậy không phải
cũng ổn đó sao.” Lan Hinh ôm Ninh Vũ, để nàng tựa vào vai mình, vừa giúp nàng vuốt lưng, vừa rót chén nước giúp nàng uống.
Ninh Vũ thở dài một tiếng, tựa vào vai Lan Hinh, nhắm mắt lại, nhẹ
giọng nói: “Khổ sở thế này, chị không mệt à? Chị phải biết rằng, chị bây giờ không giống ngày trước.”
“Không giống thế nào cơ?” Lan Hinh cười thấp giọng hỏi.
“Trước kia không có người xót người thương, nhưng hiện tại có người yêu có người đau lòng.”