Ăn uống xong, Ninh Vũ dẫn Lan Gia đi xe buýt về nhà, trong nhà đã
được Ninh Vũ dọn dẹp qua, đồ của nàng đều được cất vào trong ngăn tủ:
“Chị tắm rửa trước đi, trời nóng thế này ngồi trên xe hơn mười mấy tiếng chắc khó chịu lắm. Tuy có lẽ chị hơi mệt, nhưng chờ chị tắm xong em sẽ
đưa chị ra ngoài đi dạo.” Ninh Vũ nghịch ngợm cười: “Cho nên, chịu khó
vất vả một chút nhé.”
Lan Gia cũng hơi ngượng ngùng: “Không cần đâu, cũng đến nơi rồi mà,
em có việc gì cần làm thì làm đi, đợi một lát nữa tự tôi có thể thu
xếp.” Tuy là bạn của chị mình, nhưng phiền người ta mãi thế cũng không
tốt, hơn nữa cô bé này không chỉ đón tiếp mình mà còn mời mình ăn cơm
nữa.
“Không sao, em thi xong rồi, cũng rảnh. Chị của chị bề bộn nhiều
việc, cho nên đợi lát nữa chị đi cùng em ra ngoài mua một ít đồ cho chị
ấy nhé.” Ninh Vũ cười đi vào phòng tắm chỉnh nước nóng, xong rồi thò đầu ra nói: “Nhiệt độ hẳn thích hợp rồi, chị thử xem.”
Sau khi Lan Gia đi vào, Ninh Vũ lại bổ sung: “Đây là dầu gội, đây là
sữa tắm, còn đây là khăn mặt của chị, đang lúc tắm gội mà chị tắt nước
rồi một lúc sau mở lại sẽ rất nóng, phải cẩn thận một chút, có thể thử
trước rồi mới lại dùng.” Bổ sung câu này là vì người nhà họ Lan theo chủ trương tiết kiệm, lúc không cần dùng nước sẽ thường tắt vòi nước đi.
“Cảm ơn em.” Lan Gia đóng cửa buồng tắm, còn cảm thấy có chút kỳ
quái. Ninh Vũ có vẻ rất quen thuộc với căn nhà này, như thể chủ nhân
vậy, hẳn là bạn bè rất thân của chị cô đây mà. Nếu không phải vì đây là
căn hộ một phòng ngủ, chỉ có một giường thì Lan Gia đã nghĩ Ninh Vũ là
bạn cùng thuê phòng với Lan Hinh rồi.
Đang nghi hoặc, Lan Gia vừa cởi quần áo vừa nhìn chung quanh, bỗng
nhiên phát hiện hai bộ bàn chải trên bồn rửa. Đây tuyệt đối không phải
phong cách của Lan Hinh, cô luôn thích đơn giản, có hai bộ chứng tỏ là
có hai người.
Chẳng lẽ……
Chẳng lẽ ông anh rể chưa từng gặp mặt kia cũng ở nơi này?
Mà nếu như thế, vì sao không nhìn thấy đồ đạc gì của đàn ông để lại,
dù là quần áo hay giày dép. Đương nhiên, nếu anh rể tương lai chỉ thi
thoảng lại đây thì cũng có thể giải thích.
Lan Gia quyết định không thèm nghĩ về vấn đề này nữa, chính là vừa tắm rửa vừa nhớ tới cô bé Ninh Vũ kia.
Một người rất tốt, lời ăn tiếng nói cử chỉ rất lễ phép lại không xa
cách, thu xếp mọi việc gọn gàng ổn thoả, khiến người ta cảm giác ấm áp
như ánh mặt trời lại không mất ổn trọng. Hơn nữa hình như còn nhỏ hơn
mình vài tuổi, ban nãy nàng nói mới thi xong, hẳn vẫn còn đi học. Cô bé
này thực khiến người ta thích.
Được rồi, chờ mình tắm rửa xong còn đi ra ngoài dạo phố nữa.
Đợi Lan Gia tắm rửa xong, Ninh Vũ lại tìm máy sấy tóc đưa cô. Đến khi thu thập thoả đáng rồi hai người mới ra khỏi nhà.
Nói là đi dạo phố, nhưng mục đích cũng rất rõ ràng. Ninh Vũ dẫn Lan
Gia tới một siêu thị gần nhất: “Thân thể chị của chị không tốt lắm, hơi
thiếu dinh dưỡng, cho nên phải ăn sáng, chị đến rồi thì tốt, nhớ giám
sát hằng ngày, bánh bao và sữa, bánh bao ở nhiệt độ bình thường hương vị không tốt lắm, cho vào lò vi sóng hâm nóng hai ba mươi giây thì ngon
hơn. Sữa ngâm vào nước ấm một chút, sẽ nóng hơn.”
Ninh Vũ vừa nói, vừa thả hai bình sữa vào xe đẩy, lúc này trong xe đẩy đã có hai túi bánh bao nhỏ.
“Chị ấy bị hạ đường huyết, không thể chịu đói, cho nên trong nhà phải có đồ ăn, chị có thể để một ít đồ ăn vặt trên tủ đầu giường, chị ấy
vươn tay ra là có thể lấy được. Việc này rất quan trọng.” Ninh Vũ vừa
nói, vừa bỏ một hộp chocolate, lại cầm hai túi thịt bò khô lên.
“Chị ấy không thích uống nước cho lắm, nhất là những lúc bận rộn,
nhưng đây không phải thói quen tốt, cho nên mỗi ngày phải để chị ấy uống nhiều nước một chút, nước sôi uống không tốt, ngăn tủ phía dưới máy
uống nước ở nhà có một ít trà, có thể pha cho chị ấy, không được pha
nhiều quá, nếu không sẽ dễ mất ngủ, nhất là buổi tối đi làm về chỉ có
thể uống nước trắng hoặc sữa, không thể uống trà. Mật ong cũng không tệ, trong nhà còn một ít, nhưng không nhiều lắm.” Ninh Vũ thuận tay lấy một lọ mật ong.
“Tôi nói này……” Lan Gia đi theo sau Ninh Vũ, trong xe đẩy đã có không ít đồ.
“Dạ?” Ninh Vũ đang nhìn một cái ly: “Hẳn nên mua cho chị một cái ly để uống nước, việc này suýt nữa thì quên mất.”
“Em rất thân với…chị của tôi nhỉ.” Lan Gia hơi do dự, sau đó dùng từ
“thân” này. Chuyện chị gái bị suy dinh dưỡng rồi bị hạ đường huyết bản
thân cô không hề biết, tuy dựa theo tính cách của chị chắc sẽ không chủ
động nói với mình, nhưng chắc hẳn cũng không nói cho người khác. Huống
chi Ninh Vũ lại quen thuộc với mọi đồ vật trong nhà chị ấy như thể nhà
của nàng vậy.
Ninh Vũ khẽ cười, gật gật đầu: “Đúng vậy, em là người thân thiết với
chị ấy nhất. Nếu không thì sao chị ấy có thể yên tâm để em tới đón tiếp
chị. Chị là cô em gái yêu quý của chị ấy mà.”
Lan Gia gật gật đầu, cảm thấy đầu óc có phần mờ mịt, tựa hồ có gì đó
băn khoăn, nhưng vẫn không nói ra được: “Em vẫn còn đi học à?”
“Đúng thế, cùng khoa cùng trường với chị Lan Hinh. Chị ấy cũng là đàn chị của em.” Ninh Vũ lựa một chiếc ly, cũng không tệ lắm.
“Hai người quen nhau thế nào?” Lan Gia hỏi.
“Ba em quen với chị Lan Hinh, em tới nơi này học, ba liền nhờ chị ấy
chăm sóc em. Chúng ta qua khu bán đồ tươi đi, em cần mua ít trứng.” Ninh Vũ cực kỳ thuần thục việc mua mấy món này.
Lan Gia vốn cũng muốn hỏi nhiều hơn nữa, nhưng lại cảm thấy không quá lễ phép, nên rốt cục lại thôi.
Đợi đi mua sắm một vòng siêu thị rồi, Ninh Vũ liền đưa Lan Gia về,
sau đó chào tạm biệt: “Như vậy chị nghỉ ngơi một lát đi, chỗ chị Lan
Hinh hôm nay không cần đi, chị cũng mệt lắm rồi mà. Đợi lát nữa em sẽ
gọi báo cho chị ấy là em đã thu xếp ổn thoả cho chị rồi. Chị ấy sẽ về
thôi. Còn chìa khoá nhà nữa, cho chị này.” Ninh Vũ lấy một chiếc chìa
khoá đưa cho Lan Gia.
Ra khỏi cửa, Ninh Vũ thở dài một hơi, sau đó gọi cho Lan Hinh.
“Thế nào?” Là Lan Hinh hỏi, cô tựa hồ có vẻ khẩn trương.
“Em gái của chị không tệ, rất giống chị.” Ninh Vũ vừa đi xuống lầu
vừa nói chuyện: “Đã ăn rồi, em cũng đã thu xếp để chị ấy tắm rửa nghỉ
ngơi.”
“Hai người…không có việc gì chứ.” Lan Hinh muốn biết việc này.
“Không có gì, em không nói gì với chị ấy cả, em cảm thấy để chị nói
cho chị ấy thì chị ấy có lẽ sẽ chấp nhận dễ dàng hơn. Hôm nay em đã cố
gắng biển hiện, hẳn có thể để lại ấn tượng tốt, cho nên phần sau chắc sẽ dễ hơn một chút. Về phần khi nào nói thì Hinh, chị nhìn ý tứ em gái
chị, rồi đợi cơ hội thích hợp hẵn nói.” Ninh Vũ ra khỏi hành lang, đã là chính giờ. Hôm nay nàng mệt muốn chết.
“Vậy em tới chỗ tôi đi, kể lại cho tôi biết tình hình.” Lan Hinh cũng không bình tĩnh như mọi ngày, Ninh Vũ cúp máy rồi không nhịn được nở nụ cười.
Chín giờ là giờ đông khách, Lan Hinh bận rộn nhiều việc, nhưng nhìn
thấy Ninh Vũ cô liền rất nhanh thoát thân đi ra. Hai người ra khỏi tiệm, tìm một chỗ yên lặng trò chuyện.
Ninh Vũ kể lại quá trình đón tiếp Lan Gia từ đầu tới cuối một lần.
Lan Hinh cười khẽ gật đầu, nghe xong lời miêu tả của Ninh Vũ, lòng
cũng kiên định hơn một chút. Ninh Vũ là người thông minh, mọi việc làm
khá ổn, vừa không thể hiện quá lộ liễu với Lan Gia, lại ám chỉ vừa đủ,
như vậy chờ đến khi mình nói với Lan Gia cũng không quá đột ngột: “Em
nói đồ của mình đều dọn dẹp hết rồi thì em ở đâu?”
Ninh Vũ nắm tay Lan Hinh: “Đã gọi cho cô Tiếu rồi, em ở tạm chỗ cô ý, trải nệm ngủ dưới đất cũng được. Mấy ngày nữa cô Tiếu đi nghỉ trở về,
trước đó thì em ở tạm phòng của cô ấy.”
“Thiệt thòi cho em, tiểu Vũ.”
“Chờ việc này qua đi, chị bồi thường cho em là được.” Ánh mắt Ninh Vũ lướt qua ngực Lan Hinh.
“Em có thể đừng không đứng đắn như thế được không hả!” Bầu không khí
đang tươi đẹp lại bị Ninh Vũ phá tan, Lan Hinh đang cảm động liền biến
thành bất đắc dĩ dở khóc dở cười.
“Nửa tháng tới, bữa sáng của hai người em đều chuẩn bị tốt rồi. Chị
nhớ phải ăn sáng đó. Phải biết chăm sóc bản thân.” Ninh Vũ lại nghiêm
túc: “Mấy ngày nữa tiệm cơm đỡ bận rồi liền bắt đầu trang hoàng lại,
đừng khiến mình mệt đến gục.”
“Tôi biết.” Lan Hinh cảm thấy ở trước mặt Ninh Vũ, đôi khi mình như
một đứa trẻ cần được chăm sóc. Tuy thời gian được Ninh Vũ chăm sóc ngày
càng nhiều, nhưng không thể phủ nhận, Ninh Vũ cũng là người rất cẩn
thận, nhất là đối với việc chăm sóc thân thể của mình, nàng cực kỳ để
bụng. Từ khi ở bên nàng, tình trạng thân thể của mình được cải thiện
không ít.
“Em sẽ tới tiệm để giúp, khi em không ở đó, có chuyện gì thì nhớ gọi
cho em.” Ninh Vũ trong lòng không nỡ, đã quen thói sớm chiều ở chung với Lan Hinh, phải xa nhau nửa tháng, vẫn thực không quen.
Sau khi hai người tách ra, Ninh Vũ đi tới ký túc xá của Tiếu Kiền, mà Lan Hinh thì trực tiếp về nhà.
Lan Gia ngồi ở đầu giường đọc sách, cũng chưa ngủ, nghe thấy chị gái
vào cửa, liền vội vàng đứng dậy. Sau khi trò chuyện vài câu, Lan Gia
liền hỏi về Ninh Vũ: “Ninh Vũ là bạn thân của chị à?”
“Ngủ không được.” Lan Gia để quyển sách lên tủ đầu giường: “Ninh Vũ
rất tốt, cô bé đó rất quan tâm chị, hơn nữa hiểu chị rất rõ.”
“Đúng vậy, em ấy tốt với chị lắm, chăm sóc chị nhiều, tuy nhỏ tuổi hơn chị.” Lan Hinh vừa nói, vừa chú ý vẻ mặt của Lan Gia.
Lan Gia hơi hơi nghiêng đầu, nghĩ nghĩ, sau đó cười rộ lên: “Hiện tại người có tiền lại tốt như vậy cũng không nhiều lắm.”
Lan Hinh mỉm cười: “Sao em biết em ấy có tiền? Em ấy vẫn chỉ là sinh viên thôi.”
“Ý em là người tốt mà gia đình có điều kiện kìa. Từ những thứ nàng
mua là có thể nhìn ra, còn quần áo nữa. Bạn học em mà gia đình có hoàn
cảnh tốt phần lớn cũng không muốn chơi cùng những đứa nhà nghèo, giống
như người ở hai thế giới khác biệt vậy, người có tiền tụ cùng một chỗ
trò chuyện về quần áo hàng hiệu, rồi thì đồ trang điểm, người không có
tiền thì quây quần một chỗ hỏi chỗ nào bán đồ khuyến mãi. Hoàn toàn
không giống nhau.” Lan Gia nằm lên giường, nghiêng người nhìn Lan Hinh,
đổi giọng nói: “Ninh Vũ lại không như thế, cô bé đó rất để ý tới cảm thụ của người khác, sẽ không khiến người ta có cảm giác xa cách, cho dù là
lần đầu tiên gặp mặt.”
“Có tiền hay không, hiện tại em lại phân biệt rành mạch thế à? Không
cần quá để ý việc này, vật chất gì đó thuỷ chung chỉ là vật ngoài thân
mà thôi. Nhiều năm qua như vậy, những thứ đó chị đã sớm nhìn thấu rồi.”
Lan Hinh cởi áo khoác, treo lên.
“Em đương nhiên cũng không thèm để ý, ý em nói là Ninh Vũ, ở cạnh em
ấy rất thoải mái, những người có tiền mà thế rất hiếm gặp.” Ý Lan Gia
nói Lan Hinh có thể hiểu được, kẻ có tiền và người nghèo ở cạnh nhau sẽ
rất dễ dàng tạo nên một bầu không khí xung đột, khiến người ta sinh ra
cảm giác không thoải mái, thứ cảm giác này đến từ sự đánh giá với thế
giới bên ngoài, cũng đến từ sự nhận thức đối với chính bản thân mình.
Cũng giống như người nghèo tiến vào nơi sa hoa dễ dàng tay chân luống
cuống, mà kẻ có tiền khi đi tới chỗ đầy ruồi bọ mà nông dân làm việc sẽ
nhịn không được muốn rời đi.
“Thích em ấy sao?” Lan Hinh treo quần áo lên, xoay người ngồi lên
chiếc ghế bên cạnh giường, hỏi một câu ngoài dự kiến của Lan Gia.