Hơn một giờ chiều, Ninh Vũ hỏi Lan Hinh, Lan Gia mặc quần áo gì, đi
giầy gì, cao bao nhiêu, nặng bao nhiêu, tóc dài đến đâu. Lan Hinh vội
vàng lấy một bình rượu cho người khách cuối cùng, chỉ nói: “Không khác
tôi lắm.”
“Chị không nói rõ thì làm sao em đi đón người ta được? Chị ấy lại
không có di động, nhỡ đâu lạc mất thì làm sao?” Ninh Vũ bám lấy Lan Hinh hỏi, đầu hơi đổ mồ hôi lạnh. Nhiệm vụ này trên thục tế không dễ dàng
hoàn thành gì. Tối hôm qua nàng thoải mái nhận nhiệm vụ hoàn toàn không
lo lắng vì không biết Lan Hinh muốn một mình nàng đi đón người ta, nhưng lại không có số điện thoại để liên lạc. Tuy rằng chuyện này ở xã hội
hiện đại có phần không thể tin được, nhưng sự thật là Lan Gia cũng giống Lan Hinh trước kia, khi đi học thì không dùng di động.
Lòng kìm nén, Ninh Vũ đã bắt đầu lo lắng không biết mình có nên viết
tên Lan Gia thật to lên một tờ giấy, rồi đến nhà ga giơ biển đợi người
hay không — nếu thật sự không có cách nào thì cũng chỉ có thể như vậy.
“Ngốc, đừng lo lắng, em đi là có thể tìm được mà, con bé là em gái
song sinh của tôi, rất giống tôi.” Lúc này, khách trong tiệm đã không
còn nhiều lắm.
“Chị không thể đi cùng em sao? Giờ không bận mà. Huống chi bốn giờ
chị ấy mới ra, chờ đón chị ấy rồi quay lại đây cũng thích hợp mà.” Về
điểm này Ninh Vũ có hơi không rõ.
Lan Hinh nhìn Ninh Vũ, đưa tay áp lên má nàng xoa xoa: “Tôi muốn để hai người ở chung một chút.”
“Trốn tránh!” Ninh Vũ chu môi, lẩm bẩm.
Lan Hinh kéo Ninh Vũ ngồi xuống, thanh âm vẫn ôn hoà như trước:
“Không phải trốn tránh, mà là cho em một cơ hội.” Tối hôm qua suy nghĩ
cả đêm mới đưa ra được quyết định này.
“Dạ?” Ninh Vũ đẩy kính, nghiêm túc nhìn Lan Hinh.
“Như vậy tôi hỏi em, nếu hai chúng ta cùng đi thì sẽ dùng trạng thái
gì để xuất hiện trước mặt con bé? Thân mật một chút hay như hai người
bạn tốt, quy củ, giữ lễ nghi?” Lan Hinh nhận lấy hai chén trà mà cô bé
phục vụ đưa lên, cầm một ly đưa cho Ninh Vũ, cười nói: “Tối qua thấy em
thoải mái đồng ý như thế, sao giờ lại cuống đến vậy.”
“Em đâu biết chị sẽ không đi cùng em, lại không có số điện thoại để
liên lạc nữa, quả thực là nhiệm vụ khó khăn mà. Em chưa từng gặp chị ấy, hơn nữa em tự nhận khả năng nhận biết mặt người ta rất kém.” Ninh Vũ rõ ràng bắt đầu làm nũng.
“Em xem xem, mấy cô bé trong tiệm đều cười chê em kìa!” Lan Hinh mím môi cười.
Ninh Vũ hừ khẽ: “Em mặc kệ người khác thấy thế nào.”
“Đều thành tiểu vô lại rồi.” Lan Hinh nhịn không được nhéo nhéo mũi Ninh Vũ.
“Mọi người ở đây cũng không phải không biết em, tuy chưa nói rõ,
nhưng ít nhiều hẳn cũng đều biết em là vợ của bà chủ nhỉ.” Ninh Vũ ngửa
đầu bốn mươi lăm độ, nheo nheo mắt nhìn Lan Hinh, lời này vừa vặn bị cô
bé phục vụ đang dọn bàn bên cạnh nghe được.
Cô bé kia cười trộm, tuy Lan Hinh biết cô bé đó chắc chỉ nghĩ Ninh Vũ và mình là chị em tốt, nói vậy là nói giỡn thôi, nhưng vẫn cảm thấy có
chút không được tự nhiên, thầm mắng một câu, sau đó nói: “Đi theo tôi ra ngoài một chút.”
Hai người tìm một chỗ yên tĩnh gần trường rồi ngồi xuống. Hai ngày
nay trong trường hơi loạn, có mấy người còn chưa chấm dứt kỳ thi, có một số sinh viên khác lại đã bắt đầu rời trường.
“Gia Gia cùng tôi lớn lên từ nhỏ, rất thân với tôi, phải nói là người thân với tôi nhất nhà, nếu hai chúng ta đi cùng nhau thân mật quá mức,
tôi sợ con bé sẽ theo tiềm thức có phản cảm với em. Đây phải nói là một
cảm giác rất kỳ diệu. Tựa như một người đột nhiên cảm thấy người thân
thiết nhất bên cạnh mình đã chia một nửa trái tim cho người khác vậy,
trong lòng rất mâu thuẫn.”
Ninh Vũ ngạc nhiên với lời giải thích này, đồng thời cũng đột nhiên
nhớ tới ba mình, trước kia khi ba đưa phụ nữ về nhà, mình cũng trực giác rất mâu thuẫn. Tuy sau lớn lên hiểu chuyện này, lý trí hơn, cảm thấy ba hẳn nên tìm một người phụ nữ cho mình, nhưng đó cũng là chuyện rất lâu
về sau. Cho nên, những lời Lan Hinh nói, Ninh Vũ cũng có thể nghĩ thông
suốt.
“Hơn nữa nếu chúng ta cùng đi đón con bé, lực chú ý của em ấy hơn
phân nửa sẽ dồn lên tôi, đương nhiên sẽ ít chú ý đến em hơn. Tôi ở trong nhà là chị hai, việc lớn việc nhỏ trong nhà thường xuyên đều là do tôi
thu xếp, Gia Gia tuy chỉ nhỏ hơn tôi vài phút, nhưng cũng đã quen với
việc đó. Nếu có tôi ở đó, con bé sẽ ngừng việc tự hỏi, mà nếu tôi không ở đó, sự sâu sắc và trí thông minh của con bé sẽ được phát huy đầy đủ.
Nói như vậy, việc trao đổi giữa hai người cũng càng có hiệu quả trực
tiếp. Con bé cũng có thể dễ dàng cảm nhận được em là người thế nào.”
Ninh Vũ trầm mặc một lúc, sau đó thở dài một tiếng: “Hinh lo lắng mọi việc luôn chu toàn như thế, khiến em cảm thấy con đường trưởng thành
mình cần đi còn rất dài mới có thể vượt qua được chị.”
Lan Hinh cười yếu ớt lắc đầu, nắm tay Ninh Vũ: “Tôi thích cuộc sống
đơn thuần vui vẻ của em, vẫn cứ như thế này là tốt rồi. Cái giá để
trưởng thành thường rất đắt.”
Ninh Vũ nhìn thấy một tia mỏi mệt trong mắt Lan Hinh, liền vòng tay ôm cô vào lòng: “Ở bên cạnh chị, em vẫn luôn vui vẻ.”
Yên lặng hưởng thụ cái ôm nho nhỏ an tĩnh này một lát, Ninh Vũ đưa
tay lên xem giờ, hai giờ. Nàng vỗ vỗ vai Lan Hinh: “Em về dọn phòng một
chút, thay quần áo, rồi sau đó sẽ đi đón chị ấy. Chị yên tâm, em hiểu ý
chị mà.”
“Ha ha, tiểu Vũ còn muốn về chải chuốt lại à?” Lan Hinh đứng lên cùng Ninh Vũ đi ra khỏi trường.
“Cư xử thận trọng là chuyện phải làm!”
Ra khỏi trường, Lan Hinh trở về tiệm, Ninh Vũ về nhà, lúc tách ra Lan Hinh còn nói: “Không cần lo lắng, em có thể nhận ra con bé mà, nhìn rất giống tôi. Còn nữa, con bé cực kỳ tiết kiệm, ngồi xe lửa mười mấy tiếng sẽ không nỡ ăn cơm, cùng lắm cũng chỉ ăn mỳ gói……”
“Vậy chị về nhà ngồi xe lửa hơn ba mươi tiếng cũng như thế sao?” Ninh Vũ lập tức nghĩ đến việc hàng năm Lan Hinh về nhà đều phải ngồi xe lửa
rất lâu, trái tim lập tức liền nhói đau.
“Đang nói tới Gia Gia sao lại nhắc đến tôi chứ.” Lan Hinh xấu hổ chuyển chủ đề.
Ninh Vũ cũng không gặng hỏi. Có một số việc đối với người khác có lẽ
không thể tin được, nhưng nếu ở trên người Lan Hinh thì cũng là lẽ
thường phải vậy. Mình chưa từng trải qua cuộc sống như thế, cho nên còn
chưa học được cách chăm sóc cô cho tốt. Ninh Vũ thầm tự dặn mình, về sau trước khi Lan Hinh đi xe lửa, nhất định phải đưa cho cô một chút đồ để
lên xe ăn, nếu không cứ ăn mỳ gói mãi, đổi lại là mình thì chắc sẽ nôn
mất.
Ninh Vũ thu dọn phòng ở rồi, nghĩ nghĩ, lại gọi cho Tiếu Kiền, sau đó đổi một bộ quần áo mình cảm thấy thích hợp, sau đó chạy tới nhà ga, đợi nửa tiếng, màn hình lớn trước cửa nhà ga rốt cục hiện lên số chuyến tàu đến trạm.
Cầm trong tay tờ giấy A4 có đề tên Lan Gia, Ninh Vũ quyết định nhìn trước rồi mới xác định có cần dùng chiêu này không.
Bất quá khi Lan Gia vừa đi ra khỏi cửa trạm, Ninh Vũ liền nhận ra cô.
Gien di truyền là một thứ gì đó rất kỳ diệu, chị em sinh đôi diện mạo giống nhau đến bảy phần. Nếu không phải vì nàng rất quen thuộc với Lan
Hinh thì có lẽ trong thoáng chốc sẽ không phân biệt được hai người.
Bất quá cũng vì sự tương tự này nên Ninh Vũ vốn có chút khẩn trương
lại thả lỏng — trong lòng nàng hiện lên ý tưởng: Đứng trước mặt chính là một nửa Lan Hinh, không có gì phải lo lắng. Lan Hinh tốt như vậy, Lan
Gia cũng sẽ không quá tệ.
Màn ám thị tâm lý này có tác dụng rất tốt, cho nên Ninh Vũ vốn suy
nghĩ vô số cách làm sao để tới bắt chuyện liền vo tờ giấy A4 thành một
cục ném vào thùng rác, rồi bước tới nghênh đón.
“Xin chào, Lan Gia. Em là Ninh Vũ.” Ninh Vũ gọi Lan Gia. Trong thanh
tâm không có nửa điểm không xác định. Trời tháng sáu, ánh mặt trời sáng
lạn, lại không bằng nụ cười tươi trên mặt Ninh Vũ. Lan Gia đứng trước
mặt mái tóc dài được đơn giản buộc sau đầu, để lộ khuôn mặt sạch sẽ
không có nửa điểm dấu vết trang điểm. Tuỳ ý mặc một chiếc áo phông màu
trắng đã bị giặt đến hơi bạc màu, một cái quần dài màu đen. Khi ánh mắt
Ninh Vũ đảo qua trước ngực Lan Gia liền nhìn thấy dấu hiệu nho nhỏ của
trường học, xem ra Lan Gia mặc đồng phục.
Lan Gia vốn đang ngó nghiêng nhìn chung quanh liền nhìn thấy cô gái cao hơn mình một cái đầu đứng kia.
Mái tóc ngắn màu đen, tóc rất đẹp, mềm mại, sạch sẽ. Đằng sau gọng
kính vuông là một đôi mắt ôn hoà mang theo ý cười, thân hình nàng hơi
gầy, nhưng ngũ quan sạch sẽ trong sáng, mi thanh mục tú, biểu tình ôn
hoà mà nhiệt tình.
“Xin chào.” Người trước mặt có phần ngoài dự kiến của Lan Gia. Trước
khi lên tàu, chị hai đã nói mình bề bộn nhiều việc, cho nên sẽ để người
khác tới đón, cứ nghĩ người đến hẳn là anh rể chưa từng lộ mặt kia,
không ngờ lại là một cô gái, hơn nữa lại là một cô bé thoạt nhìn sạch sẽ trong sáng rạng rỡ như ánh mặt trời, rất khiến người ta ưa thích.
“Chị Lan Hinh bận rộn nhiều việc cho nên nhiệm vụ trọng đại đón tiếp
chị liền giao cho em. Ngồi xe lửa hơn mười mất giờ, chắc vất vả lắm!”
Ninh Vũ vừa nói, vừa đưa tay đón túi hành lý trong tay Lan Gia. Đây cũng không phải là cái túi gì, chỉ là một cái túi mua đồ ở chợ. Không nặng
lắm, chắc khoảng hai bộ đồ sạch và đồ vệ sinh mà thôi.
“Để tôi tự làm cũng được.” Lan Gia có phần không thích ứng với sự
nhiệt tình của Ninh Vũ. Cô giống người chị Lan Hinh của mình, nhiều năm
trôi qua như vậy, cô đã quen bị người khác cao thấp đánh giá, quen với
ánh mắt kinh ngạc của người khác, nhưng không quen với sự nhiệt tình của người ta.
Nếu sự nhiệt tình này có nửa điểm do dự, hay có nửa điểm xem thường,
Lan Gia khẳng định mình có thể liếc một cái liền nhận ra, nếu như thế,
cô sẽ cảm thấy thực bình thường, nhưng cố tình cô gái trước mặt này lại
nhiệt tình chân thành như thế, tựa như đã quen biết mình rất nhiều năm,
là sự quan tâm phát ra từ nội tâm.
Cảm giác này thực kỳ diệu, cơ hồ khiến Lan Gia có phần mờ mịt luống
cuống, nhưng trong sự nhiệt tình này lập tức khiến lòng Lan Gia nổi lên
hảo cảm với Ninh Vũ — Người chị gái gọi tới đón mình nhất định là bạn
tốt của chị, nếu là bạn tốt thì cũng khó trách lại nhiệt tình với mình.
Ninh Vũ lại vẫn đón lấy cái túi trong tay Lan Gia: “Đồ trên xe lửa
rất khó ăn, chỗ này còn cách tiệm của chị Lan Hinh khá xa, trước tiên để em đưa chị đi ăn chút gì đó rồi sẽ dẫn chị tới đấy.”
“Không cần, trực tiếp đi gặp chị của tôi đi, để em phải tới đón đã
phiền em lắm rồi.” Lan Gia không muốn ăn uống bên ngoài, tốn tiền, huống chi chị mình mở quán ăn nữa, tuy quả thật hơi đói, nhưng đợi thêm hai
ba tiếng nữa cũng không sao.
Ninh Vũ cười kéo tay Lan Gia: “Hôm nay chị gái chị giao chị cho em, để em thu xếp cho chị, cho nên chị đừng bận tâm.”
Mấy nhà hàng ở gần nhà ga nổi tiếng đắt đỏ mà khó ăn, cho nên Ninh Vũ đưa Lan Gia đến quán KFC, để cô ngồi rồi tự đi gọi đồ ăn. Căn cứ vào
kinh nghiệm từ trên người Lan Hinh, hẳn Lan Gia rất ít khi đến những chỗ như KFC, cho nên Ninh Vũ cũng không hỏi Lan Gia muốn ăn gì, chủ động
gọi hambergur, sữa và đùi gà. Mà tuy nàng không đói, lại vẫn gọi những
món như Lan Gia, như vậy có thể giảm bớt sự xấu hổ của cô.
Lan Gia ngồi tại chỗ nhìn Ninh Vũ đang xếp hàng. Dáng người cao gầy,
áo phông cổ chữ V màu xám, quần bò khiến đôi chân nàng thêm thon dài
thẳng tắp, đôi giày thể thao trên chân càng thích hợp tăng thêm sức sống tuổi trẻ cho nàng. Tuy đều là những bộ quần áo bình thường, nhưng từ
những ký hiệu nho nhỏ trên đó Lan Gia vẫn có thể nhìn ra những thứ này
tựa hồ đều có giá trị xa xỉ.
Một cô gái xinh đẹp lại có tiền. Chị cô rất ít khi có bạn bè như vậy. Bất quá cô bé này rất quan tâm săn sóc, cẩn thận tỷ mỉ, tựa hồ có thứ
hơi thở khiến người ta an tâm, ở bên nàng sẽ không cảm thấy mất tự nhiên hay áp lực.