“Ba, thân thể ba có khoẻ không?” Hai cha con ngồi đối diện nói
chuyện, từ phòng bếp cách vách truyền đến thanh âm Lan Gia và Lan Duệ
trò chuyện cùng mẹ.
“Đương nhiên, ba còn chưa đến năm mươi mà, thân thể tốt lắm.” Lan
Quốc Hải cười trả lời: “Ba có làm việc thêm mười năm nữa cũng không
thành vấn đề, nhưng con đó, sắc mặt không tốt lắm, lại gầy quá, một mình ở bên ngoài phải chú ý thân thể, đừng chỉ mải kiếm tiền.”
“Liêu tam gia nói ba bán máu.” Lan Hinh cố gắng giữ cho bản thân mình bình tĩnh, nhưng khi những lời này được thốt ra, vẫn không thể che dấu
nỗi kích động của mình.
Trên mặt Lan Quốc Hải thoáng qua chút bối rối, vội vàng nói: “Đừng
nghe ông ấy nói bừa, không có chuyện đó đâu. Bán máu thì phải lên thành
phố, xa như vậy, mà cũng chẳng bán được bao nhiêu tiền.” Thấy Lan Hinh
vẫn nhìn mình chằm chằm, trong ánh mắt có thứ cảm xúc mà ông không hình
dung được, liền sốt ruột phất tay: “Thực sự không có việc này, bán máu
có thể bán được bao nhiêu tiền chứ, trừ đủ để trả tiền xe đi lại thì
thực sự không được bao nhiêu. Ba sẽ không làm chuyện này đâu.”
Lan Hinh không hỏi nữa, lại nhịn không được chóp mũi chua xót, hai
hàng nước mắt bỗng nhiên lăn dài. Ba đã hơn bốn mươi tuổi, cả đời cũng
không biết nói dối, nói dối một cái là tay chân luống cuống, vẻ mặt xấu
hổ. Ông muốn gạt người khác, nhưng cho dù ai cũng đều có thể dễ dàng
nhìn ra chân tướng.
“Con gái…ba……” Lan Quốc Hải muốn nói, nhưng miệng há ra lại không nói nên lời. Mình không có học, nhưng con cái lại thông minh. Rất hiểu
chuyện! Những năm qua, ba đứa con, một đứa học trung học, hai đứa học
đại học, không nói chuyện bán máu, chỉ cần có người muốn, nếu có thể
chặt mình ra làm mấy khúc đem cầm bán lấy tiền ông cũng bằng lòng.
Nhưng mà không phải đều đã qua rồi sao?
Không phải nay đều đã tốt rồi?
Lan Hinh nắm bàn tay xương xương, vừa thô vừa gầy của ba, thật lâu mới có thể bình ổn lại cảm xúc của mình: “Ba à……”
“Ừ!”
“Sau này sẽ tốt hơn. Ba và mẹ cũng phải giữ gìn thân thể.” Ngàn vạn
lời nói, đến cuối cùng chỉ còn lại một câu như thế. Lan Hinh nghẹn ngào, cũng không nói nên lời.
“Con yên tâm, ba và mẹ vẫn khoẻ. Chỉ cần mấy đứa có tương lai, các
con sống tốt, ba và mẹ làm gì cũng đáng giá. Việc này……Gia Gia và tiểu
Duệ có biết không?” Lan Quốc Hải có chút lo lắng nhìn nhìn về phía nhà
bếp.
“Biết ạ.”
Bàn tay Lan Quốc Hải khẽ run, qua một hồi lâu liền thở dài một tiếng, chuyện đó cũng là do bất đắc dĩ. Bán máu, suốt một ngày trời cũng chưa
lại sức, đi đứng còn phải dựa vào vợ, nếu không bị ép đến nóng ruột thì
ai lại làm như vậy?
“Là ba tự chủ trương cho Liêu tam gia vay tiền……” Lan Quốc Hải nói
một nửa, ý tứ đã rõ ràng. Hiện tại trong nhà Lan Hinh là trụ cột, gánh
nặng nuôi em trai em gái đến trường cũng nặng nề, thật ra cũng không có
tiền cho người khác mượn.
Lan Hinh gật gật đầu, thấp giọng nói: “Con biết, nuôi con cái ăn học thật không dễ dàng.”
“Đúng thế, ông ấy thật sự sống không dễ dàng gì. Liêu tam nương chết
sớm, lại có con nhỏ, cũng không tái hôn gì, cứ như thế vừa làm cha vừa
làm mẹ nuôi Liêu Phân khôn lớn, Liêu Phân là tính mạng của ông ấy. Trong thôn mọi người đều nói ông ấy ngốc, rã rời xương cốt để cho con gái đi
học, chờ đến lúc nó lập gia đình thì vẫn thành con nhà người khác. Nhưng ông ấy vẫn cứng đầu, muốn con mình có tương lai.” Lan Quốc Hải là người lương thiện, nói đến nỗi bất hạnh của người khác, trong lòng cũng tràn
đầy đồng cảm.
Lan Hinh gật gật đầu: “Sẽ tốt thôi, vất vả rồi sẽ nhận được hồi báo.
Không phải ba cũng lo con ngày nào đó sẽ lập gia đình, sẽ không thể
giống bây giờ, chăm lo cho gia đình đấy chứ?”
Ánh mắt Lan Quốc Hải hơi ảm đạm một chút, lại cười nói: “Nói gì vậy,
trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng. Con tìm được người thích hợp, nên gả
thì cứ gả đi.”
“Vậy con không lấy chồng có được không?” Thanh âm Lan Hinh ôn hoà, là một câu hỏi, lại nói rất khẳng định. Suốt một thời gian dài, cô chưa
từng nghĩ tới vấn đề có nên lập gia đình hay không, gánh nặng của cuộc
sống khiến cô không rảnh rỗi để lo lắng tới chuyện đó, nhưng mà, sau khi gặp được Ninh Vũ, vấn đề này đột nhiên có đáp án. Một đáp án mà từ
trước đến giờ mình chưa từng đoán trước được.
Rất nhiều lần, khi người khác hỏi mình, cần một người như thế nào mới có thể khiến mình bằng lòng từ bỏ cuộc sống một thân một mình. Mà chính mình cũng từng vô số lần tự hỏi bản thân, cần một người thế nào mới có
thể khiến mình có can đảm buông tha cho cuộc sống cô đơn.
Đáp án, có lẽ không nhất định là Ninh Vũ. Nhưng mình nhất định phải
chờ, chờ em ấy chậm rãi lớn lên, chờ đến thời điểm em ấy có thể hoàn
toàn chịu trách nhiệm với mọi hành vi của bản thân, rồi trao cho mình
một đáp án.
Nếu ngày đó nàng nguyện ý tiến vào cuộc sống của mình, cùng mình gánh trên vai mọi gánh nặng và hy vọng mà sinh mệnh giao cho. Như vậy mình
đương nhiên sẽ không lấy chồng cả đời này. Nếu phải gả, thì cũng sẽ là
cô dâu của Ninh Vũ.
Nếu cuối cùng nàng rời khỏi cuộc sống của mình, như thế, đến lúc đó
hẵn lại lo lắng đến việc có nên lấy chồng hay không, mà trước đó, trái
tim mình chỉ thuộc về Ninh Vũ, thuộc về gia đình mình.
“Con nói gì ngốc thế!” Cảm xúc của Lan Quốc Hải có chút phức tạp, vừa mừng vừa lo nói không nên lời. Con gái đến tuổi kết hôn, vốn nên tìm
nhà chồng, nhưng Lan Quốc Hải lại không nỡ, không nỡ để con gái mình trở thành con nhà người khác. Thứ cảm xúc này rất khó để nói rõ.
Lan Hinh tiếp tục nói: “Vào cửa nhà người khác, thành người nhà người ta, chỉ sợ sẽ rất khó để chăm lo cho gia đình mình như bây giờ. Gia Gia và tiểu Duệ đều còn đang đi học, con thấy Gia Gia học rất khá, có lẽ
muốn học bác sĩ, chỉ sợ trong chốc lát sẽ không giúp gì cho nhà được.
Con cũng không muốn bị người khác trói buộc. Cho nên, ba và mẹ cũng
không cần quan tâm tới vấn đề cá nhân của con. Nếu có ai muốn giới thiệu thì…liền bỏ qua đi. Đến thời điểm thích hợp, tự con sẽ tính toán sau.”
“Là ba mẹ già cả vô dụng, làm liên luỵ đến con……” Lan Quốc Hải nghe
Lan Hinh nói có lý, lại cảm thấy có gì đó không đúng, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ cảm thấy nếu mình có khả năng lại có tiền thì nhà họ Lan sẽ không
cần lo lắng đến chuyện đó.
“Nhưng mà, chị……” Không biết từ khi nào thì Lan Gia đã ra khỏi bếp, đang muốn mở miệng nói chuyện lại bị Lan Hinh ngắt lời.
Lan Hinh quay đầu lại: “Gia Gia, một lát nữa chị sẽ nói chuyện riêng với em.”
Mẹ và Lan Duệ đều lần lượt ra khỏi bếp, cả nhà cùng quây quần trò
chuyện, ba mẹ chưa từng được đi nhiều có chút tò mò lại có phần hưng
phấn nghe ba đứa con kể về thế giới bên ngoài ngọn núi. Ba đứa con cùng
ba mẹ nói việc đồng áng ở nhà, nói chuyện hoa màu đồng ruộng. Đợi đến
đêm khuya mới lên giường nghỉ ngơi.
Giường nằm là giường gỗ đã dùng rất nhiều năm rồi, mấy thanh xà ngang dưới giường là do Lan Quốc Hải từ rất lâu về trước tự mình vót trúc
đóng vào, mặt trên trải cây kê, trên mặt kê trải chiếu trúc làm từ thân
cây trúc, đến mùa đông, trên mặt chiếu trúc trải tấm chăn sợi bông cũ kỹ đã dùng suốt hai mươi ba năm nên giờ trở nên thô ráp, phía trên đó lại
trải tấm nệm vá chằng vá đụp cũ kỹ.
Mùa đông ở ngôi làng phía nam ngọn núi rất lạnh, cái lạnh rét buốt
ngấm đến tận xương khiến người ta nằm trên giường cả nửa giờ vẫn nhịn
không được rùng mình. Chiếc chăn cũ kỹ dùng nhiều năm, đặt trên người
trừ thấy sức nặng ngoài thân thì cũng không có bao nhiêu công hiệu khiến người ta thấy ấm áp nhanh chóng.
Lan Gia và Lan Hinh cùng ngủ một giường lạnh đến run rẩy, co người
lại dịch sát vào nhau để sưởi ấm, một hồi lâu sau, khớp hàm không ngừng
va lập cập của hai người mới dần bình ổn trở lại: “Chị nói muốn một mình nói chuyện gì với em thế? Có phải là chuyện có ban trai không?”
Lan Hinh cười lắc đầu, đưa tay chỉnh chỉnh lại chăn cho Lan Gia: “Em cảm thấy, chị là người thế nào?”
“Thông minh, có khả năng, biết đảm đương, có trách nhiệm. Đương nhiên, nhìn cũng rất đẹp.” Lan Gia nhìn nóc nhà, nói lần lượt.
Lan Hinh cười khẽ: “Phải nói thật nhé.”
“Là thật mà. Em cảm thấy, trên thế giới này không có ai tốt hơn chị!” Lan Gia nói lời thật sự từ trong lòng. Nàng đối với Lan Hinh có một
phần áy náy, chị em đồng thời học đại học, tuy không cùng trường, nhưng
thành tích học tập của hai người đều rất tốt. Lan Hinh nếu muốn học
nghiên cứu sinh thì có thể vào một trường rất tốt, nhưng từ sớm cô đã
quyết định từ bỏ việc đó, cố gắng đi làm để kiếm tiền nuôi gia đình, để
mình tiếp tục được đi học.
“Vậy em cảm thấy, cần một người thế nào mới có thể cùng sống với
chị?” Lan Hinh chậm rãi hỏi, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, Lan Gia không
nhìn thấu suy nghĩ của cô, lại nhìn thấy một nét cười nhợt nhạt bên khoé môi cô.
“Hẳn là một người đẹp trai, thông minh có tài, có thể giúp chị dỡ xuống trọng trách trên lưng.” Lan Gia nghĩ nghĩ rồi nói.
Lan Hinh lại lắc đầu: “Dung mạo của một người sẽ thay đổi, đẹp trai hay không cũng không quan trọng.”
“Vậy thì sẽ là người thế nào?” Lan Gia chớp chớp đôi mắt nhìn Lan Hinh, nhưng Lan Hinh vẫn như cũ nhắm mắt nhàn nhã nói chuyện.
“Người đó hẳn sẽ có một trái tim trong trẻo như bầu trời sau cơn
mưa……” Tựa như ánh mắt của Ninh Vũ, đơn thuần, sạch sẽ, có thể dễ dàng
từ trái tim nàng chiết xuất ra từng giọt từng giọt, khiến mình nhịn
không được muốn yêu nàng, bảo vệ nàng. Khiến mình nhịn không được sẽ
khát vọng vòng tay của nàng, khao khát hơi thở an tĩnh của nàng, khát
vọng ở bên cạnh nàng, buông bỏ hết mọi gánh nặng.
“Chị có người mình thích.” Lan Gia tựa hồ tự lẩm bẩm. Nàng không nhìn thấu suy nghĩ của Lan Hinh, lại có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc
nhàn nhạt toát ra trong lòng Lan Hinh giờ phút này, làm đứa em gái song
sinh, Lan Gia đôi khi có thể cảm giác được cảm xúc của Lan Hinh.
Lan Hinh lại mở mắt, mỉm cười nói với ánh mắt nghi hoặc của Lan Gia:
“Có hay không cũng không quan trọng, quan trọng là, nếu có một ngày có
người đứng bên cạnh chị, như vậy chứng tỏ, người đó là lựa chọn tốt
nhất. Dù đó là người thế nào, em đều phải hiểu, đó nhất định đại biểu
cho hạnh phúc lớn nhất suốt đời chị.”
“Cho nên, đợi đến ngày đó, dù cho người đứng bên cạnh chị có thế nào, em đều sẽ chấp nhận anh ta, tôn trọng anh ta, đối xử với anh ta như
người nhà.” Lan Gia có phần hiểu ra, hẳn là chị hai đã có người yêu, chỉ chưa đến lúc dẫn về nhà cho mọi người biết mà thôi.
“Chị hy vọng tiểu Duệ cũng như vậy. Tư tưởng của cha mẹ đã tới cực
hạn của cái làng nhỏ này, có một số việc, bọn họ có quan điểm riêng của
mình, tuy chưa chắc đã sai, nhưng không hẳn sẽ thích hợp với chúng ta.
Hạnh phúc hay bất hạnh cũng giống như đi giày, có thích hợp hay không
cũng chỉ tự mình biết. Nếu có một ngày chị dẫn theo một người đứng trước mặt em và tiểu Duệ, chị hy vọng hai đứa có thể đưa ra phán đoán dựa
trên lý trí. Nếu có một ngày chị khiến ba mẹ đau lòng, chị hy vọng……hai
đứa có thể thay chị làm cho tốt.” Lan Hinh ôn hoà nhìn Lan Gia, trong
ánh mắt có ý cầu xin nhàn nhạt.
Lan Gia gật gật đầu, lòng lại nặng nề, lời Lan Hinh nói khiến nàng
không thể không bắt đầu miên man suy nghĩ. Anh rể tương lai là người thế nào mà phải để chị hai nói như vậy?
Nói bên ngoài chỉ là túi da, cũng không quan trọng, chẳng lẽ anh rể
tương lai rất xấu? Hay bị tàn tật gì? Cho nên mới sợ ba mẹ không chấp
nhận được! Đáng tiếc cho chị hai vừa xinh đẹp lại thông minh như thế……
Lan Hinh nhìn sắc mặt không ngừng thay đổi của Lan Gia, cảm thụ được
một ít cảm xúc hỗn loạn của nàng, biết cô bé này lại suy nghĩ lung tung: “Ngủ đi, cũng không đến nỗi tệ như em tưởng đâu……”
Đương nhiên, đối với ba mẹ mà nói, có lẽ so với tưởng tượng càng tệ!
Lan Hinh nhắm mắt lại, trong đầu thoáng hiện lên bóng Ninh Vũ. Như
vậy là tốt rồi, để nàng ở trong đầu cùng mình đi vào giấc ngủ.
Trong mơ hồ, Lan Hinh nghe thấy Lan Gia hỏi: “Chị, khi nào đó cho em gặp anh ấy nhé.”