“Lan Hinh……Lan Hinh…..” Miêu Chấp lớn tiếng kêu, thu hút ánh mắt của vô số người đi đường.
Lan Hinh dừng chân, nghiêng đầu nhìn. Miêu Chấp lái xe, vừa vặn đỗ lại bên cạnh cô.
“Có chuyện gì sao?” Lan Hinh có chút nghi hoặc.
“Cậu muốn đi đâu?” Miêu Chấp dừng xe, sau đó vội vàng ra khỏi xe.
“Cậu không biết tôi muốn đi đâu, thế mà còn có thể tìm được tôi, cậu lợi hại thật đó!” Lan Hinh cười cười với Miêu Chấp.
“À……Không, tôi đoán cậu muốn tới nhà ga, không xa lắm nên cậu sẽ
không nỡ đón xe tới đó…..Cho nên tôi lái xe tìm tới đây!” Miêu Chấp cảm
giác ý nghĩ của mình không quá rõ ràng, nói chuyện cùng Lan Hinh dễ dàng khiến mình rơi vào tuyệt cảnh.
“Vậy cậu không ăn, tới tìm tôi làm gì? Không phải đói bụng sao?” Lan
Hinh vẫn một mực giữ nụ cười: “Không phải là cậu thật sự tưởng tôi sẽ
mua hai cái bánh bao cho cậu ăn đấy chứ?”
“Lan Hinh, quay lại đi, loại người như Hà Mỹ đó, cậu so đo làm gì. Tụ họp bạn bè cũ mọi năm cậu đều không tới, giờ đã năm năm rồi, lần đầu
tiên cậu tham dự, mọi người còn muốn tâm sự với cậu, ôn chuyện xưa nữa
mà.” Miêu Chấp thực thành khẩn nói.
“Ôn chuyện?” Lan Hinh cúi thấp đầu, dùng mũi chân đá đá một hòn sỏi
dưới chân: “Nếu ôn chuyện như vừa rồi thì tôi cảm thấy hoàn toàn không
cần thiết!”
“Lan Hinh……Tôi nói này, loại người như Hà Mỹ cậu đừng so đo làm gì,
cậu ta đã về rồi, giờ cậu quay lại cũng sẽ không có ai làm khó dễ cậu
đâu. Tôi cam đoan đó!” Miêu Chấp giơ tay phải, làm tư thế thề thốt.
“Miêu Chấp……” Lan Hinh ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ừ?”
“Cậu thật sự cảm thấy tôi có chuyện xưa gì cần ôn lại với bạn cùng
lớp sao?” Lan Hinh cười khổ: “Chúng ta học cùng nhau, những năm tháng
trung học tôi trải qua thế nào, cậu cũng không phải không biết. Ôn
chuyện? Có chuyện gì có thể ôn? Miêu Chấp, cậu thật sự đặt nhầm tên rồi, có đôi lúc cố chấp là tốt, nhưng đôi khi cố chấp lại chẳng có ý nghĩ
gì. Hôm nay cho dù tôi theo cậu quay lại đó, trừ việc khiến người ta
đoán mò về quan hệ của chúng ta, trở thành chủ đề cho người khác đàm
tiếu lúc trà dư tửu hậu, cũng thành lý do khiến Hà Mỹ tiếp tục hận tôi
thì còn được cái gì khác sao? Thực sự ôn chuyện? Ôn lại lúc trước tôi bị bao nhiêu người bắt nạt khinh thường à?”
“Lan Hinh……Vậy cậu coi như trở lại giúp tôi được không?” Miêu Chấp cúi đầu, có chút yếu ớt hạ giọng năn nỉ.
“Ha ha……Vì sao phải quay lại đó dùm cậu?” Lan Hinh ngửa đầu nhìn hắn, cười chế nhạo.
“Đã lâu lắm rồi chúng ta không gặp……”
“Trước kia là thật lâu không gặp, về sau cũng sẽ rất lâu không gặp
lại, cho nên hôm nay gặp hay không gặp, gặp rồi, cũng trò chuyện một
ngày, có gì khác nhau đâu……” Lan Hinh cười nói: “Tôi phải đi rồi, đường
về nhà còn xa lắm……Cứ đứng đây một lát nữa sợ không kịp!”
“Để tôi đưa cậu đi!” Miêu Chấp biết tính cách Lan Hinh, chuyện cô
quyết định thì vĩnh viễn không ai có thể thay đổi, cho dù cô ôn hoà, cho dù cô mỉm cười.
Vừa dứt lời, Miêu Chấp kiên quyết mà đột ngột dành lấy hành lý trong
tay Lan Hinh, sau đó nhét vào băng ghế sau xe. Lan Hinh cười khổ, lắc
đầu, cũng đành ngồi vào xe hắn.
“Chỉ đường cho tôi!” Miêu Chấp nói.
“Thành phố này cậu còn quen thuộc hơn tôi, còn cần tôi chỉ đường?”
“Khỏi cần đi xe khách, tôi trực tiếp đưa cậu về nhà.” Miêu Chấp mở miệng.
“Không tham gia buổi họp lớp à?” Lan Hinh nghiêng đầu cười.
“Không tham gia, cậu đi rồi, tham gia cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Miêu Chấp thấy Lan Hinh không phản đối, cũng vui vẻ hẳn lên. Mở nhạc lên.
Trong nội tâm vẫn luôn cảm thấy Lan Hinh rất mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức
khó có thể tiếp cận, mạnh mẽ đến mức ở cùng cô trong một không gian nho
nhỏ sẽ khiến mình cảm thấy mê loạn mà thiếu tự tin.
Chính bản thân Miêu Chấp cũng nghĩ không thông.
“Có bạn gái chưa?” Lan Hinh tựa lưng vào ghế ngồi, lắng nghe tiếng nhạc khe khẽ cất lên, nhẹ giọng hỏi.
“Không có. Vị trí này giữ lại cho cậu……Thế nào, có hứng thú không?”
Miêu Chấp như thoải mái mở miệng, lại nhịn không được tim đập điên
cuồng.
“Ha ha……Nếu nói sớm hai năm, không chừng tôi sẽ thử xem……” Lan Hinh
để mặc mình lười biếng dựa vào ghế, nhưng trong lòng lại vẫn không thể
thả lỏng. Trở lại thành phố này, mình tựa hồ xù lên gai nhọn như con
nhím. Thứ gai sắc nhọn đột ngột đó, cho dù sự sắc bén này đã bị năm
tháng mài dần đến nhẵn nhụi, lại vẫn như cũ không thể che dấu — Có lẽ
người khác đã không thể nhìn thấy, nhưng trong lòng mình vẫn rõ ràng
rành mạch, thành phố này từng lưu lại cho mình biết bao nhục nhã, tuy
dần dần bị thời gian xoá đi, nhưng sự bài xích trong nội tâm đối với nơi này vẫn luôn ở đó!
Cô không khỏi nhớ tới Ninh Vũ. Chỉ có ở bên cạnh em ấy, mình mới có
thể hoàn toàn thả lỏng, có thể không cần nghĩ ngợi điều gì, cái gì cũng
không sợ, an an tĩnh tĩnh ngủ say! Bởi vì tự mình biết em ấy không hề
làm tổn thương trái tim mình, trái tim tinh thuần của em có thể khiến
mình cảm thấy thoải mái mà thả lỏng!
Thành phố quen thuộc này lại xa lạ đến thế, vì cái gì mình phải dừng
lại đây? Sau đó lại phải chịu người khác làm tổn thương mình? Đột nhiên
rất nhớ Ninh Vũ. Nhớ đến muốn khóc! Không phải vì bị uỷ khuất, cũng
không phải bởi vì nhớ tới dĩ vãng, mà là nhớ nhung vòng tay ôm ấp của
nàng, là sau khi mệt mỏi muốn trở lại bên cạnh người an tĩnh mà đơn
thuần ấy!
“Tôi rất nhớ em!” Lan Hinh hơi do dự, rốt cục lấy di động ra, nhắn cho Ninh Vũ một tin.
Sự trầm mặc của Miêu Chấp rốt cục cũng bị phát vỡ, tựa hồ gom đủ dũng khí, sau đó mở miệng: “Bạn trai à?”
“Ừ!” Lan Hinh gật gật đầu, trên mặt nở nụ cười. Bạn trai hay bạn gái
thì có khác gì nhau đâu, chỉ cần là người đó, yêu nhau, thế là đủ rồi.
“Phải rồi, cậu là cô gái tốt như thế, sao có thể không có ai theo
đuổi được……” Miêu Chấp cười khổ. Mình chờ đợi nhiều năm, nay lại đến
muộn, thật sự đúng là châm chọc. Lúc trước vì sao lại không dám? Bởi vì
thời gian không đúng, là khi đối mặt với kỳ thi vào đại học, cũng bởi vì cô là đối tượng bị các học sinh khác cười chê. Nhưng tốt nghiệp rồi, cô liền biến mất, không có số điện thoại, không có địa chỉ, chỉ biết cô
vào đại học……Rồi sau đó, rốt cuộc không tìm được. Đợi đến lúc gặp lại,
cũng đã là người con gái của kẻ khác.
Tin nhắn của Ninh Vũ được gửi lại: “Em cũng rất nhớ chị, mấy ngày qua ăn không ngon ngủ không yên! Cứ cảm thấy bên cạnh không có chị sẽ không quen, sẽ bồn chồn!”
Lan Hinh nhìn tin nhắn, trước mắt không khỏi hiện lên bộ dáng Ninh Vũ ngẩn người, nhịn không được cười, tất cả đều hiện lên trên mặt.
“Ngốc! Lo ăn lo ngủ đi. Chăm sóc thân thể cho tốt, đợi đến lúc khai
giảng tôi sẽ chuẩn bị đồ ăn thật ngon cho em!” Tình yêu thương tràn đầy
trong lòng đều đong đầy trong một câu này, kỳ thật làm sao mình lại
không mong được gặp nàng sớm hơn một chút.
“Ừ, em muốn ăn cơm chị nấu, cũng muốn ăn chị!” Tin nhắn trả lời tiếp
theo khiến mặt Lan Hinh đỏ lên, nhớ tới trận điên cuồng hai ngày trước
khi chia tay liền nhịn không được tim đập gia tốc.
Ngẩng đầu nhìn phía trước, đã đến gần nhà ga. Lan Hinh bình ổn lại
cảm xúc, nói: “Miêu Chấp, đưa đến đây thôi. Buổi họp lớp cậu cứ thế mà
đi sẽ không ổn. Tôi đi là chuyện đương nhiên, cậu đi như thế không đúng. Để tôi tự mình về. Xe khách đi rất tiện!”
Miêu Chấp há miệng, tựa hồ muốn nói gì đó, lại chung quy không nói ra lời, chỉ chậm rãi đưa Lan Hinh đến bên ngoài nhà ga. Do dự mãi, chờ đến khi Lan Hinh xuống xe lại sắp xếp cầm hành lý, cho đến khi vẫy tay chào cảm ơn hắn, hắn tựa hồ mới tỉnh ngộ. Đột nhiên hắn đưa tay cầm tay Lan
Hinh, có chút kích động mở miệng: “Cậu có biết suốt bao năm qua tôi vẫn
luôn chờ đợi cậu không!”
“Không biết!” Lan Hinh thản nhiên đáp.
“Cậu có biết bắt đầu từ cấp ba tôi đã thích cậu không!” Miêu Chấp giữ chặt tay Lan Hinh, trong ánh mắt ẩn chứa khát vọng.
“Không biết!” Lan Hinh vẫn trả lời thản nhiên như cũ, nhưng ánh mắt
đã hơi lạnh xuống — không thích người kích động như thế, còn có những
hành động kích động như vậy!
“Vậy cậu có thể cho tôi một cơ hội không?” Miêu Chấp nhìn cô, trong ánh mắt có cảm giác bất chấp mọi giá.
“Nếu đã bỏ lỡ thì là bỏ lỡ, cần gì phải cưỡng cầu?” Lan Hinh muốn rút tay về, nhưng lại không thành công.
“Nếu cậu nguyện ý trở về, tôi có thể thu xếp công việc cho cậu, không cần làm quán cơm vất vả như thế nữa. Chúng ta kết hôn rồi, tôi có thể
chăm lo cho cậu, trong thành phố này không ai dám bắt nạt hay chê cười
cậu nữa!” Miêu Chấp nhìn cô, lời nói chất chứa mong mỏi.
“Nói xong rồi?” Lan Hinh lạnh lùng nhìn hắn.
Miêu Chấp nhìn cô, nhẹ nhàng gật đầu.
Lan Hinh rút tay về: “Xe đến rồi……Gặp lại sau!” Lan Hinh nói xong,
xách hành lý, liền bước nhanh tới nhà ga, bỏ lại một mình Miêu Chấp nhìn bóng lưng cô, thất bại nói không nên lời.
Ngồi lên xe, Lan Hinh tựa vào lưng ghế, nhớ tới lời Miêu Chấp nói —
thu xếp công việc cho mình……Nếu mình cần một công việc thì làm gì cần
hắn an bài? Mình thiếu là tiền, mà không phải công việc! Đợi hai đứa em
tốt nghiệp, có thể tự lo cho cuộc sống của chúng, mình có lẽ sẽ không
cần quán cơm đó nữa, là sẽ đi tìm một công việc mà mình muốn làm!
Mình sao lại cần phải dựa vào một người đàn ông cơ chứ?
Kết hôn! Sẽ không ai dám bắt nạt hay chê cười mình? Quan trọng sao? Ở thành phố đó, vẫn như thế không ai có thể cười chê mình hay xem nhẹ
mình, tất cả những thứ đó đều dùng hay bàn tay của mình cần cù thu hoạch được chứ không cần ai bố thí, cũng không phải thụ thuộc vào ai mới có.
Người biết thì tự nhiên sẽ biết, mà người không hiểu rồi chê cười mình,
coi thường mình thì có gì quan trọng cần phải so đo làm gì?
Mỗi người đều có con đường riêng của mình cần phải đi……
Thứ mình muốn thật ra đơn giản lắm, đơn giản thế mà thôi……Bình bình
dị dị, an an tĩnh tĩnh, có một người để yêu thương, có thể khiến mình có can đảm buông tha cho cuộc sống một thân một mình, có thể khiến mình có gan buông xuống mọi đề phòng, yên tâm hưởng thụ cuộc đời……
“Rất nhớ vòng tay của em……” Lan Hinh nhắn trả lời Ninh Vũ. Rất muốn
hỏi Ninh Vũ một câu: Không biết tôi có thể hy vọng xa vời, cả đời đều có được điều đó hay không. Nhưng Lan Hinh lại không hỏi.
Có những lời, không cần hỏi, thời gian sẽ đưa ra đáp án, mà hỏi, có
được đương nhiên là câu trả lời khẳng định, bởi vì yêu, mà yêu là hiện
thực trước mặt, tương lai thì ai cũng không biết sẽ có thứ gì cần mọi
người phải đối mặt.
Cho nên nếu hỏi câu đó, chính là tự tạo cho mình một bộ gông
xiềng……Khiến bản thân tràn ngập hy vọng, như vậy nếu có một ngày mình
đợi được lại là một kết cục khác, làm sao lại không phải thất vọng đến
tuyệt vọng đây?
Tin trả lời cũng rất mau nhận được: “Em muốn có thể ôm chị cả đời này……”
Lan Hinh tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn mấy chữ kia —- Ha ha, dù không hỏi, lại vẫn nhận được đáp án này!