Hoàng Thượng ra đề mục phần thi văn, kỳ thật chính là lấy chủ đề gần đây nhất, làm thế nào để cứu trị thủy tai, yên ổn dân tâm.
Lí Vi Tu nói có sách, mách có chứng, kết hợp tình hình chính trị
đương thời, lưu loát viết xuống một bài văn hơn ngàn chữ, lập tức đem
tài văn chương của hắn đẩy lên tới mười vạn tám ngàn dặm, Hoàng Thượng
đọc liền vỗ án tán thưởng, lại đưa cho các đại thần truyền nhau đọc,
cũng lại nhận được tiếng trầm trồ khen ngợi.
Kỳ thật đối với Lí Vi Tu thì Lăng Tử Nhan cũng không có mười phần nắm chắc, chỉ là Lí Vi Tu đã vỗ ngực cam đoan nên nàng mới bán tín bán nghi được ăn cả ngã về không, hiện tại thấy hắn quả nhiên tài hoa hơn người, cũng không khỏi vui mừng. Hảo nam nhi chí tại bảo vệ quốc gia, về công
về tư, ít nhất tài hoa của Lí Vi Tu cũng không bị mai một, tiếp đó hắn
luận võ cùng Hoàng Xán, cũng liền có phần tin tưởng.
Dương Mạc Tuyền có rất nhiều điều muốn hỏi Lăng Tử Nhan, tiếc rằng Thái Hậu ở ngay bên cạnh nên không biết hỏi cách nào.
Lăng Tử Nhan tự nhiên biết Dương Mạc Tuyền đầy một bụng nghi hoặc, sở dĩ trước đó không đem kế hoạch nói cho nàng biết, cũng là sợ nàng cự
tuyệt, nếu để nàng biết Tử Y vì nàng mới làm thế, khẳng định nàng sẽ
tình nguyện thành toàn cho Lăng Tử Nhan cùng Lí Vi Tu chứ không nguyện
để Tử Y hy sinh vì nàng. Vốn mình cũng không muốn, biết Lí Vi Tu thích
mình, đã thực chấn động, không nghĩ Tử Y lại thích Tuyền nhi, lại càng
thêm khiếp sợ. Tuy Lăng Tử Nhan thích Dương Mạc Tuyền, cũng ước có người giúp nàng giải quyết nan đề này, nhưng nếu để Lí Vi Tu cùng Tử Y trợ
giúp, cũng lại không muốn. Nàng đã nợ Lí Vi Tu tình cảm, không muốn lại
càng mắc nợ thêm nữa, lại càng không nguyện ý có người còn đối xử tốt
với Tuyền nhi hơn so với nàng.
Nhưng Tử Y cùng Lí Vi Tu lại nói biện pháp đó tựa hồ là tốt nhất, có
lẽ đúng như lời bọn họ nói, dựa theo nhu cầu, có những thứ còn quan
trọng hơn tình yêu, bất quá sự tình trọng đại, nàng vẫn phải xin chỉ thị của cha và nương. Lúc Lăng Viễn Kiếm nghe nói Lăng Tử Nhan cùng Dương
Mạc Tuyền tương ái, lập tức ngây ra như phỗng, may mắn được Từ Liễu
Thanh khuyên can mãi, còn dùng một kế hoạch hoàn mỹ trao đổi với hắn,
Lăng Viễn Kiếm mới gian nan đáp ứng.
Người trên đài đã bắt đầu giao đấu kịch liệt, rốt cục Hoàng Xán xuất
thân võ tướng, mặc dù văn không thể so với Lí Vi Tu, nhưng võ cũng không thua kém ai, làm cho Lí Vi Tu vài lần cực kỳ nguy hiểm, may mắn là cuối cùng Lí Vi Tu đều hóa hiểm thành an, khán giả cũng bất giác đổ một mồ
hôi một phen vì hắn.
Hoàng Xán cùng Lí Vi Tu vốn là hảo hữu, hắn thấy Lí Vi Tu không phải
đang luận võ, mà có vẻ giống liều mạng hơn, không khỏi hiếu kì, một
chiêu xuất ra xượt qua mặt Lí Vi Tu, thấp giọng hỏi: “Lí huynh, thật sự
muốn thú Quận chúa làm thê tử, ngay cả mạng cũng không cần sao?” Hoàng
Xán vẫn đứng luận võ trên đài, cho nên cũng không nghe được một phen đối thoại giữa Lăng Tử Nhan cùng Hoàng Thượng và Thái Hậu.
Lí Vi Tu hoàn lại một chiêu, lại xuất thêm một chiêu, nói: “Tóm lại ta không thể không thắng.”
Hoàng Xán thầm suy tính, muốn thắng Lí Vi Tu, qua mấy trăm chiêu nữa
liền khẳng định có thể, nhưng thấy hắn ra chiêu sắc bén, hoàn toàn là
đấu pháp hại người hại mình, mặc dù có thể thắng hắn, nhưng chính mình
cũng tất bị thương không thể nghi ngờ. Tử Nhan Quận chúa này tuy nói
xinh đẹp như hoa, nhưng cũng không đáng giá để hắn liều mạng như vậy,
còn cái danh Trạng Nguyên, hắn lại càng không phải không thể không
tranh, muốn trở thành một nhất đại danh tướng, cần nhìn chiến công, mà
không phải cái hư danh Trạng Nguyên. Nếu bộ dáng Lí Vi Tu nhìn như lâm
vào tình thế bắt buộc, còn không bằng thành toàn cho hắn, có thể bảo
toàn tình huynh đệ, ngày sau cùng làm quan trong triều, cũng có thể
chiếu cố tốt cho nhau. Nghĩ như thế, công phu trên tay lập tức hòa hoãn
xuống.
Lí Vi Tu cũng nhìn ra hắn có tâm nhường, liền nói: “Đa tạ Hoàng huynh thành toàn.” Ra chiêu càng thêm sắc bén, quả nhiên trong chốc lát Hoàng Xán liền bại trận, bất quá một người thắng lợi oai phong lẫm liệt, một
người thua tiêu sái, chúng nhân không một chút keo kiệt trao tặng hàng
tràng vỗ tay cho hai người.
Lăng Tử Nhan nhìn thấy Lí Vi Tu thắng, nhảy dựng lên: “Thật sự là quá tốt!”
Từ Liễu Thanh quát lên một tiếng, một chút rụt rè bẽn lẽn của nữ hài
tử gia cũng đều không có, Thái Hậu cũng thầm cao hứng, vì Lăng Tử Nhan
tự biện hộ một câu, Nhan nhi cũng có thể là vì gả được cho như ý lang
quân mà cao hứng, cứ để kệ nàng thôi.
Lăng Tử Nhan hỏi: “Danh văn võ Trạng Nguyên này của Lí Vi Tu có phải đã định rồi hay không?”
Thái Hậu cười nói: “Định rồi, định rồi, xem ngươi nóng vội kìa, giờ
Hoàng Thượng sẽ hạ chỉ phong Lí Vi Tu làm Trạng Nguyên, chỉ hôn cho hai
ngươi.”
Lăng Tử Nhan lại nói: “Ta cũng không nói là mình phải gả cho Lí Vi Tu.”
“Cái gì?” Thái Hậu lắp bắp kinh hãi, sắc mặt hiện vẻ phẫn nộ: “Nhan
nhi, ngươi thực lớn mật, Hoàng Thượng kim khẩu ngọc ngôn, há có thể để
ngươi lật lọng? Lí Vi Tu này nguyên bản phải trọng phạt hắn, giờ chẳng
những không phạt, còn ban thưởng cho hắn chức Trạng Nguyên, cũng may hắn thực sự là kẻ có tài, danh Trạng Nguyên này cũng coi như là danh chính
ngôn thuận, nhưng giờ ngươi lại nói không lấy hắn, chẳng phải đem Hoàng
bảng của Hoàng Thượng coi như tờ giấy lộn sao?
“Nhan nhi không dám.” Lăng Tử Nhan lập tức quỳ xuống trước mặt Thái Hậu.
Dương Mạc Tuyền thấy thế cũng vội vàng quỳ xuống: “Nhan nhi tuổi trẻ
khí thịnh, lo nghĩ không chu toàn, còn thỉnh Hoàng Thượng cùng Thái Hậu
tha thứ.” Nói rồi liền kéo ống tay áo Lăng Tử Nhan: “Còn không thu hồi
lời vừa rồi, giải thích với Hoàng Thượng và Thái Hậu?”
Lăng Tử Nhan lại nói: “Ta chỉ nói không muốn lấy Lí Vi Tu, cũng không yêu cầu Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”
Thái Hậu cả giận nói: “Ngươi đây là ngụy biện cái gì? Mấy ngàn người
đứng nơi này đều biết, người đạt được danh văn võ Trạng Nguyên sẽ có thể thú Tử Nhan Quận chúa làm thê tử, chẳng lẽ bọn họ đều tai nghễnh ngãng, mắt trợn to lại như bị mù?”
Lăng Tử Nhan biện giải nói: “Cô mụ, người cũng nói, ‘người đạt được
danh văn võ Trạng Nguyên sẽ có thể thú Tử Nhan Quận chúa làm thê tử’,
vậy nếu ta không làm Tử Nhan Quận chúa thì sao?”
Lời này vừa nói ra, mọi người liền ồ lên, Dương Mạc Tuyền lại nhìn Lăng Tử Nhan mà sợ ngây người.
Lăng Viễn Kiếm cùng Từ Liễu Thanh nghe được lời này, biết đến lượt
bọn họ nên xuất trướng, liền đi ra, song song quỳ gối trước mặt Hoàng
Thượng, Lăng Viễn Kiếm nói: “Thần cả gan có một chuyện muốn cầu.”
Lăng Viễn Kiếm lại vẫn quỳ như cũ, nói: “Thần hôm nay được chứng kiến các sĩ tử văn tranh võ đấu một phen, trong lòng cảm thấy được an ủi,
quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên. Thần vì Hoàng Thượng có thể có
được nhiều lương thần hổ tướng như vậy mà cao hứng, đồng thời cũng không khỏi cảm thán, nước Trường Giang sóng sau đè sóng trước, thế gian người mới vượt người cũ, thần đã qua tuổi năm mươi, hiểu rõ được thiên mệnh,
cho nên muốn thỉnh Hoàng Thượng cho phép thần cáo lão về quê.”
Hoàng Thượng không dự đoán được hắn lại nói ra những lời này, liền
vội vàng đáp: “Vương gia người vẫn uy phong không thua gì năm đó, trẫm
còn từng nghĩ để ngươi trọng chiến sa trường, triển lộ hùng phong, ngươi sao có thể tá giáp quy điền được?”
Thái Hậu cũng nói: “Viễn Kiếm, ngươi làm gì vậy? Chuyện Nhan nhi không thành nên muốn khiến hai mẫu tử chúng ta khó xử sao?”
Lăng Viễn Kiếm vội phủ nhận: “Thần đệ không dám, nửa đời thần đệ ngồi trên lưng ngựa, không thể nói là kiến công lập nghiệp, nhưng cũng cúc
cung tận tụy mà làm, nay tuổi cao thân thể đã yếu nhược, tâm có thừa mà
lại không đủ lực, không thể lại vì Hoàng Thượng mà phân giải ưu phiền,
cho nên vô luận thế nào cũng thỉnh Hoàng Thượng và Thái Hậu ân chuẩn.”
Hoàng Thượng do dự, chỉ có thể nhìn Thái Hậu, Thái Hậu lại nhìn Từ Liễu Thanh, nói: “Chứ đây không phải là chủ ý của ngươi sao?”
Từ Liễu Thanh dập đầu nói: “Thần thiếp không dám, thần thiếp cũng
từng khuyên Vương gia, chỉ là Vương gia hắn tâm ý đã quyết, thần thiếp
cũng chỉ có thể nghe theo phu quân.” Kì thực đúng là do nàng đề nghị
Lăng Viễn Kiếm, Lăng Viễn Kiếm vừa nghe nàng nói thế, lập tức đáp ứng,
hắn đã sớm chán ghét trốn quan trường, cùng phu nhân đi du sơn ngoạn
thủy quả thực là thần tiên quyến lữ.
Thái Hậu đoán nàng cũng không dám làm vậy, lại nói với Lăng Viễn
Kiếm: “Giờ ngươi cũng đã sớm cách xa chiến trường, định cư ở Tô Châu,
không cần quy điền làm gì, nhiều lắm thì để hoàng nhi về sau chỉ phiền
ngươi một phần nhỏ việc quốc sự là được.” Một phen nói này, có thể thấy
được Thái Hậu đối với đệ đệ duy nhất của nàng có bao nhiêu ân sủng.
Đáng tiếc Lăng Viễn Kiếm vẫn không cảm kích: “Nay Hạo nhi đã trưởng
thành, có thể gánh vác trọng trách, Lăng Vương để hắn kế thừa, phụ tá
Hoàng Thượng, thần đệ muôn vàn an tâm, thần đệ thầm nghĩ sinh thời mang
theo thê tử du sơn ngoạn thủy, như vậy liền sẽ không uổng phí cuộc đời
này.”
Hoàng Thượng thấy hắn tâm ý đã quyết, cũng không níu giữ nữa, chỉ
nói: “Nếu tâm ý quốc cữu đã quyết, vậy trẫm cũng không miễn cưỡng. Không biết quốc cữu quy điền, còn có tâm nguyện gì chưa xong, để trẫm giúp
người hoàn thành.” Lăng Viễn Kiếm trao trả tước vị, tất nhiên là có việc muốn cầu, hắn lập vô số công lao, nay cáo lão quy điền, mặc kệ có yêu
cầu gì thì đều đáp ứng hắn là được, mà cũng ẩn ẩn đoán được hắn sở cầu
chuyện gì, khẳng định là vì Lăng Tử Nhan mà cầu tình. Tuy rằng làm trái
lời, có mất thể diện Thánh thượng, nhưng Lăng Viễn Kiếm lập nhiều công
lao như vậy, tùy tiện chuyện gì cũng có thể lấy ưu khuyết điểm bù trừ,
Lăng Tử Nhan không muốn lấy thì sẽ không gả đi. Lại nói dù sao Lăng Tử
Nhan cũng là biểu muội mình, nàng vừa không muốn gả cho Lí Vi Tu, còn
nói đã có người trong lòng, vậy sao cần phải hủy đi hạnh phúc của nàng
đây?
Lăng Viễn Kiếm nói: “Thần thật sự là có chuyện muốn nhờ, hy vọng
Thánh Thượng có thể đáp ứng. Thần vô phương dạy dỗ nữ nhi, khiến Nhan
nhi nàng không biết trời cao đất rộng, ngày đó lập lời thề phải gả cho
văn võ Trạng Nguyên, nay lại nuốt lời, làm cho Hoàng Thượng cùng Thái
Hậu khó xử, thật sự là lỗi của thần, chính là thần chỉ có một nữ nhi,
thật không đành lòng để nàng chỉ vì lời nói nhất thời mà gả cho người
không muốn, hủy đi cả đời, cho nên thần nghĩ ra một biện pháp vẹn toàn
đôi bên, vừa có thể làm cho Nhan nhi không cần lấy Lí Vi Tu, lại có thể
khiến Thánh Thượng không cần thu hồi hoàng mệnh.”
Hoàng Thượng nói: “Sao? Thỉnh quốc cữu nói.”
Lăng Viễn Kiếm chỉ Tử Y đứng dưới đài cách đó không xa, nói: “Tử Y cô nương này, nguyên danh là Lục Uyển Nhi, phụ thân đã mất của nàng – Phi
kỵ úy Lục Vinh là lão bộ hạ của thần, từ sau khi Lục kỵ úy bị thương
xuất ngũ, chúng thần liền mất liên lạc. Thần cũng vừa mới biết được,
nguyên lai Lục kỵ úy hồi hương không lâu sau liền bệnh chết, sau này nhà có gia biến, nữ nhi duy nhất của hắn những năm gần đây vẫn luôn trôi
dạt khắp nơi, chịu hết mọi đau khổ, thần mới gặp được nữ hài đáng thương này mấy năm nay. Sau khi cùng nàng nhận thức, đã nhận nàng làm nghĩa
nữ, trùng hợp nàng lại cùng với tân khoa Trạng Nguyên là một đôi tình
lữ, cho nên thần cả gan suy nghĩ một biện pháp này, thỉnh Hoàng Thượng
thu lại phong hào Tử Nhan Quận chúa của Nhan nhi, đem phong hào đó ban
thưởng cho Tử Y, như thế liền có thể để Tử Nhan Quận chúa gả cho tân
khoa Trạng Nguyên mà cả hai người đều cùng tương ái, còn Nhan nhi lại
không cần phải gả cho Lí Vi Tu.” Không cần phải nói, phương pháp ven
toàn đôi bên này đương nhiên cũng là do Từ Liễu Thanh nghĩ ra.
“Hồ nháo!” Không đợi Hoàng Thượng trả lời, Thái Hậu đã mở miệng trách mắng: “Phong hào Quận chúa sao có thể nói phong liền phong, nói thu là
thu? Tử Y này cùng hoàng gia không hề có quan hệ huyết mạch, sao có thể
phong nàng làm Quận chúa?”
Lăng Viễn Kiếm liền giải thích: “Tổ thượng Lăng gia cũng chỉ là được
lão tổ Hoàng gia ban cho làm thân vương khác họ, nay bất quá cũng chỉ
cho Tử Y một cái phong hào Quận chúa hữu danh vô thực mà thôi, như vậy
vừa có thể làm công đức là thành toàn một đôi hữu tình nhân, lại vừa có
thể khiến Hoàng Thượng không mất lòng tin của bách tính, thần cho rằng
hoàn toàn có thể được.”
Hoàng Thượng gật gật đầu, hắn vốn đã tính tốt đến trường hợp tệ nhất, giờ nghe được đề nghị như thế của Lăng Viễn Kiếm, càng hợp ý, tuy rằng
Thái Hậu phản đối, nhưng cũng biết nàng chỉ nói ngoài miệng thế thôi,
Lăng gia là nhà thân mẫu của nàng, nàng sao có thể để Lăng gia bị hao
tổn? Liền nhân tiện nói: “Biện pháp của quốc cữu, trẫm cũng cho rằng có
thể thông qua, nếu phụ thân của Tử Y cô nương là vì quốc gia mà hy sinh
thân mình, Tử Y cô nương lại được quốc cữu nhận làm nghĩa nữ, phong nàng một cái phong hào Quận chúa cũng không đủ. Liền như vậy đi, người đâu
tới truyền khẩu dụ của trẫm, ban thưởng Lí Vi Tu làm văn võ Trạng
Nguyên, quan phong làm Thượng kỵ đô úy quan ngũ phẩm, phong Tử Y làm
Quận chúa, một đôi trời định, hôm nay trẫm liền giúp người thành toàn,
để hai người thành hôn!”
Sau đó liền phân phó xuống dưới, Tử Y và Lí Vi Tu cùng tiến lại tạ
ơn, bách tính vây xem thấy Lí Vi Tu cùng Tử Y tài tử giai nhân quần anh
tụ hội, thật là cảnh đẹp ý vui, lập tức vỗ tay như sấm động, thanh âm
khen ngợi trầm trồ cũng liên tiếp vang lên.
Kết quả như vậy có thể nói là giai đại vui mừng, lúc đang chuẩn bị
thu quan, lại nghe Lăng Tử Nhan nói: “Hoàng Thượng, Thái Hậu, Nhan nhi
còn có chuyện muốn cầu.”
Chớ nói Dương Mạc Tuyền không biết Lăng Tử Nhan cầu chuyện gì, liền
ngay cả Lăng Viễn Kiếm cùng Từ Liễu Thanh đều hai mắt nhìn nhau. Mục
đích đã đạt được, Nhan nhi còn muốn làm cái gì?