Hai người trong phòng liếc mắt nhìn nhau một cái, đều cúi đầu. Tiểu
thư cùng thiếu nãi nãi thực xấu quá mà, khơi mào đề tài rồi lại bỏ trốn
mất dạng, lưu lại các nàng xấu hổ đối diện với nhau.
Chọn Anh Tuấn hay Lạc Nhạn? Bề ngoài Bế Nguyệt bất động thanh sắc
nhưng nội tâm đã sớm giằng co dữ dội, vô luận là chọn ai cũng đều phải
nhanh chóng đưa ra quyết định, nếu không liền càng thêm dây dưa khó dứt, càng loạn thêm.
Nhưng mà nàng thật sự có tư cách chọn sao?
Ở trong mắt người bên ngoài, nàng là nha hoàn thông minh lanh lợi
nhất trong số phần đông hạ nhân Lăng phủ, là một người được lòng phu
nhân nhất, thậm chí trong chuyện xử lý một số việc nhà, phu nhân còn để
nàng bày mưu tính kế. Kỳ thật lại có ai ngờ, một mặt hào quang này lại
ẩn dấu đằng sau đó một mảnh tang thương? Nếu nàng nguyện ý thì hôm nay
nàng đã sớm không phải nha hoàn, mà đã thăng lên thành chủ tử.
Đó là một đoạn kí ức nàng không muốn hồi tưởng, giống như một cơn ác mộng đã sớm bị nàng phủ đầy bụi…
Khi đó nàng mười lăm tuổi, thông hiểu lòng người, có một lần thiếu
gia uống say đã vũ nhục nàng. Chuyện này chỉ có phu nhân vừa từ ngoài
trở về, cùng Anh Tuấn đi theo thiếu gia mới biết, liền ngay cả bản thân
thiếu gia cũng đều không biết, sau khi tỉnh lại, căn bản hắn đã quên
mất. Phu nhân nói với nàng, chờ sau khi thiếu gia cưới thê tử đã định
hôn ước từ nhỏ xong sẽ để thiếu gia thu nàng vào phòng, nhưng lại bị
nàng cự tuyệt.
Nàng là do phu nhân nhặt về, nếu không có phu nhân thì nàng đã sớm
chết đói đầu đường, cho nên nàng không hận thiếu gia, lại càng không
muốn khiến phu nhân khó xử, có trách thì cũng chỉ có thể đổ thừa mệnh
nàng không tốt. Nàng đã tự nói với mình, dù sao đời này cũng không lập
gia đình, chỉ hầu hạ phu nhân, báo đáp lại ân cứu mạng cùng dưỡng dục.
Là Anh Tuấn đã thay đổi ý tưởng này của nàng, vì vô lực ngăn cản thiếu
gia mà Anh Tuấn vẫn có lòng áy náy, hắn nói hắn không để ý nàng mất
trinh tiết hay không, còn nói nguyện ý chiếu cố nàng cả đời. Lời hứa hẹn của hắn khiến cho nàng động tâm.
Nàng không hận thiếu gia, cũng không có nghĩa nàng nguyện ý đi theo
hắn, sao nàng có thể nguyện ý đi theo một kẻ đã làm dơ bẩn mình? Hơn nữa để thiếu gia thu vào phòng, vẫn là ý tứ của phu nhân, lúc trước phu
nhân để nàng hầu hạ thiếu nãi nãi, cũng hàm chứa tầng thâm ý này, hy
vọng nàng có thể xử lý tốt quan hệ với thiếu nãi nãi, đợi cho ngày sau
thiếu gia thu nàng vào phòng thì cũng có thể sẽ hòa thuận ở chung. Đây
cũng chính là một trong những nguyên nhân nàng đáp ứng Anh Tuấn, nàng
tình nguyện lựa chọn hắn chứ không đi theo thiếu gia.
Anh Tuấn đã rời khỏi Lăng phủ, thu xếp hết thảy vì tương lai bọn họ,
còn nàng cũng thanh thản ổn định chờ ngày đó đến, nhưng cố tình Lạc Nhạn ở phía sau, nhiễu loạn đáy lòng nàng. Một cái hôn của Lạc Nhạn, lại
đánh thức tình cảm chôn dấu nhiều năm, thứ tình cảm xa lạ mà nóng rực
kia, phảng phất như thể kích hoạt sinh mệnh nàng. Thì ra trước kia ngày
ngày đêm đêm, tâm không phải tĩnh như chỉ thủy, mà tâm vốn là nước lặng, gợi lại quãng thời gian khoái nhạc nhất thời niên thiếu, dừng lại ở
những tháng ngày nàng và Lạc Nhạn cùng nhau lớn lên…
Lúc Lạc Nhạn được phu nhân mang về, vừa mới mất đi song thân, cho nên đặc biệt thích quấn lấy người khác, Trầm Ngư cùng Tu Hoa đều tránh nàng như tránh tà, chính mình còn chơi không xong, ai muốn mang theo một
tiểu hài tử thì mang chứ các nàng không muốn. Mà Bế Nguyệt nàng ngay từ
lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Nhạn, đã liền thích tiểu cô nương quật cường
này, một tiếng “tỷ tỷ” ngọt ngào, làm cho người ta nhịn không đượcmuốn
ôm nàng vào lòng thương yêu.
Những ngày khó khăn nhất của nàng, cũng là Lạc Nhạn ở bên, mang nàng
thoát khỏi khốn cảnh, tuy Lạc Nhạn căn bản không biết đã xảy ra chuyện
gì với nàng, chỉ dùng trái tim nhẵn nhụi ấm áp của một thiếu nữ tách ra
lớp phòng bị, phủ lên miệng vết thương của ngày ấy.
Nàng thích Lạc Nhạn, vẫn thực thích, trong ý thích còn mang theo một
chút ỷ lại, nhiều năm như vậy đã thành thói quen. Nếu không có một đêm ở Thúy Vân Các kia, loại thích này còn có thể cứ thế kéo dài, chẳng sợ
nàng có gả cho Anh Tuấn đi nữa thì tình cảm đối với Lạc Nhạn vẫn không
thay đổi.
Nhưng một nụ hôn của Lạc Nhạn lại giống như một thứ vũ khí sắc nhịn,
xé toang ra một lỗ hổng nơi trái tim vốn được bức tường thành kiên cố
phong bế, tình cảm đọng lại đã lâu lập tức giống hồng thủy vỡ đê, tràn
ra trút xuống dưới, mãnh liệt khiến nàng vô lực thừa nhận. Nguyên bản
tình cảm “thích” đối với Lạc Nhạn vốn dung nhập vào trong cốt tủy, lập
tức bị phóng đại vô số lần. Thì ra nàng cũng có thất tình lục dục, thì
ra nàng cũng khát vọng ái tình…
Anh Tuấn cho nàng một cuộc sống yên ổn giản đơn, Lạc Nhạn mang đến là cảm giác đắm say mênh mang mãnh liệt của ái tình, điều này khiến nàng
lâm vào tiến thoái lưỡng nan.
Nếu chọn Anh Tuấn, vậy thì phải chặt đứt tình ti sinh ra với Lạc Nhạn, trái tim rơi vào bối rối, nàng bỏ được sao?
Nếu chọn Lạc Nhạn, sẽ cô phụ tâm ý Anh Tuấn những năm gần đây, cũng
rời xa cuộc sống yên ổn bình thường, nhưng lại không biết tâm ý Lạc Nhạn thế nào, cũng không biết nàng có thể chấp nhận con người đầy dơ bẩn như mình không?
Lạc Nhạn vẫn nhìn Bế Nguyệt không rời mắt, muốn từ trên nét mặt nàng
mà đọc ra cái gì, nhưng Bế Nguyệt ẩn tàng quá sâu, vẻ mặt bình tĩnh
không một tia gợn sóng. Nàng luôn như vậy, mặt ngoài luôn đối xử hòa khí với người, nhưng lại đem trái tim mình cất vào một góc, khiến cho nàng
không tài nào nhìn được, cũng cảm nhận không ra. Bế Nguyệt phải gả cho
Anh Tuấn, nếu nàng không bộc bạch cõi lòng, liền ngay cả cơ hội cuối
cùng cũng đều không có, cả tiểu thư cũng sốt ruột thay nàng, vậy mà nàng vẫn không lấy nổi dũng khí, trong lòng không ngừng mắng chính mình, Lạc Nhạn a Lạc Nhạn, ngươi vô dụng đến vậy sao?
Hai người đang lòng nặng trữu tâm tư, đứng đó giằng co, đột nhiên nghe được thanh âm ngoài cửa: “Bế Nguyệt có ở đó không?”
Lạc Nhạn thấy Bế Nguyệt còn đang lâm vào trầm tư, tựa hồ không nghe
thấy, liền bước ra ngoài, thấy là Trầm Ngư liền nói: “Đứng đó, ta đi gọi giúp ngươi.” Rồi quay trở lại phòng, đẩy Bế Nguyệt, thế này Bế Nguyệt
mới phục hồi lại tinh thần.
“Tìm ta có việc sao?” Bế Nguyệt hỏi.
Trầm Ngư nhìn Lạc Nhạn ở đằng sau, liền nói: “Ta có mấy câu muốn nói với ngươi, có thể ra đây một chút được không?”
Bế Nguyệt đáp ứng rồi đi theo.
Lạc Nhạn đột nhiên lên tiếng: “Bế Nguyệt, ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi, ta ở trong phòng đợi.”
Quả nhiên Bế Nguyệt dừng lại, quay đầu, nhìn nàng một hồi mới nói:
“Ngươi nghĩ cho kĩ rồi hẵn quyết định chờ hay không.” Không đợi Lạc Nhạn trả lời, liền đi theo Trầm Ngư.
Lạc Nhạn sững sờ đứng đó, cân nhắc ý tứ những lời này của Bế Nguyệt.
***
Đến lúc thấy bốn bề vắng lặng, Trầm Ngư mới mở miệng: “Bế Nguyệt, ta phải đi.”
Bế Nguyệt ngẩn ra, không thể lập tức hiểu được ý tứ những lời này,
chần chờ một chút, mới hỏi: “Ý ngươi là, ngươi phải rời khỏi Lăng phủ?”
Tuy rằng quan hệ giữa nàng và Lạc Nhạn là tốt nhất, nhưng với Trầm Ngư
cùng Tu Hoa cũng là tình đồng tỷ muội, nghe Trầm Ngư nói phải đi, lập
tức thấy không nỡ.
Trầm Ngư gật gật đầu: “Phải.”
“Là người nhà mai mối cho ngươi?”
Trầm Ngư trước gật gật đầu, lại lắc lắc: “Là lập gia đình, nhưng không phải người nhà tìm cho.”
Vân La quá độc ác, hôm qua mới thiết bẫy để Lăng Tử Hạo bỏ Dương Mạc
Tuyền, hôm nay liền khẩn cấp đuổi nàng đi, ngay cả đường sống để cự
tuyệt cũng không có, thậm chí Vân La đã sai người đem mẫu thân già cả
của nàng đưa đến chỗ Anh Tuấn. Vân La nói, Anh Tuấn không cần tới, nàng
trực tiếp qua đó là được, ý tứ là, ngay cả cơ hội dể Anh Tuấn nói lời
tạm biệt với Bế Nguyệt cũng đều không có. Vốn nghĩ cứ thế là đi, nhưng
tình tỷ muội nhiều năm như vậy, nàng không thể làm thế được, nàng không
đành lòng nhìn Bế Nguyệt vọng ngóng trông Anh Tuấn không biết ngày gặp
lại.
Bế Nguyệt cười cười: “Mặc kệ thế nào đi nữa cũng đều phải chúc mừng ngươi.”
Trầm Ngư do dự một phen, vẫn gian nan nói ra lời: “Bế Nguyệt, ngươi mau tìm một nhà tốt đi, không cần chờ Anh Tuấn.”
Bế Nguyệt giật mình nhìn nàng.
Tuy rằng không phải ý nguyện của mình, nhưng dưới ánh mắt chăm chú
của Bế Nguyệt, Trầm Ngư vẫn xấu hổ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Bởi vì người ta phải gả cho chính là Anh Tuấn.”
Bế Nguyệt càng kinh ngạc, Anh Tuấn, Trầm Ngư, tám sào tre đánh cũng không tới người*, sao có thể?
(*tương đương với “bắn đại bác cũng ko tới”, ý chỉ là 2 ng chẳng có 1 tí liên quan gì với nhau)
Trầm Ngư nói: “Ta biết ngươi và Anh Tuấn là một đôi, nhưng chính ta
cũng có nỗi khổ riêng, nói cho ngươi chuyện này cũng không mong ngươi có thể tha thứ cho ta, chỉ là muốn nói cho ngươi biết để ngươi không cần
chờ Anh Tuấn nữa, hắn sẽ không trở lại, ngươi cũng không nên oán hắn,
hắn cũng là thân bất do kỷ.”
Bế Nguyệt đột nhiên không biết nên khóc hay nên cười, một khắc trước
nàng còn đang giãy dụa không biết lựa chọn thế nào, giờ khắc này lại nói cho nàng biết, Anh Tuấn không tới, hắn lấy Trầm Ngư rồi, từng cùng nhau vẽ nên một cuộc sống khoái hoạt, trong nháy mắt toàn bộ hóa thành bọt
nước, đây là thượng thiên trừng phạt nàng tội tâm bất trung bất trinh
sao? Cũng tốt, Anh Tuấn từng chính mắt chứng kiến một màn không thể chịu nổi kia, cho dù hắn nói không để ý, nhưng bóng ma kia khẳng định sẽ
theo bọn họ như hình với bóng cả đời, so với việc ngày sau hối hận, còn
không bằng hiện tại buông tha, lựa chọn của Anh Tuấn là đúng.
“Các ngươi sống cho tốt.” Bế Nguyệt lưu lại cho Trầm Ngư một cái mỉm cười đạm nhiên.
***
Khi Bế Nguyệt trở lại phòng, không thấy Lạc Nhạn, tâm lại càng
chìm sâu vào đáy cốc. Lạc Nhạn không chờ mình, nàng đã nghĩ thông rồi
sao? Xả ra một tia cười khổ, dẫm lên đám hoa rơi đầy dưới đất, đi đến
bàn trang điểm, suy sụp ngồi xuống ghế, nhìn chính mình trong gương, lâm vào cảm giác cô độc.
Cửa mở ra, “chi nha” một tiếng, Lạc Nhạn cầm mấy đóa hoa trên tay,
không trông thấy Bế Nguyệt đang ngồi bên trong, vừa tự lẩm bẩm vừa ngắt
cánh hoa: “Nói, không nói, nói, không nói,…” Ngắt đến cánh cuối cùng,
khẽ lẩm bẩm: “Không nói? Không đúng, không đúng, khẳng định là vừa rồi
đếm sai.” Tiếp theo lại ngắt một đóa hoa khác.
Bế Nguyệt nằm gục trên bàn, nghiêng đầu nhìn Lạc Nhạn, cũng không
nói, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, khóe miệng cũng bất giác gợi lên một đường cong.
“Sao mà vẫn không nói? Hoa này mọc kiểu gì vậy? Tức chết ta mà!” Lạc
Nhạn hận hận đưa tay chọc chọc cuống hoa, ném xuống đất, còn oán hận
giậm giậm chân: “Ta không tin! Ta lại đi hái tiếp!”
“Hoa mẫu đơn cánh rất ít, ngươi hẳn là nên tìm hoa nào nhiều cánh hơn để ngắt.”
“Có đạo lý!” Lạc Nhạn vui vẻ nói, đột nhiên quay đầu, Bế Nguyệt không biết đã ngồi dậy khi nào, ngồi ở đó, vẻ mặt tươi cười, vừa rồi lại
không nhìn thấy, vậy thái độ ngu ngốc lúc nàng đếm cánh hoa lúc nãy
không phải đều bị người ta thấy cả rồi sao? Lập tức đỏ mặt xấu hổ, oán
giận nói: “Ngươi đã trở lại, như thế nào cũng không nói gì?”
Bế Nguyệt đứng dậy, đi đến trước mặt Lạc Nhạn: “Nếu ngươi không đi, có phải đã nghĩ kĩ rồi?”
Lạc Nhạn thấy ánh mắt trong suốt của Bế Nguyệt, tâm bỗng dưng nhảy
dựng, một cỗ dũng khí đột nhiên sinh ra, dùng sức gật gật đầu: “Phải!”
Sau đó lại hít sâu một hơi: “Ta…”
“Chậm đã.” Bế Nguyệt đánh gãy lời nàng.
“thích ngươi”, ba chữ* này liền bị Bế Nguyệt một câu chặt đứt, Lạc Nhạn vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng.
Trên mặt Bế Nguyệt không chút gợn sóng, nhẹ giọng nói: “Trước khi
ngươi nói, ta muốn nói cho ngươi một bí mật này, một bí mật đã cất giấu
trong lòng ta thật lâu thật lâu rồi, ngươi nghe xong rồi hãy quyết định
nói hay không.”
Lạc Nhạn tò mò, không biết nàng muốn nói là bí mật gì, nghe khẩu khí
nàng, tựa hồ cũng không phải cái gì tốt đẹp, trong lòng đã thầm quyết
định, mặc kệ người ta nói gì, mặc kệ nàng ấy chấp nhận hay không, nàng
đều phải đem tâm ý của mình nói cho Bế Nguyệt: “Ngươi nói đi.”
Vẻ mặt Bế Nguyệt trở nên ngưng trọng, đó là một bí mật đáng khinh bỉ, nhưng nàng phải nó ra, nàng không muốn giấu diếm Lạc Nhạn, nàng không
thể để Lạc Nhạn trao cho nàng trái tim mà lại có điều không minh bạch,
nàng có quyền lựa chọn. Nhìn Lạc Nhạn, chậm rãi nói: “Thân thể của ta đã từng vấy bẩn, ngay ở cái năm ngươi từng hỏi ta có phải muốn chết
không.”
Lạc Nhạn khiếp sợ đến ngây người, nàng nhớ tới những ngày ấy, Bế
Nguyệt đột nhiên giống như người mất hồn, không ăn không uống, trông rất tiều tụy, hỏi nàng cái gì cũng không nói, cả ngày lấy lệ mà rửa mặt, sợ tới mức khiến Lạc Nhạn nàng không dám cách Bế Nguyệt nửa bước, mỗi ngày đều ôm nàng ngủ, dỗ dành nàng ăn. Ước chừng ba tháng sau, Bế Nguyệt mới chậm rãi khôi phục lại, nguyên lai là có chuyện như vậy! Trái tim lập
tức giống như bị dao cắt, đau đến rơi lệ, cầm tay Bế Nguyệt, hỏi nàng:
“Nói cho ta biết, là ai?”
Bế Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu: “Là ai không trọng yếu, quan trọng là ta đã không phải là một nữ nhân nguyên vẹn không tỳ vết nữa rồi.”
Lạc Nhạn nâng lên gương mặt nàng, ở trên đôi môi ấy hạ xuống một nụ
hôn, từng chữ từng chữ nói ra, dị thường rõ ràng: “Ta thích nàng, ta
muốn cùng nàng ở chung một chỗ.”