Khi Dương Mac Tuyền tỉnh lại đã là buổi trưa, Bế Nguyệt bưng một chậu nước ở bên cạnh hầu hạ. Bế Nguyệt vốn là nha hoàn hầu hạ Từ Liễu Thanh, trong số Trầm Ngư, Lạc Nhạn, Bế Nguyệt, Tu Hoa* tứ đại nha hoàn thì
chính là người luôn làm việc chu đáo tỉ mỉ nhất, là thị tì Lừ Liễu Thanh vừa lòng nhất, hiện tại lại để cho Dương Mạc Tuyền. Lăng Tử Hạo đã chạy mất không thấy bóng dáng nên cũng chỉ có thể làm một ít việc để bù lại.
(*Vẻ đẹp của tứ đại mỹ nhân TQ xưa: Tây Thi trầm ngư, Vương Chiêu Quân lạc nhạn,Điêu Thuyền bế nguyệt, Dương
Quý Phi tu hoa. Ở đây các hình ảnh so sánh vẻ đẹp đc lấy ra làm tên cho
tứ đại nha hoàn)
Dương Mạc Tuyền khi ở Dương Châu tuy gia cảnh nghèo khó nhưng Lí thị
cũng xuất thân dòng dõi thư hương, mưa dầm thấm đất, về phương diện quy
củ cũng không thua kém. Trong mắt Bế Nguyệt, vị Quận Vương phi này còn
giống người hầu môn* hơn so với Quận chúa.
(*Tước hầu. Thiên tử phong họ hàng
công thần ra làm vua các xứ, gọi là vua chư hầu, đời sau nhân thế mượn
làm tiếng gọi các quan lớn)
Rửa mặt xong, Bế Nguyệt vừa bưng chậu bước ra cửa thì suýt va phải
một người, làm việc hấp tấp như thế, trong Lăng phủ cũng chỉ có một
người.
Lăng Tử Nhan lại còn làm ác nhân cáo trạng trước: “Bế Nguyệt, ngươi đi đường không có mắt a, thiếu chút nữa đụng trúng ta rồi.”
Dù sao Bế Nguyệt cũng đi theo Từ Liễu Thanh, không giống Trầm Ngư
cùng Lạc Nhạn ở bên Lăng Tử Nhan chẳng phân biệt chủ tớ, không có việc
gì còn cùng nhau đùa giỡn, cho nên khẽ cúi người, lại cười nói: “Vâng,
tiểu thư, đều là Bế Nguyệt không phải, ngáng đường tiểu thư, ta xin nhận lỗi với người, người đi vào đi, thiếu nãi nãi dậy rồi.”
Lăng Tử Nhan lúc này mới nghênh ngang tiêu sái tiến vào, thấy Dương
Mạc Tuyền ngồi trước bàn liền đi qua, buông cái khay trong tay xuông,
cười hì hì nói: “Tẩu tẩu, buổi trưa tốt lành, đây là hạt thông mứt táo
ta tự mình…bưng tới, người nếm thử đi.” Điểm tâm này là sáng sớm nàng
bảo Trầm Ngư làm, vốn định nói tự mình làm để tranh công, bất quá lời
nói đến miệng lại nuốt trở về, đại tẩu này của nàng cũng không phải dễ
lừa, làm không tốt có khi còn bị chế nhạo một phen.
Ngoài Lăng Tử Hạo, người thứ hai Dương Mạc Tuyền không muốn gặp chính là Lăng Tử Nhan, chỉ cần nàng xuất hiện là luôn thường thường nhắc nhở
mình chuyện ngày đó bị cưới vào cửa không phải chuyện đáng tự hào, hay
ho gì. Vừa rồi rõ ràng thấy Lăng Tử Nhan không đúng, vậy mà nàng lại
trách cứ Bế Nguyệt không phải, từng hành động nhỏ cũng thể hiện tính
cách, vốn đã không có hảo cảm, giờ lại càng không thích thú gì, thản
nhiên nói: “Quận chúa có lòng.”
Lăng Tử Nhan sao có thể đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, cũng
không muốn đoán, chỉ thấy thần sắc nàng bình thản còn tưởng nàng không
thích hạt thông mứt táo, liền khoe như hiến vật quý: “Tẩu tẩu, người
đừng chỉ nhìn bề ngoài, đây chính là điểm tâm nổi danh nhất ở Tô Châu
đấy, tuy Trầm Ngư làm không bằng đại trù (đầu bếp) ở Nghênh Phúc Lâu, nhưng hương vị vẫn rất tuyệt.”
Dương Mạc Tuyền nhìn mấy miếng tùng cao (1), vỏ màu nâu, bao lấy tùng nhân (2) màu trắng bên trong, màu sắc tươi sáng, hương thơm nức mũi là
biết Lăng Tử Nhan không hề khoa trương, nhìn nó lại không khỏi nhớ tới
Dương Châu ngàn tầng thông reo, rồi lại nhớ tới mẫu thân, đáy lòng lập
tức trào dâng thương nhớ.
Lăng Tử Nhan thấy Dương Mạc Tuyền không nói lời nào, nghĩ nàng vẫn
không thích, đành phải nói: “Nếu tẩu tẩu không thích, vậy ta sẽ mang đi, người muốn ăn cái gì thì nói để ta thông tri cho trù phòng làm.”
“Không cần, để đó một lát nữa ta sẽ ăn.” Dương Mạc Tuyền thầm nghĩ
đem nàng đuổi đi, về phần ăn cái gì thì cũng không sao cả, no bụng là
được.
Lăng Tử Nhan thấy nàng thay đổi chủ ý lại cao hứng trở lại: “Ta nhìn
ngươi ăn, ăn xong ta mang ngươi đi ra ngoài dạo.” Dứt lời liền nâng má
nhìn Dương Mạc Tuyền.
Dương Mạc Tuyền bất quá là thuận miệng đáp ứng, không nghĩ Lăng Tử
Nhan lại làm thực, thấy nàng trong chốc lát thì ảo não, một lúc sau lại
vui vẻ, vui buồn đều thể hiện hết trên nét mặt, một chút cũng không thèm che dấu, thật ra lại là một con người rất đơn thuần.
Dương Mạc Tuyền cầm lên một miếng tùng cao thử ăn, mềm mềm thật ngon
miệng, quả nhiên là nổi danh nhất Tô Châu, ăn mấy miếng liền thấy no,
buông đũa nói: “Cảm ơn điểm tâm của Quận chúa, ăn ngon lắm.”
Lăng Tử Nhan càng vui vẻ, nhưng Dương Mạc Tuyền cứ luôn gọi nàng là
Quận chúa làm lòng nàng có chút khó chịu, nghe thế giống như kêu một
người xa lạ vậy, nhân tiện nói: “Không phải hôm qua tẩu tẩu đã đáp ứng
mẫu thân trực tiếp kêu tên ta sao? Đừng cứ Quận chúa mãi thế, khiến ta
cả người không thoải mái, vẫn cứ gọi ta là Nhan nhi đi!”
Dương Mạc Tuyền ngầm bực trong lòng, ngươi một câu lại một câu tẩu
tẩu, ta còn không được tự nhiên nữa là, bất quá cũng không kì kèo, chỉ
là xưng hô mà thôi, dù sao cũng là người một nhà, quả thật quá xa lạ
cũng không tốt, liền nhẹ giọng hô một tiếng: “Nhan nhi.”
Lăng Tử Nhan lập tức lâng lâng, lúc Dương Mạc Tuyền gọi nàng là Nhan
nhi luôn đặc biệt ôn nhu, trong lòng lại thấy thân cận thêm một phần:
“Tẩu tẩu người ăn xong rồi, chúng ta giờ ra ngoài đi!”
Dương Mạc Tuyền mới đến nên cũng muốn làm quen một chút hoàn cảnh nơi này, liền nói: “Được rồi, chúng ta ra ngoài một chút.”
Ra khỏi Đông sương liền đi vào hoa viên, dù đã là đầu đông nhưng
trong vườn các loại kì trân dị thảo vẫn mọc lên muôn hồng nghìn tía, cây cối cũng xanh um tươi tốt, đá cuội rải thành đường nhỏ, uốn lượn đến
dãy nhà vắng vẻ phía xa xa, rất ý cảnh, không hổ là Vương phủ thế gia,
Dương Mạc Tuyền thầm khen trong lòng.
Mấy hạ nhân chăm sóc vườn hoa thấy Dương Mạc Tuyền cùng Lăng Tử Nhan
đi tới trước mặt đều đứng sang một bên,chắp tay cúi đầu, lại nhịn không
được mà đánh giá Quận Vương phi mới tiến phủ, chỉ thấy nàng tay áo phi
vũ, đi lại nhẹ nhàng, bước giữa khóm hoa như thể hoa tiên, không, hẳn là so với hoa tiên còn xinh đẹp hơn, cùng với Quận chúa ở bên cạnh, hai
người một tĩnh một động, một nóng một lạnh, hình thành một bức hoạ tuyệt mỹ, trăm hoa ở trước mặt các nàng đều ảm đạm thất sắc.
“Xoảng” một tiếng, một gia đinh làm rớt chậu hoa trên tay xuống, rơi
trúng chân hắn, có khi gãy chân không biết chừng, vậy mà cũng không biết đau, há hốc mồm nhìn hai người.
Khiến Lăng Tử Nhan phải nhắc nhở: “Ngươi làm rơi trúng chân kìa.” Gia đinh lúc này mới thấy đau, ôm chân nhảy tưng tưng tại chỗ, làm cho
những người khác đều cười ầm cả lên.
Lúc đi qua những người này, Lăng Tử Nhan cười nói: “Bọn họ khẳng định bởi vì tẩu tẩu quá xinh đẹp nên nhìn mới choáng váng như thế.”
Dương Mạc Tuyền nói: “Sợ là bởi vì ngươi a!”
Lăng Tử Nhan lắc đầu: “Bọn họ mỗi ngày đều gặp ta nhưng cũng chưa từng thất thố như vậy, vẫn là tẩu tẩu xinh đẹp hơn.”
Dương Mạc Tuyền quay đầu nhìn nàng, chỉ thấy ánh mắt nàng trong suốt, nụ cười toả nắng, không chỉ một chữ “mĩ” có thể tả hết được, bất quá
cũng không nói thêm gì nữa tránh cho lại dẫn đến nàng một phen lí luận, chỉ hỏi: “Giờ chúng ta đi đâu?”
Lăng Tử Nhan đã sớm nghĩ đến, một nơi thích hợp đi thì phải là phòng
binh khí.Tuy ca ca phi thường thương yêu nàng, nhưng rốt cuộc cũng hơn
nàng chín tuổi, vì thế luôn coi nàng như tiểu hài tử mà đối đãi, vô luận đi đâu, thăm thú cái gì cũng không mang nàng theo, quãng thời gian duy
nhất ở cùng nàng là lúc phụ thân dạy hắn võ công, tuy võ công nàng học
được chỉ như mèo ba chân, nhưng phòng binh khí cũng là nơi nàng yêu nhất thời thơ ấu. Lúc này đưa Dương Mạc Tuyền đến đây, tuy trên danh phận là đại tẩu của nàng nhưng kỳ thật cũng chỉ hơn nàng có hai tuổi mà thôi,
hai ngày trước còn có chút không thoải mái, nhưng tâm tính vốn như tiểu
hài tử đã sớm không để trong lòng, hiện tại cũng chỉ muốn đem thứ gì
mình yêu thích chia xẻ với nàng, tỷ như bánh hạt thông mứt táo kia chẳng hạn, chính là thứ Lăng Tử Nhan thích ăn nhất, còn giờ đi phòng binh khí cũng cùng đạo lý ấy.
Khi Dương Mạc Tuyền nhìn thấy ba chữ “Binh khí phòng”, mặt liền trắng bệch, hoàn cảnh nàng trưởng thành hoàn toàn bất đồng với Lăng Tử Nhan,
phụ thân nàng chết trên chiến trường, cho nên nàng thống hận chiến
tranh, thống hận hết thảy những thứ có liên quan đến chiến tranh, bao
gồm cả những thứ binh khí này, nếu phụ thân không có võ công thì đã
không đi đánh giặc, như vậy sẽ ở bên nàng cùng nhau lớn lên, hiện tại
cũng có thể làm bạn với mẫu thân, thậm chí nàng cũng không cần gả đến
Lăng phủ.
Dương Mạc Tuyền ngay cả một lát cũng không muốn đi vào, liền nói: “Chúng ta vẫn nên đi nơi khác thì hơn.”
Lăng Tử Nhan vốn đang phát sầu không biết nên làm thế nào để vào
được, lúc đến nơi nàng mới nhớ ra chìa khoá phòng binh khi ở trên người
phụ thân, giờ nghe Dương Mạc Tuyền nói muốn đi liền như gãi đúng chỗ
ngứa, ngầm tự trách mình làm việc hồ đồ, chỉ có thể đợi lần sau cầm chìa khoá lại đến.
Ngoài phòng binh khí ra Lăng Tử Nhan có nghĩ nát óc cũng không nghĩ
được trong phủ còn chỗ nào thú vị để đến xem, nhưng Dương Mạc Tuyền lại
nghĩ đến một chỗ, hỏi nàng: “Thư phòng ở đâu?” Từ nhỏ nàng đã thích đọc
sách, đáng tiếc trong nhà thư tịch rất ít, chỉ là một ít nữ thư nữ quan, ngay cả Kinh thi đều là nhờ Cửu nhi đi mượn Trương Hằng. Tuy Trương
Hằng là thư sinh, nhưng bất quá trừ tứ thư ngũ kinh ra cũng không có
nhiều sách vở, Lăng gia là nhà gia đình đại hộ, khẳng định không ít tàng thư, cho nên những lời này nàng đã sớm muốn hỏi.
“Thư phòng?” Lăng Tử Nhan nghe được hai chữ “thư phòng”, đầu lập tức
to ra như cái đấu, mới trước đây phụ thân bắt nàng đọc sách, dây thừng
dây chão đều dùng tới, hận không thể trực tiếp đem nàng cột vào xà nhà,
nàng vẫn không thích, cuối cùng may mà nương nói nữ hài tử gia đọc nhiều sách như vậy làm gì, lại không cần đoạt nữ Trạng Nguyên nên mới thoát
được ma trảo của phụ thân, bất quá vẫn bức nàng học xong đạo Khổng
Tử,cũng coi như hiểu biết hơn được thường nhân.
Dương Mạc Tuyền muốn đi, Lăng Tử Nhan vẫn sảng khoái đáp ứng, dù sao
nàng chỉ cần chỉ đường là được, nàng không cần đọc, hơn nữa giờ này cha
cùng nương đều xuất môn đi rồi, ép không được nàng.
***
Đúng như nàng tưởng tượng, thư tịch ở Lăng gia quả nhiên rất
nhiều, Dương Mạc Tuyền nhìn giá sách cao cao cùng một loạt sách vở được
sắp xếp ngay ngắn, lập tức nhìn đủ rồi liền đứng lên. Xem ra về sau ở
Lăng gia sẽ không nhàm chán, muốn đọc xong hết số thư tịch này cũng ít
nhất phải mất mười năm.
Dương Mạc Tuyền vừa đi một bên vừa tuỳ ý rút ra một quyển, yêu thích
không nỡ rời tay, đến cuối dãy, vừa ngẩng đầu lên liền thấy được sử ký.
Nàng từng nghe Hằng ca ca đề cập qua, sử ký là nơi chứa đựng những giá
trị về con người và thiên nhiên, có đầy đủ những biến cố và thăng trầm
của lịch sử, cho đến cả ngày nay, đáng tiếc hắn cũng không có một quyển, giờ thấy được tất nhiên khiến nàng vui mừng dị thường.
Sử ký đặt ở tầng trên cùng, Dương Mạc Tuyền hơi kiễng mũi chân, kiễng mãi mới với tới, vừa thở phào một hơi thì cước bộ đột nhiên lảo đảo,
kinh hô một tiếng, té xuống.
Lăng Tử Nhan vốn vẫn đi theo sau nàng, có chút buồn ngủ, nhưng bởi vì đã tập võ, dù không thường xuyên tập luyện nhưng dù sao so với thường
nhân cũng linh mẫn hơn, nghe thấy tiếng hét, mắt thấy Dương Mạc Tuyền
sắp ngã liền đưa tay ra, nhảy lên phía trước, tay liền vòng qua ôm lấy
eo Dương Mạc Tuyền, nhẹ nhàng kéo, cả người liền bị nàng vòng lại ôm vào lòng. Nhưng Lăng Tử Nhan tuổi trẻ hiếu thắng, thấy Dương Mạc Tuyền
thích đọc sách như thế, trong bụng mặc thuỷ* khẳng định không thiếu, đọc sách nàng không so được, nhưng lại có võ công, liền muốn bộc lộ tài
năng. Thế nên vốn hai người có thể lập tức đứng vững nhưng Lăng Tử Nhan
có ý khoe khoang, lại vòng thêm vài vòng, lập tức hiện nguyên hình là kẻ chỉ biết nửa vời, hai người lập tức song song ngã xuống đất.
(*mực dùng để viết – ý chỉ nhiều kiến thức)
Lăng Tử Nhan ngã xuống trước, “ầm” một tiếng,cảm giác như xương cốt
đều gãy vụn, Dương Mạc Tuyền được nàng ôm, cả người đều ngã vào lòng
nàng, ngã thế này muốn đứng lên cũng không dậy nổi, thế nhưng cũng không quên hỏi: “Tẩu tẩu, có bị thương không?”
Dương Mạc Tuyền được nàng ôm chặt trong lòng, làm sao còn bị thương
đến nửa phần? Nhưng Lăng Tử Nhan ngã như thế, phỏng chừng va đập không
nhẹ, muốn trở mình để nhìn xem tình hình của nàng, kết quả mới động nhẹ, người dưới thân liền kêu rên ầm ỹ, lập tức không dám cử động, chỉ lo
lắng hỏi: “Ngươi thế nào rồi? Có ảnh hưởng đến xương cốt không?”
Tuy Lăng Tử Nhan không biết có gãy xương không, nhưng quả thật cực kỳ đau đớn, lại vẫn cố ra vẻ anh hùng: “Không…không có…” Kết quả ngay cả
nói đều không nói hết câu.
Dương Mạc Tuyền đành phải không cho nàng nói nữa, còn chính mình cũng không dám cử động.
Lăng Tử nhan rốt cuộc vẫn là người luyện võ, vừa rồi tuy va đập cũng
không phải nhẹ, nhưng cũng không tổn thương đến xương cốt, nghỉ ngơi một lúc là cảm giác đau đớn đại giảm. Nhưng thật ra ôm Dương Mạc Tuyền, lại ngửi được một làn hương thơm ngát, tự dưng sinh ra một loại cảm giác
khác lạ. Ngẩng đầu nhìn nàng, tuy nàng quay lưng về phía mình nhưng lại
lộ ra chiếc cổ với làn da trắng như tuyết, trơn bóng nõn nà, trong lòng
vừa động liền không tự chủ được dướn người lên, nhẹ nhàng hôn một cái.
Dương Mạc Tuyền vốn đã cảm thấy bị Lăng Tử Nhan ôm như vậy có chút
không ổn, tuy đối phương cũng là nữ tử, nhưng tư thế này thật sự quá mức bất nhã, lại không nghĩ Lăng Tử Nhan còn dám lớn mật hôn nàng, như thế
nào có thể? Dương Mạc Tuyền lập tức đứng lên, còn lùi lại mấy bước.
Hành động này lập tức đem Lăng Tử Nhan từ trong mộng kéo về. Nàng
cũng không biết vừa rồi làm sao nữa, giống như đột nhiên bị mất hồn vậy, bị người kia hấp dẫn, giờ cơn đau nhức nổi lên nhắc nhở nàng, Dương Mạc Tuyền đã không còn nằm trong lòng nàng nữa, cũng không nên nằm mãi dưới đất, quỳ gối muốn đứng lên lại không đủ sức, lại ngã xuống lần nữa.
Dương Mạc Tuyền muốn kéo nàng dậy, lại nhớ vừa rồi bị nàng khinh bạc, liền hạ tay xuống, không vươn ra nữa.
Lăng Tử Nhan bất đắc dĩ, đành phải tự bám lấy giá sách chậm rãi đứng
lên, vừa rồi không dùng lực, giờ dùng toàn lực mới khiến nàng đứng vững, nhưng giá sách lại bị kéo đổ, tiếp đó một tiếng nổ, lập tức gãy vụn,
thư tịch ầm ầm rơi xuống hết, có quyển còn rơi ra trang giấy trắng.
Lăng Tử Nhan cùng Dương Mạc Tuyền nhìn nhau, trong mắt đều chỉ viết một chữ: trốn.
Lăng Tử Nhan tựa hồ có thể nhìn thấy cảnh phụ thân cầm kiếm đến truy
bắt nàng, làm sao còn dám ở lại chỗ này, lập tức khập khiễng đi ra
ngoài. Dương Mạc Tuyền nhìn không đanh lòng, cuối cùng cũng vẫn bước lên đỡ nàng một phen.