Bế Nguyệt và Lạc Nhạn cùng nhau đi thu xếp chỗ ở cho Lí Cốc Lan, phu
phụ Lăng Viễn Kiếm cũng trở về phòng, rốt cục chỉ còn lại Dương Mạc
Tuyền cùng Lăng Tử Nhan.
Hai người ôm nhau, nằm mặt đối mặt, Dương Mạc Tuyền đôi hàng lệ còn
chưa khô, giữ lấy mặt Lăng Tử Nhan, ôn nhu nói: “Nhan nhi, cám ơn nàng
đã cho ta một kinh hỉ lớn như vậy, ta thực sự ngoài ý muốn, thực cảm
động.”
Khuôn mặt Lăng Tử Nhan bừng lên vẻ tươi cười, vòng tay đang đặt bên
hông Dương Mạc Tuyền lại siết chặt hơn một chút: “Mới đầu ta còn sợ nàng trách ta tự tiện quyết định, giờ nhìn thấy nàng vui vẻ như vậy, ta an
tâm rồi. Ta đáp ứng nàng, về sau ta sẽ làm thêm càng nhiều chuyện khiến
cho nàng vui vẻ.”
Dương Mạc Tuyền nhẹ nhàng lắc đầu: “Nàng đã vì ta mà làm quá nhiều
rồi, không cần mọi chuyện đều làm vì ta như thế, vậy sẽ khiến ta bất
an.”
Lăng Tử Nhan chu miệng, chẳng những không tranh công, còn ảo não nói: “Ta đâu có? Thật ra ta lại thường thường hảo tâm nhưng làm hỏng việc,
khéo quá hóa vụng.”
“Ta biết nàng mỗi ngày đều vất vả văn ôn võ luyện, đều là vì ta.”
Dương Mạc Tuyền vẻ mặt đau lòng, vừa cười vừa nhéo mũi nàng: “Nhan nhi,
nàng không cần biến thành quá ưu tú a, ta sẽ bị áp lực mất.”
Lăng Tử Nhan cũng là vẻ mặt trịnh trọng: “Ta cố gắng học tập cầm kì
thư họa, là muốn xứng đôi với nàng, học giỏi võ công, là để có thể bảo
hộ nàng, nhưng chỉ những thứ đó cũng không đủ, ta còn muốn cho nàng về
sau có cuộc sống áo cơm không lo. Ca ca có thể làm được, ta còn muốn làm tốt hơn hắn, như vậy mới có tư cách có được nàng.” Nói xong vẫn tiếc
nuối thở dài một hơi: “Chỉ tiếc là ta không trao được cho nàng danh
phận.”
Dương Mạc Tuyền mục quang như nước nhìn nàng: “Có nàng yêu ta là đủ rồi, việc kia cũng không trọng yếu.”
“Tuyền nhi.” Thanh âm Lăng Tử Nhan đã hóa ôn nhu, bàn tay cũng đã luồn vào trong nội y của nàng.
Dương Mạc Tuyền hơi hơi đỏ mặt, lại đè lại tay nàng, xoay người đem
nàng đặt dưới thân, khẽ nhấc chiếc cằm duyên dáng của nàng, nhẹ nhàng
nói: “Nhan nhi, cho ta được không?”
Lăng Tử Nhan nghe được thanh âm dễ nghe lại tràn ngập dụ hoặc của
nàng, ngay cả xương cốt đều mềm nhũn, thẹn thùng liếc nhìn, một bộ cam
chịu để bậc quân vương đến hái.
Dương Mạc Tuyền thản nhiên cười, ôn nhu hôn người trong lòng.
***
Lí Cốc Lan quen thói dậy sớm, huống chi trong lòng chứa đựng đủ loại
ưu phiền, không đợi tiểu nha đầu đã được an bài cho nàng tới hầu hạ, tự
mình rửa mặt chải đầu một phen, xong liền trực tiếp đi tới phòng Dương
Mạc Tuyền. Nàng biết Lăng Tử Hạo không ở đó, cho nên cũng không cố kỵ,
gõ cửa đến nửa ngày, rốt cục nghe được trong phòng có tiếng vang, đến
khi nhìn thấy người mở cửa, lại ngây ngẩn cả người.
Lăng Tử Nhan mặc trung y, bộ dáng còn buồn ngủ, ngáp một cái, ngay cả người đến cũng không nhìn rõ, đã thầm oán nói: “Bế Nguyệt, sớm như vậy
liền gõ cửa, có chuyện gì a?” Đợi không được câu trả lời, mới mở mắt,
nhìn thấy lại là mẫu thân Dương Mạc Tuyền – Lí Cốc Lan, sâu ngủ lập tức
chạy hết, đầu lưỡi có chút líu lại: “Đại, đại nương, sao người lại tới
đây? Tuyền nhi nàng…tẩu tẩu còn chưa rời giường, để ta đi kêu nàng giúp
người.” Nói xong vụt chạy vào phòng.
Dương Mạc Tuyền cũng tỉnh, vốn muốn hỏi là ai, nhìn đến bộ dáng Lăng
Tử Nhan, lập tức đoán được, không kinh hãi, chỉ là cảm thấy có phần xấu
hổ, dù sao nàng còn chưa kịp nói cho mẫu thân chuyện của nàng cùng Nhan
nhi, còn không biết đối với hai nàng nương có thái độ gì, không biết để
nương thấy một màn như vậy, người sẽ nghĩ cái gì? Trước tiên an ủi Lăng
Tử Nhan, sau đó mặc y phục, đi ra khỏi bình phong.
Chỉ thấy Lí Cốc Lan đã ngồi ở kia, vẻ kinh ngạc cùng nghi hoặc trên
mặt còn chưa tan hết. Dương Mạc Tuyền thật ra thần sắc lại bình thường,
đi qua cười chào hỏi: “Nương, sớm a.”
Tiểu cô ngủ lại phòng tẩu tẩu, tuy rằng cùng là nữ tử, nhưng vẫn cảm
thấy có chút kỳ quái, huống chi khi Lăng Tử Nhan nhìn thấy nàng, lại là
thần sắc kia. Lí Cốc Lan nhíu mày, nhìn Dương Mạc Tuyền, nghi hoặc hỏi:
“Các ngươi…” Vốn muốn hỏi các ngươi đây là có chuyện gì, dừng lại một
chút, sửa lại lời, nói: “Hai người quan hệ cô tẩu thật tốt a.”
Đương nhiên Dương Mạc Tuyền biết nương muốn hỏi cái gì, nhưng lại
không thể trực tiếp dứt khoát nói cho nàng, ít nhất từ ý tứ trong lời
nói của nàng, nhìn xem trình độ tiếp thụ của nàng thế nào đã, liền trả
lời một câu không liên quan lắm: “Đúng vậy, Nhan nhi tốt lắm, con cùng
nàng thực hòa hảo. Chính Nhan nhi vì biết con nhớ nương cho nên mới đem
người tới đón nương đó.”
“A.” Lí Cốc Lan thản nhiên nói một tiếng, hiển nhiên đáp án của Dương Mạc Tuyền không thực khiến nàng vừa lòng. Ngẩng đầu nhìn Lăng Tử Nhan
cũng đã mặc xong xuôi đi ra, tối hôm qua không nhìn cẩn thận, hiện tại
còn thật sự đánh giá nàng một phen. Ngày ấy đón dâu Lăng Tử Nhan mặc nam trang, có vẻ thanh tú tuấn dật, giờ một thân nữ trang, lại thành một cô nương xinh đẹp thanh nhã linh khí, bất quá nàng cũng không quên chuyện
Lăng Tử Nhan đánh Trương Hằng một trận, không nghĩ tới nàng là một nữ
hài tử lại ngoan tâm như vậy. Nói tới lại thấy, Lăng gia này cũng thật
kỳ quái, Mạc Tuyền gả lại đây, phu thê không hòa thuận, mà quan hệ với
mẹ chồng, em dâu lại thật không tệ.
Lăng Tử Nhan thấy thần sắc Lí Cốc Lan thản nhiên đánh giá mình, cảm
thấy hồi hộp, không biết nàng có ấn tượng thế nào về mình. Dù sao nàng
là mẫu thân của Tuyền nhi, nếu nàng không hài lòng với mình, Tuyền nhi
kẹt ở giữa sẽ rất khó xử, nói không chừng lại còn có thể cản trở nàng
cùng Tuyền nhi ở bên nhau. Nghĩ vậy, lập tức nhiệt tình hẳn lên, trước
tiên kêu Bế Nguyệt đi chuẩn bị đồ ăn sáng, sau đó nói chuyện phiếm với
Lí Cốc Lan, đương nhiên toàn nói lời hay ý đẹp, mà khó được là tất cả
đều là nói thật. Đó đều là những chuyện bình thường nàng nói cùng Dương
Mạc Tuyền mà biết được, chỉ có điều thêm mắm dặm muối một phen.
Ai không thích nghe lời hay, Lăng Tử Nhan nói chuyện mặc dù có chút
khoa trương, nhưng so với nương nàng là Từ Liễu Thanh thì nói chuyện
ngay thẳng hơn, Lí Cốc Lan nghe xong, trên mặt cuối cùng cũng có ý cười, vốn đối với Lăng Tử Nhan có thành kiến, Dương Mạc Tuyền còn ở một bên
hát đệm, qua một phen tán gẫu, trong lòng lại thầm khen, hài tử này thực không tệ.
Khi Từ Liễu Thanh tới, vừa lúc nhìn thấy Lí Cốc Lan bị Lăng Tử Nhan
chọc cười, bộ dáng cười đến ngả nghiêng, đầu tiên là chậc chậc lấy làm
kỳ, theo đó còn có chút tư vị không phải, đã khi nào Nhan nhi dụng tâm
mua vui thân mẫu của nàng như thế đâu?
Lí Cốc Lan thấy Từ Liễu Thanh tới sớm như vậy, thực có thành ý, tức
giận tích tụ hôm qua không khỏi giảm đi ba phần, khách sáo một phen
xong, Dương Mạc Tuyền cùng hai người đi ra vườn, Lăng Tử Nhan thì trở về phòng.
Từ khi Lăng Tử Nhan trường kì ở chỗ Dương Mạc Tuyền, Lạc Nhạn thanh
nhàn hơn không ít, không cần mỗi ngày sáng sớm phải hầu hạ, so với tiểu
thư còn sống an nhàn sung sướng hơn. Lúc Lăng Tử Nhan đi qua, nha đầu
kia còn đang ngủ ngon lành.
Bị Lăng Tử Nhan dựng dậy từ trên giường, Lạc Nhạn còn oán giận một câu, nói tiểu thư quấy nhiễu mộng đẹp của nàng.
Lăng Tử Nhan cười mắng: “Rốt cuộc ai là chủ tử?” Đợi cho Lạc Nhạn rửa mặt chải đầu xong, mới hỏi: “Chuyện ta muốn ngươi làm, thế nào rồi?”
Lạc Nhạn vỗ gáy: “Ta đã làm rồi mà.” Vội vội vàng vàng lục lọi trên
người, mới nhớ ra đã thay y phục, liền hấp tấp tìm y sam thay ra hôm
qua, từ bên trong lấy ra thư tín, đưa cho Lăng Tửu Nhan.
Lăng Tử Nhan nhìn thư tín đầy nếp nhă, vừa tức giận vừa buồn cười,
hung tợn nói: “Lạc Nhạn, nếu ngươi còn làm việc hồ đồ như vậy nữa, cẩn
thận ta đem ngươi đuổi đi, tìm một nha đầu khác đó.”
Dọa Lạc Nhạn sợ đến mặt mày trắng bệch, vội vàng nói: “Lần sau sẽ không dám nữa, tiểu thư người đừng đuổi ta đi.”
Lăng Tử Nhan không thèm để ý đến nàng, mở phong thư ra xem, đọc xong liền lập tức mừng rỡ nói: “Thật sự là quá tốt rồi!”
Lạc Nhạn tò mò hỏi: “Tiểu thư, thư tín của Từ lão gia nói thế nào?”
Lăng Tử Nhan nói: “Ngoại công khen ta có tâm cầu tiến, chẳng những
đáp ứng chuyện ta cầu xin, còn muốn đích thân lại đây một chuyến, tính
ngày, hẳn là khoảng hai ngày nữa.”
Lạc Nhạn trước thay nàng cao hứng trong chốc lát, sau đó đột nhiên
hỏi: “Tiểu thư, có phải là thích một người, liền sẽ nguyệt ý vì nàng làm bất cứ chuyện gì không?”
Lăng Tử Nhan gật đầu: “Đương nhiên.” Còn vỗ vỗ vai Lạc Nhạn, bộ dáng
ra vẻ từng trải, nói: “Lúc ngươi chân chính thích một người, trong mắt
ngươi chỉ có nàng, đâu chỉ cam tâm tình nguyện vì nàng làm việc, mà còn
hận không thể đem trái tim mình đào ra đưa cho nàng mới tốt.”
Lạc Nhạn cúi đầu, lại hỏi: “Nếu ngươi thích người kia, mà người đó
không thích ngươi thì sao? Hoặc là ngươi không xác định được tâm ý của
hắn, vậy nên làm cái gì bây giờ?”
Lăng Tử Nhan gõ đầu một chút, chỉ vào mình nói: “Như vậy thì ví dụ
sống ở ngay trước mặt ngươi đó thôi, ngươi lại nhìn không ra, thật đúng
là nha đầu ngốc.” Nói xong liền “a” một tiếng, sau đó ghé sát mặt lại,
hỏi: “Đột nhiên hỏi ta vấn đề này, thành thật trả lời, có phải ngươi
thích ai không?”
Lạc Nhạn lập tức đỏ mặt cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Không có.”
Lăng Tử Nhan nhìn bộ dáng của nàng, càng thêm khẳng định, cười nói:
“Thích một người cũng không phải chuyện gì dọa người, ở trước mặt ta thế mà còn muốn che che dấu dấu, nói cho ta biết là ai, để ta xem có thể
giúp ngươi không.” Nghĩ nghĩ lại nói: “Trong phủ chúng ta, chỉ có Anh
Tuấn Tiêu Sái, Ngọc Thụ Lâm Phong là coi như không tệ đi. Anh Tuấn thì
không có khả năng, ngươi đã nói nhiều lần, ngươi không coi trọng hắn,
vậy là một trong ba ngươi còn lại, Ngọc Thụ? Lâm Phong? Tiêu Sái?”
Mỗi lần nhắc tới một cái tên, Lạc Nhạn đều một lần lắc đầu.
“Chẳng lẽ không phải người trong phủ chúng ta? Ngươi yên tâm, kể cả
hắn không phải người trong phủ thì ta cũng có biện pháp giúp ngươi.”
Lạc Nhạn lại lắc đầu: “Cũng không phải.”
Lăng Tử Nhan nhíu mày, vậy thì là ai? Đột nhiên linh quang chợt lóe, nói: “Ta biết là ai!”
Lạc Nhạn vẻ mặt mong chờ nhìn Lăng Tử Nhan, tuy rằng ngượng ngùng
không dám nói ra lời, nhưng vẫn hy vọng Lăng Tử Nhan có thể giúp nàng
nói ra cái tên kia.
Lăng Tử Nhan khơi lên cằm Lạc Nhạn, hảo hảo đánh giá một phen, cười
nói: “Ngươi cái đồ quỷ nha đầu này, mỗi ngày đi theo ta, lại cất giấu
tâm tư này.”
Mặt Lạc Nhạn càng đỏ hơn, thanh âm nghe như muỗi kêu: “Vốn không tiện nói a.”
Lăng Tử Nhan nói: “Cái này có gì mà khó nói? Tốt xấu gì ca ca ta cũng là Quận Vương, thích hắn cũng không phải cái chuyện gì dọa người, ngươi bộ dáng sáng sủa xinh đẹp thế này, chỉ cần nói cho ca ca ta biết, khẳng định ca ca ta sẽ đồng ý tiếp nhận ngươi, có khả năng danh phận sẽ kém
một chút, hơn nữa cái người Vân La đại tẩu kia cũng không phải người dễ
chung sống.”
Lạc Nhạn sửng sốt một chút, sau đó mới nổi giận nói: “Tiểu thư, người nó cái gì vậy? Sao tự dưng đang yên đang lành lại lôi thiếu gia vào?
Như thế nào ta có thể thích thiếu gia được, với danh phận này của ta,
cũng không xứng với hắn a.”
“Hử? Không phải sao?” Lăng Tử Nhan quả thật đoán không ra là ai.
“Ngươi cũng đừng tỏ ra bí hiểm với ta nữa, trực tiếp nói cho ta biết là
ai đi, ta nói cho ngươi, loại chuyện tình ái này là tuyệt đối không thể
kéo dài, xuống tay nhất định phải mau, bằng không để lỡ mất tiên cơ,
muốn vãn hồi cũng không kịp.”
Lạc Nhạn nghe có lý, trong lòng lại thực mâu thuẫn, muốn tiến lên
phía trước thì từng bước phải cần dũng khí thực lớn, mà buông tha lại
không cam lòng, tóm lại thế nào cũng muốn thử một lần. Cắn răng, rốt cục gian nan mở miệng: “Kỳ thật…kỳ thật ta thích Bế Nguyệt.”