Lúc Dương Mạc Tuyền dẫn theo Bế Nguyệt đi tới chỗ Lăng Tử Nhan thì
nhìn thấy Lạc Nhạn ngồi trước cửa ngủ gà ngủ gật, hô một tiếng nàng mới
tỉnh, vội vàng đứng lên, nói: “Thiếu nãi nãi, sao người lại tới đây?”
Dương Mạc Tuyền cười: “Quấy nhiễu mộng đẹp của ngươi rồi, ta lại đây là muốn thăm Nhan nhi, nàng ở bên trong?”
“Ở trong phòng Tử Y cô nương.” Lạc Nhạn giống như nghĩ tới cái gì,
nhắc: “Tiểu thư nói lúc nàng vẽ thì không muốn có ai quấy rầy, bất quá
thiếu nãi nãi đi vào hẳn là không có vấn đề gì. Thiếu nãi nãi, người vào đi thôi.”
Dương Mạc Tuyền gật gật đầu, để Bế Nguyệt lưu lại, mình đi vào.
Gõ gõ cửa, chợt nghe thanh âm không kiên nhẫn của Lăng Tử Nhan vọng ra: “Ai thế?”
Dương Mạc Tuyền nhẹ giọng nói: “Là ta.”
Không biết có phải do thanh âm Dương Mạc Tuyền quá nhỏ hay không,
Lăng Tử Nhan thế mà lại không nghe thấy, khẩu khí không tốt hỏi: “Nha
đầu Lạc Nhạn chết tiệt kia, không phải ta đã nói với ngươi sao, lúc ta
đang vẽ không cho phép có người quấy rầy!”
Dương Mạc Tuyền đầu tiên là sửng sốt, lại lập tức đoán được khẳng
định nàng gặp phải chuyện gì phiền lòng, liền cười lắc lắc đầu, trực
tiếp đẩy cửa đi vào, không ngờ đón tiếp nàng lại là một mảnh giấy vo
tròn, vừa lúc nện lên trán, lấy tay sờ, ngón tay đều đen cả, không cần
nhìn cũng đều biết khẳng định trên mặt đã nở hoa.
Lăng Tử Nhan nghe được một tiếng “ôi” mới quay đầu, nhìn thấy bộ dáng chật vật của Dương Mạc Tuyền mới biết được vừa rồi mình tùy tay ném
nhưng lại trúng phải nàng, vội vàng đi tới, dùng ống tay áo lau mực nước dính trên mặt Dương Mạc Tuyền, hỏi: “Là nàng à, lúc gõ cửa sao không
nói gì? Ta không cố ý ném trúng nàng, không khiến nàng bị thương chứ?”
Dương Mạc Tuyền không nói chuyện, nhìn dưới đất toàn là giấy, hẳn là
do Lăng Tử Nhan bỏ đi. Cúi người tiện tay nhặt lên một bức, tranh vẽ là
thụy mỹ nhân (mỹ nhân đang ngủ), lại nhìn Tử Y gối đầu vào cánh tay, tựa lên ghế dựa đã ngủ thiếp đi, tư thế mềm mại, đúng là phong tình vạn
chủng, lại nhặt lên mấy tờ giấy khác dưới dất, đều là Tử Y, có đứng, có
ngồi, có nằm, các loại tư thái đều có. Dương Mạc Tuyền ngẩng đầu nhìn
Lăng Tử Nhan, trong mắt không gợn sóng, hỏi: “Đã nhiều ngày nay ngươi
đều là ở trong này họa Tử Y sao?”
“Đúng vậy.” Lăng Tử Nhan liếc mắt nhìn Tử Y một cái, sau đó làm một
cái thủ thế chớ lên tiếng, kéo Dương Mạc Tuyền ra khỏi phòng, đóng cửa
lại, sau đó mới oán giận kể: “Không biết sao lại thế này, như thế nào mà họa đều họa không ra thần vận, nàng xem bức này, bức này, còn có cả bức này nữa, tổng cảm thấy thiếu cái gì đó, Tử Y nói để ta tự mình cân
nhắc, ta gần như cào rách đầu suy nghĩ suốt ba ngày cũng chưa nghĩ ra
vấn đề ở đâu.”
“A.” Dương Mạc Tuyền thản nhiên lên tiếng, điều nàng quan tâm không
phải là họa Tử Y thiếu cái gì, nàng nghĩ là nghĩ tới việc ba ngày Lăng
Tử Nhan không đi gặp nàng, ra là ngày đêm vẽ tranh Tử Y, tuy nhẫn nại
không nghĩ lung tung, nhưng trong lòng vẫn ẩn ẩn nhức nhối.
Lăng Tử Nhan không cảm thấy được Dương Mạc Tuyền khác thường, chỉ hỏi: “Nàng tìm ta có việc gì sao?”
Dương Mạc Tuyền lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ là tới đây nhìn ngươi chút thôi.”
Lăng Tử Nhan vẫn còn rối rắm vì gặp phải vấn đề khi vẽ tranh, nàng
còn không tin là mình không họa được, nhân tiện nói: “Nếu không nàng về
trước đi, ta nghiên cứu thêm một chút nữa rồi tối sẽ đi tìm nàng.”
Dương Mạc Tuyền nhìn nàng thật sâu một cái, rốt cuộc không nói ý định của mình, chỉ nhẹ nhàng nói một tiếng “được”, xong rồi xoay người rời
đi.
Trở lại trong phòng, Bế Nguyệt thấy sắc mặt nàng không tốt liền hỏi: “Thiếu nãi nãi còn đi phó ước không?”
Dương Mạc Tuyền trầm ngâm một lát, đứng dậy nói: “Tắm rửa thay y phục thôi.”
Lăng Tử Hạo chờ đã lâu, cứ nghĩ Dương Mạc Tuyền sẽ không đến, đang
chuẩn bị xuất môn thì lại nhìn thấy nàng chậm rãi đi tới, bất giác
trước mắt sáng ngời.
Không giống ngày thường không tô son điểm phấn cùng đạm sắc y sam, mà là váy dài chấm đất màu hồng nhạt, điểm xuyết kim sắc hồ điệp, đạm
hoàng khinh sa*, ba ngàn tóc đen vấn lên thành búi, chiếc thoa phỉ thúy
cắm trên mái tóc, bên tai là chiếc khuyên kim châu, gò má đánh một chút
phấn nhạt, chỉ cảm thấy ưu nhã phóng khoáng, hoa quý đoan trang.
(*chiếc khăn voan để quàng màu vàng bằng lụa mỏng)
Thế này Lăng Tử Hạo mới phục hồi lại từ trong kinh diễm, đưa tay giúp nàng lên kiệu, còn mình thì ngồi trên ngựa, trong lòng vẫn tán thưởng
không thôi, đồng thời âm thầm vui sướng, chẳng những Dương Mạc Tuyền đến đây mà còn điểm trang như thế cùng hắn đi phó ước, vậy chứng tỏ nàng
rốt cục đã thừa nhận thân phận Quận Vương phi. Suốt những ngày nay bám
riết không tha, cuối cùng cũng khiến giai nhân ngoái đầu lại nhìn. Ngồi
trên lưng ngựa, càng cảm thấy hăng hái, thần thái càng thêm bay bổng.
Dương Mạc Tuyền ngồi ở trong kiệu ngẫm nghĩ, vẫn vén rèm cửa sổ lên, nói với Bế Nguyệt đang đi theo bên cạnh: “Ngươi hồi phủ đi, không cần
đi theo ta.”
Bế Nguyệt nhìn nàng, lộ ra vẻ khó xử, nàng sao có thể yên tâm để
Dương Mạc Tuyền một mình đi theo Lăng Tử Hạo ra ngoài được? Nếu lại phát sinh chuyện như lần trước thì phải làm sao bây giờ? Liền thỉnh cầu:
“Thiếu nãi nãi, vẫn cứ để cho ta đi theo người đi.”
Dương Mạc Tuyền biết Bế Nguyệt cố kỵ điều gì, bất quá nàng cũng có
tâm tư khác, vốn là dỗi, bực mình Lăng Tử Nhan thế nhưng có thể vài ngày chẳng thèm quan tâm mình, tự mình đi tìm nàng, đổi lại cũng là nàng
không kiên nhẫn. Tuy biết nàng cùng Tử Y không có gì, nhưng cứ sớm chiều gặp gỡ bên nhau như thế, không nề hà vì Tử Y vẽ tranh, điều này vẫn
khiến lòng nàng có chút không thoải mái. Bất quá lại nhớ tới lần trước
Lăng Tử Nhan vì tìm nàng mà muốn ra khỏi thành Tô Châu, lại còn dầm mưa
một trận, nhiễm một thân phong hàn, như thế sao có thể không khiến nàng
lo lắng được? Lưu lại Bế Nguyệt là muốn để nàng nói cho Lăng Tử Nhan
biết mình đi đâu, hơn nữa nàng theo Lăng Tử Hạo xuất môn, nếu để cho nha đầu tiểu tư truyền lời, chỉ sợ khiến cho hiểu lầm càng thêm lớn, cũng
chỉ có có người lanh lợi như Bế Nguyệt mới có thể lo mọi việc chu toàn,
liền nói: “Bảo Nhan nhi không cần lo lắng, ta sẽ nhanh trở về thôi.”
Bế Nguyệt lập tức hiểu ý, nhưng vẫn có chút không yên tâm, rốt cuộc lại bảo một nha đầu đi theo, lòng mới an định hơn.
Nguyệt Mãn Lâu ở bên cạnh Thái Hồ, lấy ý cảnh là “nguyệt mãn tây lâu” (1), là nơi nhóm tao nhân mặc khách dùng để ngâm thơ đối từ. Lúc này
vầng minh nguyệt lơ lửng trên cao, mặt hồ sóng gợn lăn tăn, ánh sáng đèn lồng như khoác lên cả căn lầu nét linh lung như mộng ảo, phản chiếu
xuống làn nước, một phen ý cảnh tuyệt đẹp.
Lăng Tử Hạo cùng Dương Mạc Tuyền vừa bước vào Nguyệt Mãn Lâu liền đưa tới một trận thanh âm tán thưởng. Lăng Tử Hạo phong lưu phóng khoáng,
Dương Mạc Tuyền minh diễm động lòng người, hai người đứng chung một chỗ, thực tương xứng, giống như người trong tranh vậy.
Dương Mạc Tuyền mĩ mục vội vàng đảo qua mọi người, khẽ cụp mi mắt, có nam có nữ, đại khái mười mấy người, trong đó còn có mấy gương mặt quen
thuộc, Lí Vi Tu cùng huynh đệ Vương Thành Vương Thông đều ở đó.
Người không biết thì khi thấy Dương Mạc Tuyền một thân trang phục cao quý liền đã đoán được nàng là Quận Vương phi, chỉ không biết nàng là
Vân La hay Dương Mạc Tuyền. Mặc kệ là người nào cũng đủ để người bên
ngoài nổi lên lòng ham muốn, bất quá lại nhớ tới Lăng Tử Hạo vốn là Quận Vương, tương lai là Lăng Vương, nhân phẩm hay gia thế đều là nhất đẳng, có được mĩ quyến như hoa như ngọc như thế cũng là điều đương nhiên,
trong lòng mới dần dần cân bằng lại.
Vương thị huynh đệ đã gặp qua Dương Mạc Tuyền ở Bách Hoa Lâu tại Nghi Hưng, bất quá lúc ấy nàng vận nam trang, giờ nhìn gặp lại thì chỉ thấy
quen mắt, lại nghĩ không ra đã gặp ở đâu, chỉ nghe Vương Thông nói với
Dương Mạc Tuyền: “Hình như ta đã gặp tiểu thư ở đâu đó.”
Lời này vừa nói ra, vào tai người bên ngoài nghe thực hèn mọn, thế
nhưng lại dùng phương thức cổ lỗ như vậy để tiếp cận, lại còn là trước
mặt Lăng Tử Hạo, quả nhiên là sắc đảm bao thiên.
Lăng Tử Hạo thật ra lại không bận tâm, mang Dương Mạc Tuyền đi vốn là có ý khoe khoang, nhìn đến một bàn hồ bằng cẩu hữu đều là bộ dáng trợn
mắt há mồm, thiếu điều chảy nước miếng, thế cũng vừa lúc thỏa mãn tâm hư vinh của hắn, liền nắm tay Dương Mạc Tuyền, cười giới thiệu: “Đây là
nội nhân* của ta, Mạc Tuyền.”
(*tương tự như “vợ ta”, “bà xã”)
Dương Mạc Tuyền khẽ nhíu mày, mấy ngày nay Lăng Tử Hạo đều lấy lễ đối đãi, không có chút hành động vượt rào, giờ đột nhiên tay bị hắn nắm,
trên mặt hiện lên một tia tức giận, nhưng rốt cuộc cũng không rút tay
về, không thể ở trước mặt người ngoài khiến hắn mất mặt được. Trong lòng cũng ẩn ẩn hối hận, không nên hành động theo cảm tính mà đi theo hắn ra ngoài, chỉ sợ đêm nay không dễ thoát thân.
***
Tử Y ngủ một buổi chiều cuối cùng tỉnh dậy, khẽ uốn thắt lưng một
chút, nhìn sang Lăng Tử Nhan còn đang hết sức chăm chú vẽ tranh, liền
đứng dậy đi qua, còn chưa kịp nhìn rõ, giấy đã bị nàng vo thành một đoàn ném đi, cười nói: “Xem ra vẫn không ngộ đạo a!”
Lăng Tử Nhan không trả lời, lại cầm bút vẽ lên mặt giấy, ánh mắt hiện lên nét kiên nghị, đúng là không đạt mục đích, thề không bỏ qua.
Tử y ngồi trở lại ghế, vắt chéo chân, nhịp nhịp một chút, trên mặt
không khỏi nảy sinh tiếu ý, nói: “Khó trách ngươi có thể đả động tâm tỷ
tỷ, chỉ riêng lòng kiên trì không chịu khuất phục này, ngay cả ta cũng
đều cam bái hạ phong.”
Lăng Tử Nhan nghe nàng nhắc tới Dương Mạc Tuyền, rốt cục cũng tạm
ngừng, khẽ lắc lắc cánh tay vẽ đến mỏi nhừ, cười nói: “Lời này nghe sao
lại có mùi chua nhỉ?”
Tử Y như thế nào lại không nghe ra ý giễu cợt trong đó, trên mặt cố ý bày ra một bộ mong ước hướng về: “Giống như tỷ tỷ thì cả thiên hạ này
ai cũng sẽ thích!”
Lăng Tử Nhan vừa nghe quả nhiên nóng nảy, nhướn mày nói: “Không được, ngươi không thể thích nàng!”
Tử Y che miệng cười khẽ: “Nếu ta cứ thích thì sao?”
Sao biết Lăng Tử Nhan cũng không phản bác, suy sụp ngồi phía sau ghế
nàng, từ từ thở dài một hơi nói: “Đối với Tuyền nhi có lòng mơ ước, đâu
chỉ có một người? Cũng chỉ có thể trách Tuyền nhi sinh ra quá tốt đẹp mà thôi!”
Tử Y ngồi ngay ngắn,hỏi: “Về sau có tính toán gì không? Dù sao nàng
cũng là đại tẩu của ngươi, các ngươi muốn cùng một chỗ chỉ sợ không dễ
dàng!”
“Đâu chỉ là không dễ, mà quả thực so với lên trời còn khó hơn, ca ca
ta đối với Tuyền nhi có tâm tư không an phận, giờ nương cũng biết chuyện của chúng ta, từ giữa cản trở. Kỳ thật những chuyện đó ta đều không sợ, ta sợ là Tuyền nhi nàng buông tay. Nếu nàng bỏ cuộc, vậy hết thảy ta
làm gì cũng đều là phí công, nàng…cho tới bây giờ nàng cũng không chịu
‘muốn’ ta.” Lăng Tử Nhan lại khẽ thở dài một tiếng đầy cảm thán.
Tử Y đi tới, dùng ánh mắt thực lưu manh đánh giá Lăng Tử Nhan từ trên xuống dưới một phen, cười nói: “Chẳng lẽ là bởi vì ngươi không có gì,
cho nên tỷ tỷ mới không hứng thú?”
“Sao có khả năng đó được!” Lăng Tử Nhan buồn bực xấu hổ phản bác, còn đứng lên trước mặt Tử Y so sánh một phen, quả nhiên so với Tử Y còn có
chút ngạo nhân hơn, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý dào dạt.
Tử Y khẽ cười, gia hỏa này thật đúng là tính khí tiểu hài tử. Lại
nhìn nàng, đôi mắt lấp lánh như làn thu thủy, tươi mát như làn gió xuân, bộ dáng mười phần là tiểu mỹ nhân, đó sao có thể là lý do khiến Dương
Mạc Tuyền không muốn nàng được? Lập tức nghiêm mặt nói: “Ta nghĩ khẳng
định là tỷ tỷ có nỗi khó xử của nàng, tuy rằng ta quen biết các ngươi
mới có một đoạn thời gian, nhưng cũng nhìn ra được tỷ tỷ nàng có nỗi
lòng trăm chuyển ngàn hồi. Đừng quên so với ngươi nàng còn có thêm một
cái thân phận, nàng nhưng lại là thê tử của ca ca ngươi, thế nào có thể
tự do như ngươi được, có thể dám yêu dám hận? Nàng cùng ngươi yêu nhau,
trong mắt thế nhân đã bị coi là bất trinh, một cái gông xiềng như vậy
vây khốn nàng, sao có thể không băn khoăn cho được? Lại nói sau khi nàng đem chính mình trao cho ngươi, nhưng cũng không muốn ngươi, có thể thấy được nàng thích ngươi đến nhường nào. Nàng là muốn đợi đến khi sự tình
không còn đường sống để vẫn hồi thì sẽ một mình gánh vác mọi hậu quả, mà khiến ngươi không bị tổn hại gì.”
Lăng Tử Nhan biết Dương Mạc Tuyền có điều băn khoăn, chỉ không suy
nghĩ sâu xa được như Tử Y lại, giờ nghe nàng nói thế, hai mắt cơ hồ đẫm
lệ, lẩm bẩm nói: “Nguyên lai trong lòng nàng ẩn dấu nhiều tâm tư như
vậy, trách không được nàng luôn sầu não không vui, lại còn chưa từng cự
tuyệt yêu cầu vô lý nào của ta, ta còn hiểu lầm nàng ý chí không kiên
định, sợ nàng thay lòng đổi dạ. Lăng Tử Nhan, ngươi quả thực chính là
tên đại ngốc!”
Tử Y vỗ vỗ tai nàng, an ủi: “Đây cũng không trách được ngươi, tình
cảnh các ngươi không giống, không thể nghĩ tới cũng là điều tự nhiên, mà ta thì là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Hảo hảo đối tốt với
nàng, nữ nhân như vậy thực đáng giá. Kỳ thật ta thực lòng hâm mộ các
ngươi, có dũng khí lựa chọn thứ tình cảm như vậy, các ngươi so với ta
còn dũng cảm hơn.”
Lăng Tử Nhan một khắc cũng không thể ở lâu thêm nữa, hận không thể
lập tức nhìn thấy Dương Mạc Tuyền, liền ném cây bút trong tay xuống,
chạy vội đi.
Tử Y nhìn cánh cửa còn lay động, nhẹ giọng nói: “Kỳ thật đối xử với
người khác cũng giống như vẽ tranh, chỉ có hai chữ, dụng tâm.”