Dương Mạc Tuyền nhìn tờ giấy, có chút kinh ngạc, Trương Hằng vào phủ
đã lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên chủ động tìm nàng, không biết
hắn nói có chuyện quan trọng cần bàn là chuyện gì? Lần trước đã nói rõ
ngọn ngành với Từ Liễu Thanh, Từ Liễu Thanh cũng đã đáp ứng nàng đuổi
Trương Hằng đi, sao biết mấy ngày nay lại phát sinh nhiều việc đến vậy,
khiến cho việc này bị trì hoãn. Giờ Trương Hằng đột nhiên ước hẹn, trong lòng liền do dự, nên gặp hay không đây? Dù sao nam nữ khác biệt, nếu bị người nhìn thấy thì chỉ sợ sẽ gây hiểu lầm, nhưng lại nghĩ khẳng định
là Trương Hằng gặp khó khăn nên mới tìm nàng, lại không đành lòng khoanh tay đứng nhìn.
Đến canh hai, Dương Mạc Tuyền còn chưa quyết định được.
Bế Nguyệt hẹn gặp mặt Anh Tuấn, vốn định chờ Dương Mạc Tuyền ngủ rồi
mới đi, sao biết Dương Mạc Tuyền nhìn chằm chằm ngọn nến ngồi cả buổi
tối, trong lòng sốt ruột, sợ Anh Tuấn chờ lâu mà nghĩ lung tung, liền
đánh bạo nói: “Thiếu nãi nãi, đêm đã khuya rồi, để Bế Nguyệt hầu hạ
người đi ngủ đi.”
Dương Mạc Tuyền nghe vậy liền ngẩng đầu, thấy thần sắc Bế Nguyệt không giống bình thường, hỏi: “Sao? Ngươi có việc gì à?”
Bế Nguyệt đỏ mặt, cúi đầu ngượng ngùng nói: “Ta hẹn Anh Tuấn.”
Dương Mạc Tuyền giật mình cười nói: “Như thế sao lại không nói sớm một chút? Ngươi đi đi.”
Bế Nguyệt kiên trì nhất định phải đợi nàng ngủ rồi mới đi.
Dương Mạc Tuyền nói: “Ngươi đi đi, ta cũng có việc muốn làm.”
Bế Nguyệt nghe nàng nói như thế, biết nàng không cần mình đi theo bên cạnh, thế này mới đi ra cửa sau.
***
Địa điểm Trương Hằng ước định là sau dãy giả sơn ở hậu viện, ban ngày vốn không có người nào, đêm dài yên tĩnh lại càng không có nửa bóng
người. Tuy trong lòng Dương Mạc Tuyền thản nhiên tới gặp Trương Hằng,
nhưng khung cảnh lúc này thì thế nào cũng thấy có hương vị hẹn hò. Càng
tới gần giả sơn, cước bộ càng trầm trọng, trong đầu hiện lên vô số ý
niệm muốn trở về, cuối cùng liền quyết tâm, không làm việc đuối lý thì
không sợ quỷ gõ cửa, đến đều cũng đã đến rồi, cứ nghe xem hắn có chuyện
gì muốn nhờ đã.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, Dương Mạc Tuyền liếc mắt một cái, nào có thân ảnh Trương Hằng? Trong lòng giận dữ, bất quá chỉ đến chậm trong chốc
lát, vậy mà hắn đã đi rồi? Hay căn bản là không tới? Tức giận chuẩn bị
quay về.
Vẫn là do Trương Hằng nghe được tiếng bước chân, từ phía sau giả sơn đi ra, hô một tiếng: “Mạc Tuyền!”
Lúc này Dương Mạc Tuyền mới nhìn thấy Trương Hằng: “Hằng ca ca.”
Trương Hằng chăm chú nhìn nàng nửa ngày mới nói: “Ta nghĩ muội còn giận ta, không chịu tới gặp ta.”
Dương Mạc Tuyền biết hắn nói là việc lần trước, ngày đó tuy rằng vì
tỏ rõ lập trường của mình mà khẩu khí nàng nói có phần nặng, hơn nữa
Trương Hằng còn bởi vì nàng mà bị Nhan nhi đâm bị thương, thiếu chút nữa mất đi tính mạng, cho nên đối với hắn vẫn có áy náy, đây cũng là nguyên nhân vì sao tối nay lại đến gặp hắn, giờ nghe hắn nói thế, liền nhân
tiện nói: “Hằng ca ca đa tâm rồi, là Mạc Tuyền phải nói thật có lỗi mới
đúng. Hằng ca ca bị thương hai lần, Mạc Tuyền đều khó lòng báo đáp, nếu
có cái gì cần Mạc Tuyền hỗ trợ, Hằng ca ca cứ việc mở miệng.”
Khó có dịp được cùng nàng một chỗ, đương nhiên Trương Hằng có rất
nhiều điều muốn nói với nàng, lại không dám lỗ mãng, sợ giống lần trước
khiến nàng tức giận, liền nói thẳng ra mục đích hẹn gặp nàng: “Hôm nay
ước định với muội, kỳ thật là muốn hỏi thăm một người.”
“Hỏi thăm người?” Dương Mạc Tuyền lập tức nghĩ đến một người, nói: “Tử Y cô nương?”
Trương Hằng gật đầu: “Đúng vậy.”
Dương Mạc Tuyền đầu tiên là buông được tảng đá trong lòng, Trương
Hằng cũng không có nhắc lại yêu cầu vô lý với nàng, tiếp theo lại nghĩ
tới buổi chiều Trương Hằng mới gặp Tử Y, giờ liền hỏi thăm tin tức người ta, sợ là sau khi kiến thức qua họa bút của Tử Y, tâm liền sinh ái mộ.
Nghĩ đến đây, lập tức vui sướng trong lòng, khó có dịp hắn nghĩ thông
suốt như thế, rốt cục cũng đem tâm tư từ trên người nàng rời đi, lại
nhìn Trương Hằng cùng Tử Y, vô luận tài năng hay diện mạo cũng đều thập
phần tương xứng, hơn nữa Tử Y một lòng muốn gả cho một người tốt, Trương Hằng lại là người có khả năng phó thác chung thân. Như thế xem ra, hai
người đúng là một đôi trời đất tạo nên, liền có lòng tác hợp cho họ,
cười nói: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Tử Y là cô nương tốt, ánh
mắt Hằng ca ca thực không sai.”
Trương Hằng sửng sốt, lập tức hiểu được ý tứ trong lời này, không ngờ lại nghĩ hắn muốn theo đuổi Tử Y, nói như vậy hẳn nàng không rõ khúc
mắc giữa hắn cùng Tử Y, âm thầm buông lỏng tâm tư, sau đó nói: “Tâm ý
của ta, Mạc Tuyền muội phải hiểu rõ nhất.”
“Hằng ca ca!” Hắn quả nhiên vẫn không chết tâm. Dương Mạc Tuyền nhíu
mày nhìn Trương Hằng, đang nghĩ tới nên dùng lời gì để khuyên hắn, lại
đột nhiên nghe thấy phía sau truyền tới một âm thanh lạnh như băng: “Các ngươi thực lớn mật!” Giữa ban đêm yên tĩnh còn có vẻ mang chút âm trầm, lập tức khiến nàng cả kinh, một thân mồ hôi lạnh.
Dương Mạc Tuyền quay đầu, nhìn thấy là Lăng Tử Hạo, tiếp theo ngửi được một cỗ mùi rượu nồng đậm.
Buổi chiều Lăng Tử Hạo bị chọc giận, tâm tình bực bội liền đi ra
ngoài uống rượu, uống say mèm mới về, vừa rồi lúc vào nhà, thực bất hạnh va phải Lăng Viễn Kiếm, tự nhiên bị răn dạy một chút, nghĩ tới về phòng lại bị Vân La oán giận, liền muốn tìm một nơi thanh tĩnh để tỉnh rượu,
thế này mới đi đến hậu viện, sao biết vừa mới tới cửa liền chợt nghe
thấy Trương Hằng thổ lộ tâm ý, Dương Mạc Tuyền còn vô cùng thân thiết
gọi “Hằng ca ca”, lập tức hiểu được tình trạng trước mặt, thê tử hắn thế nhưng lại cùng nam nhân khác trốn ở chỗ này hẹn hò bí mật!
Tuy chỉ có ánh trăng, nhưng Dương Mạc Tuyền vẫn nhìn thấy rõ ràng hai mắt Lăng Tử Hạo đỏ bừng, cảm nhận được trên người hắn nộ ý nồng đậm,
muốn giải thích, lại bị hắn đẩy ra bên cạnh một phen, té ngã trên thảm
cỏ.
Lăng Tử Hạo xắn ống tay áo, đi đến trước mặt Trương Hằng, không nói
hai lời liền một trận quyền đấm cước đá, Lăng Tử Hạo trên tay có võ
công, Trương Hằng không phải đối thủ của hắn, bị đánh cho ngay cả lực
hoàn thủ đều không có, lại càng không nói đến chuyện tiếp một chiêu nửa
thức của hắn.
May mắn Lăng Tử Hạo thầm nghĩ giáo huấn hắn một chút, không muốn lấy
mạng hắn, thấy Trương Hằng té trên mặt đất nằm không đứng dậy nổi mới
chịu dừng tay, quát: “Ngươi là cái thá gì mà ngay cả nữ nhân của Lăng Tử Hạo ta cũng dám chạm vào? Có phải chán sống rồi không?”
Trương Hằng miệng đều là máu, làm sao còn nói nổi, trong đầu chỉ có
một ý niệm, người Lăng gia bọn họ như thế nào một người hai người đều dã man như vậy?
Dương Mạc Tuyền đã đứng dậy, thấy Trương Hằng té trên mặt đất tựa hồ
không thể nhúc nhích, muốn tiến lên xem thương thế của hắn, mới bước ra
được một bước đã bị Lăng Tử Hạo giơ tay ngăn trở.
Lăng Tử Hạo cười lạnh, nói: “Sao, nhìn thấy người tâm ái bị đánh, đau lòng?”
“Chẳng lẽ ta nói sai rồi, hắn không phải người nàng thích?” Lăng Tử
Hạo nói xong, lại hận hận đá Trương Hằng một cước, nói: “Đêm hôm khuya
khoắt, cô nam quả nữ lén lút trốn ở chỗ này. Dương Mạc Tuyền, nói cho ta biết, các ngươi đang làm cái gì?”
Dương Mạc Tuyền biết có cho nàng mười cái mồm thì cũng không nói rõ
ràng được sự việc trước mắt, nhưng lại không thể để Lăng Tử Hạo vô duyên vô cớ oan uổng mình, mặc kệ hắn tin hay không, nàng đều phải nói:
“Trương Hằng là hỏi thăm ta chuyện về Tử Y.”
Quả nhiên Lăng Tử Hạo nghe xong liền cười nhạt: “Nàng cho ta là tiểu
hài tử ba tuổi, ngu ngốc lắm sao? Hỏi thăm Tử Y? Sao còn không nói hắn
hỏi nàng về Vân La đi?”
“Tin hay không tùy ngươi, ta nói chính là như vậy.” Dương Mạc Tuyền
nói xong liền rời đi, cũng không thèm liếc mắt nhìn Trương Hằng một cái. Lần trước Trương Hằng bị Lăng Tử Nhan đâm một kiếm cũng vô sự, giờ chỉ
bị Lăng Tử Hạo đánh một chút thì hẳn là cũng sẽ không có trở ngại gì.
Lăng Tử Hạo đại nộ, rõ ràng là chuyện nàng làm sai, ngược lại lại tỏ
vẻ hữu lý. Thấy nàng một thân bạch y, bóng dáng yểu điệu, dưới ánh trăng tựa như tiên tử, vốn uống nhiều rượu, lại bị tức giận xông lên đầu,
không cam lòng bị nàng không thèm đến xỉa đến, liền trực tiếp lao ra,
bắt lấy tay nàng, đem nàng kéo vào lòng, không thèm quan tâm, hôn lên
đôi môi nàng.
Đột biến phát sinh, nhất thời Dương Mạc Tuyền không kịp phản ứng, đợi đến khi đầu lưỡi Lăng Tử Hạo luồn tới mới lấy lại tinh thần, lòng trào
dâng một trận ghê tởm, đồng thời dâng lên một cỗ cảm giác khuất nhục,
dồn tất cả khí lực trong người đẩy hắn ra, lại cho hắn một cái tát, cả
giận nói: “Ngươi vô sỉ!”
Lăng Tử Hạo liếm khóe môi, nhưng lại nếm được vị máu tươi, có thể
thấy được cái tát này nặng đến đâu. Ánh mắt dừng trên người Dương Mạc
Tuyền, biểu tình biến thành càng ngày càng âm lãnh, xả ra một tia cười
lạnh, nói: “Ta vô sỉ? Ta là phu quân nàng, hôn nàng một chút, nàng liền
mắng ta vô sỉ? Ta vẫn đều tôn trọng nàng, coi nàng là nữ thần băng thanh ngọc khiết, không dám có nửa điểm bất kính. Còn nàng? Trong mắt nàng
cho tới bây giờ vốn không có ta! Ta là trượng phu của nàng, là ông trời
của nàng mà nàng lại ở sau lưng ta vụng trộm với nam nhân khác, khiến ta phải đội nón xanh! Cái này mà cũng có thể nhịn thì còn gì không thể
nhịn? Được, nàng nói ta vô sỉ, vậy ta liền vô sỉ một lần cho nàng xem,
đêm nay ta sẽ khiến nàng trở thành nữ nhân của ta!”
Dương Mạc Tuyền kinh sợ nói: “Ngươi dám!”
Lăng Tử Hạo cười lạnh nói: “Ta có cái gì mà không dám? Ta muốn nàng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ai dám nói không được?”
Dương Mạc Tuyền không khỏi lùi lại từng bước, cả người Lăng Tử Hạo đều tản mát ra khí tức nguy hiểm, như thể nói được làm được.
Lăng Tử Hạo quyết tâm phải có được nàng, sao có thể để nàng lui bước? Trực tiếp điểm huyệt Thiên Trung, khiến nàng không thể động đậy, lại sợ nàng mở miệng kêu la, liền đem huyệt Ách Môn cũng điểm nốt. Ngồi xuống
ôm lấy Dương Mạc Tuyền bế lên, hướng tiểu viện của nàng đi đến, trên
đường đụng phải gã tiểu tư chuyên gõ mõ cầm canh, gã còn tưởng Lăng Tử
Hạo hồi tâm chuyển ý nên còn cao hứng thay Dương Mạc Tuyền.
Bế Nguyệt đi gặp Anh Tuấn còn chưa trở về, trong viện một mảnh tối
đen, Lăng Tử Hạo đá văng cửa, lập tức đi vào phòng trong, đem Dương Mạc
Tuyền đặt ở trên giường, nằm cạnh bên tai nàng, dùng âm thanh thật nhỏ
nói: “Một ngày này, ta đã đợi thật lâu…”
***
Kim Lăng, Từ Thạch Trung.
Lăng Tử Nhan hô to một tiếng “tẩu tẩu”, từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh.
Lạc Nhạn ngủ ở phòng ngoài, nghe thấy thanh âm Lăng Tử Nhan liền cũng tỉnh dậy, thắp đèn đi tơi, chỉ thấy sắc mặt Lăng Tử Nhan tái nhợt, liền vội vàng hỏi: “Tiểu thư, người làm sao vậy?”
Lăng Tử Nhan còn đang kinh hãi, ngay cả âm thanh cũng đều có chút run rẩy: “Ta gặp ác mộng, mơ thấy tẩu tẩu bị người khác khi dễ.”
Lạc Nhạn dùng cổ tay áo giúp nàng lau cái trán đầy mồ hôi lạnh,
khuyên nhủ: “Ngày suy nghĩ nhiều, đêm tất nằm mộng, khẳng định là tiểu
thư người quá tưởng niệm thiếu nãi nãi nên mới nằm mộng thôi, không có
gì đáng ngại đâu.”
Lăng Tử Nhan lắc đầu, trong lòng bất an càng ngày càng mãnh liệt,
tuyệt không phải chỉ là mơ, lập tức hất chăn xuống giường: “Không được,
ta muốn trở về.”
Lạc Nhạn vội vàng giữ nàng lại: “Tiểu thư, có phải về thì cũng hãy để mai, giờ đang đêm hôm khuya khoắt, cho dù ra khỏi Từ phủ thì cũng không ra khỏi thành Kim Lăng được.”
Đương nhiên Lăng Tử Nhan biết nàng nói là sự thật, chỉ là trong lòng
lo lắng cho Dương Mạc Tuyền, hận không thể lập tức bay đến bên người
nàng, suy sụp trở lại ngồi trên giường, nói: “Nương cũng thật kỳ quái,
rõ ràng là ngoại công đi kinh thanh có công sự, lại nói ngoại công nhớ
ta, muốn gặp ta.”
Lạc Nhạn nghe nàng nói thế, lập tức nhớ tới một sự kiện khác, do dự
rồi mở miệng: “Tiểu thư, có chuyện này Lạc Nhạn không biết có nên nói
cho người hay không.”
“Ngươi cứ nói đi.”
Thế này Lạc Nhạn mới nói: “Đêm hôm trước Bế Nguyệt chạy tới phòng ta, nói cho ta biết thiếu nãi nãi bị phu nhân kêu đi, không biết nói gì đó
mà khi trở về liền khóc như lệ nhân vậy, thiếu nãi nãi còn tới nhìn xem
người, bất quá người đã ngủ, cho nên không quấy rầy nữa.”
“Cái gì?” Lăng Tử Nhan từ trên giường bật dậy, cả giận nói: “Chuyện lớn như vậy, vì sao ngươi không nói cho ta biết sớm?”
Lạc Nhạn hoảng sợ, có chút ủy khuất nói: “Chúng ta là hạ nhân mà đi
bàn luận về chủ tử đã là không đúng, sao còn dám nói cho người? Chính là vừa rồi nghe người nói Từ lão gia còn ở kinh thành, ta mới đoán không
biết có phải là phu nhân lừa người hay không.”
Lạc Nhạn bị nàng lắc đến hoa mắt, cứng lưỡi nói: “Có thể là bởi vì thiếu…thiếu nãi nãi!”
Đương nhiên Lăng Tử Nhan biết là bởi vì Dương Mạc Tuyền, tẩu tẩu nghe được phải cùng ca ca viên phòng liền trốn đi, nương thông minh như thế, sao có thể không đoán ra được kỳ quái trong đó? Tẩu tẩu khóc như lệ
nhân, khẳng định là vì mình mà khóc. Nương còn hao hết tâm tư đem nàng
lừa đến Kim Lăng, không cần phải nói ra chuyện của nàng cùng tẩu tẩu thì khẳng định nương cũng đoán được. Nàng không ở trong phủ, vậy không phải là tình cảnh của tẩu tẩu rất nguy hiểm sao? Có thể có chuyện nương buộc Dương Mạc Tuyền phải lập tức cùng ca ca chung phòng không?
Nghĩ vậy, thật sự một khắc Lăng Tử Nhan cũng không thể đợi, liền phân phó Lạc Nhạn thu thập này nọ, lập tức trở về Tô Châu.