Dương Mạc Tuyền nhìn bức họa kia, bút tùy ý động, ý do tâm sinh, thì
ra lúc nàng nhớ thương Nhan nhi là vẻ mặt như vậy, nếu đem bức họa này
đưa cho Nhan nhi, nhất định nàng sẽ rất thích, lại nhìn bức tranh vẫn bị Vân La tùy ý cầm trên tay, bên cạnh bất giác nổi lên nếp gấp, lòng sinh tức giận, không nói một lời lập tức đoạt lấy, cuốn lại gọn gàng đặt
trong ống tay áo, lại thấy Trầm Ngư cầm bàn cờ trong tay đi theo sau,
liền nói: “Ta cùng Tử Y đi nơi khác, không quấy rầy các ngươi chơi cờ.”
Vân La có chút kinh ngạc nhìn Dương Mạc Tuyền, một Dương Mạc Tuyền
luôn luôn ôn hòa khiêm nhượng lại cũng có lúc không phân rõ phải trái
như thế, lại trực tiếp đoạt lấy bức họa từ trên tay nàng.
Lăng Tử Hạo vẫn nhẫn nại chờ Dương Mạc Tuyền giải thích, lại nghe
thấy nàng nói muốn đi, trên mặt vẫn là vẻ lãnh đạm như cũ, thậm chí từ
đầu tới cuối cũng chưa liếc hắn một cái, như thể coi hắn không tồn tại,
nhất thời khó có thể chấp nhận được, không đợi nàng nhấc chân đã bắt lấy cánh tay nàng trước, vẻ mặt bình tĩnh lạnh lùng hỏi: “Nàng không cần
nói ra suy nghĩ của mình sao?”
Dương Mạc Tuyền không ngờ Lăng Tử Hạo sẽ động thủ ngăn nàng, rốt cục
giương mắt nhìn thẳng hắn, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc: “Nói cái gì?”
Lăng Tử Hạo thấy nàng biết rõ còn cố hỏi, giận quá, ngọn lửa phẫn nộ
tựa hồ như bùng lên từ đáy mắt, gần như nghiến răng nghiến lợi nói:
“Nàng thiếu ta một lời giải thích.”
Cánh tay còn bị Lăng Tử Hạo nắm chặt, tưởng như sắp gãy đến nơi.
Dương Mạc Tuyền bị đau, trong mắt dâng lên sương mù, lại chỉ có thể cắn
răng chịu đựng. Cho tới nay nàng vẫn không có hảo cảm gì với Lăng Tử
Hạo, cũng không có ác cảm, nhưng hôm nay hắn tựa hồ có chút bất đồng,
trên mặt càng bởi vì phẫn nộ mà có vẻ dữ tợn, lòng lập tức nổi lên cảm
giác chán ghét, lạnh lùng nói: “Buông!”
Vân La rất đúng lúc tiến lên, kéo Lăng Tử Hạo, ngoài miệng lại nói:
“Tử Hạo, chàng làm gì vậy? Mau buông muội muội ra, có chuyện gì cứ hảo
hảo nói.” Trong lòng lại cực kỳ cao hứng, tốt nhất hỏi ra người trong
lòng Dương Mạc Tuyền là ai, sau đó đổ cho nàng tội bất trinh.
Lăng Tử Hạo cũng là lửa giận công tâm, thấy Dương Mạc Tuyền khóe mắt
rưng rưng, mới biết mình đã nặng tay, tuy buông cánh tay nàng ra, nhưng
cũng không để nàng đi, vẫn như cũ chắn phía trước nàng, rất có tư thế
“không giải thích rõ ràng thì không được đi”.
Dương Mạc Tuyền là loại người chỉ thích mềm không thích cứng, nếu
Lăng Tử Hạo hỏi nàng tử tế, nàng còn có thể đáp ba bốn năm câu, nhưng cố tình Lăng Tử Hạo lại dùng khẩu khí sắc bén chất vấn, lại kích thích
nàng ngay cả nói cũng đều lười nói, chỉ trừng đôi mắt đẹp, cùng Lăng Tử
Hạo giằng co.
Nhóm nha hoàn gia đinh vốn là đến xem náo nhiệt, giờ thấy thiếu nãi
nãi cùng thiếu gia cãi nhau, sợ ương cập trì ngư (1), làm sao còn dám ở
lâu? Đang chuẩn bị lui thì lại nghe thấy Vân La quát: “Ai cũng không
được đi!” Sau đó xen vào đứng giữa hai người, ôm lấy cánh tay Dương Mạc
Tuyền, cười: “Bọn hạ nhân thích nhất là nói xấu sau lưng chủ tử, nếu cứ
như vậy để họ đi, còn không biết sẽ hiểu lầm muội muội như thế nào nữa?
Nếu nghe nhầm đồn bậy, làm hỏng thanh danh muội muội thì sẽ không tốt
lắm, dù sao muội muội đi ngay đứng thẳng, cứ coi như ở trước mặt bọn họ
giải thích rõ ràng với tướng công đi, miễn cho miệng lưỡi người khác nói này nọ. Kỳ thật Tử Hạo đã biết vì sao muội muội đột nhiên rời nhà trốn
đi rồi.”
Vân La mặt ngoài thì làm người giảng hòa, nhưng kì thực mỗi câu đều
là châm ngòi thổi gió, chỉ thiếu điều nói ra kỳ thật Lăng Tử Hạo hoài
nghi Dương Mạc Tuyền có “hồng hạnh xuất tường” hay không mà thôi.
Dương Mạc Tuyền làm sao lại không nghe ra ý tứ trong đó? Tử Y tùy ý
đề thơ, không ngờ lại nói ra tâm tư của nàng, Lăng Tử Hạo thấy được mà
có suy nghĩ gì đó cũng là chuyện bình thường. Chỉ là hôm qua nàng đã
thẳng thắn thành khẩn hết thảy với Từ Liễu Thanh, hơn nữa cũng đã đáp
ứng người vung kiếm chặt đứt tình ti, hôm nay tự nhiên cũng không cần
phải giái thích thêm một lần nữa, huống chi còn có nhiều hạ nhân ở quanh đây như vậy, nhưng mà nếu không nói ra một lí do, người bên ngoài sẽ
suy đoán lung tung, đúng như lời Vân La nói, chỉ biết đem nàng càng bàn
tán lan truyền sẽ càng tồi tệ không chịu nổi.
Hơn nữa Vân La ở khắp nơi nhằm vào mình, lúc trước không có lòng cùng nàng tranh quyền đoạt sủng, cho nên đều lễ nhượng với nàng, không nghĩ
tới thế nhưng nàng lại càng ngày càng quá phận, không phải châm ngòi ly
gián thì chính là bỏ đá xuống giếng, còn ở trước mặt Từ Liễu Thanh nói
này nọ gây rắc rối cho mình, quả nhiên là người hiền thì bị người khác
khi dễ, ngựa hiền liền bị người cưỡi. Nếu còn không phản kích, vậy còn
tưởng rằng mình thực sự sợ nàng.
Dương Mạc Tuyền không dấu vết rút cánh tay về, cười nhẹ, không đáp
mà hỏi ngược lại: “Không biết đêm tân hôn Quận Vương rời nhà trốn đi thì là vì cái gì?”
Lăng Tử Hạo sửng sốt, như thể bị khí trường vô hình nàng đột nhiên
phát ra chấn nhiếp, nhưng chưa kịp nói thì Vân La đã vội vàng tiếp lời:
“Muội muội nói đùa rồi, không phải Tử Hạo rời nhà trốn đi, là đi tìm đại phu để chữa chân mà thôi.”
Dương Mạc Tuyền không cho Vân La chút mặt mũi nào, hừ lạnh nói: “Là tầm hoa vấn liễu thì có!”
Một câu nói chẳng những trào phúng Lăng Tử Hạo, còn đem Vân La đặt ngang với những kẻ chốn yên hoa.
Vân La trên mặt tươi cười quả nhiên cứng ngắc, nộ khí trào dâng, thầm bực bội, như thế nào Dương Mạc Tuyền lại đột nhiên đổi tính, trở nên
miệng lưỡi sắc bén như thế? Bất quá nàng cũng không phải loại dễ khi dễ, liền cười phản kích nói: “Ta thì lại cảm thấy là đi tìm kiếm ý trung
nhân mới đúng. Nếu phải cùng một người mình không thích chung sống cả
đời, vậy còn có hạnh phúc gì? Tử Hạo theo đuổi hạnh phúc của mình, không có gì không đúng cả. Muội muội, ngươi nói đúng không?”
Dương Mạc Tuyền gật gật đầu, nói: “Tỷ tỷ nói có đạo lý, án ý tứ của
tỷ tỷ, nếu Mạc Tuyền rời nhà trốn đi cũng là vì tìm kiếm hạnh phúc, vậy
tình có thể vẹn rồi.”
Lăng Tử Hạo nghe nàng nói như thế, lập tức xen vào, cả giận nói: “Ta là nam nhân, nàng là nữ nhân, sao có thể đánh đồng?”
Dương Mạc Tuyền lạnh giọng đánh gãy lời hắn: “Cho nên nam nhân có thể tam thê tứ thiếp, mà nữ nhân lại chỉ có thể tam tòng tứ đức?”
Lăng Tử Hạo nghẹn lời, lập tức cưỡng từ đoạt lí: “Vốn chính là đạo lí này, từ xưa đến nay đều là nam tôn nữ ti.”
Vân La hát đệm nói: “Nữ tử xuất giá tòng phu, thế nhưng ngay cả đạo lí đơn giản này mà muội muội cũng đều không hiểu sao?”
Dương Mạc Tuyền cười yếu ớt: “Tựa hồ tỷ tỷ cũng đã quên mất học vấn dễ hiểu ‘nhập môn vì đại’ (2) nhỉ?”
Hạ nhân Lăng phủ đều cúi đầu, bộ dáng làm như không thèm đếm xỉa,
nhưng kỳ thật người người đều dựng thẳng lỗ tai, tập trung tinh thần
nghe bọn họ giương nanh múa kiếm. Lúc nghe tới Lăng Tử Hạo nói về nam
tôn nữ ti, bọn nha hoàn lập tức hướng về phía Dương Mạc Tuyền, mà bọn
gia đinh tiểu tư thấy Dương Mạc Tuyền lấy một địch hai cũng không rơi
xuống hạ phong, còn diệu ngữ liên châu (3), khiến Lăng Tử Hạo nói không
nên lời. Mặc dù Vân La cùng nàng tranh phong tương đối, nhưng khí thế
lại yếu hơn không ít, vốn mấy người này đã đứng bên phía Dương Mạc
Tuyền, lại càng thêm kính nể, dù không người nói chuyện nhưng lại thành
xu thế nghiêng hẳn về một phía.
Vân La là do Thái Hậu hạ chỉ làm bình thê (4), bất quá cũng chỉ ỷ vào việc nàng là thiên kim của Bát Vương gia, dựa vào thế lực phụ mẫu mà ăn cùng ngồi cùng Dương Mạc Tuyền mà thôi. Dương Mạc Tuyền vào cửa trước,
vậy về tình về lí thì nàng phải gọi Dương Mạc Tuyền là tỷ tỷ mới đúng,
sao có thể giống hiện tại, như thể nàng lớn hơn, Dương Mạc Tuyền nhỏ hơn vậy? Người bên ngoài không lên tiếng, không có nghĩa là trong lòng
không nghĩ, cho nên bình thường Vân La khí diễm kiêu ngạo, hà khắc với
hạ nhân, bất quá là để che dấu địa vị danh bất chính ngôn bất thuận của
nàng thôi, giờ bị Dương Mạc Tuyền nói thẳng ra thế, nhất thời sắc mặt
trắng bệch. Dựa theo bình thường thì Vân La đã sớm phát tính tình đại
tiểu thư rồi, nhưng nghĩ lại lại nhịn xuống. Nếu chửi ầm lên, vậy liền
tỏ ra độ hàm dưỡng ai cao ai thấp. Thu hồi vẻ hư tình giả ý, cười lạnh
nói: “Nếu muội muội muốn cùng ta phân biệt đối xử, vậy tỷ tỷ thật sự có
một vấn đề muốn thỉnh giáo.”
Tử Y nhìn bọn họ tranh cãi, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê,
thiếu chút nữa cười ra tiếng. Rõ ràng là Lăng Tử Hạo công khai lên án
chuyện Dương Mạc Tuyền rời nhà trốn đi, lại bị Dương Mạc Tuyền nói mấy
câu chuyển hoán khái niệm, liền kích động Vân La cùng nàng luận đứng
hàng thứ, một chút ưu thế lại biến thành cảnh xấu. Vân La nóng vội tức
giận đã mất đi khí thế, Dương Mạc Tuyền lại vẫn khí định thần nhàn, vân
đạm phong khinh, trong lòng lại càng thêm khâm phục nàng. Không nghĩ tới một nữ tử dịu dàng như Dương Mạc Tuyền lại có một mặt lăng lệ sắc bén
như thế.
Dương Mạc Tuyền nhàn nhã ngồi lên ghế đá, thản nhiên nói: “Mời tỷ tỷ nói.”
Vân La ngồi xuống đối diện, nhìn thẳng nàng, trên mặt đã khôi phục
thái độ bình thường, cười nói: “Ta nghe nói muội muội được cưới vào cửa, nhưng người cùng bái đường thành thân lại là tiểu cô nhà chúng ta, nói
như thế thì mặc dù muội muội vào cửa trước, nhưng tựa hồ thế nào thì
cũng không phải danh chính ngôn thuận đúng không?”
Nhắc tới Lăng Tử Nhan, Dương Mạc Tuyền nguyên bản tươi cười lập tức
cứng ngắc, trong lòng một trận chua xót. Đây vốn là tâm bệnh của nàng,
rõ ràng là cùng Nhan nhi thành thân, cuối cùng lại thành thê tử của Lăng Tử Hạo. Đúng là bởi vì bốn chữ “danh chính ngôn thuận” này nên mới phải cùng Nhan nhi phân khai, tiền đồ mờ mịt, lại còn bị kẻ làm trượng phu
trên danh nghĩa là Lăng Tử Hạo chỉ trích. Không trả lời Vân La, lập tức
đi đến trước mặt Lăng Tử Hạo, lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Đi Dương Châu
đón dâu là Nhan nhi, cùng ta bái thiên địa cũng là Nhan nhi, đêm động
phòng hoa chúc cùng ta vẫn là Nhan nhi. Vậy ngươi nói, ta là người của
ngươi, hay là của Nhan nhi?”
Lăng Tử Hạo nghe nàng khí thế bức nhân hỏi mấy câu, lập tức trợn mắt cứng lưỡi: “Đương nhiên… đương nhiên là người của ta.”
Dương Mạc Tuyền quay đầu: “Tỷ tỷ đã nghe rõ rồi chứ?”
Vân La lập tức trừng mắt lườm Lăng Tử Hạo một cái, hận đến thầm dậm
chân, nghĩ rằng nếu hôm nay không chiếm thượng phong, chỉ sợ địa vị ở
Lăng gia cũng bị Dương Mạc Tuyền đoạt đi một lần nữa, ngẫm nghĩ rồi cười nói: “Cái gọi là bất hiếu có ba điều, không có con nối dõi là tội lớn
nhất. Ta đã hoài thai cốt nhục Lăng gia, muội muội vào cửa trước ta, như thế nào lại một chút cũng không có động tĩnh gì như thế?”
Ngay cả viên phòng cũng đều không có, tất nhiên làm sao có hài tử
được? Bất quá những lời này Dương Mạc Tuyền cũng không nói ra lời, để
tránh bị Lăng Tử Hạo lấy đến làm đầu đề câu chuyện, khẽ cụp mi mắt, nhàn nhạt nói: “Cho nên tỷ tỷ có phu quân ân sủng, lại hoài thai cốt nhục
Lăng gia, địa vị trong phủ được bảo vệ kiên cố, còn có gì phải lo lắng
đâu? Mạc Tuyền xuất môn hai ngày, bất quá là đi giải sầu, như vậy cũng
không thể sao?” Lại quay đầu nhìn Tử Y, nhẹ giọng nói: “ ‘Tương tư cầm ý hiện, u hương nhập mộng trung’, nguyên lai tại tòa nhà lớn như vậy mà
ngay cả khát khao cũng đều không thể. Tử Y, chúng ta đi thôi.”
Dương Mạc Tuyền một phen lời nói tỏ vẻ yếu thế, đã đem chuyện rời nhà trốn đi cùng bức họa đều giải thích rõ ràng, còn vì Lăng Tử Nhan biện
hộ một lý do, ý thì khác nhưng lại cùng kết quả.
Vân La vốn định làm cho Dương Mạc Tuyền xấu mặt, kết quả chính mình
lại va phải bức tường, khiến cho người ta có ấn tượng mình là đố phụ (5) không thể chấp nhận người khác.
Lăng Tử Hạo sớm đã bị khí thế của Dương Mạc Tuyền chấn trụ, làm sao
còn dám giữ nàng lại? Nhìn Dương Mạc Tuyền cùng Tử Y đi khỏi vườn, buồn
bã ảm đạm, Vân La tự nhiên lại một phen thầm oán. Lăng Tử Hạo vốn đang
buồn bực, Vân la còn lải nhải bên tai, sao còn có tâm tình bồi bọn họ
chơi cờ, liền trực tiếp bỏ đi, xuất môn mượn rượu giải sầu.
Trương Hằng từ đầu đến cuối đều không nói được một lời, không yên
lòng bồi Vân La chơi hai ván cờ, trở lại trong phòng liền ngẫm nghĩ tìm
đối sách. Tử Y xuất hiện làm hắn bất ngờ, cũng không thể để nàng làm
hỏng kế hoạch của mình được. Nghĩ nghĩ, liền viết xuống tờ giấy một hàng chữ, canh giữ ở trên đường đi tới trù phòng, lúc thấy Bế Nguyệt tới
liền đặt vào tay nàng, bảo nàng chuyển giao cho Dương Mạc Tuyền.
Loại sự tình truyền thư này, có thể lớn mà cũng có thể nhỏ. Bế Nguyệt có chút do dự, nhưng biết được quan hệ giữa Trương Hằng cùng Dương Mạc
Tuyền cũng không phải là ít, chối từ trong chốc lát rồi vẫn nhận lấy,
thế này Trương Hằng mới đi. Bế Nguyệt đứng tại chỗ nhìn trang giấy trong tay mà ngẩn người.
Không nghĩ một màn Bế Nguyệt cùng Trương Hằng lôi lôi kéo kéo này vừa lúc bị Anh Tuấn vừa hoàn thành nhiệm vụ xong xuôi trở về thấy được. Anh Tuấn cùng Bế Nguyệt vốn sinh tình ý, tuy rằng còn chưa nói thẳng ra
lời, nhưng cũng đều hiểu tâm ý đối phương, giờ thấy Bế Nguyệt cùng cầm
sư dây dưa một chỗ, sao có thể không tức giận? Đi đến trước mặt Bế
Nguyệt, khẩu khí không tốt hỏi sao lại thế.
Bế Nguyệt nhìn bộ dáng Anh Tuấn, biết có thể hắn hiểu lầm, không có
thời gian giải thích với hắn, chỉ nói buổi tối chờ nàng ở cửa sau, rồi
vội vàng rời đi.