Mấy tên tiểu tư* của Bách Hoa Lâu nối đuôi nhau vào, mang cầm, lấy
tiêu, bưng văn phong tứ bảo, hai người cuối cùng nâng bình phong trắng
như tuyết đưa lên trên đài.
*tiểu tư: gã sai vặt.
Sau khi sắp xếp chuẩn bị xong, ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người Tử Y.
Tử Y nhỏ bé đứng giữa thai tử*, vẻ mặt cao ngạo đã không còn, thay
vào đó là một bộ thống khổ, còn mang theo chút quật cường. Vừa rồi làm
cho người ta thấy cao không thể với, trong nháy mắt công phu đã lại
khiến ai cũng cảm thấy điềm đạm đáng yêu.
*thai tử: sân khấu.
Có thể ở Lâu Ngoại Lâu lên được đầu bài hoa khôi, còn có thể giữ thân trong sạch, không chỉ có dựa vào mỹ mạo, mà trọng yếu hơn là đôi tay,
biết khi nào thì nên lạt mềm buộc chặt, khi nào thì nên dục cự hoàn
nghênh (1). Chỉ có nắm giữ được trái tim của nam nhân thì mới có thể
đùa bỡn trong lòng bàn tay, khiến những kẻ ấy cam nguyện vì nàng mà quỳ
dưới váy xưng thần. Nếu nói nàng từng thua một người, vậy thì đó chính
là Trương Hằng, sở dĩ thất bại, đó là bởi vì nàng đã động chân tâm, ngây thơ cởi bỏ khôi giáp nên mới có thể bị thương tích đầy mình.
Tử Y hạ ống tay áo, nắm chặt bàn tay, chậm rãi nói: “Tử Y thuở nhỏ mệnh khổ, mặc dù sinh ra ở nhà Dương Châu đại hộ (nhà giàu), nhưng mẫu thân mất sớm, Nhị nương làm người không tốt, không đánh thì
mắng Tử Y, tiểu thư lại bị coi như nha hoàn mà đối xử, phụ thân cũng chỉ thương Nhị nương vì hắn sinh nhi tử, đối với việc Tử Y chịu khổ liền
xem nhẹ. Thân thích thấy Tử Y đáng thương liền hỗ trợ tìm cho một gia
đình tử tế, sao biết kiệu hoa còn chưa tới cửa thì phụ thân đã mắc bệnh
mà mất. Nhị nương nói xấu Tử Y có mệnh khắc phụ, khắc phu, chẳng những
bị nhà trai thối hôn mà còn bị Nhị nương bán vào thanh lâu, từ nay về
sau thành người lăn lộn trốn phong trần.”
Người dưới đài nghe được Tử Y dùng thanh âm dịu dàng nói xong thân
thế đáng thương của mình, quả nhiên trên mặt đều là tiếc hận cùng đau
lòng.
Tử Y trong lòng cười lạnh, trên mặt vẫn là vẻ thê lương bi sắc, nói
tiếp: “Sau khi Tử Y bị bán vào thanh lâu, vốn định tìm đến cái chết,
nhưng được ma ma khuyên bảo, nói chỉ cần ta có thể kiếm được ngân lượng
liền sẽ không buộc ta bán mình, nói không chừng một ngày kia tìm được
phu quân còn có thể giúp ta chuộc thân. Tử Y lúc này mới chặt đứt ý niệm tìm chết trong đầu, dựa vào tài nghệ kém cỏi cùng công tử đại gia
thương hại nên mới giữ được mình trong sạch đến nay. Mấy tháng trước,
quả nhiên Tử Y tìm được người chi tâm, tuy rằng nhà hắn chỉ có bốn bức
tường, nhưng Tử Y đã nhiều năm tích luỹ như vậy, cũng đủ để tự chuộc
thân, vì thế liền tiêu hết ngân lượng ra khỏi Lâu Ngoại Lâu để gả cho
hắn.”
Mọi người nghe xong đều gật gật đầu, thì ra là thế, chỉ không biết vì sao nàng vừa ra hang hổ lại tiến vào hang sói?
Tử Y lại lộ ra nét cười ưu thương bất đắc dĩ: “Đáng tiếc Tử Y tâm cao ngất, nhưng mệnh lại bạc hơn giấy, chân tâm lại đổi lấy một tờ hưu thư. Người nọ ghét bỏ xuất thân của Tử Y, đêm động phòng đuổi Tử Y ra khỏi
cửa, thế này mới lưu lạc đến Bách Hoa Lâu.”
Nhất thời lại dấy lên một tràng nghị luận, có người nói người kia có
phúc không biết hưởng, cô phụ một phen tình ý của Tử Y. Cũng có người
nói có phải người nọ “không được” hay không, mỹ nhân trước mặt mà còn có thể ngồi yên, trong lòng bất loạn? Mọi giả thuyết xôn xao, hơn nữa càng nói càng không chịu nổi.
Lăng Tử Nhan cùng Dương Mạc Tuyền ngồi ở đó quả thật rất xấu hổ, cũng càng thấy thương hại Tử Y.
Tử y nhìn thấy mọi người phản ứng, biết vẻ yếu thế của mình đã có
hiệu quả, lại thay bằng nụ cười tự tin, nói: “Lời này Tử Y nói ra cũng
không phải muốn mọi người thương tình, Tử Y tự nhận diễm quan quần
phương (2), lại bị người dò xét, tâm thực không cam lòng. Chờ Tử Y thi
triển tài nghệ xong, các vị lại cân nhắc xem có phải Tử Y chỉ đáng giá
năm trăm lượng không? Chỉ sợ đến lúc đó các người sẽ nguyện vì Tử Y mà
vung tiền như rác, Tử Y lại đều chướng mắt, vậy chẳng trách được Tử Y.”
Lời này nói ra thật tự phụ, mọi người đều nhiệt huyết sôi trào, muốn
nhìn một chút xem nàng có thật sự giỏi giang đến như vậy không. Chỉ nghe một người hô: “Vậy mau bắt đầu đi, đại gia khác không có, ta còn nhiều
ngân lượng mà, còn phải xem nàng có đáng giá hay không!”
Tử Y lại lạnh lùng cười: “Lấy mặt mày các hạ, chớ nói một ngàn lượng, chính là một vạn lượng cũng đừng mơ tưởng lên được giường của ta!”
Mấy câu này nói ra, Tử Y đã đảo khách thành chủ. Không phải người
chọn nàng, mà là nàng chọn người, ngay cả Hoa Tứ Nương đều phải bội phục nàng. Kỳ thật chiêu này của Tử Y là kỹ xảo nữ tử thanh lâu quen dùng,
chính là cởi áo tháo thắt lưng câu dẫn ngươi, lại cho ngươi thấy được mà không sờ được, món ngon trước mặt lại không thể ăn. Chỉ là gan dạ sáng
suốt cùng quyết đoán như Tử Y thì không phải người bình thường có được.
Bất quá trong đại sảnh này có trăm người tới, vừa có tướng mạo lại có bạc vẫn chiếm đại đa số, cũng không bị lời Tử Y làm cho sợ hãi, ồn ào
muốn nàng xuất ra chân tài thực học.
Tử Y thần sắc hoà hoãn, nói: “Có câu có đàn mà không có tiêu liền như uống rượu mà không có thịt. Có tiêu không có cầm lại thuỷ chung không
được ưa chuộng. Từ xưa tới nay cầm tiêu hợp tấu mới là tuyệt phối, đáng
tiếc Tử Y chỉ có một đôi tay, cho nên muốn thỉnh một vị công tử đi lên
vì Tử Y bạn cầm*, trợ giúp Tử Y một tay. Không biết có vị công tử nào
nguyện ý?
*bạn cầm: cùng đánh đàn phối hợp
Nhìn như Tử Y vô tâm yêu cầu, kỳ thật lại rất thâm ý. Đừng nhìn Bách
Hoa Lâu rộn ràng nhốn nháo đầy người đứng nghe, nhưng có tài lại chỉ có
số ít, mà biết chơi đàn lại càng ít. Mặc dù cũng có người tinh thông cầm nghệ, nàng còn có thể lấy cớ khác để từ chối. Lần này nàng nói, mục
đích chỉ có một, chính là muốn cùng giai nhân ngồi cạnh Lăng Tử Nhan,
không có ngăn cách tỷ thí một phen. Không phải là còn tình ý với Lăng Tử Nhan, chỉ là nàng tâm cao khí ngạo, không muốn yếu kém hơn người bên
ngoài. Cứ nghĩ nàng kia chỉ bất quá dựa vào mỹ mạo cũng thân thế trong
sạch mới được Lăng Tử Nhan ưu ái, vậy nên chỉ có thắng nàng, cỗ oán hận
bị Lăng Tử Nhan khinh thường mới có thể tiêu tan một chút.
Quả nhiên có tốp năm tốp ba người tranh nhau muốn cùng Tử Y cầm tiêu
hợp tấu, đều bị Tử Y nhất nhất cự tuyệt. Tử Y trực tiếp xuống đài đi đến trước mặt Dương Mạc Tuyền, cười nói với nàng: “Ta xem công tử mười đầu
ngón tay thon dài, nhất định thường xuyên đánh đàn. Không biết công tử
có nguyện ý giúp Tử Y một tay không?”
Dương Mạc Tuyền vốn đang thương lượng với Lăng Tử Nhan có nên giúp Tử Y hay không. Làm nữ nhân, các nàng tự nhiên là đứng bên phía Tử Y, hy
vọng nàng có thể chọn được một nam tử vừa ý, huống chi đánh đàn là việc
Dương Mạc Tuyền am hiểu nhất, chính là không nghĩ tới nàng lại tự mình
mời, liền lập tức sảng khoái đáp ứng.
Lăng Tử Nhan còn cười nói: “Ngươi tìm Tuyền nhi xem như là tìm đúng người!”
Tử Y trong lòng hừ lạnh, Tuyền nhi? Vừa nghe đã biết chính là tên nữ
tử, người này thật ra lại không biết kiêng kỵ gì. Trên mặt lại mang theo vẻ tươi cười, uyển chuyển cúi đầu: “Vậy làm phiền công tử.”
Người bên ngoài vốn không phục, oán giận Tử Y vì sao không chọn mình, nhưng đến khi nhìn thấy khuôn mặt Dương Mạc Tuyền đều tự giác ngậm
miệng, đợi cho đến khi Dương Mạc Tuyền gảy cầm huyền, lại thấy thầm may
mắn, may mắn mình không đi lên tự làm mất mặt xấu hổ.
Tử Y tuyển khúc “Phượng cầu hoàng”, rất hợp với tình hình.
Dương Mạc Tuyền tay bát cầm huyền, Tử Y cùng hoà theo, một cầm một
tiêu hợp tấu. Tuy hai người lần đầu tiên hợp tấu, hơn nữa còn không quen biết nhau, nhưng tiếng cầm tiếng tiêu lại không có nửa phần sai lệch.
Tiếng đàn tao nhã, tiếng tiêu thanh u, phối hợp đến thiên y vô phùng.
Ngồi dưới đài đại bộ phận người là không hiểu âm luật, lại nghe như si như tuý.
Hai người đánh đàn thổi tiêu cũng bởi vì tương hỗ lẫn nhau mà nảy
sinh khâm phục. Mới đầu Dương Mạc Tuyền còn sợ mình giọng khách át giọng chủ, không dám đem tiếng đàn dẫn trước tiếng tiêu, không nghĩ tới nàng
thấp thì Tử Y cũng thấp, nàng cao, Tử Y cũng cao theo. Tiếng tiêu hoà
tiếng cầm cùng nhau nhịp nhàng ăn khớp.
Mà Tử Y vốn ôm lòng khinh thị, nghĩ mình có thể lớn tiếng doạ người,
sao biết vô luận tiếng tiêu trong trẻo thế nào cũng đều dấu không được
tiếng đàn nhu hoà, còn không tự chủ được mà đuổi theo cầm vận của Dương
Mạc Tuyền. Dần dần không còn ý khiêu thích, cầm tiêu càng hài hoà.
Lăng Tử Nhan nhìn Dương Mạc Tuyền không chớp mắt, trong lòng nghĩ,
nếu giờ phút này là nàng cùng Tuyền nhi hợp tấu thì thật tốt a, đáng
tiếc ngay cả cầm nàng còn không học giỏi, lại càng không nói tới thổi
tiêu. Nếu muốn cùng Tuyền nhi cầm tiêu hợp tấu đến cảnh giới này, vậy
còn không biết phải chờ tới năm nào tháng nào, không khỏi nảy sinh một
trận cảm giác thất bại.
Tới khi tiếng cầm thành chủ, Tử Y liền buông tiêu bắt đầu nhảy múa,
tay áo bay lên thật đẹp mắt. Ngòi bút dính mực, trong khoảnh khắc lan
trúc đã thi nhau xuất hiện trên bức bình phong, còn đề dưới bài thơ của
Lí Dục (3):
Hoa minh nguyệt âm phi khinh vụ
Kim tiêu hảo hướng lang biên khứ
Sái miệt bộ hương giai
Thủ đề kim lũ hài
Họa đường nam bạn kiến
Nhất hướng ôi nhân chiến
Nô vị xuất lai nan
Giáo lang tứ ý lân
Mọi người đã sớm nhìn đến hoa mắt choáng váng, đây không phải là trận chiến tranh đoạt hoa khôi ở Bách Hoa Lâu, mà rõ ràng là một bức tranh
tình chàng ý thiếp. Giai công tử lớn mật dùng khúc “Phượng cầu hoàng” để bày tỏ ái một, tiếu tiểu thư dùng “Bồ Tát man” bộc bạch hồi đáp. Cầm
mĩ, từ mĩ, người còn đẹp hơn, lại sinh ra một bầu không khí ái muội.
Tử Y một lần nữa nhặt lên ngọc tiêu, cầm vận cùng tiếng tiêu lại dung hợp, so với lúc trước càng thêm uyển chuyển triền miên. Một khúc kết
thúc nhưng lại không người phát giác.
Dương Mạc Tuyền đình chỉ tiếng cầm, cảm thấy thực bất khả tư nghị.
Đây là lần đầy tiên gảy đàn vô cùng nhuần nhuyễn như thế. Nhìn Tử Y, rất có cảm giác tìm được tri âm.
Tử Y nhìn nàng, bất quá biểu tình lại cực kỳ phức tạp. Cùng lúc giống Dương Mạc Tuyền có cảm giác tìm được tri kỷ, về mặt khác lòng lại âm
thầm chua xót. Nữ tử tài mạo song toàn lại thân thế trong sạch như vậy,
chớ nói nam nhân sẽ thích nàng, liền ngay cả thân là nữ tử nàng cũng bất giác bội phục mà động tâm. Quả nhiên là bất đồng nhân, bất đồng
mệnh.(4)
Dương Mạc Tuyền nhìn thấy vẻ mặt Tử Y đầy chua xót, ít nhiều cũng
đoán được một phần suy nghĩ trong lòng nàng, vốn đồng tình với tình cảnh của Tử Y, giờ lại vì nàng mà tiếc hận. Các nàng lại đều là người Dương
Châu, không khỏi nhiều thêm một phần ý thân cận, hơn nữa tuy các nàng
bất đồng tao ngộ, nhưng giống nhau đều là thân bất do kỷ, chính là nàng
may mắn hơn Tử Y, nhân cùng tâm nàng đều có người tương ứng, mà Tử Y lại bị mang lên thớt, làm cá thịt tuỳ người xử trí. Nghĩ tới đây, càng cảm
thấy không đành lòng, lại nhìn dưới đài kia kẻ nào cũng toát ra vẻ mặt
đầy dục vọng, ánh mắt tham lam lộ liễu, thầm rùng mình, thốt lên: “Tử Y
cô nương, ta giúp ngươi chuộc thân!”
Tử Y lập tức kinh ngạc nhìn nàng, nghĩ mình nghe lầm, không chắn chắn hỏi lại: “Cái gì? Ngươi giúp ta chuộc thân?”
Mặt Dương Mạc Tuyền hơi hơi đỏ lên, vội vàng giải thích: “Ngươi đừng
hiểu lầm ý tứ của ta, ta không phải có ý niệm không an phận gì với
ngươi, chính là ta cảm thấy nữ hài tử như ngươi lại phải ở lại thanh
lâu, cái loại địa phương không sạch sẽ này, thật sự rất đáng tiếc.”
Nếu đổi lại là nam tử nói với nàng những lời này, Tử Y nhất định sẽ
khịt mũi cười hắn dối trá, nhưng mà biết Dương Mạc Tuyền là nữ tử, đương nhiên sẽ không có ý đồ gì với mình, hẳn đa phần là xuất phát từ chân
tâm. Trong lòng có chút cảm động, đồng thời lại có cảm giác bị người bố
thí, cười lạnh nói: “Ngươi đang thương hại ta sao?”
Dương Mạc Tuyền cười nhẹ: “Ta chỉ muốn làm bằng hữu với ngươi, muốn
giúp đỡ mà thôi, tựa như vừa rồi cùng ngươi hợp tấu cũng chỉ bất quá là
một cái nhấc tay, huống chi chính ta cũng là một người đáng thương, như
thế nào còn đi thương người khác?”
Tử Y muốn nói, người ngươi yêu đang ở ngay bên cạnh ngươi, ngươi có
cái gì mà đáng thương? Bất quá mỗi người đều có nỗi khó xử của riêng
mình, có lẽ nàng nói là phương diện của kẻ kia. Liền nói: “Ta ra khỏi
nhà giam này thì thế nào? Trời đất bao la cũng không có chỗ cho ta dung
thân, còn không bằng chết già ở trong này, ít nhất còn có nơi che gió
chắn mưa.”
Dương Mạc Tuyền lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Tự do so với cái gì cũng tốt hơn.”
“Tự do?” Tử Y đột nhiên mở to hai mắt, nhìn Dương Mạc Tuyền, một câu
nhẹ nhàng lại làm cho nàng như tỉnh mộng. Cũng không phải không thể tự
do, lúc ở bên ngoài tuy rằng cũng bị nhiều người xem thường, bị người
chiếm tiện nghi, nhưng người gặp được cũng không phải tất cả đều xấu.
Ngày ngày có chút kham khổ, nhưng ít nhất không có người mỗi ngày ép
buộc nàng, lại nhìn Bách Hoa Lâu đứng đầy người, ai cũng như lang như
hổ, hận không thể đem nàng xé nát, ngay cả xương cốt máu thịt cũng nuốt
vào bụng. Ở chỗ này, thân thể cùng trái tim nàng đều bị tàn phá, nhưng
nàng thật sự còn có thể một lần nữa thoát ra sao?
Trong ánh mắt nhất thời tràn ngập khát vọng cùng bất lực, liền ngay
cả thanh âm cũng đều run rẩy: “Chuộc thân cần rất nhiều bạc, ta với
ngươi không thân cũng chẳng quen, ngươi thật sự chịu giúp ta?”
Dương Mạc Tuyền cấp nàng một cái mỉm cười khẳng định, tuy cần nhiều
bạc, nhưng nói thế nào nàng cũng là Lăng phủ Quận Vương phi. Từ sau khi
nàng được gả tới Lăng phủ, cha cùng nương chưa bao giờ bạc đãi nàng, mỗi tháng đều cấp nàng vài trăm lượng bạc, nàng lại không thể từ chối chỉ
có thể thu lấy. Đồ trang sức lại càng không ít, sau khi Thái Hậu hồi
cung lại ban cho rất nhiều thứ này nọ, không cái nào không phải tự phụ
là vật đáng giá. Cho nên không cần mở miệng xin mẹ chồng, mà tiền riêng
của nàng cũng đủ để giúp Tử Y chuộc thân, chỉ là xuất môn vội vàng,
không mang trên người, chỉ có thể vay mượn. Tin tưởng Lí Vi Tu nể mặt
mũi Lăng Tử Hạo mà sẽ không cự tuyệt nàng.
Tử Y nhìn Dương Mạc Tuyền, chân thành nói một câu: “Đa tạ, ta thiếu ngươi, ngày sau sẽ trả lại.”
Dương Mạc Tuyền thanh lãnh nhưng lạnh lùng đứng trên đài, nhìn người
phía dưới, nói: “Có lẽ khiến cho mọi người thất vọng rồi, Tử Y cô nương
muốn chuộc thân, thỉnh các vị trở về đi!” Sau đó lại nói với Lí Vi Tu:
“Lí công tử, phiền toái ngươi, sau khi hồi phủ sẽ lập tức hoàn trả.”
Tuy rằng Dương Mạc Tuyền khí thế cường đại, mấy câu nói ra làm cho
người ta cảm thấy việc Tử Y chuộc thân đã thành sự thật, không thể phản
bác, nhưng dù sao ngoại trừ Lăng Tử Nhan cùng Lí Vi Tu thì không có
người nào biết thân phận Quận Vương phi của nàng. Cũng có lưu manh vô
lại xem lẫn trong đám người, làm sao thèm nể mặt, lại nhìn đến bộ dáng
Dương Mạc Tuyền môi hồng răng trắng, ngược lại khẩu xuất uế ngôn, chiếm
tiện nghi của nàng.