Không chấp nhận được việc Tử Y mải mê nghĩ ngợi, rất nhiều người đã
lo lắng thúc giục nàng giải thích, Tử Y đầu tiên là cười nhẹ, sau đó khẽ hé mở làn môi: “Có phải là tấm thân xử nữ hay không, lên giường liền
biết, cần gì phải giải thích?”
Thanh âm Tử Y êm tai dễ nghe, lời nói ra lớn mật trắng trợn phong
trần như thế, từ miệng nàng nói ra chẳng những không khiến người khác
phản cảm mà còn có vị ngay thẳng của người giang hồ, lập tức dẫn tới một trận cười khẽ.
Bất quá vẫn có vài người khuông thuận theo, không buông tha, ồn ào đòi phải làm một tràng nghiệm thân.
Tử Y cười lạnh nói: “Ai muốn nghiệm thân, cứ việc lên đài, trước cứ
để ta xem ngươi mang theo bao nhiêu ngân lượng, có đủ tư cách nói những
lời này hay không đã!”
Quả nhiên phía dưới không một thanh âm, bất quá không khí cũng lập tức trở nên ngưng trọng.
Hoa Tứ Nương rất đúng lúc đi lên hoà giải, cười nói: “Bách Hoa Lâu
chúng ta đã mở ra được vài thập niên rồi, đã khi nào đùa giỡn gian trá
với khách qua đường đâu? Hơn nữa, loại sự tình này có muốn lừa cũng
không lừa được a!” Vừa nói vừa tựa vào bàn ngồi gần nhất, nói: “Phương
công tử, người nói đi?”
Người được xưng là Phương công tử lập tức cười ha ha: “Không sai, ta
tin Tứ Nương, tối hôm qua bản công tử còn phá thân một người, là hàng
thật giá thật, cam đoan không giả!” Nói xong trên mặt lộ vẻ đắc ý.
Hoa Tứ Nương vừa cười vừa nói: “Mọi người xem, Phương công tử cũng
đều nói như vậy, khẳng định là không sai được, bất quá Hoa Tứ Nương ta
đối với việc buôn bán chú ý nhất là công đạo, Tử Y có thể xướng cái giá
này thì nhất định là đáng giá ngần ấy tiền, nếu thực sự để cho một tên
đại gia hoả nào đó nghiệm thân mình thì sợ là không đáng giá ngần ấy
bạc, dù sao Tử Y bất đồng với người khác, không phải mấy chục lượng bạc
liền có thể tuỳ tiện đoạt được. Cho nên Tử Y, ngươi cũng đừng thừa nước
đục thả câu nữa, đêm xuân vốn ngắn ngủi, không thể để các đại gia ở đây
hao phí tiền bạc mà không được gì như thế a.”
Một phen khéo léo đưa đẩy lập tức dẫn tới một trận cười to, không khí lại trở nên thân thiện.
Vẻ mặt Tử Y lại một lần nữa tạo nên nét tươi cười, ngả ngớn cười nói: “Xem các ngươi từng người từng người gấp gáp như vậy, còn sợ ta sẽ
không làm sao? Trợn to mắt mà nhìn cho kỹ, nhìn xem Tử Y ta rốt cuộc có
gạt người hay không!” Nói xong liền nắm lấy ống tay áo, vén lên lộ ra
cánh tay, trên cánh tay trắng nõn điểm một viên chu sa, trắng hồng tương hỗ, thật là diễm lệ đẹp mắt.
Kỳ thật cũng không phải nữ tử thanh lâu nào cũng có dấu thủ cung sa,
dù sao đây cũng là một môn kỹ thuật, cần dùng nhiều tiền thỉnh sư phó
chuyên môn về điểm. Nhóm tú bà thanh lâu sau khi thu nhận cô nương xong
sẽ lựa chọn ra những người có tư sắc thượng tầng, tựa như Tử Y vậy, để
chuyên môn bồi dưỡng. Có những thứ, càng không chiếm được thì càng khiến người ta phương tâm khó nhịn, giữ lại tấm thân xử nữ ngược lại có thể
nước lên thì thuyền lên, đợi đến lúc thời cơ chín muồi thì bán ra đêm
đầu tiên, lại được nhất bút số lượng rất khả quan. Đây cũng là một loại
thủ đoạn kinh doanh, mà dấu thủ cung sa chính là bằng chứng để chứng
minh tấm thân xử nữ tốt nhất.
Cho nên mọi người thấy dấu thủ cung sa trên cánh tay Tử Y liền lập tức không còn gì dị nghị.
Tử Y còn vươn dài cánh tay đi vòng quanh khán đài một vòng, có mấy kẻ muốn thừa cơ chiếm tiện nghi, nhưng còn chưa có đụng tới đã bị Tử Y hất ra. Tử Y cười đến run rẩy cả người, nói: “Tưởng chạm vào ta? Vậy báo
giá trước đi!”
Phía dưới lập tức năm mươi, một trăm lượng lần lượt hô lên.
Tuy nói cờ hiệu là ngàn lượng bán đêm đầu tiên, bất quá dù sao cũng
không phải chuộc thân, hơn nữa Tử Y từ Lâu Ngoại Lâu đến Bách Hoa Lâu,
giá trị con người đã giảm đi không ít, thực muốn làm cho người ta xuất
ra một ngàn lượng bạc mua một đêm đầu tiên của nàng thì vẫn là có chút
do dự. Cho nên phía dưới tuy kêu náo nhiệt, nhưng cũng mới chỉ đến bốn
năm trăm mà thôi.
Tử Y trên mặt tươi cười, trong lòng lại cảm thấy thê lương, thì ra nàng đã chỉ còn có giá trị ngần ấy bạc.
Sắc mặt Hoa Tứ Nương tự nhiên cũng không dễ coi, đáng nhẽ không nên
trông đợi tin vào lời Tử Y, vì nàng muốn làm lớn phô trương như vậy, hao khí hao lực không nói, còn mất mặt xấu hổ, cái này sợ là sẽ trở thành
trò cười cho người cùng nghề, liền không khỏi giận giữ trừng mắt liếc Tử Y một cái.
Cái trừng này lại khơi dậy ngạo cốt của Tử Y, trước kia ở Lâu Ngoại
Lâu, tuỳ tiện đàn hát một khúc đều có thể một trăm hay tám mươi lượng,
hôm nay thế nhưng ở Bách Hoa Lâu lại bị coi khinh đến vậy, cho tới bây
giờ đều là người cầu nàng, khi nào đến phiên nàng phải cầu người thế này đây? Lại nhìn đến kẻ cuối cùng kêu năm trăm lượng, vẻ mặt dữ tợn, biểu
tình đáng khinh, nhìn đã muốn buồn nôn. Cùng người như thế lên giường,
vậy tình nguyện thà không kiếm năm trăm lượng này.
Đôi mi thanh tú khẽ kheo, đôi mắt đẹp lại một lần nữa đảo qua mọi người, cuối cùng vẫn dừng lại trên người Lăng Tử Nhan.
Lăng Tử Nhan tựa hồ cũng cảm giác được có người nhìn nàng, rốt cục
ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt Tử Y, không biết nàng có còn nhớ mình hay
không, liền khẽ nở nụ cười, xem như làm một cái chào hỏi.
Nụ cười tươi lễ phép này ở trong mắt Tử Y lại cực kỳ chói mắt, có đôi khi nhớ lại, trong lòng ẩn ẩn có chút hối hận. Nếu không phải gặp gỡ
Lăng Tử Nhan thì nàng đã không dễ dàng động tâm, lại càng không dễ dàng
tin tưởng người khác, như vậy hôm nay nàng vẫn là đầu bài hoa khôi ở Lâu Ngoại Lâu Dương Châu, vẫn như cũ có thể vênh váo tự đắc đối với những
nam nhân có thể tuỳ tiện gọi đến đuổi đi, quỳ dưới váy nàng. Mặc dù ngày sau cũng thành tàn hoa bại liễu, nhưng ít nhất còn có ngân lượng phòng
thân, thế nào cũng vẫn tốt hơn bị kẻ khác dày xéo như lúc này.
Lại nhìn Lăng Tử Nhan vẫn tuấn mỹ như cũ, thậm chí so với lần đầu
tiên nhìn càng thêm đẹp mắt hơn, tuy rằng vẻ tươi cười mang theo thiện
ý, nhưng như thế thì sao? Trương Hằng là nàng ngàn chọn vạn tuyển, cuối
cùng còn không phải cũng giống nhau vô tình từ bỏ nàng đó sao? Hơn nữa
Trương Hằng còn là một người nghèo khó, không có nhiều lựa chọn lắm, đổi lại bộ dáng Lăng Tử Nhan như vậy, gia thế đều là nhất đẳng, sợ là lại
sẽ càng không để nàng vào mắt, huống chi còn có một vị giai nhân ngồi
bên cạnh Lăng Tử Nhan, thân nam trang đều không dấu được mỹ mạo, nếu đổi thành nữ trang còn không biết sẽ động lòng người đến mức nào? Một yên
hoa nữ tử như nàng làm sao có khả năng so với?
Nếu từ nay về sau đều không gặp lại Lăng Tử Nhan, vậy trong lòng còn
có thể lưu lại chút hình ảnh tốt đẹp, nhưng cố tình lại khiến nàng gặp
gỡ, còn tại trường hợp này, tự nhiên càng thêm xấu hổ, hảo cảm lúc trước cũng theo đó mà biến mất hầu như không còn, trên mặt còn xả ra một tia
cười lạnh, trong lòng thầm hận nói. Nam nhân còn không phải đều cùng một dạng? Lưu luyến người chốn hoa phường, sao có khả năng là người tốt gì?
Lăng Tử Nhan có hảo ý cùng nàng chào hỏi, lại gặp ánh mắt lạnh lùng,
trong lòng biết vậy nên rất mất mặt, cũng có chút kinh ngạc, chẳng lẽ
nàng còn nhớ rõ mình?
Dương Mạc Tuyền vốn vẫn nhìn Lăng Tử Nhan, từ ánh mắt của nàng cũng
quay lại nhìn, cũng thấy được ánh mắt lạnh như băng của Tử Y. Cái gọi là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, từ trên mặt Tử Y nàng còn đọc ra
nhiều ý vị này nọ, tỷ như hận ý chẳng hạn, lại không khỏi động tâm tư.
Bên này Hoa Tứ Nương thấy có người hét lên năm trăm lượng liền không
ai báo giá nữa, trong lòng tuy mất hứng, nhưng mà mở cửa buôn bán, sao
có thể có thái độ với khách nhân? Liền cười hì hì tiêu sái đến bên người Tử Y, chuẩn bị lấy bạc thả người, cái tên nam nhân béo mập kia cũng
khẩn cấp đi lên đài, chỉ cần Hoa Tứ Nương nhận bạc của hắn là hắn liền
lập tức ôm Tử Y lên lầu.
Hoa Tứ Nương vừa vươn tay ra lại bị Tử Y đè lại, vốn trong lòng đang
bực bội, thấy nàng còn không cho mình nhận bạc, tưởng nàng lại ra vẻ
thanh cao, ghét bỏ người trả bạc này, lại càng không hài lòng, ngữ khí
lãnh đạm, chanh chua nói: “Như thế nào? Nữ nhi đây là chướng mắt năm
trăm lượng bạc, muốn đổi ý?”
Tử Y sao lại không nghe ra ý châm chọc trong lời nàng, cười nói: “Ma
ma thật sự là coi khinh Tử Y, chỉ có điều mới năm trăm lượng bạc đã nghĩ có thể đoạt được thân thể Tử Y, quả thực là cóc mà đòi ăn thịt thiên
nga!” Lời này tuy nói với Hoa Tứ Nương, nhưng thanh âm trong trẻo, khí
thế bức nhân, mọi người tại Bách Hoa Lâu nghe được đều không khỏi chấn
động.
Nhìn ba người trên đài, nam nhân kia thân thể béo mập, tướng mạo còn
đáng khinh, mà Tử Y tinh tế linh lung xinh đẹp, cũng không phải không
giống “cóc mà đòi ăn thịt thiên nga”. Nhất thời mọi người đã quên mất Tử Y là người trong thanh lâu, tình cảnh này lại giống như là Hoa Tứ Nương bức lương vi xướng* vậy, cũng không tự chủ mà đều lắc đầu thở dài.
*bức lương vi xướng: bức dân nữ làm kỹ nữ
Nam nhân béo phì bị châm chọc thành con cóc, lập tức phẫn nộ, mặt
càng đỏ lên, mở miệng phản bác, tức đến nói năng lắp bắp: “Ngươi…ngươi
cho là…giá trị ngươi…bao nhiêu tiền? Ngươi bất quá là…”
Tử Y nói tiếp: “Ta bất quá là một thanh lâu nữ tử chứ gì?” Nói xong
một chuỗi tiếng cười như chuông bạc ngân lên, sau đó nói với Hoa Tứ
Nương: “Phiền toái ma ma giúp ta chuẩn bị bút mực cầm tiêu.”
Mặc dù Hoa Tứ Nương biết bên ngoài thổi phồng Tử Y tinh thông cầm kỳ
thi hoạ, nhưng thời gian Tử Y tiến vào Bách Hoa Lâu rất ngắn ngủi, nàng
căn bản không có tận mắt kiến thức qua, khó tránh khỏi có chút lo lắng
không được, giờ nghe Tử Y nói thế, biết nàng muốn ở trước mặt chúng nhân mà thi triển tài nghệ, nói không chừng thật sự có thể đem giá trị con
người đẩy lên một phen, lập tức liền vui mừng tiến vào nội đường để
chuẩn bị.
Dưới đài tự nhiên lại là một phen khe khẽ thì thầm.
Lí Vi Tu trên mặt lộ vẻ cười, một chân vắt chéo lên chân kia, ngón
tay ở đầu gối đánh nhịp theo tiết tấu, đúng với vẻ cà lơ phất phơ có một không hai mọi ngày. Bất đồng duy nhất là lại thế nhưng phá lệ không báo giá dù một lần.
Vương thị huynh đệ nhìn xem mà âm thầm lấy làm kỳ, trước kia gặp được chuyện tranh đoạt hoa khôi, Lí Vi Tu thích nhất là cùng người tranh
đoạt. Người ta năm mươi, hắn liền ra một trăm lượng, đẩy đến khi giá lên ào ào rồi liền thu tay lại, cái loại ngậm bồ hòn làm ngọt này huynh đệ
bọn họ đã ăn không ít từ Lí Vi Tu, bất quá có đôi khi bọn họ cũng trả
đũa, làm cho Lí Vi Tu trúng chiêu, Lí Vi Tu thật ra trả bạc nhưng người
lại không muốn, cuối cùng vẫn là bọn họ chiếm tiện nghi. Sau hai huynh
đệ học thông minh, không hề cùng Lí Vi Tu phân cao thấp, chờ hắn đủ nổi
bật rồi trả thêm một chút liền có thể lấy được dễ như trở bàn tay, dù
sao Lí Vu Tu cùng Lăng Tử Hạo bọn họ đều là đệ tử quan lại, có quan ở
trên đầu, đương nhiên đứng cao hơn ngươi, nên thời điểm cần nịnh bợ thì
cứ nịnh bợ, lại có thể ăn ít chút thiệt thòi.
Hôm nay cũng giống vậy, kết quả chờ nửa ngày mà Lí Vi Tu lại một mực
không mở miệng, hai huynh đệ vò đầu bứt tai cũng không rõ tình trạng,
cũng không dám lên tiếng, trơ mắt nhìn tiểu mỹ nhân Tử Y chỉ được bán
với giá năm trăm lượng, cằm đều muốn rớt xuống. Trước đó vài ngày ở Thuý Vân Các mua môt người, tư sắc trung đẳng đã đến sáu trăm lượng, giống
như Tử Y thì ít nhất giá trị phải gấp đôi, may mắn là giờ còn có đường
xoay chuyển.
Thừa lúc trên đài còn phải chuẩn bị trong chốc lát, Vương Thành cười nói: “Vi Tu huynh, hôm nay thực rụt rè a!”
Thế nhưng lại dám dùng từ “rụt rè” để hình dung hắn, Lí Vi Tu đương
nhiên không chút khách khí cho Vương Thành một quyền, nói: “Bản thiếu
gia hôm nay chính là đến để xem náo nhiệt.”
Vương Thành còn không kịp đáp lời, Lăng Tử Nhan ở bên cạnh nghe được
bọn họ nói chuyện, liền trách móc một câu: “Rõ ràng là ngươi thấy chết
mà không cứu.”
Lăng Tử Nhan vừa nói thế, ngay cả lực chú ý của Dương Mạc Tuyền cũng
bị hấp dẫn lại đây, nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của nàng.
Lí Vi Tu nói: “Lời này Lăng huynh giải thích thế nào?” Thân ở Bách Hoa Lâu, “quận chúa” đương nhiên là không thể gọi.
Lăng Tử Nhan cười lạnh nói: “Tử Y cô nương bị người khi dễ như thế,
ngươi lại khoanh tay đứng nhìn, còn không phải là thấy chết mà không cứu sao?”
Tuy Tử Y là nữ tử thanh lâu, nhưng ở trong mắt Lăng Tử Nhan lại không có một phân thấp hèn nào. Cái kẻ cầm năm trăm lượng bạc muốn mua đêm
đầu tiên của Tử Y kia, bộ dạng xấu xí cũng liền thôi, nhưng miệng chảy
nước dãi, một bộ mê đắm, thực sự là quá mức đáng khinh. Mọi người đều là nữ nhân, không thể nói không cảm động, đoán cũng có thể đoán được nhất
định Tử Y không muốn.
Không thể chứng kiến một thiếu nữ thanh xuân như vậy bị người ta giày xéo, vì thế mới nổi lên lòng thương hại, bênh vực kẻ yếu, đáng tiếc
trên người không có ngân lượng, muốn hỗ trợ cũng không giúp được. Thấy
Lí Vi Tu thuỷ chung một bộ thờ ơ liền mở miệng châm chọc, mà tối trọng
yếu là tuy nàng chán ghét Lí Vi Tu, nhưng hắn cũng coi như không phải
loại nhân mô cẩu dạng (1), hơn nữa tuổi còn trẻ, cùng Tử Y coi như tương xứng. Nếu hắn mua Tử Y, vậy Tử Y cũng có thể tiếp nhận một chút đi?
Lăng Tử Nhan thầm cảm thán trong lòng hồng nhan bạc mệnh, lại nghĩ
tới mình cùng Tuyền nhi lưỡng tình tương duyệt (2), so với Tử Y đâu chỉ
có may mắn gấp trăm lần? Không khỏi cầm tay Dương Mạc Tuyền, ánh mắt
dừng lại ở dung nhan xinh đẹp của nàng.
Dương Mạc Tuyền cùng nàng tâm ý tương thông, khoé miệng gợi lên một
chút tươi cười. Tuy rằng các nàng cũng là tiền đồ xa vời, nhưng chí ít
giờ khắc này được hạnh phúc.
Hai người nhìn nhau đắm đuối, sớm đã đem người bên ngoài quẳng qua một bên.
Vương Thành vốn nghiêng người định nói chuyện với Lăng Tử Nhan, cũng
không cẩn thận thấy được nét tươi cười trên mặt Dương Mạc Tuyền, lập tức mất hồn. Không nghĩ tới một nam tử cười cũng có thể đẹp đến như vậy,
lại nhìn đến cả hai đều là nam tử mà nắm tay nhau, không khỏi ngây ngẩn
cả người.
Lí Vi Tu biết các nàng đều là nữ tử, hơn nữa còn là cô tẩu, thân mật
một chút cũng không bị chỉ trích nặng nề gì, chính là vẻ mặt các nàng
tựa hồ có chút không đúng, là tình ý sao? Trong lòng bỗng dưng trầm
xuống, hơi nhíu mày, lẳng lặng nhìn các nàng, hy vọng là chính mình nhìn nhầm thôi.